Nam Phụ Lên Ngôi - Giang La La

Chương 46




Giọng nói ngọt ngào lọt vào tai, Thẩm Trạm gần như lập tức thay đổi sắc mặt, một màu đỏ lan từ cổ lên tận mang tai anh.

“Em em em, em gọi gọi, gọi anh là gì?”

“Ông xã.”

Kiều Kiều nghiêm túc gọi lại lần nữa, quay điện thoại về phía anh: “Bức ảnh cưới đẹp thật đấy.”

Ảnh cưới!

Hai từ không nặng không nhẹ nổ vang bên tai Thẩm Trạm, bấy giờ anh mới thấy rõ Kiều Kiều không dùng điện thoại hiện tại mà đang cầm chiếc di động cũ “đánh rơi” trong vụ tai nạn xe.

Vào ngày Vân Kiều đón sinh nhật lần thứ hai mươi, tuổi nhận thức của Kiều Kiều cũng trưởng thành. Sau khi phát hiện ảnh cưới trong điện thoại, cô sẽ tự động sửa đổi ký ức không hoàn thiện, cho rằng hai người đã kết hôn khi đến tuổi hợp pháp.

Từng tiếng ông xã vang lên khiến chân Thẩm Trạm mềm nhũn.

Khó khăn lắm mới tiêu hóa được lượng tin tức đáng kinh ngạc này, Thẩm Trạm cố gắng lên tiếng: “Kiều Kiều, em nghe anh giải thích.”

Kiều Kiều bịt tai, lắc đầu: “Không nghe, không nghe, em không nghe.”

“Vân Kiều Kiều, không nghe người khác nói là hành động bất lịch sự.” Thẩm Trạm nghiêm mặt, đối diện với Kiều Kiều, anh luôn vô thức lên lớp như phụ huynh dạy dỗ.

“Trên TV luôn diễn vậy mà.” Kiều Kiều nhếch môi, bình tĩnh biện minh cho mình.

Trong phim truyền hình, mỗi lần cô thấy một bên nói “Nghe anh giải thích”, một bên khác sẽ che tai lại không chịu nghe, cô nhớ kỹ tình tiết này rồi áp dụng vào tình huống hiện tại.

Thẩm Trạm tiến lên vài bước, cố kéo tay cô ra khỏi tai: “Nghe anh nói, mối quan hệ của chúng ta không phải như vậy.”

Kiều Kiều chớp chớp mắt, không phản kháng động tác của anh, như đang nghiêm túc tự hỏi.

Không phải sao?

Cô chạm vào miếng ngọc Quan Âm treo trên cổ, giơ chứng cứ lên cho anh xem: “Anh đã tặng em vật này, còn gì phải ngại khi thừa nhận thế?”

Thẩm Trạm không thể di chuyển chân nổi.

Kiều Kiều suy nghĩ một lát: “À, anh xấu hổ đúng không?”

“Kiều Kiều, sự việc phức tạp, tặng ngọc Quan Âm cho em để bảo vệ bình an, nhưng không có nghĩa chúng ta có quan hệ như thế.” Nếu người trước mắt là Vân Kiều, chỉ sợ anh sẽ kích động đến mức chạy quanh phòng ba vòng. Đáng tiếc đây là Kiều Kiều, anh không chỉ không thể thừa nhận mà còn phải phủ nhận chuyện yêu đương.

Khi Thẩm Trạm tưởng cô đã bình tĩnh lại, Kiều Kiều chợt hỏi: “Anh là trai tồi à?”

“…” Thẩm Trạm nhất thời á khẩu không thốt nên lời, rồi cảm thấy bất mãn vì bị cô đội từ này lên đầu mình: “Vân Kiều Kiều, em mở to hai mắt nhìn cho kỹ, anh giống trai tồi chỗ nào?”

Kiều Kiều mở màn hình, giơ điện thoại cho anh xem ảnh cưới, nghiêm túc hỏi: “Vậy tại sao anh không thừa nhận?”

Hai người trong ảnh cưới rõ ràng chính là cô và Thẩm Trạm, nếu không kết hôn thì ai đi chụp ảnh cưới chứ? Hơn nữa cô còn nhớ rõ Thẩm Trạm từng nói, con gái hai mươi tuổi đã tới độ tuổi kết hôn theo quy định.

Rất hợp lý rất mạch lạc, làm rồi mà không chịu nhận, chẳng phải là trai tồi sao?

Hiển nhiên Thẩm Trạm đâu muốn trở thành trai tồi trong mắt Kiều Kiều.

Một khi ký ức sai lầm bén rễ trong đầu Kiều Kiều thì sẽ rất khó xoay chuyển, điều đáng mừng là, thông qua suy nghĩ của Kiều Kiều, anh đã biết được, hóa ra trong lòng Vân Kiều, kết hôn với anh là một chuyện cực kỳ viên mãn hạnh phúc.

Đối mặt với Kiều Kiều như vậy, Thẩm Trạm thật sự hết cách, anh nhẹ nhàng nhéo mặt cô: “Bé Kiều Kiều, anh nên làm gì với em đây?”

Tốc độ trưởng thành của Kiều Kiều quả thực rất đáng kinh ngạc, chưa đến một năm đã bằng tuổi Vân Kiều.

Anh không khỏi suy đoán, liệu tuổi giả của Kiều Kiều có vượt qua tuổi thật của Vân Kiều không? Khi ấy Kiều Kiều sẽ trông thế nào? Hoặc nên nói, rốt cuộc Kiều Kiều phải phát triển đến giai đoạn nào mới dừng lại?

Anh chứng kiến quá trình thay đổi của Vân Kiều trong một năm nay, chẳng lẽ cô vẫn chưa thấy đủ an toàn và hạnh phúc, vẫn cần thế giới hoàn hảo trong tưởng tượng của Kiều Kiều để lấp đầy trái tim cô đơn của cô sao?

Thẩm Trạm nghĩ không ra.

Không ai có thể nghĩ thông suốt, bao gồm cả chính Vân Kiều.

Anh càng không biết lúc Vân Kiều tỉnh dậy vào sáng mai, cô sẽ suy đoán thế nào về tấm ảnh cưới, như trước đây anh không ngờ tới Vân Kiều vẫn giữ tấm ảnh cưới trong điện thoại sau khi ông nội qua đời, có lẽ cô quên xóa nó.

Bị kéo đi làm anh hùng tạm thời cũng quá hèn mọn rồi, tại sao lúc ấy anh lại bị quỷ ám đồng ý cơ chứ?

À, trong mấy năm trước lúc anh rời Ninh Thành, nhiều lần Vân Kiều đã xử lý vết thương giúp anh, vì thế anh còn đùa giỡn hứa hẹn: “Tính ra anh nợ em một ân tình, về sau em có thể yêu cầu bất cứ điều gì, chỉ cần không vi phạm đạo đức pháp luật, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức làm cho em.”

Khi đó Vân Kiều dùng lời hứa của anh làm điều kiện, anh mới thuận theo cô.

Nói chung ảnh cưới bị Kiều Kiều hiểu lầm, anh cũng không biết Vân Kiều đã thấy chưa. Suy đi nghĩ lại, điện thoại nằm trong tay Kiều Kiều, chắc Vân Kiều đã phát hiện rồi.

Thẩm Trạm lơ đãng một lát, Kiều Kiều đẩy anh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nghiêm túc: “Đừng nhéo mặt em, em lớn rồi.”

Không được trêu chọc cô như một đứa trẻ nữa.

Thẩm Trạm vươn tay ấn trán cô, nhấn mạnh từng chữ một: “Em trưởng thành, chỉ vậy thôi.”

“Anh luôn bảo em nhỏ, vậy rốt cuộc là nhỏ ở đâu?” Kiều Kiều cúi đầu đánh giá mình, chiều cao cân nặng đều phù hợp với tuổi, không có chỗ nào không đúng mà.

“Khụ khụ khụ…” Thẩm Trạm che miệng ho nhẹ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



Không biết do anh hiểu lầm hay Kiều Kiều đã dùng từ sai. Kiều Kiều ngây thơ hoài nghi hỏi khiến anh cảm thấy không thoải mái.

Dù sao mối quan hệ giữa hai người cũng không đơn thuần.

Tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên phá vỡ bầu không khí, Kiều Kiều dời sự chú ý trong nháy mắt, dựng tai lắng nghe tìm nơi phát ra âm thanh, cô vươn tay cầm điện thoại trên tủ đầu giường.

Đây là điện thoại của cô, cũng không phải điện thoại của cô, Thẩm Trạm đã dặn đi dặn lại cô không được tự ý chạm vào, Kiều Kiều vẫn luôn nghe theo giữ đúng lời hứa.

Một dãy số lạ chưa được lưu tên gọi tới, phản ứng đầu tiên của Kiều Kiều là đưa cho Thẩm Trạm.

“Cảnh Thành…”

Anh quét mắt qua màn hình, cứng đờ ngón tay giữa không trung, anh còn chưa kịp nghĩ xong thì cuộc gọi đã kết thúc.

Nhưng chưa tới mấy giây, dãy số kia vẫn tiếp tục gọi tới, cứ như sẽ không bỏ cuộc.

“Này.” Kiều Kiều đứng cạnh nhìn anh chăm chú hồi lâu, nghe thấy tiếng chuông điện thoại inh ỏi ồn ào khó chịu, cô bỗng ghé sát mặt tới gần: “Ông xã, sao anh không nghe điện thoại?”

Xưng hô xa lạ ái muội lọt vào tai, Thẩm Trạm run tay, bắt máy.

Hai người đều không lên tiếng, đầu dây bên kia cũng im lặng.

Hai bên trầm mặc vài giây, rốt cuộc anh ta cũng chịu thua: “Kiều Kiều…”

“Hả?” Kiều Kiều nghe thấy có người gọi tên mình, vô thức hỏi lại: “Ai thế?”

-

Trăng sáng sao thưa, gió đêm hiu hiu.

Cửa sổ chiếc Cayenne đen được mở một nửa, để lộ một bên mặt của người đàn ông. Văn Cảnh Tu rút một điếu thuốc ra, bỗng nghĩ đến điều gì, ngón tay vặn gãy điếu thuốc chưa châm lửa.

Anh ta đã lên kế hoạch sẵn cho hành trình đưa Vân Kiều đi vào ngày sinh nhật cô, cũng muốn nói với cô, cuối cùng sau này sẽ không còn ai có thể ngăn cản họ bên nhau nữa. Nhưng Văn Ngạn Trạch hận anh ta đoạt quyền, còn vùng vẫy muốn ngáng chân anh ta, dẫn đến thời gian của anh ta bị trì hoãn vô thời hạn, khi máy bay đáp xuống Cảnh Thành thì trời đã tối.

Anh ta không thể không tới ngôi nhà mà mình ghét.

Anh ta biết Vân Kiều ở chung với Thẩm Trạm, lòng đau như cắt, hận không thể trói người về ngay lập tức. Nhưng lúc ấy tình hình không cho phép, anh ta chỉ đành nhịn đau nhìn cô lạnh nhạt anh ta.

Dạo trước anh ta bất đắc dĩ diễn kịch khiến Vân Kiều tổn thương, Vân Kiều giận anh ta nên ở bên cạnh Thẩm Trạm, thậm chí cô còn làm anh ta mất hết mặt mũi ở đồn cảnh sát. Tuy anh ta bực thái độ Vân Kiều đối với mình, nhưng không thể buông tay, anh ta yêu Vân Kiều thật lòng, hoàn toàn khác những người bên ngoài.

Có yêu mới có hận, anh ta ở bên Lương Cảnh Ngọc, mỗi một hành động đều làm tổn thương trái tim yếu đuối của Vân Kiều, anh ta có lỗi, có thể tha thứ cho hành vi bất thường của Vân Kiều.

Chí ít cô đã trả lời cuộc gọi vừa rồi.

Vân Kiều đã thuộc lòng số điện thoại của anh ta từ lâu, anh ta chắc chắn Vân Kiều biết anh ta gọi nên mới bắt máy.

“Kiều Kiều, chúc mừng sinh nhật, anh đã chuẩn bị quà cho em rồi, bây giờ em có thể ra ngoài không?” Văn Cảnh Tu cố gắng nhẹ giọng, thể hiện thành ý xin lỗi.

“Quà?” Người kia là ai vậy, còn biết hôm nay là sinh nhật cô, kỳ lạ thật.

“Đúng thế, quà.” Văn Cảnh Tu nghe thấy giọng điệu tò mò của cô, trong lòng càng tự tin hơn: “Tất cả đều là những món đồ mà em nhắc tới trước đây, chắc chắn em sẽ thích.”

Bên kia Kiều Kiều không nói nữa nhưng cũng không cúp máy, thừa dịp lúc này, Văn Cảnh Tu bắt đầu kể lể: “Anh đã giải quyết chuyện phiền toái xong hết rồi, sau này anh sẽ không để em phải đau lòng nữa, anh xin thề.”

“Anh vẫn luôn nhớ rõ những điều mình từng hứa với em.” Anh ta bắt đầu xây dựng lại tương lai mà Vân Kiều mơ ước ban đầu, cố gắng gợi lên nhiều ký ức tốt đẹp cho Vân Kiều: “Anh đã hứa đợi em tốt nghiệp xong sẽ đính hôn với em, tuy hơi muộn nhưng bây giờ vẫn kịp đấy em.”

Âm thanh bên ngoài liên tục phát ra từ điện thoại di động, Kiều Kiều chỉ thấy khó hiểu quá chừng.

Cô nghe rất rõ từng chữ, nhưng tại sao những câu này ghép với nhau lại không thể hiểu được? Rốt cuộc người kỳ lạ trong điện thoại đang nói gì thế, gọi tên cô rồi nói một đống thứ kỳ quái.

Văn Cảnh Tu cố hồi tưởng quá khứ, không biết từ khi nào, có hai bóng người nắm tay nhau xuất hiện trên ban công nghỉ ngơi ngoài trời, nhìn từ hướng này, họ vừa vặn thấy chiếc Cayenne màu đen đậu ngoài hàng rào vườn hoa.

Cô thấy cửa chiếc Cayenne mở ra, một bóng người mơ hồ xuất hiện ở ngã tư.

Từ lúc Vân Kiều sống ở đây, đèn đường trong khu vườn nhỏ sẽ được bật lên mỗi khi màn đêm buông xuống cho đến rạng sáng. Nhìn từ xa dưới ánh đèn sáng trưng, mặc dù không thấy rõ nhưng Văn Cảnh Tu cực kỳ chắc chắn người đứng ở trên cao kia là Vân Kiều!

Cô ra rồi!

Văn Cảnh Tu phớt lờ Thẩm Trạm, đưa điện thoại lên bên tai, nhưng có một giọng nói còn nhanh hơn anh ta đột ngột truyền đến tai qua điện thoại: “Ông xã, có phải anh ta có vấn đề ở đâu không?”

Giọng nói trong trẻo của cô gái lộ ra vẻ nghi hoặc, rõ ràng đây là giọng nói mà anh ta thương nhớ nhưng lại kêu một xưng hô xa lạ.

Và giờ phút này người đứng cạnh cô là Thẩm Trạm.

“Em, em kêu anh ta là gì?” Văn Cảnh Tu bỗng mở to mắt, khó tin siết chặt tay.

Thất thố chỉ trong thoáng chốc, anh ta mau chóng bình tĩnh nghĩ lại. Hôm nay là sinh nhật tuổi hai mươi của Vân Kiều, sao cô có thể kết hôn với Thẩm Trạm được, chắc cô đang cố ý dùng lời này để chọc tức anh ta.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Văn Cảnh Tu nhớ tới cuộc hôn nhân mình đã từng hứa hẹn với Vân Kiều khi hai người yêu nhau, lập tức nắm được điểm mấu chốt: “Kiều Kiều, em mau ra đây gặp anh đi.”

Cô không đáp.

Văn Cảnh Tu nghiêm mặt: “Anh biết em còn giận, em hãy về nhà với anh, anh có thể từ từ giải thích và xin lỗi em.”

“Bà Thẩm” mới lên chức không hiểu gì cả, nhíu mày nhìn người kia chằm chặp: “Ông xã, anh ta là ai?”

Mỗi khi Văn Cảnh Tu nói một câu, Thẩm Trạm càng sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Kẻ thù không đội trời chung của chúng ta!”



Kẻ thù không đội trời chung?

Vậy chẳng phải đang tới tìm khổ sao?

Kiều Kiều bừng tỉnh, thể hiện thái độ phòng thủ: “Đóng cửa, thả chó, đánh đuổi tên đó ra ngoài!”

Cô vừa thốt ra lời này, không chỉ mình Văn Cảnh Tu sửng sốt, đến cả Thẩm Trạm cũng suýt không phản ứng kịp.

Thẩm Trạm quay đầu: “Ai dạy em…”

Anh định hỏi cô ai đã dạy cách nói năng khó nghe ngớ ngẩn* như vậy, rồi suy đi ngẫm lại, chắc chắn cô xem từ một bộ phim truyền hình lỗi thời nào đó rồi.

*Gốc là 中二: Xuất phát từ cụm từ “bệnh trung nhị”: thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tư tưởng coi mình là trung tâm.

Trùng hợp thay, quả thực họ đang nuôi một chú chó, Husky dũng mãnh dường như nghe được mệnh lệnh của cô chủ thình lình lao ra ngoài, Thẩm Trạm lạnh lùng ngăn lại: “Kiều Kiều, về ngay.”

Husky Kiều Kiều cũng quen với giọng của chủ nhân này dừng chân.

Bé Kiều Kiều không hiểu: “Tại sao?”

Cô đã thấy trong phim truyền hình, những người hầu lao ra với gậy gộc và dắt theo chó, có thể khiến kẻ xấu hung ác sợ tới mức tè ra quần, gây ấn tượng vô cùng.

Hiểu được suy nghĩ của cô, Thẩm Trạm dở khóc dở cười, đành dạy bảo: “Có một số món đồ bẩn thỉu, không được chạm bừa.”

Nghĩ đến cảnh Văn Cảnh Tu bị chó Husky rượt đuổi chắc hẳn sẽ rất thú vị, nhưng tư duy của Kiều Kiều khác người thường, anh không thể dạy Kiều Kiều làm loại chuyện này.

Kiều Kiều nghiêng đầu sửa lời: “Anh ta không phải đồ vật.”

Văn Cảnh Tu khó tin: “Vân Kiều, em biết bây giờ mình đang làm gì không? Rốt cuộc Thẩm Trạm đã làm gì em mà khiến em trở thành thế này?”

Lẽ ra mấy lời đó không nên xuất phát từ miệng Vân Kiều, trước kia cô ngoan ngoãn đáng yêu, trên người chưa bao giờ mọc gai nhọn, nhưng hiện tại cô cứ đối nghịch với anh ta.

Những lời chỉ trích vô căn cứ này khiến Thẩm Trạm tức đến mức phải bật cười, anh giơ tay vỗ vai Kiều Kiều ý bảo cô đứng yên chờ, rồi anh cầm điện thoại rời đi.

“Giám đốc Văn nghe không hiểu tiếng người à? Bây giờ Kiều Kiều là bạn gái của tôi, em ấy muốn làm gì không hề liên quan đến anh.”

“Tốt nhất anh không nên đề cập tới chuyện mất mặt của nhà họ Văn để khỏi xấu hổ, cũng đừng đặt những suy nghĩ bẩn thỉu của anh lên em ấy.”

“Đương nhiên, nếu anh thích bị ngược đãi mắng chửi thì cứ việc gọi điện thoại đến đây, anh gọi cuộc nào, tôi nhận cuộc đó. Để tôi nghe xem anh Văn có tấm lòng cao như trời sẽ trơ tráo chòng ghẹo bạn gái người khác ra sao.”

“Nếu tôi nghe xong thấy vui, nói không chừng ngày nào đó tôi sẽ chia sẻ đoạn ghi âm ra ngoài để mọi người cùng chung vui, thế nào? Ý tưởng này của tôi tuyệt không?”

Dường như anh tìm được thú vui, càng nói càng hưng phấn. Văn Cảnh Tu sầm mặt cúp máy, vào xe đóng cửa.

“Rầm!”

Văn Cảnh Tu đấm mạnh lên vô lăng.

Không đúng, hình như anh ta đã bỏ sót chuyện gì đó.

Vân Kiều không nhận ra anh ta?

Cô giả vờ hay…

Chẳng lẽ, Thẩm Trạm đã làm gì cô?

Thẩm Trạm cầm điện thoại trong tay xoay một vòng, nhếch miệng.

Tử huyệt của Văn Cảnh Tu nằm ở đâu, anh nắm rất rõ, muốn ép anh ta lùi bước quả thực cũng khá dễ dàng, dù có phun vào mặt anh ta thì anh ta cũng không dám nổi điên. Bệnh sĩ chết trước bệnh tim*, là nói đến dạng người này.

*Gốc là 死要面子活受罪 (Tử sĩ diện khổ thân): mấy người vì thể diện mà làm khổ bản thân.

Thẩm Trạm cất điện thoại, quay đầu dặn dò cô gái bên cạnh: “Bé Kiều Kiều, sau này không được nhận điện thoại của người lạ, biết chưa?”

“Dạ dạ.” Đối thủ không đội trời chung không nằm trong phạm vi lo lắng của Kiều Kiều, cách xa như vậy, thậm chí cô còn không thấy rõ mặt Văn Cảnh Tu.

Kiều Kiều gọi Husky về: “Nên làm gì với người kia bây giờ, hay chúng ta báo cảnh sát bắt anh ta, em không muốn nghe mấy điều vô nghĩa từ anh ta tí nào.”

Đầu cô không thể nghĩ quá nhiều, cô không nhịn được, gặp khó khăn phải lập tức tìm cảnh sát, đây là nhận thức an toàn cố định của Kiều Kiều.

“Được, không ngờ Kiều Kiều nhà ta lại thông minh như thế.” Thẩm Trạm nâng mặt cô lên xoa xoa, Kiều Kiều ngăn lại, cô liên tục nhấn mạnh không được nhéo mặt cô.

Nhéo thỏa thích xong, Thẩm Trạm rút tay về.

Kiều Kiều ngáp, xoay người muốn ôm người bên cạnh: “Buồn ngủ, muốn đi ngủ.”

Thẩm Trạm mặc cho cô làm nũng, anh vươn tay ra, nhưng khi sắp chạm đến eo cô, anh chợt dừng lại, chuyển thành động tác nắm tay: “Ừm, về ngủ thôi.”

Một tay dắt Vân Kiều, một tay khác cầm điện thoại không thuộc về mình, anh mở lịch sử cuộc gọi xóa dãy số, khi chuẩn bị tắt máy, anh bỗng chú ý tới tiêu đề hộp thư nhảy ra.

Thẩm Trạm dừng tay nhìn.

Anh chưa bao giờ tự ý xem chuyện riêng tư của Vân Kiều, nhưng tin nhắn này không thể nào bỏ qua.

Thông báo tin nhắn mới:

[Cô có biết mình bị tâm thần phân liệt không?]