Đánh giá: 8.6/10 từ 47 lượt
Tuệ An đang khóc đầy thương tâm thì thấy một luồng khói trắng hiện ra. Khi cô ngẩng lên thì nhìn thấy một ông cụ râu tóc bạc phơ đứng trước mặt cô và nói: "Chào con!"
"Ông là ai?" Tuệ An nhăn mặt trả lời.
"This is bụt" ông già từ tốn cho Tuệ An biết.
Ai đó nghe thấy vậy liền dùng vẻ mặt khó tin đáp: "Thế có phải bụt rảnh quá nên tìm đến con đúng không?"
"Xì! Ta bận đầy việc nhưng...Mà thôi, có phải giờ con đang thấy thương cảm cho nam phụ trong cuốn tiểu thuyết này không?
Nghe xong lòng Tuệ An lại tràn đầy sự đau thương, cô bật khóc:
"Tất nhiên"
"Hé! Thế may quá còn chui vào chuyện thay đổi vận mệnh cho cậu ta nhé, đừng để cậu ta chết"
Nói xong ông bụt chuồn nhanh khiến Tuệ An há hốc mồm, tự dưng trước mắt cô tối om. Không ngờ cô đã xuyên không mất rồi!
"Bụt ơi là bụt"
Bình luận truyện