Nam Phụ Ta Đây Không Làm

Chương 16




Đầu thu, trời trở gió.

Ánh mặt trời yếu ớt, khó khăn lách mình qua tường chắn bạch vân vững chắc, thả hồn lên rừng cây xanh ngắt chốn tiên môn.

Lúc này, khắp Thiên Tông môn rộn ràng lên hẳn, lam y từng tóp cứ thế di chuyển, nổi bật giữa một vùng mộc lâm um tùm, xanh tốt.

Luận kiếm hội diễn ra hai năm một lần, chủ yếu là các đệ tử mới nhập môn phân cao thấp, vừa kiểm tra năng lực lại có thể xác định vị thế của mình ở tông môn, nếu may mắn còn được các vị cung chủ nhận làm đệ tử, vì thế đối với tân binh mà nói luận kiếm là cơ hội ngàn năm mới có.

Trong nguyên tác, Như Ngọc chính là dựa vào cơ hội này thuận lợi trở thành đệ tử Mạc Diệp, một bước đạp đổ vị trí chân truyền của Tuệ Bích Dung, đã vậy còn cướp luôn hảo cảm của Thiên Phong đem về phía mình, trở thành người mà Thiên Phong có thể tin tưởng nhất, bắt đầu cuộc sống tu tiên đầy thử thách, nhân duyên lận đận đủ đường.

Lướt mình qua hàng cây còn đọng sương sớm, Thường Ân từ tốn ngân nga bài hát, nhìn phiến lá nhẹ nhàng đung đưa trong gió, hắn không khỏi cảm giác bất an.

Nghĩ tới Thiên Phong phải nhận người khác một chưởng, lục phủ ngũ tạng gần như bị phế, hắn bỗng chốc rùng mình.

Dù biết trước y có thể qua khỏi, đã vậy còn nhờ vào linh truyền của Như Ngọc cải tạo thân thể, Thường Ân vẫn có chút không an tâm.

Thân làm sư tôn chỉ có thể nhìn đệ tử mình lâm vào nguy hiểm mà không cứu giúp hắn có cảm giác bản thân không khác gì đồng loã sát nhân.

Khẽ thở dài, Thường Ân thu lại kiếm, nhẹ nhàng đáp xuống khán đài, hắn vung tay cho các đệ tử đang hành lễ đứng dậy, cẩn thận đưa mắt hướng xung quanh tìm kiếm.

Mắt đảo quanh một vòng, dừng lại trên người có phần xa lạ.

Thiếu nữ nhã nhặn e ấp đứng sau lưng vị công tử cao quý, Thường Ân im lặng nhíu mày.

Thật không ngờ nhanh như vậy Như Ngọc đã có thể lấy lòng được hầu hết các đệ tử nội môn, đã vậy còn có thể thân cận cùng Vương Tuấn Anh như thế.

Trong nguyên tác hẳn là không có đề cập nhiều đến Vương Tuấn Anh, Thường Ân chỉ biết đó là kẻ lạnh hơn cả băng sơn, là đại công tử của Vương gia, người được vạn kẻ kính trọng.

Chỉ là hắn hoàn toàn không ngờ băng sơn ngàn năm thế mà lại có thể tan chảy bởi một vị cô nương miệng lúc nào cũng nói.

Ha.

thật là, hào quang nữ chính còn sáng chói hơn cả mặt trời tháng năm.

Thường Ân nhếch môi, hắn có cảm giác mình như vừa tìm ra được chân lý mới trong cuộc sống, không khỏi có chút nực cười, khẽ xoa xoa thái dương bỗng từ xa vang lên tiếng gọi.

- Sư thúc.

Thường Ân xoay người hướng nơi phát ra tiếng gọi gục đầu.

Phía xa, Từ Kiệt đã hùng hổ chạy đến, quên cả nghi lễ cơ bản cứ thế ôm cánh tay hắn cười phát ngốc.

Sau đó dường như nhận ra bản thân mình thất thố, cậu mới buông tay gãi đầu, cúi người hành lễ.

- Sư thúc, ngươi tới rồi.

- Có chuyện gì sao?

- A, chưởng môn có việc cần gặp thỉnh người theo đệ tử một chuyến.

- Mời ta! được rồi ngươi dẫn đường.

Thường Ân sốc lại tinh thần, chỉnh chỉnh tay áo, hắn có chút trầm ngâm thầm nghĩ: chưởng môn có việc cần tìm hẳn là chuyện quan trọng.

Hạ ảnh đế men theo con đường trải đầy hương hoa đi đến, trong lòng có chút không cam tâm không nói rõ.

Cmn hắn tới đây để xem thi đấu chứ không phải đi tìm ngược có được không?

Bóng hắn vừa khuất sau dãy cột hình rồng, bên này dưới khán đài một người từ đám đông đi ra.

Nhìn theo hướng sư tôn dần biến mất, Thiên Phong không khỏi cảm khó chịu, phiến lá trên tay vì thế cũng bị xé tan nát.

Vốn là muốn xem sư tôn có từ trong đám đông nhận ra mình không, thật không ngờ người ngay cả tìm cũng chẳng tìm, còn hướng ả nữ nhân thẫn thờ vài phút.

Khốn khiếp.

Y bấu mạnh vào thân cây sần sùi, cắn cắn vành môi tới phát đỏ, sau đó ngẫm nghĩ nâng bước về hướng sư tôn đã đi xa.

Chỉ tiếc đi chẳng được bao nhiêu bước, phía sau đã vang lên tiếng gọi, Thiên Phong không kiên nhẫn dừng chân, con ngươi lóe tia sát khí sau đó lại nhanh chóng mất đi trả lại cặp mắt sắc bén thường ngày.

- Vị đại ca này xin ngừng bước.

Vương Như Ngọc dựa vào hệ thống, từ xa đã phát hiện ra Thiên Phong.

Không để mất thời gian vô ích, cô lợi dụng thời cơ, hấp ta hấp tấp đến làm quen trò chuyện.

- Vị đại ca này, huynh còn nhớ ta chứ!

Như Ngọc cười, nụ cười đẹp đến kì lạ, thuần khiết, vô hại, cứ thế thuận lợi cướp đi ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Bầu không khí vì thế không khỏi có chút cảm giác ngượng ngùng, xấu hổ.

Âm thanh ngọt ngào vào đến tai Thiên Phong lại tựa cơm thừa canh cặn, y không trả lời, đưa mắt ghét bỏ, quan sát người đối diện, sau đó làm vẻ không thấy gì, trực tiếp xoay người, cước bộ vẫn thế đều đều không ngừng nghỉ.

Nhận thấy nam chính không có ý chào hỏi, nụ cười trên môi dần trở nên đông cứng, Như Ngọc kéo lấy tay y, cúi thấp mặt, giọng điệu nghe ra có chút tủi thân, uất ức.

- Đại ca, hôm đó cảm ơn huynh nếu không.

nếu không chỉ sợ tiểu nữ đã sớm mất mạng.

Cảm nhận thân thể vừa có người chạm vào, Thiên Phong cắn chặt răng, nhanh như cắt vội vàng hất tay cô ra, y ra sức phủi phủi ống tay áo tới nheo nhúm, chà sát đến độ mảng y phục nóng lên, ghét bỏ ngửi mùi hương còn đọng trong lớp vải, y cười cười:

- Vị cô nương này có phải hiểu lầm, hôm đó chỉ sợ cô mất mạng trên núi lại ảnh hưởng đến thanh danh sư tôn ta, ta buộc lòng phải làm vậy, còn nữa, từ giờ đừng tự ý chạm vào người ta như thế!

Thiên Phong như có như không nhấn mạnh từng chữ, sau đó lại xoay người theo hướng cũ bước tiếp, phát hiện thân ảnh đeo đuổi sớm đã không thấy bóng dáng, y ý cười càng sâu, khắp người trở nên nóng bức, hướng Như Ngọc ánh mắt "chào hỏi" sau đó băng lãnh rời đi.

Gió đông ùa qua một trận, Như Ngọc khắp thân thể chạy dài từng cơn sóng lạnh, cô lén ở góc khuất khẽ lau vài giọt mồ hôi.

- Ngươi nói thế giới này thật sự chỉ mình ta xuyên qua?

Cô cau mày, âm thầm gõ hệ thống được tặng.

- Theo tỉ lệ tương ứng linh hồn, thế giới này chỉ có kí chủ mượn thân thể!

Hệ thống qua ý thức của chủ nhân lên tiếng, giọng nói có chút u ám đáng sợ.

- Vậy đáng lẽ Thiên Phong không phải sẽ rất hận sư tôn mình, sao có thể?

- Hệ thống đã cung cấp đầy đủ thông tin, một số sẽ được thay đổi vì sự có mặt của kí chủ.

- A, ra vậy, chỉ tiếc dù thay đổi thế nào thì ta vẫn là nhân vật chính, Thiên Phong cũng sẽ là của ta.

Ha.

đã vậy thì pha chút trò vui vậy.

Ba tiếng trống vang lên, buổi luận kiếm được mở màn, bốn phía khán đài lam y đông đúc, Thường Ân một bên cũng nô nức không kém.

Đè nén tâm tình lại, hắn đưa vẻ mặt băng lãnh nhìn xuống bên dưới- nơi đệ tử mình đang đứng.

Cảm giác có người đang quan sát, Thiên Phong ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sư tôn, y có hơi ngỡ ngàng, sau đó lại nhanh chóng cong môi, hướng sư tôn cười đáp trả.

Người này thật sự quá cuốn hút.