Edit: Quan Quỷ Cầm Diệu
Beta: Huyết Chú
***
Thần hồn mạnh mẽ bị kéo vào một thế giới khác, tiếng chuông bên tai như ẩn như hiện, Tô Bạch cảm thấy đầu một trận đau đớn, hắn luống cuống mà nhắm mắt lại, tiếng chuông càng ngày càng gần, Tô Bạch đang ở trạng thái linh hồn không chịu khống chế mà đi theo tiếng chuông. Xuyên qua quầng sáng trắng xóa của đường hầm thời gian, xuyên qua thiên sơn vạn thủy, cảnh vật nhanh chóng thay đổi, thân thể đi vào một tòa thành đen như mực dưới mặt đất.
Trực tiếp xuyên thấu qua vách tường, Tô Bạch có chút khẩn trương, vì sắp gặp lại nhau lần nữa.
Bạch quang chói mắt dần dần tiêu tán, bên trong chậm rãi hiện ra bóng người mơ hồ, mọi người khẩn trương mà nhìn, không tự giác mà ngừng thở.
Thần hồn từ đó rời ra, Chuông Dẫn Hồn treo trên không trung, tần suất dao động yếu dần, cho đến khi hoàn toàn im ắng, mọi người rốt cuộc cũng thấy rõ diện mạo người nọ.
Sắc mặt tái nhợt như tuyết, mái tóc đen nhánh xinh đẹp ngắn tới tai, tóc mái trên trán hơi dài, che khuất đôi mắt người nọ, hắn mặc bộ y phục cổ quái mà mọi người chưa bao giờ gặp qua, lộ ra cần cổ nhỏ nhắn trắng nõn trơn mềm,từ trên cao nhìn xuống mọi người, nhẹ nhàng cắn cánh môi, tựa hồ có chút khẩn trương, đương nhiên là ở trạng thái linh hồn.
Mộ Thanh Giác thu hồi pháp lực, Chuông Dẫn Hồn bộp một tiếng rơi xuống mặt đất, hắn như là căn bản không chú ý tới, chỉ là ngưng mắt nhìn hồn phách nửa trong suốt kia, thật cẩn thận mà vươn tay lên, muốn chạm vào rồi lại sợ hãi đây chỉ là một giấc mộng, vừa chạm vào đã tan biến. Hai bên cứ như vậy mà im lặng, xem tình hình này, Tô Bạch càng khẩn trương, đậu má, bây giờ ta thay đổi một khuôn mặt khác cũng không biết hắn có còn nhận ra không, nhỡ đâu hắn chê ta xấu thì phải làm sao bây giờ, mặc kệ, hắn nếu là thật sự dám như vậy, ta liền... ta liền ám hắn cả đời!
Nhẹ nhàng đáp xuống, Tô Bạch chậm rãi đi đến bên cạnh Mộ Thanh Giác, hơi hơi ngẩng đầu lên, vén mái tóc che khuất tầm mắt sang một bên, trong lòng có chút hối hận sao mình không nhân lúc còn sớm cắt phăng nó đi.
"Sư huynh, là ngươi sao?" Đối diện với đôi mắt của hắn, Mộ Thanh Giác cả người chấn động, đáy mắt tràn đầy kích động cùng chờ đợi, là hắn, hắn thật sự đã trở lại, tuy rằng đã thay một gương mặt khác, nhưng vẫn là đôi mắt của hắn, hơi thở của hắn, mình tuyệt đối không thể nhận lầm, hắn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm người trước mắt, người trước giờ luôn kiêu căng khó thuần thế mà sinh ra cảm giác sợ hãi, sợ hắn quên mất mình.
Tô Bạch trong lòng cảm động, nam nhân cường đại này vào giờ khắc này vậy mà luống cuống hệt một hài tử, "Ta trở về rồi."
Mộ Thanh Giác xúc động tràn ra nước mắt, những ngày tháng đau khổ vì mất đi hắn, rốt cuộc cũng đã qua, ngẫm lại đều cảm thấy không thể tưởng tượng, chính mình cũng không biết làm sao có thể chịu đựng khoảng thời gian không có hắn kia, hắn bị cảm giác vui mừng làm mờ đầu óc, theo thói quen mà vươn tay muốn ôm hắn vào lòng hắn, cánh tay lại xuyên qua thân thể hắn. Mộ Thanh Giác trong lòng đau nhói, nói không nên lời: "Sư huynh, ngươi..."
Trầm mặc một lúc lâu, Tô Bạch mới mở miệng lần nữa, "Ngươi cũng thấy rồi đó, ta bây giờ chỉ là một du hồn."
"Thì ra là như vậy..." Mộ Thanh Giác dần dần từ trong niềm vui mất mà tìm lại được bình tĩnh lại, nghĩ xem làm sao giúp hắn, "Sư huynh thân thể của huynh ở thế giới kia đâu?"
"A..." Tô Bạch sửng sốt, nhìn dáng vẻ hắn xem ra đã biết, một khi đã như vậy cũng không cần thiết giấu bọn họ, hắn nhìn phía sau Mộ Thanh Giác, mấy người Bạch Phàm Diệp Mính đều ở đây, như vậy cũng tốt, những người này cùng hắn vào sinh ra tử, trải qua trắc trở, vài lần suýt nữa bỏ mạng, bọn họ có quyền được biết chân tướng mọi chuyện.
Thời gian tiếp theo, Tô Bạch giải thích sơ lược một chút về lai lịch của hắn, cùng với bản chất của thế giới này.
Nếu không phải mọi người đều biết thái độ làm người của Tô Bạch, biết hắn không có khả năng nói dối, mọi người suýt nữa còn cho rằng đang nghe chuyện cười, chạm phải ánh mắt nghiêm túc của Tô Bạch đều trầm mặc, nhất thời có chút khó có thể tiếp thu, Tô Bạch thông cảm với cảm nhận của bọn họ, nếu có một ngày nào đó có người nói với mình rằng kỳ thật mình chỉ là một nhân vật dưới dưới ngòi bút của hắn, từ khi sinh ra, cuộc sống đã sớm bị người ta an bài, thành kết cục đã định, phỏng chừng chính mình cũng không tiếp thu được.
Vẫn là Mộ Thanh Giác trước hết phản ứng kịp thời, hỏi trúng tim đen: "Nói như vậy thì từ khi huynh bắt đầu tiến vào thế giới này, hết thảy đều bị đảo lộn?"
Tô Bạch nghĩ như thế cũng không sai, quy luật vận hành của thế giới này không trói buộc được hắn.
Mộ Thanh Giác gật đầu, không để bụng nói: "Một khi đã như vậy thì cần gì phải chấp nhất thế giới này rốt cuộc là cái gì, nếu huynh cảm thấy thế giới này là thật, vậy thì nó là thật, huống chi, huynh chỉ là giới hạn quỹ đạo phát triển ban đầu của thế giới này, mà hiện tại thế giới này đã sớm đã thoát ly quỹ đạo định trước, còn nữa, nếu là cường giả chân chính sao lại bị quy luật hư vô này trói buộc, tu hành đến đỉnh cao nhất định, đạp vỡ hư không đều không phải là việc khó."
Tô Bạch biết hắn cố tình an ủi mình, đồng thời cũng là sợ mấy người Bạch Phàm Diệp Mính có khúc mắc đối với mình, cho nên cố ý nói lời này, đánh thức bọn họ, cho tới nay luôn che giấu bí mật này, Tô Bạch cảm thấy có lỗi bọn họ, mà nay rốt cuộc nói ra, trong lòng nhẹ nhàng hẳn, lại thấy Mộ Thanh Giác vẫn chưa nhân lúc này xa cách mình, tức khắc cảm động đến rối tinh rối mù.
Những người khác thấy thế như có điều suy nghĩ, Bạch Phàm nhăn lại khuôn mặt bánh bao tỏ vẻ những chuyện sâu xa như vậy thật sự không hợp với mình, gãi gãi đầu cười nói: "Thì ra là có chuyện như vậy, trách không được nhiều năm như vậy sư huynh vẫn không có thay đổi gì." Nói xong dùng vẻ mặt nghiêm nghị mà nhìn Tô Bạch, nghiêm túc nói: "Ta mặc kệ ngươi là ai, cũng mặc kệ ngươi từ đâu tới đây, ta chỉ biết là ngươi đối ta rất tốt, dù sao ta cũng đã kêu ngươi là sư huynh mười năm, bây giờ dù cho ngươi đổi ý cũng đã muộn."
Hắn bày ra vẻ mặt đứng đắn như thế, Tô Bạch nhìn không khỏi sửng sốt, trong lòng ấm áp, nếu không phải không có thân thể, thật muốn tiến lên vò hắn đến lông tóc bù xù. Diệp Mính luôn luôn thông tuệ thản nhiên, là người hiểu chuyện nhất trong đám, bởi vậy cũng rất nhanh tỏ vẻ tiếp thu.
Bùi Nhiên cười hì hì cảm thán một phen thế giới thật thần kỳ, nói rằng chỉ cần không ảnh hưởng hắn ngắm mỹ nhân, những cái khác đều không sao cả, thậm chí khi đã biết nghề nghiệp của Tô Bạch còn muốn hối lộ hắn viết cho mình một bản khác, kỹ càng tỉ mỉ ghi lại mấy thứ như phong lưu tình sử gì đó của mình.
Sau đó là Mạc Ngôn, đứa nhỏ này có chút trì độn, phản ứng chậm, nhưng tính cách như vậy cũng có chỗ lợi, tỷ như tư tưởng thuần túy, dễ nói chuyện, không đợi Tô Bạch hỏi hắn liền trực tiếp hết sức nghiêm túc đứng đắn mà nói: "Sư huynh ngày thường chăm sóc cho chúng ta rất nhiều, Thanh Nhiên bất tài, nhưng cũng biết đạo lý uống nước nhớ nguồn, vô luận như thế nào, sư huynh cũng chính là sư huynh." Tô Bạch cảm động không thôi, cảm thán mình ngày thường không uổng công chiếu cố những người này.
"Được rồi." Mộ Thanh Giác cắt ngang màn giao lưu ánh mắt của bọn họ, kỳ thật hắn căn bản không quan tâm những người này thấy thế nào, nhưng vừa rồi khi Tô Bạch nói những lời này ánh mắt luôn không tự giác mà đảo qua người mình cùng mấy người Bạch Phàm, hắn liền biết Tô Bạch kỳ thật vẫn là có chút khẩn trương cùng lo lắng. Nói ra lời kia cũng là muốn khiến cho Tô Bạch buông bỏ khúc mắc, người này vừa mới trở lại bên cạnh hắn, lại là ở trạng thái linh hồn, nhìn quần áo trên người hắn cũng biết thế giới kia tất nhiên là cùng nơi này khác biệt rất lớn, tuy rằng ngoài miệng không nói nhưng thật ra những lo lắng của Tô Bạch hắn đều thu vào trong mắt, sao có thể lại nhẫn tâm vì những chuyện khác mà khiến hắn bất an?
Có điều, dù sao đi nữa thì đây cũng là một bí mật kinh người, mặc dù là nói ra sẽ không ai tin, Mộ Thanh Giác cũng không muốn mạo hiểm, nỗi đau mất đi hắn, chịu một lần cũng đủ rồi, lại một lần nữa thì hắn thật sự sẽ nổi điên, cho nên hắn dùng ngữ khí sắc bén nói: "Những việc này các ngươi biết, tuyệt đối không thể để cho người khác biết được, biết chưa?"
Khí thế trên người Mộ Thanh Giác càng thêm khiếp người, mọi người ngoan ngoãn gật đầu, thậm chí chủ động lập lời thề tâm ma, đương nhiên bọn họ cũng là sợ không cẩn thận sẽ mang đến nguy hiểm cho Tô Bạch.
Từ sau khi Tô Bạch rời đi, Mộ Thanh Giác cực kỳ đau thương, tất cả mọi người đều nhìn thấy, lúc này chứng kiến hai người lần nữa tương ngộ, đều có một loại cảm động chứng kiến người có tình cảm với nhau sẽ thành thân thuộc, biết hai người tất nhiên là có chuyện muốn nói, thức thời đều tìm lấy cớ rời đi.
Con ngươi Mộ Thanh Giác thâm trầm như bầu trời đêm, hắn vươn tay, ngón tay cách thần hồn Tô Bạch một centimet thì dừng lại, giống như là cách khoảng không khẽ vuốt, tinh tế phác hoạ mặt mũi Tô Bạch.
Tuy rằng đang ở mật thất âm lãnh, Tô Bạch lại cảm giác trong lòng như có ánh mặt trời chiếu qua, hắn đứng bất động ở nơi đó, hoàn toàn phối hợp với động tác của Mộ Thanh Giác."Tin tưởng ta," Thanh âm Mộ Thanh Giác tràn đầy kiên định, "Nhất định sẽ có cách."
Tô Bạch không chút do dự gật đầu, nếu đã lựa chọn trở về, tự nhiên là hết sức tin tưởng hắn, huống chi, trong lòng hắn cũng có tính toán của mình, cho dù là chỉ có thể ở loại trạng thái này bồi hắn, Tô Bạch cũng cam nguyện.
Không biết nghĩ tới điều gì, Mộ Thanh Giác đột nhiên thần sắc biến đổi, khẩn trương mà nhìn chằm chằm hắn: "Vậy ngươi, sẽ còn trở về sao?"
Cho dù là muốn cũng không trở về được, Tô Bạch biết hắn ở bất an, lắc đầu: "Không trở về, ở lại với ngươi."
Hắn nói xong câu này liền thấy ánh mắt Mộ Thanh Giác sáng lên, lộ ra vẻ tươi cười mà Tô Bạch quen thuộc, chớp mắt đã qua, đầu ngón tay ngừng ở giữa trán Tô Bạch, Mộ Thanh Giác nhăn lại hàng lông mày dài, đối với trạng thái chỉ có thể nhìn không thể ăn, thậm chí liền chạm vào cũng không được rất bất mãn, "Nếu đã như vậy, ta đây liền nghĩ cách đem thân thể của huynh đưa tới thế giới này, dù sao cũng không thể để huynh tồn tại ở trạng thái này được."
Tô Bạch liếc hắn một cái, luôn cảm thấy lời này còn có thâm ý, dường như có chút ảo não cùng không cam lòng? Nghĩ nghĩ, vẫn là nói thật với hắn, "Thân thể của ta vốn đã hư hao tim mạch nghiêm trọng, đã không thể dùng nữa."
"Vậy sao..." Mộ Thanh Giác có chút đau lòng cùng áy náy, trong lòng biết người này tất nhiên là ở thời điểm mà mình không biết chịu không ít khổ sở, chỉ là nhìn thần sắc Tô Bạch có vẻ không muốn nói nhiều, bởi vậy cũng không truy cứu, ôn tồn an ủi nói: "Không sao, huynh không cần lo lắng những việc này, ta sẽ nghĩ cách." Đáy lòng lại suy nghĩ, nếu có thể đứng ở đỉnh cao của thế giới, đạp vỡ hư không, áp đảo phép tắc Thiên Đạo, như vậy tạo ra thân thể đều không phải là việc khó, bằng không cũng có thể đoạt xá, cho dù sư huynh không muốn, hắn cũng có thể nghĩ ra một trăm cách khiến cho người khác cam tâm tình nguyện mà nhường ra thân thể, vì người trước mắt này, cho dù là bị trời phạt thì đã sao?
Tô Bạch trầm mặc.
Mộ Thanh Giác cho rằng hắn đang lo lắng, tiến lên một bước vươn ra hai tay, giống như lúc trước, làm ra động tác muốn ôm người vào lòng, thanh âm hoa lệ khêu gợi ở trong căn phòng kín kẽ mà trống trải nhiều thêm một phần thanh lãnh, mang theo cảm giác thanh thanh như ngọc, "Đừng nghĩ nhiều, chỉ cần ngươi trở lại bên cạnh ta, hết thảy còn lại đều không thành vấn đề."
Lời của hắn giống như lông chim quét qua đáy lòng, khiến lòng người ngứa ngáy, Tô Bạch ngẩng đầu nhìn lướt qua hắn, vừa định mở miệng nói chuyện, ngón tay Mộ Thanh Giác cách hư không đặt ở khóe môi nửa trong suốt của hắn, nhu tình trong đáy mắt gần như đều hóa thành thật chất, "Ngoan, đừng nói chuyện, để ta nhìn huynh thật kỹ..."
Tuy rằng lời này đúng là rất cảm động, nhưng là, Tô Bạch há miệng: "Ta..."
"Ngoan." Mộ Thanh Giác lại lần nữa cắt lời hắn, thân thể nghiêng về phía trước, hơi hơi cúi đầu, môi mỏng mát lạnh chậm rãi kề sát.
Chà! Động tác này Tô Bạch quá quen thuộc đi, hừ, ta thành ra bộ dáng này, xem ngươi hôn thế nào.
"Ngươi có biết trong khoảng thời gian không có ngươi này ta vượt qua như thế nào không, may là ngươi đã trở lại, về sau đừng rời xa ta nữa, nếu không ta thật sự sẽ điên mất..."
Tô Bạch bùng nổ, tuy rằng lời này cũng đúng là cảm động, nhưng mà, Tô Bạch gào rống: "Có thể nghe ta nói cho hết rồi mới hôn có được không, ta biết cách trọng tố thân thể!"