Tô Bạch về tới Túy Mặc Cư thì thấy nam chính đã ở đó rồi, y đang niệm chú hút bụi, sửa sang lại căn phòng.
Quả nhiên vẫn là đứa nhỏ nhà mình ngoan ngoãn mà, Tô Bạch ngàn lần vạn lần cảm khái, một đứa trẻ đáng yêu như vậy sao có thể ăn thịt người chứ? Nam chính cảm giác được hơi thở của hắn, quay đầu mỉm cười, đáy mắt là vui sướng và tín nhiệm thuần khiết. Trong nháy mắt hình ảnh của y trùng lên hình ảnh của bé trai nhỏ gầy của mười năm trước, Tô Bạch tiến lên, kiễng mũi chân xoa xoa tóc y theo thói quen, “Ngươi phải ngoan đó.”
“Hả?” Mộ Thanh Giác nhận ra hắn đang thất thần, dùng giọng điệu mềm nhẹ hỏi: “Tại sao?”
Tô Bạch mang bộ mặt nghiêm túc chân thành đáp: “Ngươi phải ngoan, nếu không sẽ bị người ta ăn luôn đó.”
“Bị ai ăn luôn?”
“Đương nhiên là bị Minh…” Khụ, Tô Bạch đúng lúc tắt tiếng, nói lời thấm thía giáo dục: “Ngươi phải làm một thanh niên tốt ngũ giảng, tứ mỹ, tam nhiệt ái(1) của thế kỷ mới, biết chưa?”
Tuy không hiểu sư huynh đang nói cái gì nhưng Mộ Thanh Giác vẫn nghiêm trang gật đầu, “Sư huynh yên tâm.”
Tô Bạch hồ nghi liếc nhìn hai mắt y, anh bạn, ngươi phải kiên trì chứ, nếu ngươi không học thật giỏi, sư phụ và các sư thúc sẽ tiêu diệt ngươi đó, lỡ như ngươi ngoẻo rồi, để lại một mình ta phải làm sao đây, đợi đã, hình như có chỗ nào không đúng thì phải?
Làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt của Tô Bạch, Mộ Thanh Giác nắm lấy tay hắn, lấy đan dược từ Bích Lạc Hoàng Tuyền giới, “Sư huynh, tới giờ uống thuốc rồi.”
Mịa, ngươi mới tới giờ uống thuốc, cả nhà ngươi đều tới giờ uống thuốc!
Mộ Thanh Giác bước từng bước đến gần, trực tiếp đặt viên đan dược lên môi hắn, Tô Bạch mở miệng, đeo bộ mặt đau khổ nuốt vào, mợ nó, các ngươi tưởng linh đan liệu dược sẽ có hương thơm ngào ngạt, mùi vị tuyệt hảo hay sao? Nếu nghĩ như vậy thì, thân ái, ngươi thật đúng là too young too simple, mấy thứ kia đều là tiểu thuyết gạt người đó, ít nhất nhóm tu sĩ vẫn tin tưởng vững chắc nguyên tắc thuốc đắng dã tật.
Đầu ngón tay như có như không chạm vào đầu lưỡi Tô Bạch, con ngươi Mộ Thanh Giác ám trầm, không nhịn được muốn cúi xuống hôn hắn, ngẩng đầu lại đối diện với ánh mắt không chút dục niệm của người nọ, đáy lòng thở dài vẫn chưa đúng lúc, xoay người rót cho hắn ly trà, giống như lơ đãng hỏi: “Không biết sư phụ nói với sư huynh điều gì mà ta không thể nghe?”
Tô Bạch nghe vậy thì trong lòng hô to không ổn, chẳng lẽ Vô Thượng tông đã khiến cho nam chính cảnh giác ư, hắn kéo nam chính ngồi cạnh mình, lựa lời để nói: “Sư phụ và các sư thúc đã biết ngươi là hậu nhân của bộ tộc Mộ thị, sau này ngươi không cần giấu diếm nữa.”
Mộ Thanh Giác nhướng mày, “Bọn họ không để ý sao?”
Tô Bạch nói ngôn từ chính nghĩa hiên ngang lẫm liệt: “Đương nhiên.” Thấy nam chính rõ ràng là không tin, lại lập tức giấu đầu lòi đuôi nói thêm: “Thật đó, sư phụ nói ân oán của thế hệ trước không liên quan tới ngươi, chỉ cần ngươi một lòng hướng thiện, kiên trì vững bước trên con đường đạo tu thì Vô Thượng tông vẫn sẽ đối xử bình đẳng…” Tô Bạch nói đến miệng khô lưỡi khô, dùng tới cả sức mạnh của bọn bán hàng đa cấp mà hắn thấy kiếp trước, chỉ muốn tẩy não nam chính, khiến cho y trung thành với Vô Thượng tông, sau đó, nam chính cái đứa nhỏ phá phách này thế mà phì cười!
Mợ nó, không phải mỉm cười, cũng không phải cười tà mị mà thật sự là tươi cười vui vẻ, còn cười ra tiếng, má ơi sắp nhìn thấy cả răng cấm của nam chính rồi nè.
Buồn cười thế cơ à, Tô Bạch ai oán nhìn nam chính cho dù che miệng vẫn đang không ngừng phát ra tiếng ‘ha ha’, thực muốn ha ha ra đầy mặt y, mịa, ngươi chọc quê ta hả?
Rốt cục đứa nhỏ phá phách kia cười đủ rồi. Mộ Thanh Giác cúi người tới gần, nhéo nhéo vành tai hắn, “Sư huynh, lần sau lúc ngươi nói dối có thể không căng thẳng như vậy không?”
F*ck, Tô Bạch tức đến đỏ bừng mặt, cái này có thể oán ta hay sao, anh đây sinh ra ở Trung Quốc trong thời đại mới, sinh trưởng dưới lá hồng kì, tích cực hướng về phía trước, lạc quan, kiên cường, chưa từng nói dối bao giờ, quả nhiên nghiệp vụ vẫn chưa thuần thục mà.
Nhìn sắc mặt Tô Bạch đỏ ửng không bình thường, Mộ Thanh Giác cũng không đành lòng trêu chọc tiếp nữa, buông mi thưởng thức ngón tay hắn.
Tô Bạch nhìn nhìn sườn mặt y, cảm thấy vì mấy trăm mạng người trong Vô Thượng tông, bản thân mình vẫn nên không biết xấu hổ tiếp đi, vì thế hắn nghiêm trang nói: “Những điều ta nói đều là sự thật, ngươi không tin?”
Mộ Thanh Giác nghiêng đầu nhìn hắn, cũng nghiêm trang đáp lại: “Ta tin.” Chỉ là ý cười trong đáy mắt như sắp tràn ra ngoài đến nơi.
Tô Bạch thất bại, mịa, ta nên từ bỏ trị liệu thôi!
Đúng lúc này đột nhiên một thanh âm mềm mại nhu nhu truyền đến: “Mẫu thân.” Đào Bảo vung bốn chân nho nhỏ ngắn ngủn sung sướng chạy tới, nhảy lên, bổ nhào vào lòng Tô Bạch. Vật nhỏ kia mở to đôi mắt ướt sũng bán manh, trong lòng Tô Bạch mềm nhũn, đã lâu rồi không được gặp nó, nâng tay vuốt ve cái đầu nho nhỏ, cẩn thận xem xét, ừm, không tệ, lại béo lên rồi.
Tương phản với sự vui sướng thoải mái của Tô Bạch, Mộ Thanh Giác mang một loại tâm tình khác mà híp mắt nhìn về phía cửa, quả nhiên có hai thiếu nữ thân hình tinh tế thướt tha đang đứng đó.
Điền Doanh Doanh chạm phải ánh mắt Mộ Thanh Giác, trong lòng cả kinh, mới một thời gian ngắn không gặp, uy áp quanh thân người này đã trở nên mạnh mẽ, tu vi tăng lên nhanh như vậy, khẳng định là lại có kỳ ngộ, tâm tư nàng ta quay vòng, trên mặt vẫn không để lộ mảy may, nở nụ cười khéo léo tiến lại: “Cuối cùng đại sư huynh đã trở lại rồi, giờ thì ai kia không còn cái cảm giác không có tâm trạng ăn uống nữa ha.” Nói xong liếc nhìn Hà Thanh một cái, ý gì không nói cũng hiểu.
“A Doanh.” Hà Thanh ngại ngùng mỉm cười, ý bảo nàng đừng nói nữa, “Đại sư huynh đừng nghe nàng ấy nói lung tung, huynh bình an trở về là tốt rồi.”
Đào Bảo xưa nay vốn nghịch ngợm, trong lòng Tô Bạch biết đã mang lại không ít phiền toái cho nàng, lại thấy vật nhỏ kia múp míp bóng loáng, hiển nhiên là được chăm sóc vô cùng tốt, liền đứng lên ý bảo hai người ngồi xuống, giọng điệu cảm kích nói: “Hà Thanh sư muội vất vả rồi.”
Mộ Thanh Giác vẫn ngồi yên bất động, có điều sắc mặt lại âm trầm xuống, đáy mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn. Tô Bạch đứng cạnh y, vì góc độ hạn chế cho nên không nhìn thấy, nhưng Điền Doanh Doanh đứng đối diện thì lại thấy rất rõ ràng. Mộ Thanh Giác cũng không giấu diếm, vuốt khóe môi lộ ra tươi cười tràn đầy ác ý với ả, nữ nhân này có chút thông minh liền cả ngày tự cho là đúng, đầy bụng tâm cơ dám tính kế cả sư huynh, thật sự đáng chết.
Bị ánh mắt của y làm kinh sợ, Điền Doanh Doanh rùng mình một cái, nghĩ rằng chẳng lẽ âm mưu định lợi dụng Tô Bạch để được vào nội viện của mình đã bị y nhìn thấu rồi sao, như vậy xem ra phải đẩy nhanh kế hoạch mới được. Nếu đã đắc tội với y rồi thì cũng chỉ có thể liều mạng thôi, có điều, Điền Doanh Doanh nhíu mày, trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, Mộ Thanh Giác rất ghét việc có người tiếp cận Tô Bạch, nhất là nàng và Hà Thanh, nói đi nói lại, độc chiếm dục(2) của y đối với đại sư huynh cũng quá mạnh…
Điền Doanh Doanh ẩn ẩn cảm thấy hình như mình đã chạm được vào điều gì đó, lại mông mông lung lung không rõ ràng. Vì thế, cánh cửa của một thế giới mới sắp mở ra, nhưng em gái họ Điền lắc lư hai vòng ngoài cửa xong liền rời đi.
Xuất phát từ bản năng tìm lợi tránh hại, Điền Doanh Doanh chỉ vòng vo với Tô Bạch có tính tình ôn nhu hơn, “Nghe nói lần này sư huynh xuống núi lại bất hạnh gặp phải ma tu, sau đó trượt chân ngã xuống Thất Ma Nhai?”
Tô Bạch đeo bộ mặt táo bón gật đầu, mịa, cái từ ‘trượt chân’ này sao nó ghê tởm quá vậy nè?
“Hóa ra là thật ư.” Điền Doanh Doanh cười đến ngây thơ khả ái, bộ dạng xinh đẹp đến khó tin, ánh mắt chuyển chuyển, giọng điệu quan tâm, “Sư huynh không bị thương là tốt rồi, có điều nghe mọi người nói đại nạn không chết tất sẽ hạnh phúc đến cuối đời, nói vậy lúc ở đáy vực sư huynh khẳng định đã gặp cơ duyên nhỉ.”
Nếu như Tô Bạch thật sự là một tu sĩ bình thường mà không phải người đã sáng tạo ra thế giới này thì đã sớm bị lời nói mềm mại ôn hòa như viên đạn bọc đường của nàng ta bắt thóp. Nhưng rất đáng tiếc là hắn không phải, hơn nữa làm một tên ngốc manh, Tô Bạch rất sợ loại nữ nhân nói một câu mà mang hai, ba ý nghĩa, tùy thời tùy chỗ đều có thể trình diễn ‘cung tâm kế’ như Điền Doanh Doanh. Đương nhiên một mặt là do hắn tự biết mình không nói lại người ta, mặt khác chính là nhờ phim truyền hình cổ trang cung đấu các loại.
Nói như một vị độc giả của hắn thì nữ nhân như Điền Doanh Doanh này trời sinh nên đứng trong hậu cung, sau đó mồm năm miệng mười ngươi tới ta đi, leo thẳng một đường từ vị trí một cung nữ tầng chót lên đến chủ nhân của hậu cung. Nếu đổi sang một quyển truyện trạch đấu hoặc cung đấu khác thì Điền Doanh Doanh tất nhiên là hoàn toàn xứng đáng với vai nữ chính, nhưng rất đáng tiếc, Tô Bạch cũng không định viết ‘Cửu Châu Điền Doanh Doanh truyện’.
Tô Bạch còn đang tìm từ thì chợt nghe Mộ Thanh Giác nói: “Điền sư muội thật là có tâm, ta và sư huynh vừa mới trở về, cũng không biết chuyện gặp cơ duyên dưới đáy vực là ai nói cho ngươi biết?”
Thầm mắng mình nóng vội, Điền Doanh Doanh mỉm cười, sợ hãi nói: “Là Doanh Doanh nghe mấy vị sư huynh trong nội viện nói vậy, lời này có gì không đúng sao, nhưng muội thấy tu vi của Mộ sư huynh hình như đã được đề cao không ít nha.”
Mộ Thanh Giác cười không nói.
Tô Bạch chỉ cảm thấy giữa hai người không hiểu sao lại có cảm giác giương cung bạt kiếm, nghe đối thoại của bọn họ thì lại giống như rất bình thường mà, hắn lắc đầu, thế giới của nhân vật chính ấy mà, nhân vật phụ như mình không hiểu đâu, ta vẫn nên tán gẫu với em gái Hà Thanh đơn thuần thì hơn. Hai người cùng nhau chơi đùa với Đào Bảo, câu được câu không tán gẫu, Tô Bạch tỏ vẻ đây mới là phương thức nói chuyện bình thường nè, quả nhiên chỉ lúc nào nói chuyện với em gái Hà Thanh hắn mới có cảm giác ưu việt về chỉ số thông minh.
Điền Doanh Doanh chú ý tới động tác của hai người kia, nói cười vui vẻ: “Mộ sư huynh có cảm thấy bọn họ giống như một nhà ba người hay không?”
Hơi thở quanh thân Mộ Thanh Giác trở nên lạnh lùng, híp mắt cười: “Sợ là Điền sư muội nhìn lầm rồi.” Đây là người của y, sao có thể lập gia đình với những kẻ khác chứ?
Trời tối dần, hai người Điền, Hà rời đi. Mộ Thanh Giác nhìn bóng dáng họ mỉm cười, cũng rời đi.
Thúy Thực Uyển.
Bùi Nhiên đang huyên thuyên kể về tình sử phong lưu của mình, Mạc Ngôn ngồi một bên bất động như núi, bất đắc dĩ nghe hắn lải nhải. Thấy Mộ Thanh Giác đi vào thì hai người đều hơi sửng sốt. Mạc Ngôn thẳng tính, hỏi: “Thanh Giác sư huynh đã trở lại rồi, huynh và đại sư huynh không sao chứ?”
Mộ Thanh Giác tùy ý gật đầu.
Bùi Nhiên thấy y không bị thương thì nhẹ nhàng thở ra một tiếng gần như không thể thấy được. Mộ Thanh Giác thấy vậy, trong lòng đều có cân nhắc, cười nhạt nói: “Hai vị sư đệ cứ tiếp tục, ta đi ngồi thiền.”
“Nè, đợi đã, đợi đã…” Bùi Nhiên đầy mặt hưng phấn gọi, tới cạnh Mộ Thanh Giác, chun mũi ngửi qua ngửi lại.
Mộ Thanh Giác đen mặt, nhìn hắn với ánh mắt nhìn biến thái, “Ngươi đang làm cái gì vậy?”
Tròng mắt chuyển chuyển, Bùi Nhiên cười to, ái muội nói: “Thôi đi, thành thật nói xem có phải huynh vừa hẹn hò với vị sư muội nào không, chẳng trách muộn thế này mới trở về, cả người đậm mùi son phấn, chậc chậc, thật thơm!”
Mạc Ngôn cũng chun mũi, buồn bực nói: “Sao ta không ngửi thấy gì?”
Bùi Nhiên khinh bỉ nhìn y một cái, sắc bén phun tào: “Cả ngày ngươi chỉ biết tu hành, ngay cả nam nhân hay nữ nhân cũng không phân biệt nổi thì ngửi được mới là lạ.”
“Ngươi ngửi lầm rồi.” Ánh mắt Mộ Thanh Giác chợt lóe, không để ý tới ánh mắt trêu chọc của hai người kia, lập tức trở về phòng.
“Móa!” Bùi Nhiên ra vẻ phẫn nộ, “Huynh có thể nghi ngờ nhân phẩm của ta, nhưng huynh không thể hoài nghi kinh nghiệm chuyên nghiệp đã trải qua rèn luyện hàng ngày của ta, bản công tử đã lớn lên trong son phấn mỹ miều đó!”
~
(1) Ngũ giảng, tứ mỹ, tam nhiệt ái: Ngũ giảng: ăn nói văn minh, lễ phép, lịch sự, có trật tự, có đạo đức. Tứ mỹ: tâm hồn đẹp, lời ăn tiếng nói dễ nghe, việc làm tốt, điều kiện tốt. Tam nhiệt ái: nhiệt tình yêu Đảng cộng sản, yêu tổ quốc, yêu xã hội chủ nghĩa. *lau mồ hôi*
(2) Độc chiếm dục: dục vọng độc chiếm.
Aki: Sao càng ngày em gái họ Điền càng bánh bèo hóa thế nhỉ!? =_=
_________________