Edit: Lune
Đến lúc tranh cử chức ủy viên ban tâm lý, Quý Miên đi lên.
Điện thoại của Tạ Hành bỗng nhảy ra mấy tin nhắn, là tin nhắn mẹ hắn gửi trong nhóm gia đình.
【Nghe lời bố】: Đã quen với môi trường mới chưa?
【Nghe lời bố】: Bạn cùng phòng thế nào?
Nhìn thấy hai câu này, hắn nhanh chóng nhắn lại.
【Tạ Hành】: Con quen rồi ạ, bạn cùng phòng cũng tốt.
Hắn liếc mắt nhìn lên bục, bạn cùng phòng của hắn đang thoải mái tự giới thiệu bản thân.
Bạn cũng phòng rất tốt, chỉ là hơi tốt quá.
【Nghe lời bố】: Con đã tìm được nhà chưa?
【Tạ Hành】: Vẫn chưa, giờ vừa mới khai giảng bận nhiều việc nên con chưa tìm được.
【Nghe lời bố】: Chưa tìm được càng tốt ~
【Nghe lời bố】: Mẹ vẫn khuyên con nên ở ký túc xá một thời gian trước đã, con sống khép kín quá, từ nhỏ đã không thích chơi với bạn bè gì rồi, cấp 2 cấp 3 lại chưa trải qua sinh hoạt tập thể bao giờ. Dù gì con người cũng là động vật sống theo bầy đàn, con vừa đến môi trường mới, chưa làm quen hết với mọi người đã vội chuyển ra ngoài ở như thế, rồi sau này lại khó hòa đồng với tập thể.
Tạ Hành thầm thở dài.
Hắn thừa nhận là mình hơi ít giao tiếp với người khác, nhưng không đến mức khó hòa đồng được với mọi người. Với lại hắn đâu có quan tâm đến việc có hòa đồng được hay không.
【Nghe lời bố】: Ở một tháng thôi được không? Đến khi quen biết hết các bạn xung quanh rồi chuyển ra cũng không muộn.
Đại khái là biết con trai mình đã quyết định chuyện gì thì khó mà thay đổi được, nên người ở đầu bên kia rõ ràng đã cân nhắc kỹ lưỡng rồi mới gửi tin nhắn mang ý thương lượng này tới, gửi xong còn lập tức bổ sung thêm một cái biểu tượng cảm xúc.
Tạ Hành cụp mắt suy nghĩ, tính tình lạnh lùng của hắn vẫn luôn là vấn đề khiến bố mẹ lo lắng nhất. Từ hồi cấp 3 đã thường xuyên lải nhải bên tai bảo hắn phải kết bạn nhiều hơn rồi.
Hắn cũng không muốn bố mẹ cứ lo lắng cho mình suốt ngày như thế.
Hơn nữa, hiện giờ ở ký túc xá ngoài việc bạn cùng phòng quá nhiệt tình ra thì thực sự không có điều gì khiến hắn cảm thấy không thoải mái cả.
Một tin nhắn khác lại bật ra trong nhóm.
【Nghe lời mẹ】: Ở một tháng thì làm sao? Thằng nhóc to xác này, ở một tháng thì mất một lớp da hay gì hả?
Tạ Hành bỏ qua tin nhắn này, phớt lờ sự mỉa mai của bố mình.
Hắn nghĩ một hồi, nhắn lại.
【Tạ Hành】: @Nghe lời bố Ok.
【Nghe lời bố】:【ok】【mỉm cười】【mỉm cười】
Tạ Hành trả lời xong tin nhắn thì Quý Miên cũng xuống rồi.
Phần bỏ phiếu kết thúc, Quý Miên áp đảo đối thủ cạnh tranh với cách biệt 17 phiếu.
...
Qua một tuần, Quý Miên vẫn chưa gặp được Tống Ngọc ở lớp. Người nọ vẫn chưa tới trường.
Trên đường đến tiết học buổi sáng, cậu hơi lo lắng mà hỏi hệ thống:【Liệu Tống Ngọc có nghỉ học thật không?】
【Không đâu, dù tôi không nắm được cốt truyện chi tiết nhưng quỹ đạo cuộc đời của nhân vật chính về cơ bản sẽ là cố định. Tống Ngọc vừa chia tay với nhân vật chính công ngay sau kỳ thi đại học nên cũng cần có thời gian tự chữa lành chứ.】
Thế giới mà Quý Miên xuyên vào lần này là một câu chuyện về tình yêu học đường thể loại gương vỡ lại lành.
Nhân vật chính thụ Tống Ngọc và nhân vật chính công Hạ Thường yêu thầm nhau từ thời cấp 3, hai người tỏ lòng rồi bắt đầu hẹn hò với nhau vào năm lớp 12.
Gia đình Tống Ngọc là dòng dõi thư hương, gia quy rất nghiêm khắc, chưa cần nói tới chuyện Tống Ngọc quen một người cùng giới thì chỉ riêng chuyện yêu sớm khi đang học cấp 3 cũng đã bị cha mẹ nghiêm cấm rồi.
Còn cha mẹ của nhân vật chính công Hạ Thường lại ly hôn từ khi hắn còn rất nhỏ, sau khi ly hôn, người cha giành được quyền nuôi con nhưng lại suốt ngày lêu lổng, ngoài say rượu đánh đập con trai ruột ra thì ông ta chưa từng quan tâm đến Hạ Thường ở bất cứ phương diện nào khác.
Do hoàn cảnh trưởng thành như vậy nên Hạ Thường luôn mang gai nhọn trên người, gặp người là chọc.
Nhưng chính hai người có hoàn cảnh gia đình, có tính cách hoàn toàn trái ngược như thế lại yêu nhau.
Mà kết quả sau khi yêu nhau lại khiến người ta khó chịu đựng nổi.
Ở trường, Hạ Thường vốn là một kẻ ngang bướng, học hành bết bát, dù cho đã học hành điên cuồng ở giai đoạn lớp 12 vì muốn đuổi kịp Tống Ngọc nhưng thành tích thi đại học cũng vẫn không được như ý muốn, chỉ miễn cưỡng vượt qua được ngưỡng điểm của một trường xếp hạng trung bình.
Trong khi đó, Đại học A - nơi mà Tống Ngọc thi đỗ lại là một ngôi trường trọng điểm có thứ hạng rất cao trong nước.
Sau kỳ thi đại học, Hạ Thường từng có lúc cảm thấy bất an và lo lắng vì khoảng cách giữa hai người họ, mà mối quan hệ của họ cũng bị cha mẹ Tống Ngọc phát hiện.
Họ liên tục gây áp lực lên Tống Ngọc, nhưng cậu con trai vốn luôn nghe lời của họ lần này lại cực kỳ cứng đầu, thế nào cũng không chịu chia tay với Hạ Thường.
Cha mẹ nhà họ Tống đành phải giấu Tống Ngọc, gọi điện cho Hạ Thường.
Tuy nghiêm khắc nhưng cha mẹ Tống Ngọc không phải kiểu người dùng khí thế để đè người khác. Trong điện thoại, mặc dù họ không nói gì quá đáng với Hạ Thường, nhưng đối với một thiếu niên vốn đã chìm sâu vào vũng lầy tự ti thì lời cảnh cáo ôn hòa như vậy cũng đã đủ để đè bẹp hắn rồi.
Sau đó, thái độ của Hạ Thường với Tống Ngọc dần trở nên lạnh nhạt, cuối cùng hắn đã đề nghị chia tay trước khai giảng hai tuần.
Tống Ngọc vốn đã khổ sở không chịu nổi trước áp lực từ gia đình, vậy mà người yêu lại đề nghị chia tay vào lúc này. Dù thế nhưng cậu vẫn cố gắng níu kéo, tiếc là Hạ Thường không trả lời bất kỳ tin nhắn nào của cậu nữa.
Hai người chia tay nhau từ đó.
Lên đại học, không còn bị gò bó bởi cái mác "yêu sớm" nữa nên số người theo đuổi Tống Ngọc so với cấp 3 chỉ hơn chứ không kém.
Mà Hạ Thường vẫn từng quên được Tống Ngọc. Hắn muốn theo đuổi lại Tống Ngọc, nhưng cũng hiểu rằng mình hoàn toàn không xứng với đối phương nên đành phải thường xuyên nghe ngóng tin tức của Tống Ngọc thông qua người bạn cũng thi đỗ vào Đại học A.
Khi biết bạn trai cũ liên tục có người theo đuổi, Hạ Thường đau khổ không chịu nổi, cuối cùng cũng nhận ra tình cảm sâu đậm của mình dành cho Tống Ngọc.
Hắn bước lên con đường học hành chăm chỉ mà lúc trước mình chẳng thèm ngó ngàng, chọn ôn thi lại lần nữa.
Không thay đổi được xuất thân, nhưng hắn có thể tìm cách để đến gần Tống Ngọc hơn một chút.
Sau một năm ôn thi, Hạ Thường đỗ vào Đại học A, hai người gỡ bỏ hiểu lầm trước đó, hàn gắn mối quan hệ rồi quay lại với nhau.
Lộ Chu - thân xác hiện tại của Quý Miên chính là một trong những người giúp đỡ công thụ quay về bên nhau.
Nguyên chủ trời sinh đã thích người cùng giới, lần đầu tiên gặp Tống Ngọc vào năm nhất đại học đã bị khí chất thanh lãnh của nhân vật chính thụ hút hồn, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, từ đó bắt đầu theo đuổi người ta mãnh liệt.
Hoàn cảnh gia đình của Lộ Chu và Tống Ngọc tương đương nhau, tính cách hướng ngoại cởi mở của Lộ Chu cũng là sự bổ sung hoàn hảo cho tính cách hơi hướng nội điềm đạm của Tống Ngọc.
Dĩ nhiên là Tống Ngọc chưa bao giờ nảy sinh bất kỳ tình cảm nào vượt quá giới hạn với cậu.
Trong tất cả những người theo đuổi Tống Ngọc, đất diễn của nguyên chủ gần như chiếm nhiều nhất, vì dù là ngoại hình hay hoàn cảnh gia đình thì cậu đều hợp với Tống Ngọc hơn Hạ Thường.
Sau khi nghe nói về sự xuất hiện của Lộ Chu từ miệng bạn mình, Hạ Thường cũng từng cảm thấy hơi bất an.
Lúc Quý Miên vào lớp, đầu óc vẫn còn nghĩ đến chuyện của Tống Ngọc.
Thời điểm nhân vật chính công thụ quay lại với nhau là vào khai giảng năm thứ hai, nhiệm vụ của cậu trong thế giới này cũng sẽ kết thúc sau khi hai người quay lại với nhau được một năm.
Tiết này của họ là môn Kinh tế học vi mô, người đứng lớp là một nữ giảng viên chừng ba mươi tuổi, tính tình ôn hòa, mà cũng rất có trách nhiệm.
Chưa tới 7 giờ 50 cô đã có mặt trong lớp, bật mic trên bục giảng và máy chiếu để chuẩn bị cho tiết dạy của mình rồi.
"Úi..." Cô lẩm bẩm một tiếng: "Quên cầm usb rồi."
Tuy lẩm bẩm nhưng do mic đang mở nên tiếng lẩm bẩm khá đáng yêu này lập tức truyền vào tai tất cả sinh viên, bên trên nhanh chóng có vài tiếng cười vang lên.
Cô giáo ngẩng đầu lên, áy náy nói với các sinh viên ngồi bên trên: "Xin lỗi các em nhé, lúc nữa vào học các em cứ xem giáo trình trước. Cô về văn phòng lấy usb đã."
Quý Miên vừa bước vào cửa, nghe vậy thì quay sang nói: "Để em đi lấy cho cô."
"Hả?" Cô giáo hơi ngạc nhiên.
Quý Miên đã xoay người chuẩn bị ra ngoài rồi. "Văn phòng của cô ở đâu ạ?"
Sau giây phút sửng sốt ban đầu, cô giáo mỉm cười rất vui vẻ: "Phòng 402 tòa nhà số 3, bàn làm việc của cô ở ngay cửa vào, usb để trong ngăn kéo trên cùng."
"Hơi xa, phiền em chút nhé."
Quý Miên ghi nhớ vị trí trong đầu, nói một tiếng "Vâng" rồi sải bước ra khỏi cửa lớp.
"Xì, nịnh bợ..."
Ở vị trí gần cuối lớp, một giọng nói không có ý tốt hòa vào tiếng ồn ào của lớp học.
Hà Trí Khải nhìn cảnh tượng trước bục giảng, lầm bầm chửi vài câu.
Cậu bạn tóc xoăn ngồi bên cạnh nghe thấy thì nhíu mày: "Cậu có quen biết gì người ta đâu? Sao lại nói thế?"
"Tớ nghĩ cậu ấy không phải kiểu người sẽ vì mấy điểm mà đi nịnh bợ đâu. Lần trước cậu ấy cũng lên tiếng giúp Tống Ngọc còn gì? Mà Tống Ngọc cũng có liên quan gì đến cậu ấy đâu..."
"Nó thể hiện trước mặt cô chẳng phải là muốn tạo ấn tượng tốt để được cộng điểm à?" Hà Trí Khải lừ mắt, mỉa mai cậu ta: "Cậu nói đỡ cho nó làm gì? Nó có ở đây đâu mà nghe thấy cậu nịnh nó."
"..."
Thấy cậu bạn tóc xoăn không nói gì nữa, Hà Trí Khải càng hăng hái hơn: "Tôi chúa ghét mấy thằng xu nịnh như thế— "
"Tránh đường."
Một giọng nam trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, giọng điệu hờ hững, không dùng kính ngữ nữa nên nghe chẳng khác nào mệnh lệnh.
Hà Trí Khải ngẩng đầu lên thì thấy một bạn nam rất cao để đầu đinh không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh mình, khuôn mặt không có biểu cảm gì.
Vẻ mặt người nọ lúc nào cũng lạnh lùng, kiểu đầu đinh khó cân nhất lại chẳng hề làm khó được gương mặt hắn.
Hà Trí Khải nhận ra ngay tức thì, đây là cái thằng ngồi cùng với thằng chó săn kia vào hôm khai giảng còn gì. Vì ngoại hình lẫn khí chất của đối phương đều quá nổi bật nên không muốn nhớ cũng khó.
Sau khi nhận ra, y thoáng sửng sốt.
Sao mấy thằng này ngày nào cũng kéo đến hàng ghế mình ngồi thế nhỉ?
Tạ Hành khép hờ mắt, hất cằm ra hiệu bảo y tránh ra, ngay cả mở miệng nói thêm câu nữa cũng lười, thái độ cực kỳ cao ngạo.
Đm? Hà Trí Khải lập tức nổi khùng, y há miệng định bật lại nhưng thoáng chốc không tìm được cái cớ nào.
Dù sao đối phương cũng chẳng nói gì khiêu khích y cả.
Tạ Hành cao gần mét chín, đứng bên cạnh hệt như một ngọn núi nhỏ, cảm giác áp lực khiếp đi được. Hà Trí Khải nghiến răng, đành phải đứng dậy nhường đường cho hắn đi qua.
Lúc đi ngang qua Hà Trí Khải, chẳng biết vô tình hay cố tình mà Tạ Hành còn liếc Hà Trí Khải một cái.
Ánh mắt nhìn xuống từ trên cao ấy cực kỳ khinh miệt, lạnh như băng.
Hà Trí Khải rất nhạy cảm với ánh mắt người khác nhìn mình, lập tức hắn bị chọc giận.
Vừa định nổi đóa thì Tạ Hành đeo ba lô đi qua, do Tạ Hành cao hơn y gần cái đầu nên cơ bắp ở vai với lưng hắn nổi bần bật ngay trước mắt.
Lập tức làm Hà Trí Khải câm miệng.