Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình

Chương 86: Hết thế giới 3




Edit: Lune

Công việc của Quý Miên kết thúc sớm hơn dự kiến một tuần.

Trước khi lên máy bay trở về, xuất phát từ tâm lý khó nói rõ nào đó mà anh không nói cho Tạ Hành biết mình sắp về.

Chuyến bay lúc 11 giờ trưa, Quý Miên đến nơi lúc 3 giờ chiều, biết Tạ Hành không có nhà nên anh cũng không về nhà mà đến thẳng trường Tạ Hành đang làm việc luôn.

Vào giờ nghỉ dài giữa hai tiết, sau khi những sinh viên học tiết đầu ra ngoài rồi, anh mới tìm đến một giảng đường nào đó trong tòa nhà giảng dạy.

Trong thời gian nghỉ giải lao 20 phút, sinh viên lần lượt đi vào.

Tiết học cuối cùng của buổi chiều là tiết giảng bài, trong giảng đường có hàng trăm người ngồi cùng nhau, không ai biết ai.

Quý Miên tìm đại một chỗ ngồi ở hàng sau. Hôm nay anh mặc đồ khá thoải mái, qua mười năm rồi mà khuôn mặt anh vẫn chẳng có gì thay đổi nên ngồi lẫn giữa đám sinh viên không hề có chút lạc lõng nào.

Chẳng qua vẻ ngoài và phong thái của anh lại quá nổi bật, chói mắt, khiến các sinh viên xung quanh liên tục hướng ánh nhìn dò xét về phía này.

Anh ghé xuống bàn, cảm thấy hơi hoài niệm cuộc sống đại học của mình.

"Cậu gì ơi, cậu không phải sinh viên trong viện bọn mình đúng không?" Một bạn nam ngồi bên cạnh chủ động bắt chuyện: "Hình như tớ chưa gặp cậu bao giờ."

Người này cũng thuộc kiểu quảng giao, phần lớn mọi người trong viện dù không quen nhưng cũng sẽ có ấn tượng đại khái. Nhưng cậu ta lại chẳng có tí ấn tượng nào với người có vẻ ngoài nổi bật như Quý Miên thì kỳ lạ quá.

Quý Miên cười nói: "Không phải, tôi đến dự thính."

Người nọ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nói: "Lớp của giáo sư Tạ có nhiều người tới dự thính lắm."

Quý Miên tò mò hỏi: "Thầy ấy giảng hay lắm à?"

"Giảng hay, nhưng chủ yếu vẫn là đẹp trai."

Quý Miên nhịn cười: "Công nhận là rất đẹp trai."

"Nhưng cậu phải cẩn thận chút, vào học rồi nhớ giả vờ ghi chép, kẻo bị thầy ấy đuổi ra ngoài."

"Đuổi ra ngoài ấy hả?" Quý Miên hơi sửng sốt. Nghiêm trọng thế cơ à?

"Thì... tại học kỳ trước không biết ai đăng ảnh giáo sư Tạ lên Tieba của trường, hôm sau có rất nhiều sinh viên viện khác kéo đến hóng hớt làm sinh viên trong lớp không còn chỗ ngồi. Nghe nói lúc đó giáo sư Tạ vì chuyện này mà nổi giận ghê lắm, đuổi hết những người không phải sinh viên của lớp ra ngoài. Từ đó về sau, lần nào mà thầy ấy thấy số người không khớp là sẽ kiểm tra ngay."

Vẻ mặt thoải mái ban đầu của Quý Miên lập tức thay đổi.

Suýt quên mất... Tạ Hành là người rất nghiêm túc, không thích đùa giỡn trong công việc.

Đa phần thời gian ở ngoài, Tạ Hành đều rất nghiêm túc và lạnh lùng, cũng chỉ gần gũi dễ nói chuyện với mình anh thôi.

Lúc này, một người đàn ông cao lớn mặc áo măng tô dáng dài màu đen bước vào từ cửa trước của giảng đường, đi thẳng lên bục giảng rồi mở máy tính dạy học trên bàn giảng thông minh. Trong suốt quá trình đó không hề ngẩng đầu lên nhìn lấy một lần, thái độ tuy không cao ngạo nhưng quả là hơi lạnh lùng.

Quý Miên nhìn chằm chằm vào người đàn ông lạnh lùng đứng trên bục giảng.

Tạ Hành lúc nghiêm túc quá khác biệt so với khi ở nhà, thậm chí còn khiến Quý Miên có cảm giác phân liệt.

Quý Miên bỗng thấy hơi lo lo.

Liệu anh mình có chê mình thiếu đứng đắn không nhỉ?

"Nhưng mà, nếu cậu đến dự thính với mục đích học hỏi thì chắc không sao đâu." Nam sinh nói xong bèn do dự hỏi lại: "... Cậu đến để học phải không?"

Vẻ mặt Quý Miên trông hơi nghiêm trọng: "... Không."

Anh đến đây với mục đích không đứng đắn tí nào.

Cậu bạn kia bị nét mặt nghiêm trọng của anh chọc cười, vỗ vai an ủi: "Đừng lo, đấy là chuyện ở học kỳ trước rồi."

Nhưng Quý Miên chẳng thấy được an ủi tí nào, anh bắt đầu nghĩ xem mình có nên tranh thủ chuồn ra ngoài trước khi vào học hay không?

Nhưng chuông vào học lại vang lên đúng lúc này.

Màn chiếu phía trước cũng đã chuẩn bị xong, hình ảnh dừng lại ở một trang nào đó trong PPT.

Tạ Hành ngẩng đầu lên, giọng nói trầm thấp bình tĩnh được phóng đại qua loa truyền đến tận cuối phòng giảng đường: "Bắt đầu vào học."

Nhịp độ giảng bài của Tạ Hành rất tốt, tốc độ nói không nhanh không chậm, logic bài giảng cũng rất rõ ràng. Điểm yếu duy nhất là hắn giảng bài quá nghiêm túc, cách nói cũng chẳng có gì thú vị, hơi nhàm chán một tẹo, thế nhưng nếu chịu khó nghe hết thì quả thực có thể thu hoạch được không ít.

"Giờ thì yên tâm được rồi." Cậu bạn nói chuyện với Quý Miên ban nãy nhỏ giọng nói: "Giáo sư Tạ toàn kiểm tra sĩ số trước khi vào bài giảng."

Quý Miên mỉm cười với cậu ta, hạ giọng nói cảm ơn: "Ừ, cảm ơn cậu nhé."

Mắt người sẽ vô thức bắt lấy những vật thể chuyển động, bởi vậy mấy tên châu đầu ghé tai nói chuyện trong lúc đang học sẽ dễ bị thầy cô chú ý tới nhất.

Ánh mắt Tạ Hành vô thức quét về phía hai người đang nói chuyện riêng ở góc phải tít phía sau, vốn chỉ tùy ý liếc qua thôi nhưng khi trông thấy người có làn da trắng sáng cùng cả nụ cười trên môi kia, lời đang nói bỗng vấp một cái.

Ở cuối phòng, hiếm khi nghe thấy Tạ Hành nói vấp, Quý Miên không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn lên bục giảng, nào ngờ lại va thẳng vào ánh mắt của Tạ Hành.

Quý Miên: "..."

Tạ Hành lại nói vấp lần nữa, sau đó hắn dựa hẳn vào bản năng để nói nốt hai câu còn lại, vừa khéo kết thúc một ý trong bài giảng.

Rồi không còn âm thanh nào cả.

Tạ Hành chống một tay trên bàn giảng, có vẻ như đang tạm nghỉ giữa các đoạn.

Hắn cúi đầu xuống chừng mười mấy giây để bình tĩnh lại, vẻ mặt lạnh lùng bỗng vỡ vụn. Mãi cho đến khi hai cái tai đỏ đến nỗi không thể đỏ hơn được nữa, hắn mới tiếp tục mở miệng nói những nội dung tiếp theo.

Tạ Hành lại khôi phục trạng thái trước đó.

Chỉ có điều nửa tiết học còn lại, hắn không dám liếc mắt nhìn về khu vực Quý Miên đang ngồi lấy một cái.

Sau khi tan học, sinh viên lần lượt rời khỏi phòng, có mấy sinh viên lên bục giảng xếp hàng hỏi bài Tạ Hành.

Trong khi trả lời bọn họ, Tạ Hành phải cố gắng kiềm chế bản thân không nhìn sang chỗ khác.

Nhưng dù hắn không nhìn thì sự hiện diện của người nào đó ở giữa những hàng ghế trống phía sau vẫn mãnh liệt đến nỗi khó mà coi nhẹ được.

Liếc thoáng qua khóe mắt, hắn thấy người kia đứng dậy đi về phía mình.

Quý Miên đứng vào cuối hàng.

Tạ Hành cúi đầu xuống, tăng tốc độ nói lên mấy lần.

Mười mấy phút trôi qua, nam sinh đứng trước Quý Miên nói câu "Em hiểu rồi", sau đó cảm ơn Tạ Hành một tiếng rồi mới cầm giấy bút rời đi.

Trong phòng giảng đường chỉ còn lại hai người đứng đối diện nhau.

Tạ Hành nhìn Quý Miên không nói lời nào, đôi mắt hắn sáng rực, trông khác xa với dáng vẻ nghiêm túc khi giảng bài. Đây là Tạ Hành mà Quý Miên vẫn luôn quen thuộc, hơn nữa nhìn qua cũng không thấy có vẻ gì là chê anh thiếu đứng đắn.

Mắt Quý Miên cong cong, cất giọng ghẹo hắn: "Thầy Tạ ơi?"

"..." Da cổ của Tạ Hành chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã nhuốm màu đỏ.

Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Tạ Hành, Quý Miên cũng khá ngạc nhiên.

Hóa ra anh mình thích cách gọi này hả?

Ngón tay anh móc nhẹ vào gấu tay áo của Tạ Hành, dứt khoát gọi thế luôn: "Em có câu hỏi muốn hỏi thầy Tạ."

Cổ Tạ Hành dần chuyển từ đỏ nhạt sang đỏ rực: "... Ừ."

"Thầy có nhớ em không?"

"..."

Tạ Hành hồi lâu không nói được lời nào, đầu sắp bốc khói luôn rồi.

Hắn nắm lấy cổ tay Quý Miên, kéo người đi ra ngoài.

Thấy sắp bị kéo ra khỏi phòng giảng đường, Quý Miên dừng bước: "Anh à, ảnh hưởng không tốt."

Ở trường dù gì cũng chỉ có rất ít người biết Tạ Hành có người yêu đồng tính. Giới học thuật cũng chẳng phải nơi hoàn toàn sạch sẽ đơn thuần gì, anh không muốn gây phiền phức không cần thiết cho Tạ Hành.

Tạ Hành quay đầu nhìn anh một cái, sau đó buông tay tự đẩy cửa ra, bước nhanh đi về phía trước.

Quý Miên theo sau hắn, giữ khoảng cách không xa không gần.

Trên đường cứ đi được một đoạn lại có người lên tiếng chào hỏi Tạ Hành.

Đi tới chỗ đậu xe, Tạ Hành mở cửa xe đi vào. Một lúc sau Quý Miên cũng theo đến, ngồi vào ghế phụ.

Biết rõ mình không có sức tự chủ gì trước mặt Quý Miên nên Tạ Hành còn không dám hôn anh trong xe luôn.


Từ trường lái xe về nhà chỉ mất hai mươi phút, hắn chưa bao giờ cảm thấy con đường này lại dài đến vậy.

Sau khi vào nhà, Tạ Hành không muốn mình trông có vẻ nóng vội quá nên cố tình đợi thêm ba, bốn giây nữa mới hôn Quý Miên, chỉ tiếc là mấy giây ngắn ngủi này chẳng có tí tác dụng nào.

Nụ hôn vừa mãnh liệt lại vừa gấp gáp, Tạ Hành không nói câu nào, cũng không cho Quý Miên có cơ hội mở miệng, hắn vừa hôn vừa cởi thắt lưng của Quý Miên, luồn tay vào vuốt ve xoa nắn làm người trong ngực mình thở hổn hển.

"Anh à..."

"Thầy Tạ..."

Tạ Hành nghe Quý Miên gọi mà run cả eo, suýt nữa phát điên lên.

Tay hắn táy máy làm Quý Miên nhũn cả chân, dựa vào tường rồi mà vẫn không đứng vững được. Tạ Hành dứt khoát đỡ mông Quý Miên bằng một tay, tay còn lại ôm eo anh, bế người vào phòng ngủ.

Hắn thả Quý Miên xuống giường, vừa đưa tay định cởi thắt lưng của mình thì chợt nghĩ đến điều gì đó mà khựng lại, đoạn ngước mắt hỏi: "Em có đói không?"

Sắp 7 giờ tối rồi, hắn nhớ Quý Miên vẫn chưa ăn tối.

Quý Miên vùi mặt vào gối, cười khúc khích một lúc rồi mới nói: "Chưa đói lắm."

Tạ Hành nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của anh, áp người xuống.

"Thế chờ đến 9 giờ rồi ăn."

Thế là đến 9 giờ tối, Tạ Hành mặc quần áo đi ra khỏi phòng ngủ làm bữa tối cho Quý Miên.

Sau hai tháng Quý Miên mới về nhà, bữa tối này đáng lẽ phải phong phú mới đúng, nhưng Tạ Hành đang hơi vội nên thành phẩm cuối cùng không được chu toàn cho lắm.

Làm xong, hắn ngồi bên bàn ăn nhìn Quý Miên uống hết ngụm rượu cuối cùng rồi lại lừa người về phòng ngủ lần nữa.

Đến nửa đêm, Tạ Hành dọn dẹp xong đống bừa bộn rồi ôm Quý Miên vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ xong lại bắt đầu hôn anh.

Đến cả sức động lưỡi Quý Miên cũng chẳng còn, bị Tạ Hành hôn một lúc thì đẩy đầu hắn ra.

"Anh à... em buồn ngủ."

Tạ Hành hôn nhẹ vào mi tâm của Quý Miên: "Sau này em phải đi công tác nhiều lắm à?"

Quý Miên ngáp một cái: "Chắc không đâu."

"Vậy thì tốt rồi." Tạ Hành than nhẹ một tiếng, vùi mặt vào hõm cổ anh, lẩm bẩm phàn nàn: "Xa em khó chịu quá..."

Quý Miên nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người một lúc.

"... Ừm."

...

Sau khi bước vào tuổi già, Tạ Hành vẫn không rảnh rỗi để tận hưởng cuộc sống vui vẻ của người già cùng Quý Miên, trò chuyện hay đi dạo được.

Trường học vẫn thường xuyên có việc tìm hắn, cả những học trò cũ của hắn cũng thỉnh thoảng đến thăm nữa...

Điều khiến hắn vừa mừng vừa bất lực là cho đến tận 70 tuổi Quý Miên vẫn còn rất nhanh nhẹn... Thế là cứ cách ba hôm lại ra ngoài "quẩy" với đám bạn già tóc hoa râm kia.

Cũng phải già rồi thì Tạ Hành mới biết hoạt động giải trí của người già vẫn nhiều đến mức làm hắn khó chịu.

Tết đến, trước khi về nhà con cháu ăn Tết, hàng xóm đối diện đã gửi gắm con vẹt nhà họ cho Quý Miên và Tạ Hành chăm sóc mấy ngày.

Đây là năm thứ tư hai người họ chăm sóc con vẹt này rồi nên giờ đã có không ít kinh nghiệm.

Thậm chí Tạ Hành còn dạy cho nó kỹ năng mới.

Mỗi lần Quý Miên có việc phải ra ngoài là con vẹt lông màu sặc sỡ kia lại nhảy nhót đi tới, cái mỏ mở ra khép vào: "Về nhà sớm nhé!"

Quý Miên: ...

Anh nghe cái là biết ai đã dạy hư nó rồi.

Mỗi lần anh chuẩn bị ra khỏi cửa đi gặp bạn bè là Tạ Hành đều nói với anh một câu như thế.

"Về nhà sớm nhé!"

Quý Miên xách cái túi vải trong tay, nói với con vẹt: "Tao chỉ ra ngoài mua quýt thôi."

"Về nhà sớm nhé!!"

"..."

Quý Miên nheo mắt lại nhìn vào phòng khách, Tạ Hành ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, mắt điếc tai ngơ với "học trò" mình dạy ra.

"Anh à?"

Tạ Hành thì không có chuyện mắt điếc tai ngơ với lời Quý Miên nói rồi. Nghe Quý Miên gọi, hắn lập tức đứng dậy đi tới, đoạn biện hộ: "Nó tự học đấy chứ."

Quý Miên nở nụ cười: "Bao giờ học trò của anh đến chúc Tết thế?"

"Không biết, chắc trưa." Tạ Hành liếc túi vải của Quý Miên: "Anh đi cùng em."

"Đi mất có mười phút thôi."

"..." Tạ Hành im lặng nhìn anh.

Quý Miên nắm chặt tay hắn: "Đi thôi đi thôi."

Hai người cùng ra ngoài, để con vẹt cô đơn trải qua mười phút ngắn ngủi.

Nghe tiếng đóng cửa, cái mỏ nó khẽ mở:

"Về nhà sớm nhé!!"