Edit: Lune
Từ lúc rời khỏi ký túc xá đến thư viện, gần như cả đường Tạ Hành không mở miệng nói câu nào. Có điều bình thường hắn cũng ít nói nên Quý Miên không nhận ra có điều gì khác lạ cả.
Gần cuối kỳ, chỗ ngồi trong thư viện cung không đủ cầu, khắp nơi đâu đâu cũng thấy sinh viên ôm giáo trình tài liệu ôn thi.
Hai người đi từ khu tự học tầng một đến tầng ba, mãi mới tìm được một chỗ ngồi đôi.
Quý Miên mở giáo trình ra xem phạm vi thi, lập tức ỉu xìu: "Sao nhiều quá vậy..."
Tạ Hành liếc cậu một cái. Biết nhiều thế mà trưa còn rảnh rang lo chuyện người khác?
"Phần tính toán không khó, các dạng đề thi cuối kỳ những năm trước đều gần giống nhau, cậu cứ làm mấy lần mấy dạng bài này là không sợ bị mất điểm đâu, với tập trung ôn thêm hai phần giải thích danh từ với trả lời ngắn là được." Nói xong, hắn lấy một xấp đề thi của các khóa trước đã được đóng sẵn thành tập trong ba lô ra, đưa cho Quý Miên: "Tôi đã in cho cậu một bản rồi đây, làm phần tính toán trước đi."
So với những dạng bài khác có những điểm kiến thức rời rạc thì đúng là phần tính toán này dễ lấy điểm nhất.
Quý Miên nhận lấy, nhìn trang giấy có đủ các loại danh từ chuyên ngành mình từng nghe qua nhưng chẳng thấy quen tí nào, bắt đầu gian nan làm bài.
Mới ôn tập được hai tiếng mà cậu cảm thấy mình đã dùng hết dung lượng não hôm này rồi.
Hơn nữa, do thời gian giúp Giả Văn Bác sửa bài lâu hơn dự tính nên cũng chưa kịp ngủ trưa.
Lò sưởi trong thư viện mở khá cao, Quý Miên chỉ mặc mỗi một cái áo len mỏng vẫn nóng đến mức tai đỏ bừng, mà hễ ấm là càng dễ buồn ngủ.
Quý Miên buồn ngủ đến mức gà gật suốt, cuối cùng dứt khoát gối trán lên trang sách: "Không chịu nổi nữa anh Hành ơi, tớ buồn ngủ quá rồi."
Tạ Hành đang làm bài được nửa chừng, nghe vậy thì nhìn cậu: "Lúc trưa giúp người ta sửa bài, tôi thấy cậu còn tinh thần lắm mà."
"Hở?" Quý Miên hơi nghiêng đầu, má áp lên sách, nghiêng người nhìn Tạ Hành.
Câu này nghe cứ là lạ ấy nhỉ, như giấu gai bên trong ấy.
Nhưng cậu nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không nghĩ ra lạ chỗ nào.
Ảo giác hả?
Cậu buồn ngủ lắm rồi, ánh mắt nhìn Tạ Hành dần mơ hồ không rõ, biểu cảm trông hơi ngốc ngốc.
Tạ Hành không khỏi hạ giọng, nói: "Ngủ 20 phút, tí nữa tôi gọi cậu dậy."
Quý Miên thả lỏng vùi mặt xuống tiếp, yên tâm ngủ.
Tạ Hành tiếp tục làm nốt trang đề kia, đối chiếu với đáp án xong thì buông bút, cho mình ba phút nghỉ ngơi điều chỉnh.
Vốn chỉ vô tình liếc mắt sang bên cạnh, nhưng ngay lúc trông thấy cái gáy của Quý Miên lại khựng lại.
Áo phao của Quý Miên khoác lên lưng ghế, trên người cậu chỉ mặc đúng cái áo len mỏng cổ thấp màu trắng.
Vừa úp mặt xuống, cái cổ thon dài cứ thế lộ trần trụi ra ngoài.
Trắng thật.
Tạ Hành bỗng nhớ đến trận tuyết lớn rơi vào ban đêm mấy hôm trước ở trường.
Tuyết bắt đầu rơi khi mọi người đang say giấc. Hôm ấy Tạ Hành dậy rất sớm, tuyết phía dưới vẫn chưa có dấu chân của con người.
Nền tuyết trắng như một trang giấy mới tinh, khiến người ta rất muốn để lại dấu ấn lên đó.
Lòng Tạ Hành bỗng có một cảm giác rất kỳ lạ, hắn thấy mình liên tưởng cổ người ta với nền tuyết là một ý nghĩ rất vớ vẩn, chẳng có tí logic nào cả.
...
Tuần cuối kỳ của Quý Miên có thể dùng từ khổ sở để hình dung.
Trải qua hai tuần ôn tập tra tấn, bông hoa lạc quan sáng sủa Quý Miên đã biến thành đóa hoa héo rũ.
Nhất là đến mấy môn thi cuối cùng, đừng nói là ra ngoài chơi bóng rổ buổi tối, Quý Miên về tới ký túc xá đến cả sức rửa mặt cũng gần như chẳng còn.
May mà tất cả các môn đều an toàn vượt qua.
Mấy ngày sau khi kết thúc tuần cuối kỳ, sinh viên bắt đầu lần lượt rời trường.
Trong bốn người ở ký túc xá, Quý Miên về sớm nhất, Tạ Hành sau cậu một ngày. Hôm về vừa hay rơi vào cuối tuần nên bố Tạ Huy và mẹ Tần Tú Tư của Tạ Hành đều có mặt ở nhà.
Tạ Hành bước vào cửa, nhận được cái ôm từ mẹ mình trước, người nọ nháy mắt ra hiệu cho chồng, Tạ Huy lập tức đi tới cầm lấy cái vali trong tay Tạ Hành.
"Bữa tối lúc nữa là xong, con ăn cam không?"
Tạ Hành gật đầu: "Trong tủ lạnh ạ? Để con đi cắt."
"Để bố con làm. Con mới về, cứ ngồi nghỉ ngơi là được."
Tạ Hành cởi áo khoác treo lên mắc áo, lấy điện thoại ra rồi cúi đầu gửi tin nhắn cho một người nào đó.
Hắn chỉ gửi một tin rồi tắt màn hình. Nhưng Tần Tú Tư lại tinh mắt trông thấy, tin nhắn kia chẳng hề giống phong cách của con trai mình chút nào.
【Tạ Hành】: Tôi về đến nhà rồi.
Bà chớp mắt.
Hử?
...
Tần Tú Tư nghi ngờ con trai mình đã có bạn gái.
Câu "Tôi về đến nhà rồi" kia nhìn thế nào cũng giống như đang chia sẻ hành trình với bạn gái.
Bà không muốn tìm hiểu chuyện riêng tư của Tạ Hành nhưng vẫn tò mò "cô gái" kia rốt cuộc là người thế nào.
Nói kể cũng lạ, bà và Tạ Huy đều là người rất hướng ngoại, từ nhỏ cách giáo dục Tạ Hành cũng luôn rất cởi mở. Nhưng con trai hai người họ lại trời sinh không thích kết bạn, từ bé đã hay bị giáo viên nhắc nhở là tính tình khép kín quá.
Tần Tú Tư luôn lo lắng vì điểm này.
Bà thấy Tạ Hành không thích kết bạn cũng không sao, thích ở một mình cũng chẳng vấn đề gì, điều bà sợ nhất là Tạ Hành sẽ lẻ loi một mình cả đời.
Giờ thấy Tạ Hành có người để chia sẻ hành trình, bà vui mừng hơn bất cứ ai.
Nhưng Tần Tú Tư không biết rằng Tạ Hành gửi câu nói đó cho một cậu con trai.
...
Giao thừa năm nay, Tạ Hành ở cùng bố mẹ. Họ hàng đều ở xa, hơn nữa vì công việc của Tạ Huy nên năm nay họ không kịp về sum họp với ông bà vào 30 Tết, đành phải về vào mùng một.
Hơn mười giờ, trên TV đang chiếu Gala cuối năm, hai vợ chồng nhà họ Tạ ngồi ôm nhau thân mật. Còn Tạ Hành đã quen với cảnh bố mẹ mình thích dính vào nhau từ lâu rồi nên rất tự giác ngồi bên cạnh.
Điện thoại Tạ Hành để một bên bỗng rung.
Mở ra, có người nhắn tin cho hắn.
【Lộ Chu】: Năm mới vui vẻ nha anh Hành.
Tạ Hành khẽ chớp mắt.
Sau khi nghỉ, tần suất Quý Miên chủ động nhắn tin với hắn thấp hơn nhiều so với lúc ở trường, đại khái là hai ba ngày mới gửi vài tin nhắn than thở linh tinh.
Điều này rất bình thường, sau khi rời trường về nhà, số đề tài chung mà họ có thể trò chuyện với nhau giảm đi hẳn.
Hơn nữa Quý Miên vốn chưa từng thiếu bạn bè.
Có lần Tạ Hành ngồi cạnh Quý Miên trong giờ học, may mắn được chứng kiến cảnh người kia trả lời tin nhắn.
Bạn của Quý Miên nhiều vô kể, trong đó cũng có nhiều tên lắm mồm, đôi khi trùng nhau, người nhắn tin đến có khi phải lên tới hơn chục người. Quý Miên cứ thế chuyển qua chuyển lại giữa mấy khung chat, tốc độ gõ chữ nhanh cực kỳ, trông không khác gì một tên sở khanh.
Đương nhiên chỉ là trông như vậy thôi. Tạ Hành hiểu rõ nhân phẩm của Quý Miên hơn ai hết.
Hắn chưa bao giờ chủ động nhắn tin bắt chuyện với Quý Miên trên mạng bao giờ cả. Không biết vì sao nhưng hắn không muốn mình cũng là một trong số những người bị chuyển qua chuyển lại kia.
Nghĩ một lúc, hắn gõ vài chữ vào khung chat mang ý trêu đùa.
【Tạ Hành】: Gửi cả nhóm à?
【Lộ Chu】: !!??
【Lộ Chu : Không thấy hai chữ cuối à? "Anh Hành"! Cái này mà là gửi cả nhóm hả?
Tạ Hành nhếch khóe miệng, ý cười trong mắt càng rõ ràng.
Tần Tú Tư đang xem hài, vừa quay đầu thì nhìn thấy nụ cười có thể được gọi là dịu dàng trên mặt con trai mình, tới mấy giây mà vẫn không sao hoàn hồn được.
Bà chẳng quan tâm tấu nói có buồn cười hay không nữa, sự tò mò trong lòng càng lúc càng dày đặc: "Nhắn tin với bạn à?"
"Vâng."
Tần Tú Tư cười híp mắt nói: "Nhìn con vui thế chắc là nói chuyện với bạn gái nhỉ?"
Tạ Hành sững người: "Không phải, bạn cùng phòng ký túc với con."
Tần Tú Tư che miệng cười.
Tạ Hành bất đắc dĩ giải thích: "Không phải thật mà."
"Không phải thì thôi." Vẻ mặt Tần Tú Tư tươi roi rói, hiển nhiên là không tin.
Tạ Hành: ...
Hắn còn định nói gì đó, khung chat lại bật ra một câu.
【Lộ Chu】: Cậu là anh Hành của tớ mà, tớ có gửi tin nhắn theo nhóm cho ai thì cũng không thể gửi cho cậu được!
Tạ Hành nhìn thấy câu này, đầu ngón tay khựng lại.
Ý câu này nghĩa là hắn khác với những người khác đúng không?
【Lộ Chu】: Hì hì, tin gửi theo nhóm sẽ gửi vào đúng 12 giờ đêm nay.
【Lộ Chu】: Cậu phải ngủ sớm còn gì, nên tớ chúc cậu trước hai tiếng.
Tạ Hành bỗng thấy lồng ngực mình nóng rực.
Hắn gõ vài chữ.
【Tạ Hành】: Năm mới vui vẻ.
Gửi xong câu này lại cứ thấy thiêu thiếu, nhưng bảo thiếu cái gì thì Tạ Hành lại không nghĩ ra được.
Chẳng biết nghĩ thế nào mà hắn lại bấm gọi thoại.
Sau một giây bấm gọi, Tạ Hành mới nhận ra mình làm gì, vừa định tắt bỏ thì không ngờ bên kia lại nhận.
"Alo?" Giọng trong trẻo của người con trai từ ống nghe truyền đến, giọng điệu nghe khá bất ngờ.
Tạ Hành mím môi, đưa điện thoại lên tai, đáp: "Alo."
Lần này thì Tần Tú Tư phấn khích đến nỗi không nói nên lời, bà quay sang nhìn chồng mình, cũng thấy hai mắt ông trợn tròn.
Bố nó nhìn kìa! Con, con... con trai mình đang gọi điện cho người ta kìa!?
Biểu cảm của Tạ Huy cũng rất đỗi ngạc nhiên.
Hai người không nghe thấy giọng của Quý Miên trong điện thoại nên đều tưởng là một cô gái. Hai vợ chồng nhìn nhau, cả hai đều thấy được suy nghĩ của đối phương trong mắt nhau.
Con trai mình giỏi lắm!
Tạ Hành sao biết được bố mẹ mình đang tưởng tượng ra những gì.
Hắn nói chuyện mặt đối mặt với Quý Miên thì còn được, nhưng giờ nói chuyện qua điện thoại lại lúng túng không biết nói gì.
Nhưng hắn lại không muốn cúp máy ngay.
"Tớ không ngờ đó, anh Hành mà cũng biết gọi điện cho người khác hả?" Người ở đầu dây bên kia nói.
"Đâu có." Tạ Hành cụp mắt xuống, không nói thật: "Trượt tay nên bấm nhầm thôi."
Người ở đầu dây bên kia nghe lời giải thích của Tạ Hành mà bật cười khúc khích, không hề nghi ngờ gì về lời nói của Tạ Hành. Vì Quý Miên cũng cho rằng Tạ Hành không phải kiểu người sẽ gọi điện thoại cho người khác.
Tạ Hành để sát điện thoại vào tai, tiếng cười kia giống như Quý Miên đang ghé vào tai hắn mà cười vậy.
Hắn còn nghe thấy cả tiếng của chương trình Gala cuối năm ở đầu bên kia, giống bên này.
Ngực hắn đột nhiên hơi nghẹn, một luồng khí nóng rực quấn lấy khiến hắn không thở nổi. Tạ Hành bỗng dưng hiểu ra sức hấp dẫn của Tết, dường như mọi thứ đều được gắn kết với nhau trong cùng một tần số âm thanh.
"Anh Hành? Sao không nói gì vậy?"
"..."
Tạ Hành muốn nói một tiếng "Năm mới vui vẻ", nhưng bố mẹ đều đang ngồi bên cạnh, chẳng hiểu sao hắn lại thấy hơi ngượng, bèn đứng dậy đi ra xa để nghe điện thoại.
Hắn đi vào trong góc phòng ăn, không bật đèn, cả người ẩn trong bóng tối, nhưng còn có tiếng của chương trình Gala cuối năm vang bên cạnh nên chẳng hề có vẻ cô độc.
Tạ Hành quay lưng lại với hai người trong phòng khách, đối diện với bức tường mà nói chuyện. Dáng vẻ giống hệt mấy thằng nhóc mới biết yêu.
Tần Tú Tư nhìn bóng dáng Tạ Hành cúi đầu trong bóng tối, khóe miệng cứ cong lên mãi.
Úi chà~