Edit: Bonnie
Đàm Khanh ôm dâu tây của mình trở lại phòng ngủ, nghĩ thế nào lại thò đầu ra, nói với Hạ Minh Ngọc vẫn còn đứng trước một cánh cửa phòng khác: "Tui đóng cửa nha."
Hạ Minh Ngọc ừ một tiếng, cũng trở về phòng.
Mười giờ tối.
Thời gian này vẫn còn quá sớm đối với Đàm Khanh.
Là một con hồ ly không sợ tăng huyết áp không sợ hói đầu, Đàm Khanh hận không thể mỗi đêm đều chơi trò hôn hôn hít hít.
Chơi đùa quá vui sướng.
Sướng hơn so với việc bị Hạ Minh Ngọc đè lên giường đâm đâm đâm nhiều.
Đàm Khanh nhanh nhẹn nhảy lên giường, đắp kín chăn cho mình, mở trò chơi ra.
Đồng đội gà mờ không onl.
Đàm Khanh có chút ít thất vọng.
Không có Kỷ Yến Tu làm đệm lưng cho hắn, sau khi vào trò chơi không còn ai giúp hắn thu hút hỏa lực mắng chửi nữa.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, nhiệt tình đối với trò chơi vẫn lấn át sự lo lắng bị ăn chửi.
Đàm Khanh vừa vào một đội ngẫu nhiên, đang lúc chờ đợi, đột nhiên lại có điện thoại.
Đàm Khanh: "!!!"
Mà người gọi điện đến lại khá có kiên nhẫn.
Đàm Khanh đợi nửa ngày cũng không đợi được tự động cúp máy, đành phải tức giận về trang chủ, nhận điện thoại: "Alô lô lô?"
Bên kia điện thoại truyền tới một giọng hơi lạnh: "Người đẹp Khanh Khanh, nhớ tôi không?"
Đàm Khanh nhìn thoáng qua giao diện không có tên người gọi, lạnh lùng giống như một sát thủ không có chút tình cảm nào: "Không."
Nhan Kiên Bạch thở dài một cái: "Haiz, chúng ta đã hẹn hò nhiều lần như vậy, sao cậu lại không hề có một chút tình cảm nào với tôi thế chứ?"
Đàm Khanh thấy thời gian chờ đợi trò chơi sắp hết, nghiến răng: "Anh có chuyện gì?"
Nhan Kiên Bạch nở nụ cười, dụ dỗ nói: "Có thể nói cho cậu chắc chắn là chuyện tốt! Cậu có thời gian không? Tôi mời cậu uống rượu."
Đàm Khanh động tâm: "Uống rượu sao?"
Nhan Kiên Bạch: "Không phải cậu thích quán bar kia sao? Mời cậu đến đó uống, có đến không?"
Đàm Khanh xoa tay, giống học sinh không hoàn thành việc học đang cố gắng từ chối quán net, thử dò xét nói: "Không được haiz... bây giờ quá muộn..."
Nhan Kiên Bạch cong môi: "Hạ Minh Ngọc không cho cậu đi?"
Đàm Khanh phát sầu ôm lấy bản thân: "Chắc hẳn là anh ý sẽ không quản tui, nhưng muộn như vậy đã không có xe bus nha."
Nhan Kiên Bạch: "..."
Nhan Kiên Bạch cạn lời: "Cậu thuê xe?"
Đôi mắt của Đàm Khanh xoay tròn, kẹt sỉ nói: "Vậy anh trả tiền cho tui sao?"
Nhan Kiên Bạch: "..."
Nhan Kiên Bạch: "Người đẹp, cậu có thể có phong thái của đại yêu đạo hạnh mấy ngàn năm không."
Đàm Khanh trả lời thẳng thừng: "Không thể."
Nhan Kiên Bạch: "..."
Bạn tốt Nhan Xì Xì của bạn đã chuyển khoản một nghìn tệ. (gần 3 triệu rưỡi)
Ghi chú: Chờ cậu ở quán bar.
Đàm Khanh nhận khoản tiền tham ô này, sau đó nhanh chóng ăn sạch dâu tây trong đĩa. Hắn nhảy xuống giường, mặc quần áo như bay, cầm điện thoại, xách giày, thận trọng bước từ trong phòng ra ngoài.
Ngoài phòng ánh sáng lờ mờ.
Cực kì yên tĩnh.
Cửa phòng của Hạ Minh Ngọc vẫn đóng chặt như cũ, Đàm Khanh rón rén bám vào bên cạnh khe cửa nhìn một lúc lâu, cũng không nhìn ra bên trong có sáng đèn hay không.
Đã ngủ.
Ừ.
Chắc chắn là đã ngủ.
Ông chú tuổi gần ba mươi lúc này cần tiến vào giấc ngủ để bảo dưỡng.
Đàm Khanh xác định nhẹ nhàng gật đầu, lại rón rén bước đến phòng Đàm Kỷ Kỷ như trộm, đi qua phòng khách, cuối cùng dừng lại trước cửa.
Giày trong tay được đặt xuống đất một cách cẩn thận.
Đàm Khanh nhìn xung quanh, xỏ giày, sau đó nhẹ nhàng kéo cửa ra.
Lén lút đi ra ngoài.
Cơ thể Đàm Khanh vừa nhỏ vừa nhẹ nhàng linh hoạt, rất nhanh đã đóng kỹ cửa phòng, ấn thang máy chuồn mất.
Mà trong nháy mắt Đàm Khanh đóng cửa lớn, cửa phòng ngủ của Hạ Minh Ngọc cũng bị đẩy ra.
Hạ Minh Ngọc mặc một bộ đồ ngủ màu xám, trên mặt không có chút buồn ngủ gì, vẻ mặt tỉnh táo có hơi lạnh lùng.
Chắc là bởi vì làm việc ban đêm dễ dàng mệt nhọc, lúc này Hạ Minh Ngọc đeo một cặp kính khung bạch kim, mắt kính chống ánh sáng xanh càng thêm u ám không rõ dưới ánh đèn ngủ hơi tối.
Anh đứng ở cửa phòng ngủ một hồi, sau đó mặt không thay đổi xoay người, đi vào trong phòng.
Hạ Minh Ngọc ngồi xuống trước máy tính đang làm việc, đóng tài liệu đang làm được một nửa trên đó lại, sau đó di chuyển con chuột, tìm được một icon trên màn hình.
Bởi vì loại khu chung cư cao cấp này một tầng chỉ có một hộ, cho nên khi bên xây dựng lắp camera trong tầng, cũng sẽ chuẩn bị một phần cho chủ nhà, thuận tiện để chủ nhà giám sát sinh hoạt cá nhân.
Camera trên màn hình được mở ra, ánh mắt của Hạ Minh Ngọc dừng ở trên người Đàm Khanh nửa đêm chuồn êm ra khỏi nhà.
Trong màn hình giám sát, Đàm Khanh mặc một cái quần đen bình thường, trên người mặc áo bò có mũ trùm đầu, dưới chân đi một đôi giày thể thao màu xanh đậm.
Có vẻ như mái tóc không được chải chuốt tử tế, có vài sợi tóc phủ lên trán, còn có một nhúm tóc ngốc dựng đứng trong gió.
Đêm khuya thang máy có rất ít người, bình thường nó sẽ đi từ tầng 1 lên để đón khách.
Đàm Khanh cực kì ngoan ngoãn chờ ở cửa thang máy, tay đút túi áo, nghiêm túc nhìn màn hình quảng cáo bên cạnh cửa thang máy.
Cửa thang máy mở ra.
Bóng người kia vui sướng mở rộng bước chân, biến mất trong thang máy.
Hạ Minh Ngọc không biết rốt cuộc Đàm Khanh bao nhiêu tuổi, nhưng anh đã từng tìm hiểu tư liệu về Đàm Khanh một lần trong Thịnh Kinh entertainment.
Không đến hai tháng sau mới tròn hai mươi.
Một độ tuổi rất trẻ trung.
Mà nhìn mọi hành động của Đàm Khanh, có khi thậm chí còn ngây thơ không giống như một người hai mươi tuổi.
Có lẽ.
Theo Đàm Khanh —
Anh thật sự rất già sao?
Trong nháy mắt Hạ Minh Ngọc có tâm trạng y như thất nghiệp.
Anh trầm mặt ngồi trước máy tính, sắc mặt u ám nặng nề.
Cứ ngồi một hồi lâu như vậy.
Hạ Minh Ngọc lấy điện thoại ra, gọi cho Lâm Vũ.
Bởi vì đầu tư Hạ thị liên quan đến cả trong lẫn ngoài nước, vì nguyên nhân chênh lệch, trợ lý cao cấp của tổng giám đốc điều hành luôn phải mở máy 24 giờ, bảo đảm lúc nào cũng có thể cung cấp tài liệu và số liệu liên quan cho ông chủ.
Lại thêm bản thân Hạ Minh Ngọc là một người cuồng công việc, Lâm Vũ đã quen với hình thức làm việc cường độ cao lương cao rồi.
Cho nên đang ngủ mà thấy Hạ Minh Ngọc gọi đến, rất nhanh Lâm Vũ đã điều chỉnh đến trạng thái làm việc: "Chào buổi tối ông chủ, cần chuẩn bị trước dự án nào sao?"
Hạ Minh Ngọc cau mày, liếc qua màn hình máy tính, tùy ý tìm một cái: "Ừm, ngày mai cậu gửi cho tôi phương án hợp tác với mỏ kim cương Nam Phi."
Lâm Vũ: "..."
Nếu là ngày mai cần, vì sao nửa đêm đã gọi điện đến?!
Chó độc thân đã khổ như vậy rồi, vì sao mà còn phải cảm nhận sự cô đơn đêm khuya?!
Lâm Vũ giận mà không dám nói gì: "Vâng ông chủ, sáng mai tôi sẽ để trên bàn của ngài."
Ngẫm nghĩ, Lâm Vũ lại thử vỗ mông ngựa của ông chủ: "Gần đây mỏ kim cương kia có một dự án mới, sáng mai tôi cũng sẽ đưa cho ngài luôn. Ngài và Đàm tiên sinh... nghỉ ngơi đi?"
Giọng điệu này có thể nói là thay đổi liên tục, vì tăng lương mà liều mạng.
Nhưng mà bên kia điện thoại, nửa ngày rồi mà Hạ Minh Ngọc vẫn không trả lời.
Qua mấy giây.
Hạ Minh Ngọc: "Ha."
Lâm Vũ: "..."
Kiếp sống của trợ lý cao cấp nói cho hắn ra biết chuyện không ổn rồi.
Quả nhiên.
Một giây sau, Hạ Minh Ngọc lạnh lùng cong miệng: "Nửa đêm còn không biết đi chơi đâu rồi, nghỉ ngơi cái gì?"
Lâm Vũ: "..."
Lâm Vũ cảm giác mình đã cận kề cái chết, hít một hơi lạnh, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.
Lâm Vũ mất bò mới lo làm chuồng: "Ông chủ đừng lo, cũng có khả năng là Đàm tiên sinh có chuyện gì gấp, sáng mai tôi sẽ điều tra giúp ngài xem trong công việc của Đàm tiên sinh có vấn đề gì không!"
"Không cần."
Hạ Minh Ngọc ngăn cản Lâm Vũ làm chuyện vô ích, "Ngày mai cậu đi điều tra camera ở quán bar ở phố kia xem có phải em ấy lại đến đó chơi hay không."
Lâm Vũ: "...Vâng, ông chủ."
Trong chớp mắt này, Lâm Vũ cảm thấy mình đã biết rất nhiều bí mật.
Hạ Minh Ngọc gõ gõ ngón tay ở trên bàn, có vẻ dừng lại một hồi, đột nhiên mở miệng nói: "Còn có một việc."
Lâm Vũ đã bị dọa đến tỉnh cả ngủ.
Hắn ta vén chăn ngồi dậy: "Ông chủ, xin mời ngài nói."
Điện thoại bên kia lại an tĩnh mấy giây.
Lâm Vũ thật muốn nói với ông chủ của mình là có vài lời vẫn nên chôn giấu ở trong lòng đi.
Nhưng mà Hạ Minh Ngọc vẫn mở miệng: "Tôi già sao?"
Lâm Vũ: "..."
Mẹ nó đây chính là câu hỏi chết chóc mà!
Lâm Vũ nhảy đi nhảy lại ở biên giới go die: "Chuyện này... tất cả mọi người trong công ty đều cảm thấy ngài ngài minh thần võ, quả cảm tài giỏi, tất cả tổng thanh tra cùng quản lý đều lấy ngài làm tấm gương..."
Hạ Minh Ngọc đánh gãy Lâm Vũ: "Chớ nói nhảm."
Lâm Vũ: "..."
Lâm Vũ quyết định chắc chắn, không thèm đếm xỉa nữa: "Ông chủ, chúng tôi đánh giá không quan trọng. Chỉ cần Đàm tiên sinh không cảm thấy, ngài sẽ mãi mãi không già!"
Hạ Minh Ngọc: "Ha."
Lâm Vũ: "..."
Xong.
Sợ là kiếp sống nghề nghiệp đã chấm dứt.
Trong lòng Lâm Vũ lạnh lẽo, chuẩn bị tiếp nhận chế tài vận mệnh.
Hạ Minh Ngọc lại đột nhiên chuyển chủ đề: "Lúc ấy chuyện xấu của tôi và Đàm Khanh bị tuồn ra như thế nào?"
Lâm Vũ sửng sốt một chút, đắn đo nói: "Blogger tuyên bố. Nhưng đoạn video và ảnh chụp lúc ấy chỉ có mặt Đàm tiên sinh, gần như không chụp mặt ngài."
Hạ Minh Ngọc nói: "Bộ phận quan hệ xã hội xử lý như thế nào?"
Lâm Vũ yên lặng thắp cho đồng nghiệp ở bộ phận quan hệ xã hội một ngọn nến: "Thống nhất xử lý lạnh."
Hạ Minh Ngọc âm mặt: "Không trả lời?"
Lâm Vũ: "Đúng, không trả lời không thừa nhận không tiếp nhận phỏng vấn. Bởi vì blogger không dám đăng ảnh chụp của ngài, cho nên trước đó cũng xuất hiện rất nhiều minh tinh giới văn nghệ lấp lửng muốn ăn vạ ngài, còn có một lần có một diễn viên trẻ nói mang thai con của ngài..."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc trầm mặc một lát: "Bây giờ còn có thể tra ra được blogger lúc đó và người từng công kích Đàm Khanh không?"
Lâm Vũ sửng sốt một chút: "Có thể thì có thể, nhưng lúc ấy trên mạng toàn là tin về ngài và Đàm Khanh... Có thể sẽ lượng công việc rất lớn."
Giọng nói của Hạ Minh Ngọc đã lộ ra vẻ nguy hiểm: "Vậy trước tiên đi tra ra tài khoản công bố và người mắng ác nhất đã, không làm được?"
Lâm Vũ rùng mình một cái: "Có thể có thể có thể! Ông chủ, bây giờ tôi sẽ đi liên hệ với bộ phận quan hệ xã hội! Ngài yên tâm! Trong ba ngày nhất định tôi sẽ giao danh sách cho ngài!"
Hạ Minh Ngọc thả bút máy trong tay ra: "Ừm, in danh sách ra nhiều một chút, còn lại đưa đến bộ pháp luật trong công ty, trực tiếp mang đi kiện."