[Hệ thống số hiệu 419, nghe rõ trả lời, nghe rõ trả lời,...] - Giọng rè rè phát ra tuy khá ồn ồn nhưng vẫn nghe ra sự tức giận.
419 im lặng, nó đóng toàn bộ hệ thống lại, nó chẳng muốn nghe, chẳng muốn biết gì cả. Hiện tại trong bộ nhớ của nó chỉ có chủ nhân. Chẳng sợ tiêu hết năng lượng khi không có chủ nhân mới đi làm nhiệm vụ, vì số điểm mà Tiêu Lạc để lại đã cho nó đủ để nó mấy trăm năm an nhàn.
Nhưng quan trọng trên hết chính là khúc mắc của 419 với tổng cục hệ thống. Nó nhận thấy chủ nhân đã bị đối xử bất công như thế nào. Nó nhiều lần khiếu nại nhưng chỉ nhận lại sự im lặng. Nhiệm vụ giả cũng phải có quyền lợi riêng của mình chớ.
Huống chi, Tiêu Lạc chẳng màng đến số điểm đấy, cô có thể không làm, có thể không đồng ý thực hiện nhiệm vụ, chẳng ai có thể bắt Tiêu Lạc cúi đầu nhưng một khi đã nhận lời, đã nhận nhiệm vụ thì dù nhàm chán cỡ nào, cô đều kiên nhẫn mà hoàn thành. Đây là chủ nhân tốt nhất nó từng gặp từ khi được tạo ra.
Ban đầu, 419 cảm thấy người này rất lạnh lùng, đạm bạc và khó gần. Nhưng về sau, khi lớp băng đã tan đi hết, hiện ra một trái tim cô độc, hiu quạnh. Sống trong một gia đình vô cảm từ cha đến mẹ, bản thân lại chẳng có lấy một người bạn, bị cho là quái dị mà cô lập. Hỏi ai có thể mở lòng, tinh thần không vững có khi phát điên rồi cũng nên.
[Hệ thống...] - Âm thanh máy móc lại phát ra
[Câm miệng] - 419 vốn nổi tiếng hiền hòa trong toàn bộ hệ thống, hiện tại lại gắt lên với tổng cục, điều này khiến các hệ thống khác hoài nghi nó có bị virus hay không.
Tổng cục đành sử dụng giọng cảnh báo -[Hệ thống 419 không thực hiện nhiệm vụ, cưỡng ép trừng phạt...]
Tiểu hệ thống 419 thực sự nổi giận, nó không ngần ngại chống lại lập trình tổng cục đưa ra. Với năng lượng lúc này, nó không đánh bại được tổng cục nhưng chạy trốn thì vẫn có thể.
[Chống đối tổng cục, hệ thống 419 chuẩn bị khai triển nút hủy diệt...] - Nút hủy diệt, một loại chất nổ được cấy trong từng hệ thống, phòng tránh sau này hệ thống phản bội, tận diệt ngay tại chỗ.
Nó nén lại những dữ liệu đang cảnh cáo inh ỏi, vận dùng hết năng lượng vốn có tạo ra virus tiêu diệt nút hủy diệt. Trước khi một lực đạo kéo nó đi, 419 đã kịp thời khai triển dịch chuyển mà rời khỏi không gian quy định của tổng cục. Nó thà làm một hệ thống lang thang hoặc phế thải, còn hơn trơ mắt nhìn chủ nhân không rõ sống chết.
•
Sau sự việc chống đối, 419 đã gần như bị rút hết năng lượng, nó nằm chơi vơi giữa không gian, toàn thân xẹt lên những tia lửa điện. Nó gần như bị phá hỏng rồi....
Nhưng nó muốn tìm chủ nhân, muốn nhìn chủ nhân lần cuối...
Mạch điện đã chạm đến mốc cuối cùng, 419 đã cạn kiệt năng lượng, bộ phận lại vang lên cảnh cáo nạp năng lượng. Nhưng nó chẳng thể động đậy được nữa.
•
Vào những phút cuối cùng trước khi mất đi ý thức. Nó nhớ lại nụ cười hiếm có của chủ nhân. Ban đầu, nụ cười mang chút gượng gạo, rồi dần dần tự nhiên hơn, cuối cùng lại mang cả trái tim vào đấy.
Nhớ những giây phút chủ nhân hạnh phúc bên cạnh người yêu, nó cảm thấy rất mừng vì người chủ nhân nó yêu quý đã có người chăm sóc...
Chính vì vậy nó bỏ qua nguyên tắc, 419 đã xác định người này là thành phần ngoại lai. Vốn không thuộc về bất cứ thế giới nào trong nhiệm vụ. Theo như nguyên tắc, 419 phải báo cáo hệ thống, phải dùng biện pháp cưỡng chế loại trừ nhưng nụ cười kia, nó không muốn nụ cười kia biến mất.
Đến một ngày, cảm giác nguy hiểm người kia mang đến khiến nó sợ hãi nhưng phần nhiều chính là lo lắng y có làm hại chủ nhân hay không. 419 uyển chuyển nhắc nhở chủ nhân nhưng qua một đoạn thời gian, nó hiểu được người này có thể mang lại hiểm nguy cho mọi người nhưng vĩnh viễn duy nhất một người y bảo hộ. Đó chính là chủ nhân.
Nó yên tâm rồi... Chỉ cần chủ nhân bình an, hạnh phúc, nó liền không quan tâm nữa.
Ngay lúc 419 bất lực nhìn chủ nhân bị bắt đi, nó vốn là một hệ thống không có tín ngưỡng bỗng nhiên lại mang theo thành kính của nhân loại mà cầu nguyện, cầu nguyện y có thể cứu cô, cầu nguyện y có thể bảo hộ cô.
Bảo hộ vị chủ nhân của nó... như lời hứa.
•
- "Ta sẽ bảo vệ tiểu thư thật tốt"-
[Đừng quên những gì ngươi đã hứa]
- "Tiểu thư biến mất, ta cũng chẳng cần thứ này"-
•
- "Trung thành vốn là bản tính của nó"- Âm thanh dày đặc nghiêm nghị vang lên trong không gian.
- "Năm đó quả thật mất đi rất nhiều nhưng trung thành vẫn giữ nguyên, chẳng mảy may thay đổi"- Lại một giọng nói khác
- "Linh hồn của nó đã lớn mạnh, tuy không nhớ chính xác nhưng bản năng mách bảo trung thành với chủ nhân của mình. Chuyện thức tỉnh chỉ có sớm muộn thôi"- Vẫn giọng nghiêm nghị đó
- "E rằng, ngài ấy sẽ không tha chúng ta đâu"- Trong ý lời có chút trêu ghẹo.
....Đó là những lời cuối cùng nó mơ hồ nghe được. Nhưng nó đã cảm nhận được sự đau nhói, thậm chí nước mắt dành cho nhân loại cũng chảy ra từ nó.
Nó nhớ chủ nhân. 419 nhớ chủ nhân...