Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 53




Việc đầu tiên tôi làm khi nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau tiến vào lớp chính là chửi thề!

Quý độc giả ngoan hiền đừng vội đánh giá mị là đứa hư hỏng, chỉ là.. cái lão già mang tên Tình Tiết Truyện này quá đáng lắm rồi! Không chửi không được mà!!

Tại sao?

Tại sao chứ??

Lúc không cần thì cứ phá hoại cốt truyện, lúc cần thì lại không thấy mặt mũi ông đâu là thế nào??

Phô trương sức mạnh phải chọn thời điểm chứ!!!

Đăng Khoa và Trình Phương hệt như có tâm linh tương thông vậy đó, cả hai bọn họ vừa bước chân qua cửa lớp lập tức nhìn về phía tôi. Có điều phản ứng vô cùng trái ngược: Thầy giáo thì mỉm cười dịu dàng, đúng chuẩn sư phạm; Học trò thì căm phẫn, ghét bỏ đến cùng cực.

Chậc, Đăng Khoa có thái độ kiểu kia chắc là do tập luyện. Dù gì đi nữa thì trong nguyên tác cũng có nói trước mặt đám học sinh này anh ta vẫn luôn giữ đúng tác phong nghề giáo. Hơn nữa, chúng tôi tuy dạo này có tiếp xúc, nhưng cũng không thân thiết đến mức lão già đại biến thái như anh ta gặp là cười để chào tôi đâu!

Còn bạn Trình Phương chắc hẳn vẫn còn ghi hận vụ ở nhà tắm hơi. Xem, Hạ Lam cũng y xì kìa, hất mặt nhìn về phía Trình Phương bằng ánh mắt thách thức cực kì.

“Sao cô ta lại ở đây?” Tôi kéo áo Hạ Lam cho cô nàng bớt vênh lại “Không phải cô ta học bên lớp chọn sao hả?”

“Còn hỏi tại sao?” Hạ Lam bĩu dài “Vì giai mà đến chứ gì! Thôi cậu đừng có ngạc nhiên, không chút nữa khi cô nàng đến đây sẽ nhặt miệng không kịp đó!”

“Hả??”

Quả nhiên, chỉ vài giây sau đó khi Đăng Khoa đã yên vị trên bục giảng thì Trình Phương cũng tiến dần về phía cuối lớp. Và.. bất ngờ chưa? Bạn ấy ngồi ngay đầu bàn bên kia, cách Hạ Lam có một khoảng trống nhỏ xíu ở giữa!

“Tịnh Nhi đã đi học rồi sao?” Đăng Khoa cười dịu dàng, đặt mấy cuốn sách lên bàn rồi quay xuống hỏi tôi.

Một câu này kéo đến không ít ánh mắt chú ý của các nàng tròn lớp. Chắc chắn ông giời này có nhiều nữ sinh hâm mộ lắm đây.

Thế mà còn quan-tâm đặc biệt đến tôi, định kéo thù hận cho tôi đấy à??

“Dạ..” Tôi trả lời miễn cưỡng, cố nặn một nụ cười đúng tiêu chuẩn.

“Còn mệt thì không cần cố gắng!” Đăng Khoa ngồi xuống ghế, vẫn nụ cười dịu dàng tỏa sáng ấy mà sao tôi thấy lạnh vô cùng.

Anh ta chắc chắn đang tính kế gì đó!

Nhưng mị có làm quái gì đắc tội với anh đâu hả? Có thì cũng chỉ là nhờ vả anh tí việc ở nhà hàng thôi mà... Anh không cần nhỏ nhen đến thế chứ!!

“Này, cậu và thầy quen nhau sao hả?” Hạ Lam kéo kéo tay áo tôi,nghi ngờ hỏi “Cậu nghỉ sau đó thầy mới đến mà!”

“Ahahah~” Tôi cười trừ, tay trái bê tay phải đặt lên trên bàn giả vờ tập trung học tập “Có biết sơ, anh ta là bạn.. anh trai tôi!”

“Oa ~ Thật sao hả??” Hạ Lam mắt sáng rực, giọng nói ngọt ngào cực độ “Thầy có khi nào đến nhà cậu không hả? Cậu với thầy thân không? Trung Kiên với thầy cậu thấy ai HOT hơn??...”

“Đủ rồi..”

“...”

.

.

.

Tiết học đầu tiên bị bạn Hạ Lam tra tấn bằng N câu hỏi có liên quan đến ông thầy hắc ám này. Có vẻ cô nàng cuồng lắm, xem Đăng Khoa như thần tượng luôn!

Mà..hình như không phải chỉ có Hạ Lam hay Trình Phương mới thấy như vậy, cả lớp này đều bị anh ta tẩy não, trở thành tín đồ hết lượt rồi.

Nói thật, nếu tôi mà chưa xem qua truyện, chưa biết Đăng Khoa là người thế nào và bây giờ mới tiếp xúc thì hẳn là cũng bị anh ta mê hoặc cho xem.

Một người hoàn hảo quá mức thế kia cơ mà. Khuôn mặt yêu nghiệt, thân thể hoàn mỹ, trí tuệ bất phàm.. Đã vậy tính cách lại tốt, hòa đồng với học sinh..

Đáng tiếc đời không như là mơ. Liệu có em học sinh nào tưởng tượng ra được, ẩn sau bộ mặt điềm đạm kia anh ta còn có một mặt lạnh lùng, ác độc hoàn toàn trái ngược khi là bang chủ hắc bang hay không?

“Tịnh Nhi!” Hạ Lam gọi giật qua làm tôi giật mình nhìn sang. Ngồi trong lớp điều hòa ấm áp thế này.. Buồn ngủ ghê gớm!

“Ưm...”

“Thầy gọi cậu!”

“Sao vậy?” Đăng Khoa đứng trên bục giảng, lo lắng nhìn xuống. Lo lo cái *beep*! Anh đừng có diễn kịch nữa đi!! “Em mệt? Có muốn xuống phòng y tế nằm một chút không?”

“Thưa thầy không ạ!” Tôi lắc đầu phủ nhận, và để chứng minh là mình khỏe thật sự tôi đứng phắt dậy nói một cách hùng hồn “Em khỏe lắm!”

“Khỏe lắm thật sao?” Đăng Khoa nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm đầy ẩn ý “Vậy được rồi,sau giờ học em đến văn phòng tôi nhờ một chút!”

“Hả??”

“Vâng!!” Không đợi tôi kịp tiêu hóa xong mọi việc Hạ Lam đã bất khuất gật đầu, sau đó nắm tay tôi kéo phắt dậy đợi chỉ thị lập tức xuất phát!

Nhờ?

Nhờ tôi cái khỉ gì??

Anh không thấy tôi đang là thương binh đây à???

Xem đi, cả cái lớp này có ai không nguyện ý đi theo anh giúp đỡ chứ? Sao cứ phải chọn tôi??

SAO PHẢI LÀ TÔI???

.

.

.

Thẫn thờ suy tư cho chộc sống đầy gian khổ của mình. Tôi cúi mặt né tránh N con mắt chuyển từ thân thiện sang ghét bỏ của đám con gái trong lớp.

Quá đáng!!! Tại sao vì giai mà các bạn có thể trở mặt với mình như vậy hả?? Vừa mới khi nãy còn vui vẻ thăm hỏi nhau cơ mà, giờ này lại nhìn mình kiểu căm thù như hai chiến tuyến vậy..???

Tình cảm của chúng ta lẽ nào chỉ mong manh như thế???

Hứt hứt hứt...

“Trình Phương!” Giọng nói ngọt ngào vui vẻ vang lên bên tai. Theo phản xạ, tôi lập tức ngẩng đầu nhìn qua. Quả nhiên là một cô gái!!

Người vừa đến học lớp khác, vừa tiến vào đã thu hút không ít sự chú ý. Nam thì nhìn kiểu thèm thuồng, thích thú, nữ thì nhìn kiểu ghen tị, ghét bỏ.. Ai bảo nữ sinh này xinh đẹp đến thế chứ? Khuôn mặt nhỏ thanh lệ, đôi mắt hạnh ướt át, sóng mũi ngọt ngào, môi anh đào mỹ vị.. Làn da trắng sứ và vóc dáng tiêu hồn..

Nói chung là một vẻ ngoài hoàn hảo không bút sách nào tả hết được! Người đó còn ai khác, ngoài nữ chính hào quang vạn trượng của chúng ta???

“Ngọc Nhi?” Tôi suýt chút nữa thì buột miệng gọi tên nữ chính, cũng may mà hôm nay não nhanh hơn mồm giảm nhỏ volume được.

Xong rồi, cuối cùng thì điều xấu nhất cũng đến!

Trình Phương là bạn-thân của nữ chính đấy, giờ này bọn họ còn chưa lật mặt với nhau đâu. Thế nên tất nhiên khi Trình Phương xuất hiện ở đây thế nào cũng kéo theo nữ chính!

Đừng nhìn chụy!

Đừng có nhìn chụy!!

Hãy coi chụy như cục đá ven đường đi em gái!

Gặp em ở đây là thấy mùi xui xẻo rồi!!!

“A, chị Tịnh Nhi!” Đúng là cầu không được, ước không thấy! Tôi chưa dứt suy nghĩ Ngọc Nhi đã quay qua reo lên, vẻ mặt vui mừng như thể thấy người thân thật sự “Hôm nay chị đến trường sao??”

“À.. Ừ..” Tôi cố rặn ra nụ cười giả tạo hết sức. Trong lòng thầm nghĩ, CMN, đách hiểu tại sao mình cứ phải đeo mặt nạ với em nữ chính?

Em ấy hại tôi không biết bao nhiêu lần! Chiêu trò đẩy ngã cầu thang dùng đi dùng lại đến nỗi tác giả viết mòn cả bút! Rồi còn xỉa đểu, mỉa mai, rồi còn chọc ngoáy, rồi còn mách lẻo.. Các thứ các thứ nữa chứ!!!

Kiểu gì cũng khổng thay đổi được số phận nữ phụ bị em ấy coi như kẻ thù, thế thì vì cớ gì mà tôi cứ phải diễn kịch cho mệt?

Xuyên qua đây có vài tháng vậy mà bản thân đã thay đổi quá nhiều rồi! Cúi mình trước một kẻ nào đó đâu phải phong cách của tôi trước đây??

“Cô ta có quan hệ với cậu?” Hạ Lam khó chịu chỉ trỏ trong khi Hạ Vũ đã đứng dậy, khuôn mặt cool ngàn năm đã được thay bằng nụ cười nhếch môi ngầu lòi!

“Em gái!” Tôi nhún vai khai thật, sau thấy có vẻ chưa đủ nên thêm vào “Của mẹ kế!”

“Aigo~” Hạ Lam bĩu môi kiểu như vô tình nói “Em gái mà chị mình đi học hay không còn không biết? Chỉ có thời gian thả thính với giai, không có thời gian thăm hỏi chị mình sao?”

“Hạ Lam đừng có nói linh tinh!” Hạ Vũ đến bên cạnh nữ chính, khẽ véo khuôn mặt xinh đẹp đã có chút tủi thân kia, dịu giọng an ủi “Không cần để ý nó!”

“Ai nói linh tinh?” Hạ Lam không coi ai ra gì, bực tức đứng dậy. Hành động nghĩa-hiệp trẻ trâu này có vẻ vô cùng được các bạn nữ đang ăn bánh gato ngập mồm trong lớp ủng hộ “Anh xem đi, cả ngày đến trường không lo học chỉ lo cua trai! Ra chơi sao không ở nguyên lớp của mình đi, lang thang qua lớp người khác, hết quấn lấy thầy giáo lại quấn lấy học sinh!! Đúng là không biết xấu hổ! Con gái tiểu tam có khác!”

“Nói gì vậy??”

“Cô nói ai là con gái tiểu tam?” Ngọc Nhi rớt từng giọt nước mắt to lớn trong suốt, điềm đạm khóc. Vẻ mặt khi khóc cực kì động lòng người, làm ai thấy cũng muốn ôm lấy che chở. Đối nghịch hẳn với vẻ chanh chua đến khoa trương của Hạ Lam.

Nếu tôi là đàn ông, giờ phút này sẽ cảm thấy bất bình, tức giận thay cho Ngọc Nhi và nhìn Hạ Lam cực kì chướng mắt. Đáng tiếc, mị lại là con gái, hơn nữa còn là kẻ cực kì hiểu bản chất N mặt của em nữ chính nên chỉ có thể thấy: em ấy diễn quá sâu rồi!

Trong lớp lập tức nổ ra một trận hỗn chiến giữa hai phái nam và nữ. Tất nhiên không có cảnh dùng gậy gộc hay bàn ghế mà đánh nhau gì đó, chỉ là bọn họ tay chống nạnh liên tiếp dùng võ mồm công kích nhau mà thôi. Một bên thì bênh nữ chính hết lời, thi nhau rủa xả lăng mạ kẻ không biết gì cứ nói linh tinh. Một bên có vẻ đã ngứa mắt nữ chính từ lâu, điên cuồng mắng mỏ hồ li tinh chuyên dụ dỗ đàn ông bằng sắc đẹp.

Nói chung là cực kì đau đầu!

Lại một lần nữa tác giả đại nhân chứng minh được hào quang của Ngọc Nhi còn tỏa sáng hơn đèn cao áp! Chỉ một hành động nhỏ của em ấy đã có thể lôi kéo nguyên một nửa thế giới bảo vệ cho mình!

Trận này, Hạ Lam tuy mạnh, nhưng lại thua vì không biết diễn..

*Tròn 2000 từ đó nha

~~U A ~~ Mị viết thêm thế là hết tròn rồi ~ Mà thôi, kệ đi