Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình

Chương 60




Edit: Lune

Lúc này Quý Miên mới gặp bạn cùng phòng mới ở đối diện giường mình.

Khoảnh khắc trông thấy đối phương, ý nghĩ đầu tiên trong đầu cậu không khác gì với Tạ Hành: Đúng như Trần Húc nói, quả thực là một cậu bạn siêu đẹp trai.

"Hây." Cậu lên tiếng chào Tạ Hành, sau đó đi qua ngồi xuống chỗ mình nhưng lại không làm việc của mình luôn.

Quý Miên xoay ghế sang phải vài chục độ rồi nghiêng người nhìn Tạ Hành, cánh tay khoác lên lưng ghế: "Tớ là Lộ Chu. Cậu cũng học kinh tế à?"

Tạ Hành gật đầu: "Ừ."

"Vậy là có ba người bọn mình học kinh tế rồi." Quý Miên chỉ một vòng ba cái giường, trong đó không bao gồm Trần Húc.

Bạn nam đeo kính ở giường số 1 tên là Giả Văn Bác, tính cách khá hướng nội, cả ngày chẳng nói được mấy câu.

Có điều lúc nghe thấy Quý Miên nhắc tới "ba người bọn mình" thì cậu ta vẫn quay đầu lại, ngượng ngùng cười với hai người họ.

"Má, chỉ có mình tớ học kiến trúc thôi à?" Trần Húc đau khổ.

Số tân sinh của mỗi khoa không nhất thiết phải vừa khớp là bội số của bốn, cho nên mỗi năm đều có mấy tên xui xẻo bắt buộc phải ở chung với khoa khác.

"Chia buồn." Quý Miên cười an ủi cậu ta.

Sau đó cậu lại nhìn sang bên đối diện. Giá sách của Tạ Hành chỉ có hai quyển sách, trên bàn có đúng một cái ổ điện và một cái đèn bàn, hết.

Từng thấy người đơn giản rồi, nhưng đơn giản đến độ này thì chưa.

"Cậu ít đồ vậy?" Quý Miên hỏi.

Thực ra không phải Tạ Hành ít đồ mà là hắn vốn không định ở ký túc xá lâu.

Tạ Hành chưa từng ở ký túc xá, không quen với cuộc sống tập thể bốn người dùng chung một cái phòng vệ sinh, trước khi đến hắn đã dự định tìm nhà ở gần trường để ở rồi.

Có điều mới khai giảng vào năm nhất có nhiều việc lặt vặt quá, ở ngoài thì hơi phiền, hơn nữa hắn cũng cần có thời gian đi xem nhà nên trước mắt tạm thời ở ký túc xá một thời gian.

Hắn định qua một thời gian nữa tìm được chỗ nào phù hợp thì sẽ chuyển ra ngoài sau.

Đó cũng là lý do tại sao Tạ Hành không mang nhiều đồ đến ký túc xá. Chuyển đi chuyển lại rất bất tiện.

Tạ Hành suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không nói chuyện mình sẽ dọn ra ngoài ở.

Bầu không khí lúc này đang rất hài hòa, giờ mà nói mình sẽ dọn ra ngoài ở thì sát phong cảnh quá.

Cho nên hắn chỉ đáp "Ừ" một tiếng.

"Ít đồ đúng là tiện thật." Quý Miên nói: "Tớ đến một mình, còn xách theo hai cái vali to đùng nữa chứ, dọn xong mệt như chó ấy."

Nói xong, cậu lại không nhịn được mà bật cười, nụ cười tươi rói.

【Đừng có cười nữa, đừng có cười nữa! Cậu là học sinh tiểu học đấy à?】Trong đầu, hệ thống chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:【Mệt như chó thì có cái gì buồn cười hả!?】

Quý Miên cố gắng kìm lại nụ cười rạng rỡ trên mặt, nói với hệ thống:【Xin lỗi, tôi vẫn chưa quen lắm.】

【Đến đây mười năm rồi mà vẫn chưa quen lắm?】Nếu hệ thống có hình người thì lúc này chắc chắn là đang lắc đầu thở dài, mặt đầy thất vọng rồi.

【Ban nãy nói hơi tục với Trần Húc cậu cũng cười đấy. Bao giờ mới sửa được cái tật này hả?】

Quý Miên cam đoan với nó:【Tôi sẽ cố gắng mà, lần sau nhất định không cười nữa.】

Hệ thống chẳng tin nhưng cũng không nói gì thêm.

Dù sao hồi mới xuyên qua ấy, ký chủ của nó chỉ nói đúng một câu "Vãi" vô thưởng vô phạt mà còn đỏ mặt rõ lâu.

Quý Miên chưa từng có bạn bè cùng tuổi trong thời niên thiếu.

Ở thế giới này từ tiểu học cho đến cấp 3, hòa mình lăn lộn với đám con trai đầy năng lượng hơn mười năm trời, cuối cùng mới thấm nhuần được cái bầu không khí ấy.

"Cái kệ đồ kia..." Tạ Hành nhắc nhở.

Giờ vali bên cạnh kệ đồ đã biến từ hai thành ba cái, hai cái của Quý Miên, cái còn lại là của Tạ Hành. Ba cái vali vẫn để nguyên, còn cái kệ lại trống không, nhìn cứ thấy buồn cười thế nào ấy.

"À, tớ để đâu cũng được. Cậu cứ chọn một tầng để đồ lên đi, một tầng bọn mình dùng dung, còn lại để cho tớ là được."

Lông mày của Tạ Hành hơi nhướng lên, hắn nghe ra ý người này muốn nhường cho mình chọn trước.

Thực sự là hắn hiếm khi được người khác đối đãi như vậy lắm...

Cao 1m87, đi đến đâu cũng khiến người khác phải e dè, vậy mà đến ký túc xá mới lại được một người cùng tuổi nhường nhịn.

Hắn đứng dậy đi đến trước cái kệ, nhấc cái vali của mình lên để ở tầng trên cùng, sau đó mới quay đầu nói với Quý Miên: "Cậu dùng tầng dưới đi, này tôi với được."

Kệ để đồ trong ký túc có ba tầng, tầng trên cùng cao cực kỳ.

Thân thể này của Quý Miên cao 1m80, có với thì cũng chỉ chạm tay được thôi. Nhưng nếu trong vali có đồ, muốn lấy ra cất vào thì cũng khá là tốn sức.

Quý Miên sững sờ, không khách sáo với hắn nữa.

"Được, cảm ơn cậu nhé."

Cậu xếp hai cái vali của mình vào tầng dưới cùng, tầng ở giữa thì để hai người dùng chung, để ít đồ dùng thường xuyên vào cho tiện lấy. Chẳng qua nhìn mấy thứ ít ỏi mà Tạ Hành mang đến thì có khi chẳng có đồ gì cần để thêm trên kệ nữa.

"Phải rồi." Quý Miên nói với Tạ Hành: "Tớ mang đầy đủ lắm, đồ dùng hàng ngày với thuốc men các thứ, cậu có cần gì thì cứ tìm tớ."

Mí mắt Tạ Hành giật giật.

Sao cứ có cảm giác được người khác chăm sóc thế nhỉ?

"... Ừ."

Hắn cầm điện thoại với tai nghe lên, chuẩn bị ra ngoài chạy bộ. Người bạn cùng phòng ở giường đối diện này nhiệt tình với hắn quá, người rất tốt nhưng hắn không quen.

Trước khi đi, Tạ Hành nghĩ một lúc rồi hỏi cả phòng: "Buổi tối cổng Tây của sân thể dục có mở không nhỉ?"

Hỏi xong, hắn lập tức hối hận.

Mọi người đều vừa mới đến, nghĩ cũng biết là hỏi thừa.

Quả nhiên Trần Húc và Giả Văn Bác đều không biết, nghe vậy thì nhao nhao lắc đầu.

"Không biết."

"Tớ còn chưa sang đấy."

Đúng lúc này Quý Miên mở miệng: "Buổi tối cổng Tây không mở đâu, sân số 2 gần siêu thị sẽ mở đến chín rưỡi tối."

Tạ Hành nhìn qua, giọng điệu có phần ngạc nhiên: "Cậu biết à?"

"Không." Quý Miên lắc cái điện thoại của mình, trên màn hình đang hiển thị cuộc trò chuyện của một nhóm QQ nào đó: "Tớ vừa nhắn vào nhóm chat của khóa hỏi giúp cậu đấy."

—— Cái đệt.

Tạ Hành hơi không kiềm được.

"Cậu định đến sân thể dục à? Chơi bóng rổ hả?" Quý Miên hỏi hắn.

"Không, chạy bộ."

Tạ Hành có thói quen chạy bộ buổi tối, gần như chưa dừng bao giờ.

"Tớ cũng định qua sân bóng chơi một lúc, vừa khéo đi cùng cậu luôn." Nói xong, Quý Miên lấy cái túi bóng rổ treo trên tủ xuống.

Tạ Hành: ...

Hắn hỏi thừa một câu rồi.

Trần Húc nghe hai người họ nói chuyện bèn thò đầu ra hỏi Quý Miên: "Chơi bóng rổ? Cậu quen ai ở đây à?"

Mới khai giảng thì đi đâu kiếm được bạn bè quen biết mà chơi bóng cùng vậy?

"Làm gì. Ra sân bóng lượn một vòng thì kiểu gì chẳng có."

Trần Húc: "..."

Cậu ta tự nhận mình đã hướng ngoại lắm rồi, không ngờ trong ký túc xá còn có một cao thủ siêu trâu bò.

Quý Miên ôm túi bóng, ngoái đầu nhìn Tạ Hành: "Đi thôi?"

"... Đi."

...

Hai người đi đến sân thể dục liền tách ra mỗi người một ngả.

Giữa sân bóng rổ và đường băng cách nhau một lớp lưới sắt, đèn pha chiếu sáng trưng, nhưng khu vực ranh giới giữa sân bóng với đường băng lại rất tối.

Khu vực tối này thường tụ tập khá nhiều cặp tình nhân đi dạo cùng nhau, hoặc một số bạn nữ đến xem mấy bạn nam chơi bóng rổ.

Quý Miên giơ tay với Tạ Hành: "Tớ đi đây, bye nhé."

"Ừ."

Vừa nãy Tạ Hành chưa đeo tai nghe, giờ mới chậm rãi đeo lên.

Trước khi quay người đi, hắn liếc mắt nhìn vào sân bóng.

Trong sân có rất đông người, toàn là sinh viên các khóa trên, trông có vẻ họ đều quen biết nhau cả.

Hắn khá tò mò Quý Miên sẽ hòa nhập vào đó như thế nào.

Ánh mắt hờ hững bám theo bóng lưng của Quý Miên, người kia đã xách túi bóng đi vào sân bóng rổ từ cửa bên rồi.

"—— Hây!" Tạ Hành nghe thấy Quý Miên hô to một tiếng, thanh âm vừa to vừa rõ, ánh mắt của mọi người xung quanh lập tức nhìn về phía cậu cùng lúc.

Quý Miên vẫy tay với mọi người trong sân bóng giữa hàng chục ánh mắt kia: "Đàn anh! Các anh còn thiếu người không!?"

Cái đệt. Mí mắt Tạ Hành lại giật mạnh một cái.


Người này, đúng là trâu bò.

...

Tiết học đầu tiên của kỳ học năm nhất lại là môn toán cao cấp làm người ta đau đầu nhất, cho nên không ai dám trốn tiết này.

Quý Miên đến sớm cực kỳ. Do năm nhất mới nhập học vẫn còn giữ nguyên nhiệt huyết hăng hái phấn đấu của thời cấp ba, mới 7 giờ 40 mà phòng học đã kín nửa chỗ ngồi rồi.

Tóc Quý Miên vốn hơi nâu, da thì trắng, lại thêm cái khuyên tai bên trái nổi bần bật nữa, nên lúc cậu bước vào từ cửa trước của giảng đường, cả giảng đường như thể sáng bừng lên.

Mấy bạn nữ ngồi ở hàng đầu lập tức để ý đến cậu, giáo trình trên tay cũng không thèm xem nữa, nhao nhao lén lút liếc nhìn cậu.

Tất cả chỗ ngồi ở ba hàng ghế đầu trong giảng đường đều bị các bạn đã thề sống thề chết sẽ cày từ đầu năm chiếm hết, cho dù chưa đầy một tháng nữa, những vị trí hàng đầu này sẽ trở thành khu vực hoang vắng nhất trong giảng đường thì tinh thần hăng hái của các tân sinh hiện giờ vẫn rất đáng được ghi nhận.

Tầm mắt Quý Miên quét qua cả phòng, khi trông thấy người quen nào đó cùng cả mấy chỗ trống bên cạnh thì đi thẳng tới đó.

"Cậu gì ơi, cho tớ đi nhờ với." Cậu lịch sự nói với bạn nam ngồi ngoài cùng.

Người ngồi ngoài cùng là một bạn nam cao gầy, trên trán có mấy vết thâm do mụn của tuổi dậy thì để lại.

Trên bàn của cậu ta có bày một quyển giáo trình toán cao cấp, mở được khoảng một phần ba, trên trang giấy có rất nhiều chỗ được khoanh vẽ bằng bút đen và bút đỏ, lúc Quý Miên đến, cậu ta đang cúi đầu viết viết vẽ vẽ gì trên đó.

Thoạt nhìn có vẻ đã tự học khá nhiều.

Nghe Quý Miên nói muốn đi vào, đôi lông mày rậm và lộn xộn của cậu ta nhíu lại tỏ vẻ khó chịu.

Sau đó mới miễn cưỡng đứng dậy, nhường đường cho Quý Miên đi vào.

Sắc mặt của cậu ta không tốt cho lắm, Quý Miên tưởng cậu bạn này bực mình là do đang học lại bị cậu làm phiền, thành thử cũng chẳng để ý.

Thuận lợi đi vào giữa xong, cậu nhanh chóng ngồi xuống chỗ trống, chào hỏi người quen bên cạnh: "Chào buổi sáng, bên cạnh cậu chưa có ai phải không?"

Tạ Hành liếc cậu một cái, tuy không quen với sự thân thiết và nhiệt tình của cậu bạn cùng phòng này, nhưng thấy Quý Miên chủ động đến đây ngồi, hắn vẫn lịch sự đáp lại: "Chào buổi sáng, chưa có ai ngồi."

Quý Miên trông thấy quyển giáo trình trên mặt bàn của Tạ Hành, hỏi: "Giáo trình cậu mua đến rồi á? Nhanh thế..."

Phần lớn giáo trình các môn ở Đại học A đều cần sinh viên tự mua, hôm kia trong nhóm lớp mới thông báo bảo mua sách xong.

"Mua hôm báo danh nên tới sớm."

"À, ra thế."

Tạ Hành suy nghĩ một lúc, tự giác đẩy quyển giáo trình ra giữa hai người.

"Cảm ơn anh Hành!" Quý Miên nhoẻn miệng cười với hắn, còn đàng hoàng gọi anh nữa chứ.

Tạ Hành: ...

"Lộ Chu." Có người khẽ gọi Quý Miên một tiếng ở lối đi bên trái: "Bên cạnh cậu có ai ngồi chưa?"

Quý Miên ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện người nói chuyện là Giả Văn Bác đang đứng bên cạnh hàng ghế cậu ngồi.

"Chưa đâu."

Sắp có thêm một người nữa bên cạnh, Tạ Hành bắt đầu thấy nhức đầu.

Tạ Hành không kháng cự chuyện xã giao, nhưng hắn quen một mình từ nhỏ đến lớn rồi.

Có điều nhìn tình hình này, về sau rất có thể sẽ biến thành đi đâu làm gì cũng có cả phòng.

Tốt nhất là nên sớm tìm nhà thôi.

"Cậu gì ơi, cho tớ đi nhờ chút với được không?" Giả Văn Bác nói với bạn nam cao gầy kia.

Người kia cúi đầu, qua mấy giây vẫn không có phản ứng gì, hình như đang chuyên tâm suy nghĩ làm bài.

Giả Văn Bác tưởng cậu ta không nghe thấy bèn gọi thêm một tiếng "Cậu gì ơi", lúc này bạn nam cao gầy kia mới đứng phắt dậy, khó chịu nhường đường.

"... Cảm ơn cậu."

"Đm, phiền chết đi được." Sau khi ngồi xuống, bạn nam cao gầy kia bực bội lật trang sách rồi lẩm bẩm một câu, tuy cúi đầu không nhìn Giả Văn Bác nhưng ý trong lời nói rõ ràng là nhắm vào Giả Văn Bác.

Giả Văn Bác bỗng thấy lúng túng.

Quý Miên cũng nghe thấy câu này của cậu bạn kia, độ cong nơi khóe miệng lập tức hạ xuống, cậu nhìn về phía đối phương: "Đứng lên nhường đường cũng thấy phiền à?"

"Thấy phiền thì vào trong mà ngồi, ngồi ở mép ngoài làm gì." Cậu hoàn toàn không nể nang gì đối phương nên nói rõ to, mọi người xung quanh đều nghe thấy thì lần lượt quay đầu nhìn qua.

Rất nhiều ánh mắt khác thường đều đổ dồn vào bạn nam kia và Quý Miên.

Bạn nam cao gầy kia bị đốp lại một câu mà đờ cả người, ánh mắt mọi người nhìn sang cũng khiến cậu ta thấy xấu hổ.

Có lẽ cậu ta không đoán được sự việc sẽ phát triển thành ra thế này, dù sao thì Giả Văn Bác nhìn qua rõ là kiểu yếu đuối khúm núm, có gặp chuyện gì thì cũng chỉ biết im thin thít.

Cậu ta không ngờ người đốp lại mình không phải là Giả Văn Bác mà lại là cậu con trai đeo khuyên tai kia.

Tuy khó chịu nhưng nhìn Quý Miên không giống người mình dây vào được, cho nên cậu ta đành im re không nói gì nữa.

Bấy giờ Giả Văn Bác mới ngồi xuống cạnh Quý Miên.

Một lúc sau, giáo sư già đứng lớp cũng đã đến, là một người đàn ông ngoài năm mươi, sau khi bước lên bục giảng thì bắt đầu chuẩn bị slide bài giảng chứ không nói gì.

Chuông reo, giáo sư già mở trang đầu tiên của slide, trên đó có tên, số điện thoại và chức danh giáo sư của ông.

Sau khi tự giới thiệu ngắn gọn, ông nghiêm túc chuyển sang trang ppt tiếp theo có nội dung về cấu trúc điểm số.

"... Kỳ thi cuối kỳ chiếm 70% tổng điểm, 30% còn lại là điểm chuyên cần được tính dựa trên việc điểm danh. Cả học kỳ tôi chỉ điểm danh hai lần, nếu vắng mặt một lần thì điểm chuyên cần sẽ là 0."

So với cách tính điểm chuyên cần phức tạp của các giáo sư khác thì việc chỉ cần điểm danh hai lần đã lấy được điểm chuyên cần tối đa thế này đã được xem như là rất nhân từ rồi.

"Giờ tôi bắt đầu điểm danh." Giáo sư già mở sổ điểm danh ra.

"Vương Đông Hoa."

"Có!"

"Thường Hiểu Song."

"Có."

...

"Tống Ngọc."

Nghe thấy cái tên này, Quý Miên từ từ ngẩng đầu lên.