Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 69




Tôi nín thở ngồi im trong phòng, đến cả chuyện nguy cấp là đang tè dở cũng phải nhịn lại.

Đó, vậy mới nói, thích buôn chuyện quan trọng qua điện thoại, cần nhìn kĩ xung quanh nếu không muốn bị nghe lén!!!

Không hề nhầm lẫn, giọng nói phía ngoài đích xác là của Ngọc Nhi! Cô ta đang nói chuyện điện thoại với ai đó, giọng nói bình thường ngọt ngào giờ trở nên cao ngạo, hệt như lúc nói chuyện riêng với tôi vậy.

Bộ mặt thật của nữ chính đang lộ ra với ai thế nhỉ? Tay chân của cô nàng à? Lạ ghê.. Với Trình Phương không phải vẫn luôn giữ mặt mũi cho nhau nên lịch sự lắm hay sao hả? Rốt cuộc là ai ta??

Còn liên quan đến Trung Kiên.. Là Quỳnh Chi sao? Nhưng cô ta đi nước ngoài giải quyết nốt giấy tờ ra trường rồi cơ mà? Với lại bọn họ đều chị chị em em ngọt xớt cơ mà, giờ lại nói kiểu tôi-cô này là sao??

“Cô còn dám trách tôi?” Ngọc Nhi tiếp tục, giọng nói đã có mấy phần vút lên “Phải, là tôi nghĩ ra trò bỏ thuốc đấy thì sao, ai bảo cô cũng nhặng lên đồng ý làm gì?”

“....”

“Cái gì? Tôi tự bỏ? Thế tối hôm đó kẻ nào nhân lúc tôi lén ra ngoài đặt thức ăn liền bỏ vào cả hai chiếc bánh?”

Hai chiếc bánh..

Bỏ thuốc...

Tối hôm đó...

Càng nghe càng thấy cái này quen quen.. Mẹ nó! Đích thực là nguyên tác đây rồi!! Có điều thay vì Ngọc Nhi của chúng ta hạ dược lại có thêm bàn tay của nữ phụ Quỳnh Chi!!!

Cô ta tính làm gì? Định để cô ta cùng Trung Kiên ăn sau đó củi khô lửa cháy, hừng hực giống như chúng tôi đêm hôm đó??

Cô ta và Trung Kiên là bạn thân từ nhỏ, lại thêm hai nhà có giao tình, Trung Kiên lại là đàn ông có trách nhiệm.. có phải hay không anh ta sẽ lại chịu trách nhiệm với Quỳnh Chi nếu chuyện đó xảy ra??

Đúng là vô liêm sỉ!

Mặt dày tính kế chính cả bản thân mình!!

Cô ta yêu đến mức nhũn não luôn rồi!!

Biết ngay mà.. Hôm đó bọn họ tự mình nấu ăn tôi đã thấy đáng nghi rồi mà.. Hơn nữa nhân vật nữ chính ngàn năm không phải vào bếp như Ngọc Nhi của chúng ta lại có khả năng nấu ăn xuất thần như thế..

Còn tưởng bàn tay vàng chói lòa, ai ngờ là mua ngoài hàng...

“Cô đừng lải nhải nữa, thật điếc tai!” Ngọc Nhi khinh thường nhẹ giọng “Chuyện của mình nhờ người ta giúp, đến lúc người ta giúp xong còn quay ra trách! Ăn cháo đá bát vừa thôi!”

“...”

“Câm miệng! Không phải vẫn còn ông bà nội anh ta yêu cô như con cháu sao?” Bọn họ tranh luận gì đó có vẻ vô cùng gay gắt, cuối cùng Ngọc Nhi chốt lại “Cũng không phải là hết hi vọng, bám vào đó mà leo lên!”

“...”

“Đúng!” Em gái cười ra tiếng, nụ cười quái dị lạnh người “Chính là như vậy! Tôi muốn cô ta mất hết không còn gì, thê thảm quỳ mọp dưới chân tôi mà cầu xin!!”

“Tại sao chị lại phải cầu xin em chứ, em gái?” Tôi đá cửa đánh rầm một cái, sau đó mới thấy xót xa. Mẹ nó, vì con nhóc ác độc này mà đá hỏng cửa thì thật không đáng, tài sản của mình cả đó!!

Nữ chính có vẻ cực kì bất ngờ vì thấy tôi ở đây, bàn tay ngọc ngà lập tức buông thõng, đem điện thoại tắt đi nhét lại vào túi xách nhỏ.

Vẫn diện mốt cũ theo phong cách En - Rồ, nữ chính mặc một bộ váy xòe trắng xen lẫn màu hồng nhạt, trên váy in thêu hoa văn hoa hồng và vài bông hoa hồng đính nổi thành hàng. Đôi giày cao gót cùng tông có một chiếc quai nhỏ bằng ngọc trai tinh tế, chiếc mũ theo kiểu Gothic kèm hoa hồng cài lệch trên mái tóc đen dài làm xoăn nhẹ cực đẹp.

Đúng là hoàn mỹ!

Hoàn mỹ đến mức làm người khác không nhịn được mà cảm thán, mà quay đầu nhìn lại vài lần đến nỗi khuynh thành khuynh quốc!

Đáng tiếc, thiên thần này lại không hề tốt như vẻ ngoài. Ai bảo em tác giả quyết tâm cho nữ chính thay đổi, không thèm làm Bạch Liên Hoa nữa làm gì..

Hừ, dạo này thấy em ấy án binh bất động, tôi còn thả lỏng chút ít.. ngờ đâu là coi thường sai đối tượng rồi! Nữ chính vẫn nguy hiểm hệt như lúc đầu!!!

“T.. Tịnh Nhi?” Ngọc Nhi ngạc nhiên thốt ra một câu, sau đó rất nhanh khôi phục trạng thái bình thường. Đúng là chuyên nghiệp quá mức! Hỏi lại lần thứ N: Tại sao em không làm diễn viên? Không làm ảnh hậu?? “Chị đang làm gì ở đây??”

“Như em thôi, em gái!” Tôi nhếch môi đến gần bồn rửa tay, xem lại khuôn mặt tinh xảo của mình trong gương, bình thường không phải chỉ có hai người Ngọc Nhi sẽ không che giấu bản chất hay sao? Lẽ nào là cuống đến mức quên mất rồi? “Thế nào? Đá được tôi ra khỏi cái nhà đó, chắc cô vui vẻ lắm hả?”

“Chị...” Ngọc Nhi ai oán nhìn qua, mẹ, sao cô ta còn diễn, chả lẽ trong này có người khác!? Mình phải từ từ, bình tĩnh mới được, nếu không nhất định sẽ bị cô ta hại trở thành kẻ xấu!!

“...”

Ai ngờ chưa nói hết câu, nữ chính đã xoay người lật mặt, nhanh như điện vậy, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ lộ ra nụ cười tà ác, ánh mắt thâm trầm: “Phải! Tất nhiên là vui vẻ, chị chết đi tôi càng vui hơn!”

“Đối đầu với tôi có gì hay?” Khí thế của con nhóc 15tuổi này thật sự làm tôi choáng váng.. Nữ chính thật sự mới có mười mấy tuổi đầu, tại sao lại có hận thù sâu đậm với Tịnh Nhi như vậy chứ? Rốt cuộc Tịnh Nhi đã làm gì sai? Trong nguyên tác Tịnh Nhi này luôm ngốc nghếch theo cô ta như cún con, chỉ có phút cuối biết tất cả mọi chuyện trả thù cô ta thì liền bị giết..

Vậy thì tại sao??

“Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cô cứ cố chấp như vậy để làm gì?”

“Nước sông không phạm nước giếng?” Ngọc Nhi cười khẩy đứng khoanh tay lại, cao ngạo vênh mặt “Chị nói có nghĩ không? À, tôi quên mất, chị thì làm gì có não mà nghĩ.,“

“....” Mày mới là con mất não ấy!!

“Nếu như không có mẹ chị, không có chị thì chúng tôi phải sống khổ sở mười mấy năm hay sao??” Ngọc Nhi gằn từng tiếng, tiến sát lại chỉ tay vào mặt tôi mà nói. Đôi mắt xinh đẹp trợn lên dữ tợn như muốn long ra ngoài “Nếu như mẹ chị không cướp đi bố tôi thì mẹ tôi phải làm gái sao hả?? Nếu không có mẹ con chị thì chúng tôi việc gì phải ở khu ổ chuột? Muốn đi học cũng không thể, muốn ăn cũng không được, muốn ngủ cũng phải dè chừng...”

“Nếu như không có mẹ con tôi, thì cũng sẽ là mẹ con người khác!” Tôi lạnh giọng, con bé này tư duy theo kiểu phi lô gic gì vậy?? Quay người tiếp tục rửa tay, tôi học Ngọc Nhi vênh mặt lên trả lời. Với loại người này, thật sự không biết nên thương vì cô ta có quá khứ hắc ám hay là ghét vì tư duy cô ta không bình thường đây... “Nếu cô nghĩ mình thông minh hơn tôi, thì nên tìm được đúng người mà căm hận mới phải..”

“Ý cô là sao?” Ngọc Nhi nhíu mày, thu tay lại.

“Ai là người bỏ rơi mẹ cô, hèn nhát chạy theo cuộc hôn nhân khác..”

“Ahahaha... “ Nữ chính nghe tôi nói vậy xong, không hiểu ăn phải thứ gì, đột ngột cười vang, cười như điên dại, cười đến mức khó mà dừng lại được...

Tiếp xúc ít nên không phát hiện..

Nhưng mà em nữ chính này.. Không có vấn đề về thần kinh đấy chứ??? Đừng làm mị sợ! Mị không muốn đấu trí với một đứa bị điên và hoang tưởng nặng đâu!!! Chúng quá nguy hiểm!!!

“Ahahahah..~ “ Ngọc Nhi khó khăn lắm mới dừng lại được, đứng dựa vào thành bồn rửa tay mà thở. Má, có gì đáng cười, cười đến tắt thở luôn mới ngưng được.. thấy gớm quá.. “Ông ta sao?? Cô không cần nhắc! Đầu tiên là mẹ cô chết, sau đó sẽ đến cô trở nên thê thảm. Cuối cùng.. là tên già đó! Tôi sẽ làm cho ông ta thân bại danh liệt, sau đó.. sẽ nghiền nát ông ta bằng đôi tay này!!!”

“Mẹ...” Tôi nhíu mày hỏi lại, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Ngọc Nhi nhắc đến mẹ của Tịnh Nhi?? Đầu tiên là mẹ của Tịnh Nhi chết? Điều này có ý gì??? Trong nguyên tác không hề nhắc đến cái chết của mẹ Tịnh Nhi nên tôi không hề biết gì về nó. Từ khi vào truyện đến giờ, ngoài khuôn mặt của bà ấy tôi cũng không biết gì thêm. Mọi người cũng ít khi nhắc đến bà ấy, mà có nhắc cũng chỉ toàn nhắc kiểu chửi xéo..

Mẹ Tịnh Nhi chết thì mẹ con Ngọc Nhi mới có thể chen chân vào nhà này.. Liệu cô ta có liên quan gì đến cái chết của mẹ Tịnh Nhi không?

Điều này.. Lúc đó cô ta mới chỉ là đứa trẻ mấy tuổi, làm sao có thể!??

Không được!

Tôi không thể tư duy theo lối thường được! Đây là tiểu thuyết!! Nơi này có chuyện gì không thể xảy ra được chứ???

“Sao? Thắc mắc đúng không??” Cô ta cười ha hả, sự độc ác ánh lên trong đáy mắt “Tại sao một người đang hạnh phúc như vậy lại lao ra đường tự tử.. Hahaha ~ Tôi đã tốn rất nhiều công sức đó!”

“Mày..” Không hiểu cảm xúc phẫn hận ở đâu trào đến, tôi nhào lên đưa tay vả hai phát thật mạnh vào hai má hồng phấn của nữ chính. Cô ta ăn đau, ngừng cười căm phẫn liếc qua, vì lực đạo rất mạnh nên mặt lập tức sưng đỏ “Câm mồm con chó!”

“Ồ tức giận sao?” cô ta loạng choạng đứng lui ra phía sau mấy bước, mặt vẫn còn giữ trạng thái hưng phấn vì kích động được tôi “Hay lắm, có giỏi thì đánh nữa đi! Càng đánh, cơ hội về Vi gia của cô càng ít!! Rất nhanh thôi.. cô sẽ biết thế nào là đau khổ!!”

“Tao sẽ báo cảnh sát!” Tôi căm hận lườm qua, không khí trong phòng ngưng trọng, chỉ có tiếng nước vẫn chảy róc rách đầy ưu thương “Mày là kẻ giết người!!!”

“Báo cảnh sát?” Ngọc Nhi xoay người soi gương, sau đó bỏ phấn trong túi xách ra dặm lại. Dù sao giờ cũng là giữa bữa tiệc, nếu bị thấy mấy cái vết kia chắc chắn xấu hổ không có chỗ chôn luôn!

Tôi thừa biết con nhỏ này toan tính cái gì! Đảm bảo sau khi về nhà nó sẽ dùng vết thương đó để lôi kéo sự thương hại của bố hờ!

Đúng là nuôi ong tay áo! Nhà họ Vi sẽ bị diệt trong tay ông ta mất thôi!!!

“Chị nghĩ có ai ngu đến mức tin chị sao?”

“...”

“Muốn đấu với tôi??” Ngọc Nhi cất hộp phấn nhỏ vào túi, vênh mặt quay ra “Đợi 1000 năm nữa đi!!!”

*Đánh nhau zồi anh em ơiiiii