...
Không biết tiếng hát của Vinh Nhung đã ngừng từ lúc nào.
Vinh Tranh cúi đầu nhìn một cái, phát hiện Vinh Nhung đã tựa vào đùi anh ngủ.
Lông mày của cậu không còn hơi nhíu lại như trước, mi mắt thả lỏng, có thể thấy cả người đang ở trạng thái cực kỳ thoải mái.
Nhưng mũi bị nghẹt nên hơi thở hơi nặng nề.
Dây cột tóc vốn để dùng buộc bím tóc nhỏ không biết đã bị gỡ ra từ lúc nào, tròng vào cổ tay.
Vinh Tranh vén phần tóc mái quá dài của cậu sang một bên.
Vừa định bế Vinh Nhung về giường nghỉ ngơi thì người đã trở mình tiếp tục tựa vào đùi anh
Vinh Tranh thoáng thấy lông mi của Vinh Nhung giật giật: "Không ngủ?"
Vinh Nhung nhắm hai mắt, giọng mũi đặc sệt, "Ngủ rồi."
"Lưng em đau quá. Anh hai, để em ngủ trên người anh một lát nhé."
"Gối lên chân anh thì hết đau?"
Đôi mắt Vinh Nhung vẫn nhắm nghiền, cậu ngáp một cái, nhếch môi, "Đúng vậy, em có một cảm giác rất yên tâm giống như trở lại lúc còn bé vậy. Anh hai, anh có nhớ không? Khi còn nhỏ em muốn đợi bố mẹ nên không chịu về phòng ngủ trước, thời gian lại quá muộn rồi, anh cũng không có cách nào nên để em gối lên chân anh ngủ. Anh nói chờ ba mẹ về sẽ gọi em dậy. Kết quả là mỗi lần em tỉnh lại đều đã nằm trên giường của mình. Thế nên em liền giận đùng đùng chạy tới phòng anh ầm ĩ khiến anh một đoạn thời gian đó thường xuyên đi học trễ. Thầy còn đặc biệt gọi điện hỏi ba mẹ nhà chúng ta có phải có biến cố gì hay không, khéo léo ám chỉ ba mẹ quan tâm anh hơn một chút."
Vinh Tranh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Vinh Nhung, "Hóa ra em đều biết"
Biết đoạn thời gian đó bởi vì luôn đi trễ nên anh trở thành khách quen trong phòng làm việc của thầy giáo
"Em nghe lén ba mẹ nói chuyện điện thoại. Có lúc em cũng nghĩ, nếu như em trai của anh không phải là em, người kia sẽ thông minh, khôn khéo, ngoan ngoãn lại nghe lời..."
"Không chỉ mình em muốn đợi ba mẹ"
Hả?
Vinh Nhung mở mắt ra.
"Anh là anh trai. Bất kể chuyện gì anh đều phải làm gương."
Vinh Tranh nghiêm túc nhìn Vinh Nhung chăm chú, "Cho nên chuyện đó thật ra là vừa vặn ngược lại. Đoạn thời gian đó bởi vì có em anh mới cố ý đợi ba me. Cũng rất vui vì có em bên cạnh cùng nhau chờ ba mẹ trở về, khiến anh khi ấy không cảm thấy quá cô đơn."
Ánh mắt Vinh Nhung lộ ra vẻ kinh ngạc.
Những lời này, Vinh Tranh trước kia chưa từng nói qua với Vinh Nhung
Nghĩ kỹ thì lúc đó cậu bởi vì còn nhỏ nên nhớ cha mẹ, nhưng Vinh Tranh khi ấy cũng chỉ mới mười tuổi, cũng chỉ là một đứa trẻ phải không?
Chỉ là Vinh Tranh hành động quá trầm ổn bình tĩnh nên không chỉ cậu, mà cả ba mẹ cũng nên dễ dàng bỏ qua việc anh trai cũng cần ba mẹ bầu bạn đúng không?
Vừa nghĩ như thế...
Vinh Tranh, anh trai của cậu so với cậu còn thảm hơn.
Vinh Nhung bỗng nhiên muốn quay về khi còn nhỏ, nếu như quay về lúc nhỏ chờ bố mẹ về vào buổi tối, chắc chắn cậu sẽ không để bản thân mình ngủ quên.
Cậu sẽ làm bạn với anh, cùng anh chờ ba mẹ trở lại.
Ôi.
Đôi mắt vì sao bỗng nóng lên một chút.
Vinh Nhung nói đùa: "Vậy có phải anh hai còn phải cảm ơn em đàng hoàng không?"
Trên mặt Vinh Tranh không có chút trêu chọc nào, anh nghiêm túc nói: "Ừ. Cảm ơn em. Cảm ơn em đã cùng anh lớn lên."
Vinh Nhung suýt chút nữa không kiềm được.
Cậu quay mặt về hướng ghế salon, gò má tựa vào đùi Vinh Tranh.
Hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Người phải nói cảm ơn phải là em mới đúng."
Anh vĩnh viễn sẽ không biết có thể trở thành em trai của anh là chuyện khiến em kiêu ngạo đến nhường nào.
Vinh Nhung tựa vào đùi Vinh Tranh ngủ.
Lần này là thật sự ngủ say.
Vinh Tranh bế cậu lên cậu cũng không tỉnh lại, chỉ tựa đầu vào ngực anh tìm một chỗ thoải mái tiếp tục ngủ.
Vinh Tranh đặt Vinh Nhung nằm nghiêng trên giường để tránh chạm vào vùng dị ứng trên lưng sẽ gây đau.
"Cộc cộc cộc —— "
Có người gõ cửa.
Vinh Tranh liếc nhìn Vinh Nhung đang ngủ say trên giường.
Vừa vặn anh cũng phải trở về phòng nghỉ ngơi.
Anh đi mở cửa.
Là nhân viên của khách sạn.
"Thưa ngài Vinh, có một người tự xưng là sinh viên Giản Dật để chai tinh dầu này ở quầy lễ tân và nhờ chúng tôi đưa cho Tiểu Vinh tiên sinh, đồng thời yêu cầu chúng tôi nói với Tiểu Vinh tiên sinh lời cảm ơn vì đã cứu mạng anh ấy. Đối phương để lại phương thức liên lạc hỏi ngài ấy liệu có tiện hay không, cậu ấy muốn tự mình đáp ơn cứu mạng."
Nhân viên kính cẩn đưa một chai thủy tinh nhỏ bằng cả hai tay.
...
Vinh Nhung nằm mơ.
Cậu mơ thấy mình đang ngồi trên bậc thềm của công trường, trên tay cầm hộp cơm trưa do công trường phát.
Đùi gà vừa to vừa dày được rưới một lớp sốt vàng óng.
Bỗng nhiên một trận gió cát nổi lên.
Gạo màu trắng, đùi gà vàng toàn bộ đều dính một lớp cát.
Vinh Nhung cầm đũa gạt cát qua một bên.
Chỉ cần bỏ lớp cơm trên cùng và bỏ hết da gà thì vẫn có thể ăn được.
Cậu đã có kinh nghiệm trong chuyện này, sẽ không như lúc đầu đợi đến khi thức ăn cũng đã nguội cũng không tìm được một chỗ nào có thể hạ miệng.
Khéo léo loại bỏ da những chiếc đùi gà phủ đầy cát, Vinh Nhung gắp nó lên, lại gần cắn một miếng đùi gà vàng mềm.
Nhung còn chưa cắn được thì những hát mưa lộp bộp rơi xuống.
Vinh Nhung đành phải ôm hộp cơm chạy đến tòa nhà đang xây dở để trú mưa.
Cậu chạy dưới mưa, cứ chạy mãi. Tòa nhà đang xây dở rõ ràng đang ở ngay trước mặt nhưng lại giống như ma dẫn đường vậy chạy thế nào cũng không tới.
Vinh Nhung mệt mỏi tỉnh lại
Mơ quá chân thật.
Cậu ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm ở trên giường.
Cậu nhìn chằm chằm vào cách trang trí đồ đạc trong phòng trong vài giây mới nhận ra rằng mình không phải đang ở một công trường đầy cát.
Vinh Nhung nhìn chung quanh phát hiện mình đang nằm trên giường.
Cậu nhớ mình vốn đang ngủ trên đùi Vinh Tranh.
Là anh ôm cậu đến trên giường?
"Ọt ọt"
Bụng kêu lên.
Vinh Nhung: "..."
Chẳng trách anh lại mơ thấy cơm đùi gà.
Vinh Nhung vén chăn lên, xuống giường.
Cậu từ khóe mắt nhìn thấy một chai thủy tinh nhỏ đơn giản có nút đậy bằng gỗ sồi bên cạnh giường.
Là của anh trai cho cậu?
Vinh Nhung cầm chai thủy tinh lên, còn chưa mở nút đậy đã có thể ngửi được mùi hoa oải hương rất dễ chịu.
Là tinh dầu hoa oải hương.
Tinh dầu hoa oải hương có thể chữa lành da bị cháy nắng, công thức của cây thông, nhựa thông và hương thảo cũng có thể làm giảm ngứa và đau.
Vinh Nhung mở nút chai.
Sau một giấc ngủ, triệu chứng cảm lạnh của Vinh Nhung đã đỡ hơn rất nhiều.
Lúc đầu có hơi nghẹt mũi nhưng bây giờ cả hai mũi đều thông thoáng, không còn choáng váng như trước khi đi ngủ nữa.
Trong loại tinh dầu này, cậu có thể ngửi thấy mùi hương thảo, cam ngọt, cam bergamot, cây xô thơm và các thành phần hương thơm khác thường được sử dụng trong tinh dầu oải hương.
Tỷ lệ thích hợp của cam ngọt, cam bergamot và cây xô thơm không những không lấn át các loại khác mà còn khiến mùi thơm của loại tinh dầu này trở nên đậm đà hơn.
Hạn chế duy nhất là tỷ lệ hoắc hương trong loại tinh dầu này tương đối cao.
Phải biết rằng tinh dầu có tác dụng chữa bệnh ngoài tác dụng của bản thân tinh dầu thì mùi thơm của tinh dầu cũng là cơ sở để quyết định người ta có mua tinh dầu hay không.
Nếu tỷ lệ hoắc hương quá cao, toàn bộ tinh dầu sẽ có vị đắng, không phù hợp với thói quen mua tinh dầu của người dân.
Vinh Nhung đổ một ít tinh dầu rồi bôi lên cổ tay.
Ừm......
Mùi hương của hoa oải hương gần như bị lấn át bởi hoắc hương.
Vinh Nhung có thể đoán được mục đích của tác giả tinh dầu, trong đó có lẽ tập trung vào tác dụng của nó hơn là mùi thơm. Xét cho cùng, hoắc hương có tác dụng sát trùng và chống viêm.
Nhưng xét cho cùng thì đây vẫn là tinh dầu và việc mùi thơm của nó có dễ chịu hay không mới là mấu chốt để người ta mua nó
Nếu cậu điều chế lại loại tinh dầu này tăng tỷ lệ hoắc hương, cậu cũng sẽ tăng đồng thời tỷ lệ các hương liệu gỗ như gỗ tuyết tùng và nhựa thơm.
Bằng cách này, mùi thơm của toàn bộ tinh chất oải hương sẽ ấm hơn và hương thơm dễ chịu hơn.
Đáng tiếc.
Cậu hiện không có ở nhà, cũng không có dụng cụ thí nghiệm trong tay, nếu không cậu có thể trực tiếp chuẩn bị tinh dầu để hương thơm của loại tinh dầu này trở nên ấm áp và dịu dàng hơn.
Vinh Nhung đậy nút lại, trả tinh dầu lại chỗ cũ.
Cậu thản nhiên buộc lại tóc mái bằng dây chun trên tay, rời khỏi phòng và gõ cửa phòng của Vinh Tranh bên cạnh.
Bên trong không có bất cứ động tĩnh gì.
Vinh Tranh không ở bên trong?
Điện thoại rơi xuống biển rồi nên cậu không có cách nào gọi cho Vinh Tranh.
Vinh Nhung quay người trở về phòng, định dùng điện thoại riêng của khách sạn gọi.
"Cộc cộc" ——
Khóa cửa phòng không khóa, một người mặc đồng phục cung kính đến gần, "Xin chào, xin hỏi ngài có phải là Vinh nhị thiếu không?"
Vinh Nhung xoay người, phòng bị nhìn đối phương, "Là tôi, anh là ai?"
Đối phương sửng sốt một chút, tựa hồ như không ngờ tới lòng phòng bị của vị tiểu thiếu gia này mạnh như vậy
Anh ta kính cẩn trả lời: "Xin chào. Tôi là quản lý tiền sảnh của khách sạn Lục Đảo. Vinh tổng và ông chủ của chúng tôi đang dùng bữa ở nhà hàng ngoài trời. Vinh tổng nhờ tôi chuyển lời với ngài khi ngài thức dậy, hỏi ngài muốn đến nhà hàng ngoài trời dùng bữa cùng họ hay thích dùng bữa ở trong phòng riêng của mình hơn."
Vinh Nhung liếc mắt nhìn thẻ nhân viên của đối phương, bên trên quả thật đề quản lý khách sạn.
Vinh Nhung suy đoán, vừa rồi khi cậu bước ra khỏi phòng, có lẽ nhân viên trực ở hành lang đã nhận ra cậu và báo cho quản lý sảnh.
Nếu đã đến đảo để nghỉ dưỡng, tất nhiên phải đi dạo một vòng xem một chút., một mình ở trong phòng có ý nghĩa gì?
Vinh Nhung hỏi: "Phòng ăn lộ thiên ở đâu?"
Vị quản lý kia đi ở phía trước dẫn đường, "Mời nhị thiếu đi theo tôi."
Vinh Nhung nói tiếng cảm ơn, đóng cửa, đi theo đối phương đến thang máy ngắm cảnh xuống lầu.