Nam Phụ Ta Đây Không Làm

Chương 34




Đầu xuân trời vẫn còn se se lạnh.

Cánh én trốn đông lần nữa mang theo hương hoa, dưới trăm nghìn đoá hải đường trắng buốt tựa như tuyết vũ, chầm chậm thả nhẹ người lên phù vân trôi nổi chốn tiên môn.

Lúc này, Thường Ân từ tốn an tọa trước chủ cung, một thân thanh y cao lãnh trầm ngâm suy nghĩ, suối tóc trong gió thong thả bay bay, hoạ vào không gian một bức tranh kỳ kỳ ảo ảo.

Đẹp.

nhưng lại khiến người khác có phần sợ hãi, mãi mãi cũng không dám chạm vào!

Tất nhiên, Ngự Thiên Phong từ lâu vốn đã không còn tính là kẻ ngoài, y chậm rãi câu khóe môi, dưới dương quang mỹ lệ cẩn thận chỉnh lấy y phục của sư tôn, xúc cảm nhẹ nhàng chạm vào tay, lan đến tứ chi, đại não, thành công mang theo ý nghĩ không đứng đắn lập tức trỗi dậy.

Y muốn trói chặt người này trên giường, từ từ thoát ly lớp y phục vướng víu, ôm lấy cơ thể nhỏ bé ngày ngày mơ tưởng, sau đó sẽ hung hăng mà hành hạ, dày vò cho đến khi sư tôn khóc lóc, bên miệng chỉ còn mỗi tên y.

Phải rồi chỉ còn mỗi Thiên Phong y.

Trong khi đệ tử còn đang cố gắng áp chế dục vọng nóng như lửa đốt thì lúc này Thường Ân một chút cũng chẳng hay biết gì.

Hắn nhẹ nhàng thở ra, cảm thụ sự thoải mái từ khớp vai truyền đến, thong thả chìm mình vào nội dung bức thư vừa nhận được, tinh thần vốn đã có phần thư giãn, vừa chạm mặt vào nét chữ, gân cốt tựa hồ nhiễm phải nước sôi ngay lập tức trở nên co cứng, khó chịu.

Thường Ân hơi thở dài, thầm nghĩ: Kịch bản quả thật là thứ phiền toái nhất!

- Sư tôn, chưởng môn nhắn gì vậy?

Ngự Thiên Phong vừa nói vừa tiện thể tăng thêm nhịp độ ở tay, cảm nhận người bên dưới đã bình tĩnh trở lại y mới nhẹ nhàng dừng lại động tác, cầm lấy lá thư đã đưa đến trước mặt cẩn thận xem qua, giọng sư tôn vừa hay cũng vang vào không khí.

- Vân Kì cốc xuất hiện bí cảnh, chưởng môn bảo chúng ta tới đó một chuyến, dặn dò bí cảnh lần này có chút kì lạ phải đặc biệt chú ý.

Thường Ân ngừng một chút như nhớ ra chuyện gì mới từ từ nói tiếp:

- Ngươi mau chuẩn bị kĩ càng hai ngày sau trực tiếp lên đường.

Mặt trời lặng lẽ nhường sân chơi cho tiểu nguyệt, phủ lên Tuyệt Nhất sơn màu hoàng hôn vàng thẳm, dưới tàn dương còn vương đỉnh núi, Thường Ân chậm rãi ngân nga một khúc nhạc, trong đầu hiện về mấy chữ của nguyên tác:

"Bí cảnh Toàn Phong một khi đã mở chỉ có vào chứ không thể trở ra.

"

Hai ngày sau, Tuyệt Nhất vắng chủ, sơn lâm lần nữa im lặng nhìn bóng người ngự kiếm rời đi!

Vó ngựa mòn mỏi suốt đường dài, lá cây úa tàn dính vào móng sắt, Thường Ân trên yên mã có chút mơ hồ điều chỉnh tư thế, khắp eo đều dấy lên cảm giác kì lạ.

Mỏi!

Phải rồi chính là mỏi, cả người như bị đao kiếm chém ngang, dũng mãnh chia cắt thân thể ra làm hai nửa riêng biệt.

Hạ ảnh đế nhàn chán xoa lưng, cảm thụ tư vị của một tướng quân oai liệt trên tiền tuyến.

Thật thảm!

Trước đây khi còn là diễn viên kiếm sống, Thường Ân hắn cũng đóng không biết bao nhiêu phân đoạn cưỡi ngựa, lúc đó còn tự tin giật cương thúc mã, hô hào cái gì mà lâm trận mười ngày nửa tháng đều không có vấn đề.

Bây giờ hắn thật sự sợ rồi, cái gì mà không vấn đề chính là có rất nhiều vấn đề á.

Mặt trời chạm đỉnh, chậm rãi đẩy đi cái không khí se lạnh của mùa đông lưu lại, phả lên nhân gian trăm nghìn ánh nắng gay gắt, oi bức tựa thời tiết tháng năm.

Thường Ân hít vào một hơi dài, cố gắng áp chế xúc cảm muốn đem mặt nạ mạnh mẽ tháo ra, tay phải giữa chặt dây cương, tay trái lau vội đi mồ hôi đang nhỏ xuống, trong tai vốn đã ù ù tiếng vó ngựa bỗng âm thanh quen thuộc mơ hồ vang lên, thành công đem tâm tình đã có phần mệt mỏi của hắn lập tức tỉnh táo trở lại.

- Sư tôn, đường còn dài, mau ăn vài trái lót dạ đi.

Thường Ân nhận lấy quả táo đỏ mọng từ tay Thiên Phong, môi mỏng khẽ cong, xương cốt vốn đã muốn rã rời ra từng mảnh, vừa cảm được vị ngọt thanh mát của táo chín lập tức như được hồi phục lại sinh khí, năng lượng tràn trề khắp cơ thể.

Thường Ân cắn một miếng nhỏ, gật đầu thầm nghĩ: cây nhà lá vườn đã thế còn tự tay nam chính bồi dưỡng quả thật vô cùng ngọt ngào.

Lúc này bên cạnh tuấn mã hắn cưỡi, một tiếng hí vang lên nhè nhẹ, bóng người trên yên ngựa oai dũng từ sau đi đến, tóc đen xoã dài, lam y thanh thoát, bội kiếm vừa vẹn vắt ngang hông, từ xa nhìn lại rất có bá khí của vương gia công tử.

Người đó chậm rãi ngáp ngắn, mở miệng cười cười:

- Thường Ân ngươi cũng có số hưởng quá đó.

Rời tiên môn một chuyến chưởng môn đã muốn loạn hết lên, trên đường còn được phục vụ tận tâm như vậy, lão già như ta cũng có phần hơi ghen tỵ.

Thường Ân nghe tới đây cũng không chút ngần ngại nào, tựa hồ như thói quen, hắn hơi ngẩn đầu, từ tay đệ tử cầm lấy quả táo đã được rửa sạch sẽ,nhẹ nhàng cắn lấy, hành động rõ ràng vô cùng tùy tiện thế mà trong mắt quần chúng xung quanh lại tràn đầy kiêu ngạo cùng khí phách.

Hắn đáp:

- Tam sư huynh nói quá rồi, lần trước xuống núi dẹp dịch bệnh khiến Mạc Diệp cung chủ bị thương chưa lành nên chưởng môn cố ý dặn dò thôi.

Còn về phần chăm sóc hay huynh để ta bóp vai cho nha.

- Chỉ được cái khoác lác, được rồi mau đi thôi, nếu không phải vì Nhạc chưởng môn sợ sức khỏe ngươi không tốt đã không hại ta ê mông cùng rồi.

- Do ta, do ta, xin lỗi.

Vừa nói Hạ cung chủ vừa vươn vai, sau đó nghĩ nghĩ liền đem trái táo đã cắn đi một nửa đưa tới trước mặt nam nhân vẫn còn đang càu nhàu thành tiếng:

- Hay là ăn táo xem như ta chuộc lỗi đi!

- Dơ bẩn!

Người bên cạnh liếc mắt nhìn dấu răng còn in đậm trên mặt quả, có chút tức giận phun ra hai tiếng, sau đó lập tức giật lấy dây cương, vội vàng đánh ngựa chạy lên phía trước, để lại đằng sau một màn bụi mỏng tựa sương sớm hừng đông.

Tam sư huynh - Lục Hoàng, Lục dược sư được người người ái mộ, kính mến, là đỉnh cao kẻ kẻ cắn răng muốn vượt qua, cũng là một trong những cao nhân thuộc dàn hậu cung của nữ chính Vương Như Ngọc.

Vừa nghĩ tới đây, Thường Ân liền thông suốt thì ra chỉ cần là người có máu mặt trong thiên hạ liền được tác giả đại nhân ưu ái nằm trong dàn hậu cung à.

Bất quá người này quả thật rất giống với nguyên tác miêu tả, còn chưa kể đến tài năng chỉ vừa luận về nhan sắc đã đủ kiến nữ nhân khắp thiên hạ chao đảo thần hồn.

Mấy năm trở lại đây quan hệ giữa hai người cũng không tính là quá tệ, dù sao so với những người khác vẫn có chút thân thiết hơn, theo cha ông nhận xét chính là chiến hữu trên bàn rượu.

Vẫn còn chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, khuôn mặt gần trong gân tất của Thiên Phong đã kéo thần trí hắn lập tức trở về.

- Ngươi.

ngươi.

làm.

làm gì vậy?

Hạ ảnh đế điên cuồng nói lắp, nhịp tim đã bắt đầu tăng tốc đập nhanh, thân thể không nghe lời nóng lên từng đợt.

Thiên Phong vờ như không nhận ra biểu tình sư tôn, chậm rãi nói:

- Đồ nhi chỉ lấy phiến lá đang trốn trong người sư tôn thôi.

Người sao vậy ạ?

Phiến lá, chết tiệt lại là phiến lá! Lần nào cũng đều do phiến lá khiến hắn suy nghĩ lung tung!

Thường Ân không trả lời Thiên Phong, cứ thế phi ngựa tiến tới, bỏ mặc đệ tử còn đang cười mỉm phía sau.

"Ngự nhặt lá" nhìn theo bóng hình sư tôn dần đi khuất cũng vội vã thúc mã đuổi theo, trong mắt tràn đầy tia sủng nịnh, vui vẻ.

Hoàng hôn rũ bóng, vài ngày sau địa cốc u âm hiện ra, một dòng chữ im đậm trên tảng đá bên ngoài: Vân kì cung đón!

____________