Edit: Lune
Trong xe ô tô màu đen, tiếng nhạc êm dịu vang lên.
Hạng Ngạn Minh thỉnh thoảng lại nhìn hai mẹ con đang ngồi cạnh nhau ở hàng ghế sau qua gương chiếu hậu.
Người phụ nữ xinh đẹp duyên dáng, tuy diện trang phục thanh lịch đơn giản song vẫn không thể che lấp được vẻ đẹp của cô.
Gần bốn mươi tuổi, nhưng dường như thời gian chưa từng để lại vết tích tháng năm nào trên gương mặt cô, còn những nếp nhăn nhỏ nơi đuôi mắt chỉ là dáng hình hóa thân của sự dịu dàng.
Ngồi sát bên người phụ nữ là một cậu bé chừng chín, mười tuổi. Nó ngồi im lặng trên ghế, lúc không biểu lộ cảm xúc trông giống như một con búp bê tinh xảo đặt trong tủ kính.
Cậu bé ôm một cái cặp sách nhỏ trước ngực, mặt ngoài cặp sách dán mấy hình dán hoạt hình mà nó không biết, là mẹ nó chọn cho nó lúc trước.
Lạc Chỉ Thư lại bắt gặp ánh mắt của người chồng mới cưới trong gương chiếu hậu lần nữa, cô không khỏi cười nói: "Ngạn Minh, anh tập trung tái xe đi."
Hạng Ngạn Minh hắng giọng: "Được."
Im lặng lái xe chưa được hai phút, hắn làm như vô tình nhắc tới: "Anh có một căn nhà bên thành phố S. Qua một thời gian nữa trời ấm lên rồi em đi xem với anh nhé?"
Có con ở đây, Hạng Ngạn Minh không tiện nói quá rõ ràng.
Nhưng Lạc Chỉ Thư hiểu ý.
Hạng Ngạn Minh và Lạc Chỉ Thư quen nhau từ thời học sinh, là mối tình đầu của nhau. Trước kia do nhiều nguyên nhân bên ngoài nên buộc phải chia tay, nhiều năm sau từng người kết hôn rồi sinh con, sau này hai người tình cờ gặp lại nhau sau khi cả hai đều đã ly hôn.
Không thể không nói rằng đây là một mối duyên phận trắc trở.
Sau khi gặp lại và yêu nhau một lần nữa, Hạng Ngạn Minh rất muốn cùng vợ trải qua một khoảng thời gian chỉ có hai người.
Lạc Chỉ Thư khẽ mím môi, ôm chặt cậu bé bên cạnh. "... Tiểu Dã còn nhỏ quá, em hơi lo."
"Trong nhà có chị giúp việc với Hạng Niệm mà. Hạng Niệm cũng học cấp 3 rồi, có thể chăm sóc tốt cho em trai được."
"Ngạn Minh, chờ thêm một thời gian nữa đi. Hai anh em nó còn chưa ở chung, em muốn đợi chúng nó thân thiết với nhau hơn rồi mới..."
Hạng Ngạn Minh cười cười: "Được, nghe lời em cả. Ý anh cũng là qua một thời gian nữa mà."
"Phải rồi, Niệm Niệm bình thường thích ăn gì? Có thích cái gì không?" Lạc Chỉ Thư hỏi.
"..." Hạng Ngạn Minh hồi lâu không đáp.
Những năm qua hắn bận làm ăn, kiểu cách quan tâm đến con trai luôn là cho tiền, cho Hạng Niệm những thứ tốt nhất... Nhưng hỏi Hạng Niệm thích ăn gì thì đúng là trong một chốc một lát hắn không trả lời được thật.
Lạc Chỉ Thư trách móc trừng chồng một cái, thở dài: "Ôi, anh đấy..."
Lạc Dã được Lạc Chỉ Thư ôm vào trong ngực nhìn hai người, sau đó cụp mi mắt xuống, che khuất đôi đồng tử đen thẫm, tiếp tục im lặng giả câm.
...
Chẳng bao lâu xe dừng lại trong một khu biệt thự cao cấp.
Mấy người đi vào một căn biệt thự kiểu duplex.
"Ông chủ bà chủ về rồi ạ?" Một người phụ nữ hơi mập mạp bước ra từ bên trong, ăn mặc gọn gàng, vẻ mặt đôn hậu, vừa nhìn đã khiến người ta có thiện cảm.
Hạng Ngạn Minh vui vẻ gật đầu: "Chị Lâm, Niệm Niệm đâu? Hôm nay là Chủ nhật mà, sao không thấy nó đâu?"
"Cậu ấy đang ở trên tầng" Bác Lâm nói xong, đi về phía cầu thang xoắn dẫn lên tầng hai: "Để tôi lên gọi."
Chẳng bao lâu sau, một thiếu niên chậm rãi bước xuống từ trên cầu thang xoắn.
Ngoại hình thiếu niên rất xuất chúng, nhất là được thừa hưởng khuôn mặt tinh xảo thanh tao của mẹ, toát lên vẻ thanh cao lạnh lùng như sương tuyết.
Chỉ tiếc là giữa hàng mày lại thấp thoáng vẻ ngạo mạn làm người ta khó chịu, mái tóc ngắn được uốn xoăn nhẹ nhuộm màu đỏ rực như phá hỏng cả gương mặt. Tuy không đến nỗi tục nhưng lại quá mức nổi loạn, giảm hẳn vẻ thanh tao lạnh lùng vốn có.
Thiếu niên bước cực kỳ chậm, hệt như đang cố tình để hai mẹ con đứng chờ mình dưới kia khó xử.
"Niệm Niệm, đây là dì Lạc của con." Hạng Ngạn Minh nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lạc Chỉ Thư.
Gọi "Dì" là ý của Lạc Chỉ Thư, hai người đã thương lượng với nhau rồi cùng quyết định.
Năm nay Hạng Niệm 14 tuổi, các phương diện đã tương đối trưởng thành, lại đang trong độ tuổi dậy thì phản nghịch, giờ không dưng bảo gọi một người phụ nữ xa lạ là "mẹ" thì kiểu gì cũng sẽ có sự kháng cự trong lòng.
Lạc Chỉ Thư nghĩ rằng, sau này nếu Hạng Niệm đồng ý thì lúc đó đổi cách gọi cũng chưa muộn.
"Hạng Niệm" cao hơn Lạc Chỉ Thư đang đi giày cao gót một chút, nghe vậy thì khẽ xì một tiếng, ánh mắt đảo qua khuôn mặt của Lạc Chỉ Thư mang theo mấy phần khinh miệt.
Không ai phát hiện ra vẻ hoảng hốt cực nhỏ dưới biểu cảm cao ngạo kia.
【Thái độ ngạo mạn hơn tí nữa!】Hệ thống nhắc Quý Miên.
Quý Miên:【... Đã tới cực hạn rồi.】
Hệ thống rất khó hiểu:【Rõ ràng diễn xuất trong thế giới trước tiến bộ nhiều lắm mà?】
Không phải là vấn đề về diễn xuất, mà là Quý Miên vẫn chưa thể vượt qua được rào cản trong lòng. Anh lo rằng mình sẽ làm tổn thương vị nữ chủ nhân mới đến này.
Thấy vậy, Lạc Chỉ Thư thoáng ngẩn ra.
Hiển nhiên là Hạng Ngạn Minh nhìn thấy phản ứng của vợ mình, ông cau mày gọi Quý Miên: "Hạng Niệm."
Quý Miên mím môi, miễn cưỡng gọi một tiếng "Dì Lạc".
"Ừ." Lạc Chỉ Thư dịu dàng đáp lại, sau đó đẩy Lạc Dã đang nắm tay mình lên phía trước.
"Tiểu Dã, đây là anh trai con." Bà nói với Lạc Dã.
Hạng Ngạn Minh cũng lên tiếng theo: "Niệm Niệm, đây là em trai con, Lạc Dã."
【Đây chính là đối tượng trong nhiệm vụ lần này của cậu, Lạc Dã. 】
【...】
Thân phận mà Quý Miên sắm vai lần này là một người anh trai biến thái yêu em trai mình.
Đối tượng nhiệm vụ của anh là một trong những nhân vật phản diện của thế giới này, Lạc Dã.
Mẹ của Lạc Dã - Lạc Chỉ Thư đã ly hôn từ lâu, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau sáu năm, vốn tưởng gặp được Hạng Ngạn Minh thì cuộc sống sẽ tốt hơn, ai ngờ sự tồn tại của Hạng Niệm đã triệt để hủy hoại tất cả.
Cuộc hôn nhân của Hạng Ngạn Minh và người vợ trước tức mẹ ruột của Hạng Niệm không dựa trên bất cứ nền tảng tình cảm nào cả, lấy nhau do áp lực gia đình nên cũng có thể xem như là hôn nhân vì lợi ích. Hai người đều không có tình cảm với nhau, sau khi Hạng Niệm ra đời, cả hai đều bận rộn công việc mà bỏ bê việc dạy dỗ con trai, nhưng lại chưa từng để Hạng Niệm thiếu thốn về mặt vật chất, dẫn đến tam quan của Hạng Niệm ngày càng lệch lạc.
Từ nhỏ đến lớn, mọi thứ cậu ta muốn đều có được dễ như trở bàn tay, đám trẻ con xung quanh thỉnh thoảng lại được hưởng ké kiếm chác tí lợi ích nhỏ từ Hạng Niệm nên luôn bợ đỡ nịnh nọt cậu ta. Lâu dần, tính cách kiêu ngạo tự phụ, khinh người của Hạng Niệm cũng được hình thành nên.
Sau khi Hạng Ngạn Minh tái hôn, Hạng Niệm gây khó dễ cho người mẹ kế hiền lành chất phác đủ đường, bao gồm cả đứa em trai phiền phức Lạc Dã mà bà mang đến, cũng đều coi thường như vậy.
Từ khi đến nhà họ Hạng, Lạc Dã chưa từng nhận được thái độ tốt từ phía Hạng Niệm. Mỗi khi Hạng Ngạn Minh và Lạc Chỉ Thư không có nhà, Hạng Niệm lại dùng những lời lẽ cay độc nhất mắng mỏ mỉa mai Lạc Dã.
Không phải là Lạc Dã chưa từng kể chuyện này với Lạc Chỉ Thư, nhưng Lạc Chỉ Thư lại ngây thơ cho rằng rồi một ngày Hạng Niệm sẽ thay đổi thôi, nên mới bảo Lạc Dã cố gắng nhẫn nhịn.
Vì mẹ, Lạc Dã chỉ đành kìm nén cảm xúc của mình, cũng ôm hi vọng giống mẹ, mong Hạng Niệm sẽ thay đổi vào một ngày nào đó giống như lời mẹ đã nói.
Mãi đến khi Lạc Dã lên cấp 2, bước vào tuổi dậy thì, khuôn mặt được thừa hưởng từ mẹ ngày càng trở nên tinh xảo. Cậu ngạc nhiên phát hiện ra thái độ của Hạng Niệm vốn cực kỳ căm ghét mình nay lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ, chẳng những thân thiết với cậu mà còn thường xuyên có những hành vi thân mật giữa anh em trai với Lạc Dã.
Sự thay đổi này kéo dài hai năm.
Lúc đó, Lạc Chỉ Thư và Hạng Ngạn Minh đều cho rằng Hạng Niệm lớn rồi bắt đầu hiểu lý lẽ, đến cả bản thân Lạc Dã cũng nghĩ vậy.
Cho đến một ngày mười bảy tuổi nọ, trong một lần vô tình vào phòng vẽ của Hạng Niệm, Lạc Dã phát hiện trong căn phòng này treo đầy tranh, mà trên từng cơ thể toát lên vẻ gợi dục trong những bức tranh kia đều mang khuôn mặt của Lạc Dã.
Nhớ lại những cử chỉ thân mật của Hạng Niệm với mình sau khi thay đổi thái độ, Lạc Dã nôn sạch mọi thứ trong dạ dày ngay tại chỗ.
Nhưng Lạc Dã không vạch trần Hạng Niệm ngay, thậm chí cậu còn không nhắc với bất kỳ ai về những bức tranh này.
Cậu rất thông minh, biết muốn làm cho Hạng Niệm thân bại danh liệt chỉ dựa vào một phòng tranh này thì còn lâu mới đủ. Cho nên cậu lấy mình làm mồi nhử dụ Hạng Niệm vào bẫy, cuối cùng thành công khiến Hạng Niệm bị kết án hai năm tù vì tội quấy rối người chưa thành niên.
Hình tượng của Hạng Niệm trong lòng bố mẹ bạn bè hoàn toàn sụp đổ.
Chỉ có điều do trải nghiệm thời niên thiếu nên tính cách của Lạc Dã sau khi trưởng thành cực kỳ bất ổn, thậm chí còn hơi phản xã hội, điều này cũng dẫn đến việc cuối cùng cậu cũng bước lên con đường phản diện sau này.
Còn về chuyện Lạc Dã đối đầu với nam nữ chính của thế giới này như thế nào, cuối cùng sa ngã trở thành phản diện kiểu gì thì Quý Miên không cần quan tâm. Bởi vì lúc đó khả năng cao là anh đang ăn cơm tù rồi.
Quý Miên không hiểu lắm:【Cái thích của Hạng Niệm cũng tính là si tình hả?】
【... Theo lập trình của tôi thì tính, nên chỉ có thể nói rằng tình cảm của nguyên chủ với Lạc Dã là thật, không hoàn toàn xuất phát từ dục vọng vặn vẹo như người ngoài nhìn vào. Thích của kẻ biến thái... chắc cũng tính là thích.】
Quý Miên cúi đầu nhìn Lạc Dã.
Mắt to, lông mi dài, trong ngực còn ôm một cái cặp sách dán đầy hình dán hoạt hình.
"..."
Quý Miên chưa bắt đầu làm nhiệm vụ mà lòng đã cảm thấy tội lỗi điên cuồng rồi.
【Tôi... chờ đến khi em ấy thành niên được không?】
Hệ thống:【Thế phản diện thành niên rồi thì cậu dám à?】
Nó phiền muộn quá thể, nhiệm vụ Tổng Bộ phân phát xuống là ngẫu nhiên, nếu mà nó chọn được thì nhất định sẽ không chọn mấy cái tiểu thế giới vi phạm đạo đức thế này.
Hệ thống đang tính toán xem Quý Miên rốt cuộc có thể làm đến bước nào, cuối cùng nó cảm thấy có khi ngay cả việc trừng mắt nổi giận với nhân vật phản diện cũng là một việc cực kỳ khó khăn với anh rồi.
【Đây là thế giới ảo.】Hệ thống an ủi anh hết sức có thể:【Đừng thấy có gánh nặng tâm lý, hành động của cậu sẽ không ảnh hưởng đến thế giới thực đâu.】
Đây là thế giới ảo... Quý Miên quả thực được an ủi phần nào bởi lời nói của hệ thống.
"Tiểu Dã, gọi anh trai đi." Lạc Chỉ Thư ngồi xuống, nhẹ nhàng đẩy Lạc Dã đang ôm cặp sách về phía Quý Miên.
Lạc Dã chớp mắt.
Trong cặp mắt đen như hắc diệu thạch có sự bình tĩnh vượt quá lứa tuổi này, nhưng vẫn còn vẻ ngây thơ.
Mắt Lạc Dã chỉ đến vị trí eo của Quý Miên, với cậu bây giờ, chiều cao hơn một mét bảy của Quý Miên giống hệt như một ngọn núi nhỏ, cậu phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy mặt anh.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt Quý Miên.
Người sắp trở thành anh trai cậu lúc này đang nhíu mày nhìn cậu chằm chằm, vẻ mặt kiêu căng, sự khinh khi trong mắt được che giấu rất cẩn thận.
Nhưng trẻ con rất nhạy cảm với ác ý của người lớn.
Gần như chỉ bằng một cái liếc mắt, Lạc Dã đã đoán được: Cậu không thích " người anh trai" ngạo mạn trước mắt này.
...
Thế giới này công kém thụ 5 tuổi.