Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 96




Bằng sức mạnh trí tuệ siêu phàm, tôi đã tháo được chốt cái cửa chết tiệt kia! Mẹ nó! Mở cửa thôi mà, có cần khó khăn như vậy không chứ? Còn cái ông Kiên này nữa, say rượu mà mở khóa cũng tài quá nhỉ? Hay ra vào chỗ này nhiều thành quen tay rồi?

Ngày mai nhất định phải hỏi cho rõ ràng mới được, giờ này thì nên té nhanh trước khi bạn Chi nhận ra và cho tôi ăn hành để trút giận.

Trung Kiên vẫn còn loạng choạng đứng tựa vào tường thở dốc chưa rời đi nên đám người phía ngoài không dám động tay động chân gì đến tôi nữa. Một đường chạy thẳng, tôi tháo áo khoác ngoài ra dùng sức choàng qua vai anh ta, mục đích che lấp một số thứ không nên nhìn.

Trung Kiên liếc mắt qua tôi một cái, thở dài u uất: “Chúng ta về nhà! Anh muốn ngủ!!”

“Sao tự dưng lại chạy chứ?”

“Cọ cọ phiền muốn chết, người ta thích ngủ cơ!”

“Anh đang cọ em đấy!”

“Cái này tính gì..”

“...”

Chúng tôi đi xuyên qua đám người, gọi một chiếc taxi phóng thẳng về Vi gia, không quan tâm gì tới xung quanh nữa. Nhưng đảm bảo, ngày mai Trung Kiên nhớ ra được anh ta dùng cái bộ dạng này ra đường gặp người, đảm bảo anh ta sẽ có cảm giác muốn đập đầu tự tử!

.

.

.

Cuối cùng cái tết đầu tiên cũng qua, chóng vánh hệt như cách nó đến vậy. Chúng tôi trở về guồng quay bình thường của công việc, của chuyện học hành, sau đó là cùng nhau chuẩn bị đính hôn..

Quỳnh Chi sau vụ đó có vẻ im hơi lặng tiếng, thu liễm hơn hẳn. Thi thoảng khi tôi tới biệt viện nhà họ Nguyễn gặp cô nàng, cô nàng cũng không tỏ vẻ gì lắm. Có thể là do có bà nội nên phải diễn, cũng có thể cô ta muốn từ bỏ vì nhận ra Trung Kiên chẳng có tình cảm quái gì với cô nàng hết..

Hahah ~ Tự mình nói ra mà còn thấy hư cấu!

Nếu đây là thế giới bình thường thì chuyện đó còn có khả năng xảy ra, chứ trong cái thế giới mà tính cách nhân vật được lập trình sẵn như thế này thì khó thay đổi lắm!

Nhưng khó đâu có nghĩa là sẽ không xảy ra, chẳng phải Tuấn Anh cuối cùng cũng thoát khỏi con đường nam phụ làm đá lót đường sao??

Mọi người trong gia đình Trung Kiên cũng quen dần với sự xuất hiện của tôi, mối quan hệ của chúng tôi đang tiến triển theo chiều hướng ngày một tốt đẹp.

Nữ chính và mẹ kế vẫn cứ bạch liên hoa như vậy, lúc có bố thì sẽ giả bộ tốt đẹp với tôi, còn không thì lập tức đổi mặt nạ. Muốn xấu xa bao nhiêu có xấu xa bấy nhiêu!

Nhưng thời gian này bố hờ đã tinh mắt hơn nhiều, không còn để mẹ con Ngọc Nhi tùy ý xoay vần mình nữa. Thi thoảng sẽ giả câm giả điếc để quan sát thái độ của hai mẹ con họ. Thi thoảng lại phán vài câu động giời động đất, ví dụ như sáng nay: “Ngọc Nhi còn nhỏ, tập trung học đi. 5% ấy bố sẽ rút bớt lại, khi nào con trưởng thành sẽ tính tiếp!”

Nghe xong một câu này mặt cả hai mẹ con nữ chính đều xanh như tàu lá! Nghĩ đã thấy vui vẻ rồi!!!

“Cậu làm sao vậy? Trung Kiên cho ăn nấm cười hay sao vậy?” Hạ Lam vừa ăn đồ ăn trưa, vừa nhíu mày hỏi. Hôm nay chúng tôi đi ăn trong căn tin trường, đúng lúc cao điểm nên rất đông đúc. Cô nàng này từ sáng đến giờ đã nhăn nhó mặt mày, có phải chuyện truy phu có vấn đề không??

Ừm ừm nhắc mới nhớ, hôm nay Đăng Khoa sama cũng không có tiết!

“Cậu mới tí tuổi đầu đã không trong sáng rồi!” Tôi lườm qua, còn nghĩ chị đây không hiểu ý nghĩa từ nấm bị cậu nhấn mạnh sao?? Mơ đi!

“Ấy, chỉ có người nghĩ không trong sáng, người nói không có lỗi!” Hạ Lam lúc này mới phá ra cười, vui vẻ nhìn về một phía nào đó “Ồ, sắp tới!”

“Cái gì tới?” Tôi nhìn về phía Hạ Lam đang chăm chú, chỉ thấy một cô gái nhỏ dáng vẻ xinh đẹp dịu dàng, tươi tắn rạng ngời đang bê một khay đồ ăn đi thẳng “Ai vậy?”

“Nhân vật mới!” Hạ Lam thích thú cười “Im lặng xem đi!!”

Cô gái nhỏ nhanh nhẹn đi xuyên qua đám người, vừa đi vừa giữ chặt khay đồ ăn của mình, khuôn mặt nhỏ vui vẻ cười với bạn của mình ở phía xa. Có gì hay đâ..

*RẦM!! HUỴCH!!

“Ối.. A.. Nóng quá!!”

“Đi đứng kiểu gì đó? Không có mắt sao??”

“Ngọc Nhi, Ngọc Nhi có bỏng không??”

Bằng một cách rất thần kì nào đó, cô gái nhỏ đáng yêu của chúng ta đã va phải nữ chính đang đứng dậy. Và khay đồ ăn chỉ toàn đồ nóng trên tay không hề khách khí úp thẳng lên đầu của Ngọc Nhi!

Nữ chính chật vật gạt bỏ rau dưa dính đầy trên tóc, đã vậy.. cái vệt màu nâu kia có phải mắm tôm không vậy?? Cô gái nhỏ? Cô ăn cái quái gì mà có cả thứ hàng độc này thế????

Quả này về nhà tha hồ tắm nhé! Kì cọ rách da cũng không thoát được mùi hương quyến rũ ấy đâu!!

Mấy cô bạn của Ngọc Nhi thi nhau ra mặt cho cô nàng, quát nạt ầm vang cả khu căn tin, dù muốn dù không, tiếng động lớn như vậy làm mọi người đều chú ý. Hình ảnh chật vật như vậy bị cả N con mắt nhìn thấy, nữ thần ơi nữ thần, sau hôm nay nhất định em sẽ được thay tên!!!

“Em.. Em xin lỗi!” Cô gái nhỏ hoảng hốt, nước mắt chảy nhanh như đê vỡ. Lập tức vài cô bạn của cô gái cũng tiến đến đòi công đạo cho bạn mình “Em thật sự không cố ý!”

“Không cố ý gì chứ?” Bạn của Ngọc Nhi lớn giọng quát nạt “Xem đi, mày nhất định ghen tị với Ngọc Nhi nên tìm cách vùi dập bạn ấy chứ gì? Con nhỏ xấu xí!”

“Này! Nói ai xấu xí?” Bạn của cô gái nhỏ ào đến như một đám tín đồ “Dám chê Họa Tranh nhà chúng tao xấu xí, có tin tao móc mắt mày ra không??”

“Họa Tranh?? Không lẽ là Họa Tranh đó?”

“Người mẫu nhí với bộ ảnh vụng về siêu đáng yêu đó ư??”

“Oa, đáng yêu quá! Ra là cô ấy vụng về thật!!”

Bên cạnh đã có vài tiếng xôn xao, mấy bạn nam còn ra sức đứng lên bênh vực Họa Tranh, quay lưng hoàn toàn với nữ thần mắm tôm đang uất ức đứng đó. Ngọc Nhi xiết nắm đấm, tức giận nhưng vẫn cố giữ thái độ bình thản, mím chặt môi muốn rời đi mà không được vì đám Fan club của Họa Tranh vây kín.

“Tôi thấy rõ là bạn Ngọc Nhi không để ý, đứng lên vội vàng mới va phải Họa Tranh!”

“Đúng đó! Vậy mà dám mắng Họa Tranh nhà chúng tôi? Đúng là đáng ghét! Rõ là đang ghen tị với sự nổi tiếng của Họa Tranh!”

“Bị thế là đáng đời lắm!”

“Họa Tranh không cần khóc! Hừ, đúng là thứ dân phiền toái, mới ngày đầu nữ thần Họa Tranh chuyển đến đã dám gây khó dễ rồi..”

“Các cậu đừng..” Họa Tranh lúc này mới nhỏ nhẹ can ngăn, diễn vai Bạch Liên Hoa còn sâu hơn nữ chính vạn phần “.. Chuyện này đều do mình, nếu mình để ý xung quanh một chút thì tốt rồi..”

“Ngốc quá! Không phải do cậu!”

“Dám làm Họa Tranh khóc! Mau xin lỗi đi!” Mấy cô nàng xung quanh đó dồn ép nữ chính, Ngọc Nhi dường như cả đời chưa bị ai quy kết thành người xấu bao giờ nên có vẻ vẫn còn sốc lắm “Xin lỗi đi!!”

“Hừ..” Ngọc Nhi nhếch môi, bình thường sẽ là nụ cười phong tình vạn chủng, nhưng hôm nay chỉ còn là sặc mùi mắm tôm! Cao quý ở đâu? Diễm lệ chốn nào?? “Tránh ra cho tôi đi! Chuyện này tạm thời bỏ qua, lúc khác nói!”

Chỉ đợi có thế, đám đông xem trò vui tản ra tạo thành một con đường nhỏ đủ cho nữ chính di chuyển. Mấy cô bạn của Ngọc Nhi nãy giờ bị người đàn áp cũng tức giận lục đục muốn đi. Một cô còn ác ý đẩy Họa Tranh một cái, Họa Tranh liễu yếu đào tơ lại thêm bất ngờ bị đẩy liền loạng choạng ngã xuống!

Hay rồi!

Cung đường ngã vô cùng mát mắt, Họa Tranh xoay người ngã đúng con đường nhỏ Ngọc Nhi vừa mới bước qua, trước khi mặt chạm xuống sàn đá tay còn kịp với lấy một thứ tài sản vô cùng có giá trị của nữ chính: chân váy!!

Lập tức chiếc quần lót nhỏ đẹp đẽ màu hồng có ren hiển lộ trong không khí, bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về phía này, bao nhiêu máy ảnh máy quay đều bấm lia lịa!!

LỘ HÀNG RỒI!

NGỌC NHI LỘ HÀNG RỒI!!

HAHA XEM NGÀY MAI CÔ EM DÙNG KHUÔN MẶT NÀO ĐỂ RA ĐƯỜNG NHÌN NGƯỜI KHÁC NHÉ!!!!

.

.

.

Cả buổi học hôm ấy tôi đều cười sung sướng đến mức miệng không khép lại được! Đảm bảo hôm nay chính là ngày thảm nhất trong cuộc đời Ngọc Nhi, nhục nhã như vậy em ấy có chuyển trường không ta? Nếu chuyển đi rồi chắc cuộc sống cấp 3 của tôi sẽ tươi không cần tưới!

“Này, sao cậu biết chuyện đó sẽ xảy ra?” Giờ mới nhớ, tôi quay sang hỏi Hạ Lam sau khi thầy giáo nhắc nhở và giao nốt bài tập về nhà “Chuyện Họa Tranh đó?”

“Tôi còn biết Họa Tranh hôm nay sẽ chuyển tới lớp Ngọc Nhi, ngồi ngay cạnh cô ta nữa cơ!” Hạ Lam cất gọn sách vở, tự đắc liếc qua Hạ Vũ một cái “Anh trai, thích Họa Tranh không em giới thiệu cho!”

“Con nhỏ biến thái đó ai thèm chứ?” Hạ Vũ cất đồ nhanh như bão tố, nghe thấy tên Họa Tranh thì xanh mặt, chạy thẳng “Em đi mà trồng Bách với nó!”

Quái quỷ, Họa Tranh nhìn qua ngoan ngoãn đáng yêu lắm mà? Chả lẽ đúng là diễn sâu thật? Mà nói chuyện kiểu này.. bọn họ có quen nhau sao?

“Sau này cuộc sống của cô ta ở trường sẽ không dễ dàng đâu!” Hạ Lam ha hả cười, sảng khoái cực độ “Thích Bạch Liên Hoa? Chị đây sẽ tìm Bạch Liên Hoa đấu với cưng!”

“Họa Tranh là người của cậu??”

“Tôi nói rồi.. Dám quyến rũ Đăng Khoa, chỉ có THẢM!”