Nam Phụ Ta Đây Không Làm

Chương 41




Móng vuốt Nha Tiêu Quỷ xuyên qua không khí, nhắm thẳng Thường Ân mạnh mẽ cào xuống, hắn nhanh chóng lấy đà ngã xa sau, một chưởng phóng tới đánh bay yêu thú văng ra ngoài.

Còn chưa kịp nhìn kỹ tình hình phía trước, Thường Ân đã bị ba bốn con khác đã một lượt vây quanh, răng nanh sắc nhọt cắn rách đi một mảng y phục dưới chân mình.

Hắn chau mày, lau đi vết máu đọng trên tay, không chút vui vẻ nói:

- Số lượng này cũng quá kinh người rồi!

- Vong tộc bị diệt, Nha Tiêu Quỷ mất đi hồn dưỡng, sớm nghe nói đã bị chết sạch, không ngờ còn có thể gặp lại ở đây.

Chuyện này e rằng không đơn giản.

Lục Hoàng khó khăn chống lại đợt sóng tấn công điên cuồng từ dã thú, vết thương còn chưa lành hẳn làn nữa trào máu tươi, vừa hay lại kích thích đám quỷ đói trước mắt.

Nha Tiêu Quỷ bị đánh không biết đau, thân thể vừa đập vào thân cây trầy xước vẫn ngang nhiên vùng vậy, đáy mắt tuy vô tình nhưng lại khiến người khác gợi lên cảm giác kì lạ.

Chúng ngửa cổ lên trời, rống lên từng trận thê lương, bộ lông xám tro không hiểu vì gió hay là lạnh tựa hồ run rẩy, móng vuốt giương ra, quyết tâm xé nát vật cản trước mắt.

Là đang đau khổ?

Thường Ân bị suy nghĩ này làm cho giật mình.

Hắn có chút thất thần, xung quanh chỉ còn lại tiếng hú vọng lên.

Trong một khoảng khắc, Hạ cung chủ dường như nhận thấy đám yêu thú trước mặt mình không hề đáng sợ, chẳng qua chúng chỉ đang cố bảo vệ vật rất quan trọng của chính mình.

- Sư tôn, cẩn thận.

Ngự Thiên Phong nhanh chóng ôm chặt Thường Ân vào lòng, toàn sức đánh gãy chân Nha Tiêu Quỷ sát người sư tôn.

Sau đó mới ân cần hỏi:

- Người không sao chứ?

- Ta không sao, cảm ơn ngươi

- Không sao là tốt, dọa con sợ muốn khóc!

- Ngốc, ta thì sảy ra chuyện gì được.

Thường Ân cười cười, xoa đầu Thiên Phong, tâm trạng đang não nề cũng bỗng nhiên tươi tỉnh hẳn.

Hắn thầm nghĩ kỳ thật trong nhà có một tên đồ đệ hay làm nũng cũng không phải chuyện xấu gì?

- Cứ đà này chúng ta không trụ nổi nữa đâu, ta biết gần đây có một chỗ ẩn nấp khá tốt, mau đi theo ta.

- Được rồi, mau dẫn đường, bọn ta sẽ yểm trợ phía sau.

Lục Hoàng vung chân đá bay yêu thú phía sau, nhanh chóng trả lời Phục Dục, thân thể dường như đã sắp tới cực hạn, nặng nề lảo đảo vài cái, vừa hay lại được Tuyết Nam chậm rãi đỡ lên.

Tiểu dược sư có chút e ngại, cúi đầu, nhẹ nhàng mở miệng cảm ơn.

Mà lúc này Thường Ân đột nhiên lại mất đi ý thức, khắp người không còn khí lực ngã vào lòng đệ tử, bên tai tiếng gọi lo lắng của Thiên Phong cũng dần triệt để mất đi.

- Tiên trưởng.

- Mau tỉnh, tiên tưởng…

- Người mau tỉnh…

Ai…

Là ai đang gọi…

Thường Ân khó khăn mở mắt, khắp thân thể đồn lên cảm giác mất trọng lượng, tự như lông vũ trôi nổi giữa không gian.

Cmn thật sự là đang trôi nổi này.

Hạ ảnh đế bình tĩnh nhìn bốn phía xung quanh, có thể nói sau nhiều lần trải qua những chuyện không tưởng đã giúp hắn rằng được khả năng thích nghi cao độ với mọi thứ bất thường ở thế giới này.

Thường Ân thử đi vài bước, bốn bức tường toàn một màu xám xịt cũng dần thay đổi, phía trước vang lên tiếng dây xích nặng nề.

Là y – người câm mà hắn đã gặp trong giấc mơ trước đó.

- Tiên trưởng, xin lỗi vì đã làm phiền rồi, trước đó chúng ta có gặp nhau!

- Ngươi không phải đang bị giam hơn nữa còn…còn không thể nói sao?

Thường Ân có chút ngạc nhiên, không ngờ tới sẽ còn gặp lại y như thế này.

Người phía trước nở nụ cười, đẹp tự bức tranh mùa thu mát mẻ nhưng ẩn chứa đầy sự chua sót, lạnh lẽo khi đông sắp về.

Y lắc đầu:

- Ta không phải, chẳng qua chỉ là một tia ý thức mỏng manh còn xót lại.

Ta ở đây cũng đã gần 100 năm rồi, cuối cùng cũng chờ được người đến, cuối cùng cũng có thể giải thoát rồi.

Nói đoạn y bỗng nhiên quỳ xuống, nước mắt không ngừng chảy ra, giọng nói cũng trở nên ngẹn ngào tủi nhục.

- Thời gian của chúng ta thật sự không còn nhiều, xin người có thể chấp nhận thỉnh cầu, cứu giúp người duy nhất trong tộc được giải thoát!

- A! Ý ngươi là gì, mau đứng lên nói rõ, đừng thế này!

- Không được, nếu người không đáp ứng, ta sẽ không đứng lên.

- Được rồi, ta chấp nhận là được đúng không!

Thường Ân có chút lúng túng, hắn vụng về đỡ người dưới đất đứng lên, khắp thân thể không báo trước chảy dài một tầng mồ hôi lạnh, hắn im lặng thở dài: lại vô tình tự chuốc lấy phiền phức rồi!

- Đa tạ.

- Nói đi rốt cuộc sảy ra chuyện gì, bí cảnh này vô cùng kì lạ, còn có tại sao ngươi lại bị giam cầm ở một nơi như thế.

Tiêu Nghiên im lặng, lắc lắc vài sợi dây xích quấn chặt khắp thân thể mình, khuôn mặt bỗng hiện lên vài phần ảm đạm, giọng nói cũng trầm lặng hơn hẳn

- Chắc người biết đến Vong tộc!

Thường Ân gục đầu, còn cho biết thêm Vong tộc đã bị diệt trăm năm về nước.

Gió lạnh lùa qua một trận, cánh bỉ ngạn không biết từ đâu rơi xuống, nằm gọn trong lòng bàn tay Tiêu Nghiên.

- Phải rồi, Vong tộc đã vong tộc, đến nay đã qua gần trăm năm, người không biết không muốn tìm hiểu, người biết lại càng muốn chôn sâu chuyện này vào vách vực, mãi mãi cũng không thể đào lên.

Y nắm chặt tay, đoá bỉ ngạn dập nát từng mảnh, ủ rủ rơi xuống chân, chạm nhẹ lên dây xích sắt rồi từ từ biến mất.

Y tiếp lời, đáy mắt hiện lên vài tia hận ý:

- Vậy người có biết Vong tộc tại sao bị diệt không?

____________________