Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình

Chương 79




Edit: Lune

Quý Miên bước tới, im lặng lấy một que kem vị dứa từ túi bóng trong tay Tạ Hành.

Kem dứa làm cổ họng lạnh buốt, cậu ăn mấy miếng mới lên tiếng: "Sao cậu biết tớ bị người ta từ chối?"

Tạ Hành liếc cậu một cái: "Thì giờ biết rồi."

Quý Miên: ...

Giọng cậu như không thể tin nổi: "Cậu... nếu giờ mới biết thì sao lại mua trước được? Cậu chắc chắn tớ sẽ bị từ chối đến thế à?"

"Không." Tạ Hành nhìn ánh mắt oán trách của Quý Miên, bất đắc dĩ nói: "Không thật mà."

Quý Miên hoàn toàn không tin, nhưng nể mặt đối phương mời mình ăn kem nên cậu quyết định không so đo với Tạ Hành nữa.

Hai người từ bậc thềm bên ngoài siêu thị đi xuống, Quý Miên yên lặng gặm kem, không chủ động mở miệng nói chuyện khác hẳn ngày thường.

"Cậu ta tốt đến vậy à?" Trên đường đi, Tạ Hành đột nhiên lên tiếng.

"Hả?"

"Không đẹp bằng cậu, còn chẳng có mắt nhìn người."

Quý Miên tưởng Tạ Hành đang an ủi mình bèn cười một tiếng: "Anh Hành à, cậu đừng nói xấu người ta."

Thứ như tình yêu thật ra không liên quan gì đến mắt nhìn người cả. Hơn nữa, khách quan mà nói thì khuôn mặt của nhân vật chính Tống Ngọc vẫn đẹp và duyên dáng hơn nguyên chủ nhiều.

Tạ Hành im lặng một lúc rồi bỗng nắm lấy cổ tay cậu.

Bước chân Quý Miên cũng dừng theo, ngờ vực nghiêng đầu nhìn hắn.

"Đừng thích cậu ta nữa."

"..."

Tạ Hành cúi đầu nên nhìn không rõ cảm xúc bên trong.

Bàn tay Quý Miên chợt lạnh buốt.

Cậu cúi đầu nhìn xuống: "Anh Hành, kem của tớ bị chảy rồi."

Bấy giờ Tạ Hành mới từ từ buông tay ra.

Quý Miên nhanh chóng xử lý nốt que kem bị chảy trong tay, còn lại cái que thì ném vào thùng rác.

"Đói chưa?" Tạ Hành hỏi.

"Hơi hơi." Vì sợ lúc tỏ tình trên người sẽ có mùi cơm canh nên Quý Miên chưa ăn tối. "Lúc nữa tớ ăn tí lặt vặt vào là được."

"Ra ngoài ăn đi, tôi mời cậu."

Quý Miên xem giờ: "Chắc không đó? Sắp 8 giờ rồi, không phải cậu không ăn muộn hả?"

"Thỉnh thoảng một lần cũng không sao."

Quý Miên cười, nói: "Được thôi."

Tạ Hành lắc lắc túi trong tay: "Vậy về nhà tôi trước để cất mấy thứ này vào tủ lạnh đã." 

"Ừ." Quý Miên nói xong thì liếm môi một cái, xáp lại gần: "Có vị vải không? Tớ muốn ăn một que vị vải nữa."

Tạ Hành lục từ trong túi ra một que kem vị vải, đưa cho cậu.

Quý Miên mãn nguyện. "Mà anh Hành này, cậu mua nhiều thế làm gì?"

"... Không để ý nên lấy hơi nhiều."

"À, cậu không phải lo, dù sao mấy ngày nữa tớ mới về cơ, để tớ giải quyết hết giúp cậu."

Tạ Hành bật cười: "Ừm."

...

Nghỉ hè, Quý Miên bắt đầu cuộc sống vô định của mình.

Vốn dĩ mới về hồi đầu tháng 7, cậu còn hứng thú ra ngoài tụ tập với bạn cấp 3 hoặc rủ người đi chơi bóng rổ.

Nhưng đến tháng 8, nhiệt độ thành phố S tăng cao, cộng thêm nhiều ngày không mưa nên ngoài trời vừa khô vừa nóng, làm cậu ỉu xìu hết cả, thành ra chỉ có thể ở trong phòng điều hòa không dám đi đâu, làm ổ trên ghế sô pha chơi điện thoại giết thời gian.

【Tạ Hành】: Thành phố S có chỗ nào vui không?

Trông thấy tin nhắn của Tạ Hành, Quý Miên suy nghĩ một lúc, đang định gõ ra mấy địa điểm nổi tiếng ở quê mình thì đột nhiên nhận ra điều bất thường.

【Lộ Chu】: Cậu định tới đây chơi à?

【Tạ Hành】: Ừ.

【Lộ Chu】: Chờ chút nha.

Tạ Hành muốn đến đây du lịch, vậy thì không thể chỉ nói qua loa vài địa điểm là xong được.

Quý Miên mở app điện thoại, bắt đầu tìm kiếm hướng dẫn du lịch thành phố S.

Vài phút sau, trên cùng màn hình bỗng bật ra một tin nhắn.

【Tạ Hành】: Đừng bảo là cậu đang tìm hướng dẫn du lịch cho tôi đấy nhé?

【Lộ Chu】: Sao cậu biết?

【Tạ Hành】: ...

【Tạ Hành】: Không cần đâu, chỉ cần nói cho tôi biết những nơi cậu thích đi là được rồi.

Được thôi.

Quý Miên lại gửi mấy địa điểm đã gõ trước đó qua, gửi xong lại bổ sung thêm một câu:

【Lộ Chu】: Đến thì nhớ gọi điện cho tớ nhé, tớ dẫn cậu đi chơi.

【Lộ Chu】: Nhất định phải báo cho tớ biết đó.

【Tạ Hành】: Thật à?

【Lộ Chu】: Còn giả được nữa hả?

【Tạ Hành】: Tôi đến chỗ cậu rồi.

Quý Miên lập tức ngồi thẳng người dậy.

【Lộ Chu】: ???

【Tạ Hành】: Ở sân bay.

【Lộ Chu】: Chỉ mình cậu thôi á? Tớ ra ngay đây, cậu đừng có lừa tớ đấy!

【Tạ Hành】: Ừ, chỉ mình tôi thôi.

Quý Miên nhanh nhẹn ra ngoài bắt taxi đi đón người.

Đến sân bay rồi chạy đến lối ra Tạ Hành đứng chờ, cậu gần như trông thấy hắn ngay lập tức.

Đơn giản là vì chỗ Tạ Hành đứng quá bắt mắt.

Đa số người chờ đợi đều đứng ở nơi mát mẻ gần lối ra, chỉ có mình Tạ Hành là đeo ba lô màu đen, đứng ở khoảng đất trống dưới cái nắng gay gắt, trông chẳng khác nào cái cột, muốn không bị người ta nhìn thấy cũng khó.

"Anh Hành ơi!" Quý Miên vẫy tay với hắn.

Tạ Hành nhìn thấy cậu từ vừa nãy rồi, thấy thế thì khóe miệng hơi cong lên.

【Ồ...】Hệ thống đột nhiên lẩm bẩm một tiếng.

【Sao vậy?】

【Không có gì, chỉ là nhớ đến hồi cậu với Đoàn Chước yêu xa thôi...】

Tên kia cũng giống hệt thế này, không nói tiếng nào đã chạy đến thành phố Quý Miên làm việc, chờ Quý Miên tới giờ tan làm thì bất thình lình nhắn một câu "Anh đến chỗ em rồi".

Quý Miên sững người, sau đó im lặng.

Hệ thống biết mình đã nhắc đến cái tên không nên nhắc, nhưng đây không hẳn là hành động vô ý của nó.

Dữ liệu bất thường về điểm si tình của ba thế giới liên tiếp rất đáng ngờ, gần đây nó đã có một suy đoán có thể giải thích cho hết thảy những vấn đề kia, mà nó cũng đã tìm thấy một số trường hợp liên quan ở Tổng Bộ.

Theo như các trường hợp đã được ghi nhận thì sẽ có một bộ phận người làm nhiệm vụ rất nhỏ gặp những người làm nhiệm vụ khác trong thế giới nhiệm vụ. Mà giả sử Đoàn Chước cũng là người làm nhiệm vụ của một bộ phận nào đó, vậy thì mọi thứ đều có thể giải thích được rồi.

Sở dĩ điểm si tình của Đoàn Chước cao bất thường cũng bởi hắn không phải là người trong thế giới ảo mà là một linh hồn chân thực.

Còn về việc tại sao hắn lại đến thế giới nhiệm vụ của Quý Miên ba lần liên tiếp thì hệ thống cảm thấy rất khó hiểu.

Nó đang do dự không biết có nên nói cho Quý Miên biết suy đoán giữa Tạ Hành và Đoàn Chước có mối liên hệ nào đó, thậm chí có thể họ là cùng một người không. 

Nhưng hệ thống lại sợ suy đoán của mình sai: Nếu họ không phải thì sao?

Mất đi Đoàn Chước lần nữa với ký chủ của nó mà nói thật sự quá tàn nhẫn.

Hệ thống quyết định tạm thời chưa nói.

Hiện giờ đã có suy đoán khớp với logic, chỉ cần có thêm bằng chứng có thể chứng minh thôi, một là đủ rồi...

"Anh Hành, sao cậu lại đứng đây, không thấy nóng à?"

Tạ Hành nói: "Sợ cậu không tìm thấy tôi."

Quý Miên đưa tay so phía trên đầu Tạ Hành: "Chỉ với kiểu tóc và khí chất này của cậu á, ở đâu chẳng bắt mắt nhất cơ chứ!"

Tạ Hành chỉ cười không nói.

Hắn đánh giá trang phục của Quý Miên, quần áo trên người cậu là đồ mặc ở nhà, chân còn đi dép lê, hiển nhiên là nhận được tin cái là vội vàng chạy đến ngay.

"Về nhà tớ nghỉ ngơi trước đã, giờ này ngoài trời nóng lắm, ra ngoài cũng chẳng đi đâu chơi được."

"Nhà cậu? Thôi tôi ở khách sạn là được rồi."

"Đừng, có mấy khách sạn bẩn lắm." Lúc trước Quý Miên từng đi du lịch ở khách sạn vài lần, giá thì đắt mà vệ sinh lại rõ bất ổn. Sau này vì thế mà cậu ít đi du lịch hẳn luôn.

"Dạo này bố mẹ tớ đều đi công tác không có nhà, mình tớ ở nhà chán lắm. Nhà có phòng cho khách, cậu cứ yên tâm mà ở."

Tạ Hành còn định nói gì đó, Quý Miên vội ngăn hắn lại: "Cùng lắm thì lần sau tớ sang chỗ cậu chơi, xong cậu để tớ ở nhà cậu là được mà."

Lời từ chối của Tạ Hành nghẹn trong cổ họng. "... Thật à?"

Quý Miên quay đầu lại, hình như cậu nghe thấy sự mong đợi trong giọng nói của Tạ Hành thì phải.

"Tất nhiên là thật rồi. Cậu định ở đây bao lâu vậy?"

"Bốn năm ngày gì đó." Tạ Hành nói.

Quý Miên đi phía trước hắn: "Ồ, cũng được, thế thì đi được hết các nơi xung quanh rồi. Cậu muốn đến chỗ nào trước?"

Tạ Hành cúi đầu nhìn tóc cậu. "Đi đâu cũng được..."

Dù sao hắn đến đây cũng không phải để ngắm cảnh.

...

Sau khai giảng, Quý Miên chính thức bước vào cuối tuần đầu tiên của năm hai đại học, đúng lúc là thời gian nhập học của tân sinh năm nay.

Trường tổ chức hoạt động tình nguyện đón tân sinh, Quý Miên dĩ nhiên là người đầu tiên ghi danh, Tống Ngọc cũng tham gia.

Ngoài dự đoán, ấy thế mà Tạ Hành cũng chịu lãng phí ngày nghỉ cuối tuần của mình để đi làm tình nguyện viên cùng với cậu.

Giúp các em khóa dưới chuyển đồ cả buổi sáng, tay chân Quý Miên cũng bắt đầu mỏi nhừ.

Tranh thủ lúc không có ai đến, cậu lập tức nằm bẹp trên ghế ở khu vực đón tân sinh.

"Cậu không mệt à?"

Tạ Hành đứng bên cạnh, vẻ mặt như thường: "Vẫn khỏe."

Quý Miên giơ ngón cái với hắn: "Siêu."

Đến gần 11 giờ, các tình nguyện viên của viện kinh tế bắt đầu thay phiên nhau đi ăn trưa nghỉ ngơi.

Quý Miên và Tạ Hành ra sức nhiều nhất nên bị mọi người đẩy ra khỏi hàng, để hai người họ đi ăn trước.

Quý Miên không khách sáo với mọi người, cười nói một tiếng "Cảm ơn" rồi đi cùng Tạ Hành.

Trên đường đến căng tin toàn là tân sinh kéo vali đi cùng phụ huynh, trên mặt ai nấy cũng đầy vẻ tươi cười háo hức.

Cách đó không xa có một nam sinh đi tới thu hút ánh mắt của Quý Miên.

Cậu trai kia kéo vali, trên người còn đeo một cái ba lô trông có vẻ rất nặng, trang phục đơn giản sạch sẽ, tóc tai để kiểu đầu đinh gọn gàng, da màu lúa mì, mặt mũi trông hơi dữ dằn.

Tân sinh lần đầu nhập học đa phần đều có bố mẹ đi cùng bên cạnh, nhưng cậu trai này lại đi một mình.

Hắn đi không nhanh, thậm chí còn hơi chậm, vẻ mặt không có tí háo hức nào khi đến trường mới, trái lại trông hơi có vẻ bồn chồn lo lắng.

Lúc sắp đi ngang qua Quý Miên, Hạ Thường dừng bước, nhìn thông tin trên điện thoại sau đó rẽ sang con đường bên phải dẫn đến khu vực đón tân sinh của thư viện.

Đi ngược rồi. Quý Miên thầm nghĩ.

Chậm thêm chút nữa thì Tống Ngọc sẽ đi ăn trưa mất.

"Này em gì ơi." Cậu gọi đối phương lại.

Hạ Thường quay đầu lại.

Quý Miên chỉ sau lưng mình: "Khu đón tân sinh ở đằng này."

Hạ Thường sững người, ngay sau đó nói: "Cảm ơn anh."

Nhìn theo bóng Hạ Thường khuất xa dần, Quý Miên thở phào nhẹ nhõm, vừa ngẩng đầu lên thì đối mặt với ánh mắt phức tạp của Tạ Hành.

"Cậu..."

"?"

"Năng lực lo chuyện bao đồng của cậu đã nâng đến trình độ không cần người khác mở miệng đã đoán được vấn đề rồi à?"

"..." Quý Miên ho hai tiếng: "Ừm thì, tại tớ thấy em ấy rất có phong cách của viện quản lý ấy mà."

【Nhưng Hạ Thường là viện kiến trúc.】Hệ thống sửa lại.

【...】

"Thật à?" Lông mày Tạ Hành hơi nhướng lên.

Nhìn phong cách, hắn lại đoán rằng người đó học thể thao cơ.

Quý Miên cười gượng mấy tiếng, đẩy Tạ Hành: "Đừng nghĩ nữa, đi ăn cơm thôi."

...

Hạ Thường đi dọc theo con đường Quý Miên chỉ, quả nhiên thấy biển hiệu chào đón tân sinh ở trước tòa nhà của viện quản lý.

Dưới lều đón tân sinh màu xanh có một người đang ngồi ngay ngắn, tay cầm bút, chăm chú ghi chép thông tin của tân sinh vào bảng biểu.

Nhịp tim nhanh hẳn lên, Hạ Thường ngắm góc nghiêng đã quá đỗi quen thuộc của người nọ, hồi lâu không cử động nổi.

Chân hắn tựa như nặng ngàn cân, ghìm lại không cho hắn cất bước. Trước mắt rõ ràng là hình ảnh hắn đã tưởng tượng cả năm trời, là điểm tựa giúp hắn vượt qua hết đêm này đến đêm khác, nhưng khi thực sự đến ngày này thì hắn lại bắt đầu lo sợ.

"Em này, em ở viện quản lý à? Kinh tế? Hay thương mại quốc tế?" Một chị trong ban đón tân sinh đi tới, ôn hòa hỏi.

"Em ở..." Hạ Thường bỗng hoàn hồn: "Viện kiến trúc..."

"Ơ, khu đón tân sinh viện kiến trúc có ở đây đâu?" Cô gái hơi nghi hoặc, nhưng cậu bạn cao lớn trước mặt lại kéo vali đi thẳng về phía trước.

Dưới lều đón tân sinh, quạt nhỏ trên mặt bàn đang bật, thổi tung tóc mái của Tống Ngọc.

Nhưng cậu vẫn thấy nóng, cậu buông bút ra, đưa tay cầm lấy cái quạt nhỏ phía trước,vặn lên số to nhất.

Trước bàn lúc này bỗng xuất hiện thêm một bóng người, chỉ nhìn phần eo cao hơn hẳn mặt bàn của đối phương là biết người này rất cao rồi.

"... Chào đàn anh." Người tới khẽ lên tiếng.

Tống Ngọc ngẩng đầu lên, khi thấy khuôn mặt của đối phương, ngón tay cậu bỗng ấn mạnh một cái.

Tiếng quạt vù vù đột ngột im bặt.