Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình

Chương 63




Edit: Lune

Sau khi tìm được usb rồi trở về lớp, Quý Miên thấy có một người đang đứng trước cửa lớp đã đóng, là một bạn nam mặc áo thun cộc tay và quần dài thông thường, bóng lưng mảnh khảnh vô cùng hút mắt.

"Cậu gì ơi, sao không vào trong?" Quý Miên đến gần cậu ta, lên tiếng hỏi một câu.

Người kia bị giật mình vì giọng nói bất ngờ xuất hiện phía sau, sống lưng lập tức cong lại.

"Tớ làm cậu giật mình à? Xin lỗi——" Quý Miên nói lời xin lỗi đến một nửa thì đột ngột dừng lại, bởi vì người bị cậu làm giật mình đã quay đầu lại, hơn nữa khuôn mặt còn rất đẹp.

Khuôn mặt của người nọ không đẹp kiểu quá chói mắt nhưng các đường nét đều vô cùng duyên dáng, chỉ nhìn mặt thôi thì không thể chê được bất cứ điểm nào.

Khuôn cằm rõ nét đẹp đẽ, gò má thì mềm mại hơn đa số nam giới một chút, nhưng lại không hề có vẻ yếu đuối, trái lại còn toát lên phong thái thư hương hiếm thấy.

Nhưng lý do khiến Quý Miên sững sờ không phải vì ngoại hình của đối phương hơn mà là âm thanh thông báo của hệ thống vang lên trong đầu:

【Mục tiêu nhiệm vụ xuất hiện, xin ký chủ duy trì thiết lập nhân vật.】

Cậu ấy chính là Tống Ngọc. Quý Miên kịp phản ứng lại.

【Xin ký chủ duy trì thiết lập nhân vật】Hệ thống lại nhắc nhở thêm lần nữa.

Trong cốt truyện gốc, Lộ Chu vừa gặp Tống Ngọc đã yêu.

Thế là hai giây sau, Tống Ngọc nhìn người vừa nói chuyện với mình vô cớ đỏ mặt, ngay cả tai cũng đỏ bừng.

Trên cái tai đỏ bừng kia, khuyên tai bên trái sáng lóe một cái trước mắt Tống Ngọc.

"Cậu gì ơi?" Cậu ta chớp mắt, hơi khó hiểu.

"Hả?" Quý Miên ra vẻ như vừa hoàn hồn, lúc mở lời lần nữa thậm chí còn hơi lắp bắp: "À, ừm... sao cậu không vào trong?"

"Vì... một vài lý do nên trước đó tớ chưa đến báo danh." Chẳng rõ nghĩ đến điều gì mà ánh sáng trong mắt Tống Ngọc ảm đạm hẳn: "Hôm nay vừa xuống máy bay thì chạy tới đây luôn, nào ngờ vẫn đến muộn tiết đầu."

"Ồ! Cậu là Tống Ngọc phải không?"

"Cậu biết tớ hả?" Tống Ngọc ngỡ ngàng.

Quý Miên nói đùa với cậu ta: "Không hẳn, tại lúc điểm danh chỉ có mình cậu vắng mặt nên ai cũng biết cậu hết."

Tống Ngọc bỗng chốc hơi lúng túng.

"Vào đi, cô dạy vi mô lớp mình dễ tính lắm. Tớ vào cùng cậu, đừng sợ."

Nghe thấy câu này, Tống Ngọc nở nụ cười cảm kích với Quý Miên.

Thời điểm khuôn mặt lạnh lùng kia nhuốm ý cười cũng khiến gò má người đối diện đỏ bừng lên.

Cảm giác tim đập rộn ràng rất khó diễn. Lúc vừa tới thế giới này, xem nội dung cốt truyện là Quý Miên biết mình không còn may mắn như hai thế giới trước, dựa vào kỹ năng diễn xuất nát bét là qua được rồi.

Chưa bàn đến những cái khác, chỉ riêng cử chỉ cơ bản như mặt đỏ, tim đập rộn ràng là chắc chắn phải luyện tập cho ra hồn.

Quý Miên rất có ý thức tự giác tập luyện, kỹ năng diễn xuất trong mười năm nhàn rỗi ở thế giới này đã tiến bộ vùn vụt, giờ mấy cái giả vờ đỏ mặt với tim đập nhanh quả thực là dễ như trở bàn tay.

Tống Ngọc đã quay người lại, tự chuẩn bị tâm lý hai giây rồi đẩy cửa lớp bước vào.

Quý Miên "ngơ ngác" theo sau cậu ta, bước vào giảng đường xếp theo hình bậc thang với khuôn mặt đỏ bừng.

Cậu bước thẳng đến chỗ bậc thang, mãi đến khi giọng nói mang theo ý cười của cô dạy vi mô vang lên khắp lớp: "Này —— em đi đâu thế? Usb đâu?"

Quý Miên bước lên cầu thang được một nửa thì bị tiếng gọi này kéo về hiện thực, biểu cảm thoắt cái ngượng chín. Lần này thì không phải diễn mà là cậu quên mất cái usb đang cầm trong tay thật...

Vừa trao đổi với hệ thống lại vừa nói chuyện với Tống Ngọc, đã thế còn phải chú ý duy trì thiết lập nhân vật nữa, não chạy đa nhiệm nên khó tránh khỏi sơ suất.

Lúc này giả vờ ngây ngốc,mặt mũi đỏ chót đứng trước cả chừng trăm người trong phòng học, ngay cả Quý Miên lúc này cũng thấy xấu hổ muốn chết.

Cậu cấp tốc quay người, vội vã đặt usb lên bục giảng.

Cô vi mô cười tủm tỉm nhìn cậu: "Cảm ơn em nhé."

Lần nữa quay xuống, Quý Miên liếc mắt đã thấy ngay bóng dáng quen thuộc, cậu lập tức đi thẳng đến hàng ghế giữa phía sau thì dừng lại bên cạnh Hà Trí Khải: "Tránh đường."

Hà Trí Khải: ...

Mẹ nhà nó? Mấy thằng chúng mày bị điên hết rồi à?

Có cô ở đây nên Hà Trí Khải không dám bộc lộ cảm xúc nào khác, mặt mũi hằm hằm đứng dậy nhường đường.

Chỗ ngồi bên cạnh y bỏ trống, kế bên nữa là Tạ Hành. Cậu bạn tóc xoăn kia sau khi nghe lời "Nó có ở đây đâu mà nghe thấy cậu nịnh nó" của Hà Trí Khải xong thì bực quá, chuyển sang chỗ khác ngồi luôn.

Đoán chừng về sau cũng sẽ không ngồi cùng với Hà Trí Khải nữa.

Quý Miên ngồi xuống vị trí bỏ trống này.

Tạ Hành liếc cậu một cái, nhắc: "Mặt cậu đỏ vậy."

"Thế à..."

Cô vi mô chưa quên người vào cùng với Quý Miên, do tâm trạng đang vui nên giọng cô lúc bảo Tống Ngọc giải thích tình hình cũng rất ôn hòa.

Tống Ngọc thở phào nhẹ nhõm, cậu ta nhanh chóng giải thích chuyện nhà có việc nên hôm nay mới đến trường được.

"Cô biết rồi." Cô vi mô gật đầu: "Em tìm chỗ ngồi xuống đi, chưa có giáo trình thì xem cùng với bạn bên cạnh, bây giờ chúng ta bắt đầu học."

Hàng ghế sau của lớp, hơi nóng trên mặt Quý Miên mãi chưa chịu tan.

Ban đầu Tạ hành tưởng bạn cùng phòng của mình mới chạy một vòng nên bị nóng. Nhưng lại thấy nhịp thở của Quý Miên rất đều đặn, không giống kiểu mới vận động chút nào.

Hơn nữa tầm mắt cậu cứ dán chặt vào người vừa mới vào lớp, như không rời ra được ấy.

Tạ Hành khó hiểu, hỏi: "Cậu quen..."

"Tống Ngọc à?" Tạ Hành suy nghĩ một lúc mới nhớ ra tên của Tống Ngọc.

"Hả?" Quý Miên nghĩ nghĩ: "Vừa mới quen."

Tạ Hành: "..."

Giọng Quý Miên đột nhiên trầm xuống, nói khẽ: "Cậu không thấy cậu ấy... xinh đẹp lắm hả?"

Giọng cậu ẩn chứa sự mong chờ bí ẩn nào đó, tình cảm chớm nở lại không tiện nói ra chỉ còn cách tâm sự hàm súc với bạn mình, hi vọng nhận được câu trả lời khẳng định từ miệng Tạ Hành.

"... Xinh đẹp?" Tạ Hành hoàn toàn không hiểu mấy thứ như này, hắn nhìn theo tầm mắt Quý Miên thì thấy bóng lưng của Tống Ngọc ở hàng ghế đầu.

Lúc nãy khi Tống Ngọc bước vào lớp, hắn cũng nhìn thấy đối phương.

Trông giống kiểu thần tượng có khí chất nổi bật trên TV, nói đẹp trai thì đúng là đẹp trai thật.

Nhưng "Xinh đẹp" á?

Lần đầu tiên Tạ Hành nghe thấy có người dùng từ xinh đẹp để miêu tả con trai đấy.

Hắn nhíu mày, bỗng thấy phản ứng của Quý Miên hơi kỳ lạ.

Sao nhìn con trai mà lại đỏ mặt được vậy?

"Cậu——"

Hắn đang định nói gì đó thì Quý Miên đột nhiên quay mặt về phía mình, hơn nữa còn cúi đầu lại gần cho tiện nói nhỏ.

Khuôn mặt vốn trắng nõn của đối phương giờ đỏ bừng, trong mắt phủ một lớp sương mờ nhưng lại sáng ơi là sáng. Do khoảng cách gần quá nên Tạ Hành còn có thể nhìn thấy rõ lông tơ bé xíu trên má Quý Miên.

Giọng Tạ Hành đột nhiên im bặt.

Quý Miên còn tưởng mình không nghe rõ, cố gắng nghiêng tai lắng nghe: "Hả?"

Tạ Hành hơi khựng lại, nói "không có gì" rồi lặng lẽ quay mặt đi.

Hắn tự uốn nắn lại suy nghĩ của bản thân: Hình như, đúng là có thể dùng từ xinh đẹp để miêu tả được thật.

...

Tự học buổi tối kết thúc lúc 8 giờ, Tạ Hành vẫn chạy bộ buổi tối trên sân như thường lệ.

Sân bóng rổ cách đường chạy bằng lưới sắt vẫn sáng đèn, thường ngày Quý Miên chơi bóng sẽ về muộn hơn Tạ Hành một chút, hai người họ cũng toàn một người về trước một người về sau.

Bốn mươi phút sau, Tạ Hành chậm rãi dừng bước, đi một vòng quanh đường chạy để điều hòa hơi thở. Khi đi đến chỗ gần sân bóng rổ, hắn thoáng liếc mắt vào trong nhìn nhưng lại không thấy bóng dáng quen thuộc của ai kia.

Tình huống này chưa xảy ra bao giờ, từ khi Tạ Hành quen Quý Miên đến nay đã được hai tuần, người kia chưa từng nghỉ hôm nào, mỗi tối đều ra sân bóng, kể cả có hôm chỉ đứng bên ngoài xem.

Có điều hắn không để tâm lắm, hắn đi nốt nửa vòng còn lại rồi về thẳng ký túc xá.

Đẩy cửa phòng ký túc xá ra, chưa vào đã nghe thấy Trần Húc nheo nhéo nói chuyện điện thoại với bạn gái.

"Cục cưng đang làm gì đó?"

Cái giọng oang oang ngày thường của Trần Húc nay cố tình hạ thấp xuống nghe rõ trầm, mí mắt Tạ Hành không khỏi giật giật.

Không chỉ Tạ Hành mà cả Giả Văn Bác cũng bị giọng nói chuyện với bạn gái của Trần Húc làm cho rùng cả mình.

"Anh đang ở ký túc xá... Không có gì đâu, chỉ là nhớ em thôi." Trần Húc nói ngọt như mía lùi, nói xong còn cười mấy tiếng với cô gái ở đầu bên kia, sến không chịu được.

Nhưng có thể nhận ra được là cậu ta rất thích cô gái kia. Hẳn là hai người đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt nên bản tính của Trần Húc vẫn chưa bị lộ hoàn toàn.

Nhưng phải nói rằng, bản tính của cậu ta thực sự còn dễ mến hơn cái dáng vẻ giả vờ lúc này nhiều.

Tạ Hành không chịu nổi cái kiểu này, hắn bước nhanh vào phòng, định đi tắm trong lúc Trần Húc nói chuyện điện thoại với bạn gái.


Lúc vượt qua giường của Trần Húc, hắn mới để ý Quý Miên cũng đang ở phòng, chỉ là lúc nãy mình đứng ở cửa, tầm nhìn bị Trần Húc che khuất nên không nhìn thấy.

Hôm nay Quý Miên lại trái với thường lệ không ra ngoài chơi làm Tạ Hành hơi bất ngờ.

Về tới giường mình, Tạ Hành cởi cái áo đã ướt đẫm mồ hôi của mình xuống, sau đó cầm quần áo sạch với khăn đi vào phòng vệ sinh.

Hắn để trần nửa thân trên, đường cong cơ bắp eo lưng rõ nét. Thỉnh thoảng Tạ Hành sẽ tập một số bài tập cho cơ bụng nên cơ bụng rất đẹp, nhưng không hề thô chút nào.

Trong ký túc xá nam để trần nửa thân trên rất bình thường. Tạ Hành còn khá hơn chút, chỉ lúc đi tắm mới không mặc áo, chứ phần lớn thời gian đều mặc áo đàng hoàng.

Dù vậy nhưng khi Trần Húc lần đầu trông thấy hắn cởi áo vẫn không nhịn được mà thốt ra một câu chửi thề.

Má nó, người đẹp quá vậy!

Thực ra Quý Miên cũng có cơ bắp, từ hồi cấp 3 cậu đã suốt ngày chạy trên sân thể dục rồi, nhưng do không tập luyện gì nhiều nên cơ bắp không rõ ràng như hội con trai tập gym.

Có điều, rõ là người phóng khoáng nhất trong bốn người ở ký túc xá nhưng cậu lại chưa bao giờ để trần nửa thân trên khi ở phòng.

Trước khi vào phòng vệ sinh, Tạ Hành còn liếc mắt nhìn sang giường đối diện.

Bóng lưng phía đối diện giống hệt như lúc Tạ Hành bước vào cửa, hai tay chống cằm, tận mấy phút rồi mà ngay cả vai cũng không nhúc nhích.

Đang làm gì vậy?

Tạ Hành lại nhìn chằm chằm bóng lưng Quý Miên thêm khoảng nửa phút nữa, cuối cùng xác định: Cậu ấy chẳng làm gì cả, chỉ đang ngẩn người nhìn cái tường thôi.

Tạ Hành vẫn luôn cho rằng trong đầu bạn cùng phòng của mình chỉ chứa kỹ năng lo chuyện bao đồng và dây thần kinh vận động thôi, không ngờ vẫn còn có cả thứ khác, thậm chí còn khiến người này ngẩn người suy nghĩ nữa.

Không thể tin được.

Một bên khác, Trần Húc cúp máy, ôm cái màn hình điện thoại đen thui lộ ra vẻ mặt mê đắm, nụ cười rõ biến thái.

"Hí hí hí..."

Quý Miên nghe thấy tiếng cười này thì không nhìn tường nữa, cậu nghiêng đầu nhìn Trần Húc, thều thào hỏi: "Này, cậu còn ổn không đấy... Tớ ngồi ở đây mà cũng thấy amiđan của cậu kìa."

"Cậu thì biết cái gì?" Trần Húc che ngực: "Tớ theo đuổi bạn gái cả năm trời. Cô ấy là hoa khôi của khối bọn tớ, con trai theo đuổi cô ấy nhiều lắm. Mấy hôm trước cô ấy mới chịu gật đầu đồng ý quen tớ đó."

Quý Miên bắt được trọng điểm trong lời nói của cậu ta: "Cậu giỏi tán người khác lắm à?"

"Ừ hứ." Trần Húc đắc ý hất cằm: "Anh em của cậu có thể giành thắng lợi chính là dựa vào thực lực bản thân đấy, hiểu không?"

Ngoài miệng thì thế nhưng trong lòng lại rất hoang mang.

Lúc bạn gái đồng ý lời tỏ tình của cậu ta, bản thân Trần Húc cũng hoang mang, nghĩ mãi vẫn không hiểu rốt cuộc cô ấy thích mình ở điểm gì.

Nghe xong, Quý Miên nhớ lại cái bộ dạng sến súa ban nãy của Trần Húc, cứ thấy chẳng đáng tin chút nào.

Thấy chủ đề có xu hướng phát triển theo hướng tình yêu, Tạ Hành hoàn toàn không hứng thú với phương diện này nhanh nhẹn vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Để lại ba người còn lại trong ký túc xá.

Trần Húc vừa mở miệng là không dừng được, thao thao bất tuyệt kể về đủ thứ chuyện từ lúc quen đến lúc tỏ tình với bạn gái, trong đó không thể thiếu nhiều chỗ "trau chuốt" thêm mắm thêm muối.

Quý Miên và Giả Văn Bác lần đầu nghe mấy chuyện này nên nghe hăng hái lắm. Giả Văn Bác thấy rất mới mẻ, còn Quý Miên thì tò mò chi tiết lúc Trần Húc theo đuổi người ta.

Kiếp trước và kiếp trước nữa cậu đều đóng vai người thầm mến nên hoàn toàn không cần học cách theo đuổi.

Nhưng thế giới này thì khác, cậu không chỉ phải theo đuổi Tống Ngọc mà còn phải theo đuổi rầm rộ nữa kìa.

Mà Quý Miên thì chẳng biết tí gì về cách theo đuổi người ta cả.

Nhưng mà Trần Húc nói một thôi một hồi, nói gần hai mươi phút mà quá trình tán đổ người ta kiểu gì lại rõ qua loa.

Nói đoạn, cậu ta lấy điện thoại ra tìm một tấm ảnh của bạn gái mình rồi đưa cho Giả Văn Bác gần nhất xem.

Cả khuôn mặt Trần húc đều toát lên vẻ ngọt ngào hạnh phúc: "Xinh không."

Giả Văn Bác gật đầu.

Cô gái trên màn hình đúng là rất xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, trên khuôn mặt toát lên vẻ kiêu ngạo nhưng lại không khiến người ta khó chịu.

Giả Văn Bác rất nhạy cảm về phương diện tình cảm, vừa nhìn ảnh đã cảm thấy cô gái này rất xứng đôi với Trần Húc.

Không nói rõ được tại sao, chỉ là thấy khí chất hai người rất hợp nhau.

"Này, anh Húc." Lần đầu tiên Quý Miên thêm bối phận cho Trần Húc luôn, cậu kéo ghế qua ngồi.

Trần Húc: "Sao?"

Quý Miên tỏ ra khiêm tốn muốn học hỏi: "Cậu theo đuổi người ta kiểu gì thế?"

Trần Húc thoáng ngẩn ra: "Sao thế, cậu định theo đuổi ai à?"

Quý Miên nói nhăng nói cuội hai câu, không trả lời thẳng câu hỏi này.

"Chuyện theo đuổi ấy mà, không được quá tục, vừa phải hợp ý đối phương lại vừa phải biết sáng tạo." Trần Húc nghiêm túc híp mắt lại: "Đương nhiên, có cái mặt đẹp thì đã coi như thành công được một nửa rồi."

Quý Miên nghe mà như lọt vào trong sương mù, cậu cảm giác hình như Trần Húc vừa nói gì đó nhưng lại giống như chưa nói gì.

Lúc này, cánh cửa phòng vệ sinh phía sau phát ra tiếng "cạch", Tạ Hành mặc độc cái quần đùi từ trong bước ra, một tay cầm khăn lau tóc qua loa.

Quý Miên quay đầu nhìn hắn một cái rồi lại quay lại học hỏi kinh nghiệm.

"Cậu muốn theo đuổi ai? Tớ tham mưu cho." Trần Húc nói.

"Không tiện nói, ảnh hưởng không tốt đến người ta."

"Không nói thì thôi, có anh Húc dạy thì cậu tán cô nàng nào cũng đều hiệu quả như nhau!"

Quý Miên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vẫn khác lắm..."

"Khác chỗ nào?"

Quý Miên: "Khác giới tính."

Rầm —

Tạ Hành tự vấp ngã một cái.