Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 96




Sở Trần lại định làm gì vậy?

Lệ Phần thong dong nghĩ, cậu ta sẽ trực tiếp nhân lúc mình không để ý, hôn mình sàm sỡ mình à? Hay là lại giả vờ mình là người khác, chơi trò đóng vai nhân vật vậy?

Hay là...

Lệ Phần còn chưa nghĩ xong, liền nghe thấy Sở Trần ở trước mặt nói: "Nhiên Nhiên, trước đó chúng ta đã chơi rất lâu rồi, cũng chưa thấy anh làm việc, hay là bây giờ anh xử lí công việc trước đi. Dù sao thì em cũng không thể làm phiền anh mãi được."

Lệ Phần: "?"

Công việc???

... Lệ Phần đột nhiên cảm thấy có chút nghẹn khuất.

Người chơi là Lệ Nhiên, anh vừa mới có được cơ thể, còn chưa bắt đầu chơi nữa, đã bị đẩy đi làm việc rồi à?

Tuy rằng bình thường thứ Lệ Phần làm nhiều nhất là công việc, nhưng đó là tình huống tự nguyện, bây giờ bị Sở Trần nói như vậy, thế mà anh lại có tâm lí phản nghịch, không muốn làm việc nữa.

Lệ Phần quay người, quay lưng lại với Sở Trần, nói nhàn nhạt: "Chuyện công việc không vội."

"Sao lại không vội?"

Sở Trần chớp mắt, cậu tới gần, một tay đặt lên bả vai Lệ Phần: "Hay là anh muốn chơi thứ càng thú vị với em hơn?"

Sở Trần cố ý nói câu này vừa nhẹ nhàng chậm rãi vừa dẻo quẹo, vốn tưởng rằng Lệ Phần sẽ như bị giật điện, nhảy vọt đi làm việc, lại không ngờ rằng anh chẳng nói gì, cũng chẳng động đậy.

Lại giống như im lặng chấp nhận vậy.

Sở Trần: "?"

Thất sách rồi.

Thế nhưng...

Lệ Phần thực sự có thể à?

Sở Trần nghĩ tới gì đó, cười híp mắt tới gần hôn Lệ Phần, đồng thời một tay chui vào trong cơ thể của Lệ Phần, vừa chạm vào da của Lệ Phần, Lệ Phần đã vươn tay ra, siết chặt lấy cổ tay của Sở Trần.

"Đau."

Sở Trần nhỏ giọng nói: "Anh túm đau em."

Lệ Phần lập tức buông tay ra như bị bỏng vậy.

Vành tai anh hơi nóng lên, ngoài mặt lại không thể hiện chút gì, vẫn là biểu cảm mất kiên nhẫn không tình nguyện: "Ai bảo em động tay động chân chứ."

Sở Trần tủi thân nói: "Nhưng trước đây chúng ta đều như vậy mà. Hơn nữa là chồng chồng, hôn nhau trên giường xong, còn có thể xảy ra chuyện gì khác nữa đâu? Đây là điều vô cùng tự nhiên mà."

"Em..."

Lệ Phần dừng lại, không thể không thừa nhận, vậy mà anh lại bị Sở Trần thuyết phục.

Đúng vậy.

Chồng chồng người ta, lẽ nào còn còn chơi nối chữ trên giường sao?

Cho dù là giả vờ thành Lệ Nhiên, Lệ Phần cũng không muốn chơi cái trò đó với Sở Trần. Anh chỉ đành dậy, lạnh lùng nói: "Anh đi làm việc."

Sở Trần phụt cười ra tiếng.

Cậu biết ngay mà...

Sau khi thấy Lệ Phần rời đi, Sở Trần thu dọn ổn thỏa, tới phòng bếp nấu bữa sáng, bưng tới phòng sách, đợi mở cửa ra liền thấy Lệ Phần đang khẽ gõ tay lên mặt bàn, như đang suy nghĩ gì đó.

Anh vừa ngẩng đầu lên, liền đối diện với tầm mắt của Sở Trần.

"Sao vậy?"

Sở Trần tùy tiện hỏi một câu, bày bữa sáng trước mặt Lệ Phần: "Đúng lúc anh không làm việc, ăn cơm trước đi."

"Có người muốn tra nhà họ Sở." Lệ Phần nói.

Chuyện này Sở Trần đã biết khi Lệ Nhiên nói rồi, cậu gật đầu: "Ừm."

Lệ Phần thấy dáng vẻ thản nhiên của Sở Trần thì giật thót trong lòng, anh khẽ cau mày lại, cúi đầu ăn cơm, đợi bữa sáng ngon lành đã xuống bụng hết rồi, mới giả vờ vô ý hỏi: "Có muốn ở bên cạnh nghe không?"

Ở bên cạnh nghe?

Còn có chuyện tốt như vậy à?

Sở Trần lập tức đồng ý.

Người máy nhỏ đi lên thu dọn bát đĩa, Sở Trần ngồi bên cạnh Lệ Phần.

Sau khi hai người đăng nhập vào tinh võng, Lệ Phần kéo Sở Trần vào một phòng, điều chỉnh hình tượng giả lập của Sở Trần.

Sở Trần thì yên lặng nhìn Lệ Phần ở đối diện.

Lệ Phần trong hình tượng giả lập lần này, trông thân hình không có khác biệt gì nhiều so với trong hiện thực, trên mặt lại đeo một chiếc mặt nạ màu bạc vô cùng tinh tế xinh đẹp.

Mặt nạ kia che lại hoàn toàn khuôn mặt của Lệ Phần, chỉ để lộ hai con mắt.

Sở Trần lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của anh, không nhịn được mà vươn tay ra chạm vào mặt nạ.

"Làm gì đấy?"

Lệ Phần nghiêng đầu tránh.

Sở Trần hứng thú nói: "Mặt nạ này có thể bỏ ra không?"

"Được, nhưng em chạm vào thì không bỏ ra được đâu, cần có sự đồng ý của anh mới được." Lệ Phần giải thích.

Sở Trần cười khẽ một tiếng.

Lệ Phần ngước mắt nhìn Sở Trần: "Em cười cái gì?"

Sở Trần nhỏ giọng nói: "Muốn làm thế này."

Lệ Phần: "?"

Làm?

Làm cái gì?

Não Lệ Phần kẹt trong chốc lát, chỉ mới bắt đầu xoay chuyện đã hiểu được lời Sở Trần nói rốt cuộc có ý gì. Bởi vì đeo mặt nạ, Lệ Phần để mặc cho khuôn mặt mình đỏ bừng cả lên.

... Sao trong đầu người này toàn là mấy thứ đồi trụy vậy!

Lệ Phần trừng Sở Trần một cái.

Anh không nói lời nào, tiếp tục động tác trên tay.

Đợi điều chỉnh xong hình tượng của Sở Trần, hoàn toàn không nhìn ra được dấu vết gì của Sở Trần nữa, Lệ Phần mới dẫn Sở Trần mở thêm một phòng.

Nửa phút sau, một người đàn ông mặc quân trang màu trắng đi vào.

Sở Trần vừa nhìn thấy người kia thì sững sờ.

Đây không phải.

Là Quân đoàn trưởng quân đội liên minh mà Vương Vũ từng cho cậu xem sao?

Lệ Nhiên cũng từng nói với cậu, tên là cái gì mà Quý Thịnh.

Không đổi hình tượng luôn ư?

Sở Trần suy nghĩ, Quý Thịnh ngước mắt lên nhìn hai người.

Anh ta hoàn toàn không để ý tới Sở Trần bên cạnh Lệ Phần, nói thẳng vào chủ đề: "Tra tất cả mọi người, nội dung cố gắng kĩ càng chút, đừng để những đạo tặc vũ trụ khác biết, nếu không thì không chỉ là mười mấy bước nhảy đâu."

Người trước mặt vừa cất lời, Sở Trần càng xác định thân phận của người này.

... Quân đoàn trưởng quân đoàn này trông cũng không tệ, khi đó Sở Trần xem được ở chỗ Vương Vũ, cũng nhớ mang máng được dáng vẻ anh ta, sau đó lại có được video tăng cường sự khống chế sức mạnh tinh thần ở chỗ giáo viên, lại càng hiểu thêm về tiếng nói của Quân đoàn trưởng.

Nhân vật như thế này...

Vì sao lại điều tra về nhà họ Sở?

Huống hồ Đế Đô cách Vọng Thành ba bốn hệ tinh hà như hệ tinh hà H-310, đối với Đế Đô mà nói, Vọng Thành chỉ được coi như vùng nông thôn, chưa từng có nhân vật lớn nào, vậy mà lại tới đây tra tin tức...

Sở Trần vô thức nhìn sang Lệ Phần.

Sau khi vào phòng này, khí thế quanh người Lệ Phần mơ hồ có sự thay đổi, khác với cảm giác an toàn mà khi ở cùng phòng với Sở Trần lúc trước đó.

Bây giờ, anh là một kẻ bề trên thực sự.

Lệ Phần không nhìn Sở Trần, anh thong thả nói: "Anh tra cái này để làm gì?"

Quý Thịnh liếc Lệ Phần một cái: "Sao thế? Nhà họ Sở có người anh quen à?"

Lệ Phần cười khẽ, không để lộ chút dấu vết nào: "Tò mò thôi."

"Trước đây tìm anh làm việc, anh đâu có tò mò như thế. Tôi còn tưởng rằng tôi có thể tin vào đạo đức nghề nghiệp của anh chứ."

Quý Thịnh nói: "Chuyện này cố gắng xong nhanh. Cái không nên nghĩ thì đừng nghĩ."

"Không ngờ có ngày hôm nay, còn có thể nghe thấy được đạo đức nghề nghiệp của đạo tặc vũ trụ chúng tôi từ miệng Quân đoàn trưởng quân đội liên minh." Lệ Phần phụt cười một tiếng, cơ thể anh dựa về sau, tư thế cả người rất thoải mái, không có sự cảnh giác, cứ như hoàn toàn không đặt Quý Thịnh trong mắt.

Quý Thịnh "ừm" một tiếng, lại không phản bác lại Lệ Phần mà nói rằng: "Lập trường khác nhau thôi mà."

Sở Trần nhướng mày.

Người này cũng thú vị đấy.

Hoàn toàn khác với Sở Trần từng nghĩ trước đây.

Quý Thịnh dường như rất bận, nói xong thì rời khỏi phòng luôn, Lệ Phần cũng dẫn theo Sở Trần offline.

Anh cau mày, ngồi tại chỗ, cũng không biết đang nghĩ điều gì.

Sở Trần cất lời hỏi trước: "Nhiên Nhiên, anh hiểu bao nhiêu về anh ta?"

"Em nói mặt nào? Tính cách? Cổ lỗ sĩ, không biết đùa."

Lệ Phần nói: "Những mặt khác thì có cấp bậc mã hóa quá cao, không thể tra được, chỉ biết anh ta là người nhà họ Quý, ba là một quan chức cấp cao, còn lại không còn gì nữa. Loại người như anh ta, sợ nhất là để quân đoàn khác biết được bất kỳ tin tức nào của anh ta, cho dù là người thân hay bạn bè."

Sở Trần mơ hồ đoán được gì đó.

Đúng thật là vậy, Lệ Phần hờ hững noi tiếp: "Không phải tất cả quân đoàn đều làm việc có giới hạn. Quý Thịnh từng đánh phá rất nhiều quân đoàn, người còn sống được hận anh ta tới tận xương tủy, coi anh ta như dằm trong mắt, cho dù nghe nói là họ hàng xa của anh ta, hoặc là người chỉ gặp mặt mấy lần, chỉ cần có thể khiến Quý Thịnh phẫn nộ, bọn họ sẽ bắt người đó lại để giày vò. Những họ hàng bị bắt kia, nhất định sẽ hận quân đoàn, cũng chắc chắn sẽ hận Quý Thịnh, cảm thấy Quý Thịnh gây ra tất cả. Không chỉ anh ta, rất nhiều quân nhân ở Đế Đô, chỉ cần có liên quan tới quân đội, thì sự riêng tư đều bảo mật ở mức độ cao nhất, nhất là đề phòng bọn anh."

Nghe thấy những nội dung này, Sở Trần hiểu một chút, cậu hơi cau mày lại, hỏi rằng: "Bây giờ anh ta là Quân đoàn trưởng, trực tiếp cho người của quân đội đi tra cũng được mà, vì sao phải tới tìm anh?"

Lệ Phần lười biếng nói: "Người của quân đội cũng không sạch sẽ, có vài người vì tiền, cũng có thể làm bất cứ điều gì."

Sở Trần hiểu ra, gật đầu nói: "Hình như anh ta không phải là kẻ thù của nhà họ Sở."

Lệ Phần nhìn sang Sở Trần.

Sở Trần cười hì hì nói: "Anh hôn em một cái, em sẽ nói cho anh biết vì sao em lại nói như vậy."

"Anh cũng đâu có ngốc, đương nhiên là đoán được rồi."

Lệ Phần lập tức nói, anh dừng lại, hỏi rằng: "Thả bao nhiêu tin tức của nhà họ Sở đây?"

"Em thấy hình như anh ta rất tin tưởng anh."

Sở Trần có điều ám chỉ.

Lệ Phần nói mà mắt không thèm chớp: "Đạo tặc vũ trụ cần gì đạo đức nghề nghiệp chứ? Hơn nữa người mà anh ta tra có cả em. Bây giờ anh và em... là một. Nếu không phải anh ta tới tìm anh, anh cũng tưởng thân phận của mình lộ tẩy rồi đấy."

Sở Trần: "..."

Sở Trần dở khóc dở cười nói: "Được. Chuyện này anh cứ xem rồi làm, em cảm thấy chắc anh hiểu cái gì có thể nói với anh ta, cái gì không hơn là em."

Lệ Phần: "Ừ."

Sở Trần nhớ ra gì đó, ánh mắt nhạt đi: "Lát nữa em phải ra ngoài một chuyến."

Nửa tiếng đồng hồ sau.

Sở Trần tới nhà họ Hoắc, cậu nhìn vòng tay thông minh, trong đó không có tin nhắn nào cả.

Sở Trần nhún vai.

Cậu ấn chuông cửa, đợi cửa mở ra rồi, lúc đứng ở huyền quan đổi giày, liền cười hì hì nói: "Dì Phong, con tới thăm dì đây."

"Ôi chao, đây là khách quý đấy nha."

Phong Như Vân cố ý hừ một tiếng, tươi cười nói: "Trần Trần mau tới đây ngồi đi, để con xem kiệt tác của dì."

Sở Trần đi tới ngồi xuống bên cạnh Phong Như Vân.

Phong Như Vân đắc ý đưa vòng tay thông minh ra: "Nhìn thấy tin tức trên mạng chưa? Đây là dì tung ra đấy. Trước đây dì thấy rồi, có rất nhiều người đang chửi chúng ta. Chỉ là một Văn Gia Ngọc thôi, thế mà dám làm vậy với con trai dì à? Tưởng con trai dì tốt tính là có thể tùy tiện bắt nạt, còn không đặt dì trong mắt ư?"

Sở Trần cười hì hì nói: "Cậu ta cũng đâu đặt cháu trong mắt đâu. Nhắc tới cái này, dì Phong, chỗ cháu còn có nhiều thứ hơn đấy."

Phong Như Vân: "Hử?"

Sở Trần trực tiếp đưa thứ mình đã sắp xếp từ lâu cho Phong Như Vân, chớp mắt nói: "Đây là một số video và ghi âm, chắc là có thể giúp được dì ạ."

Phong Như Vân sững sờ, tuy rằng không thấy nội dung cụ thể, nhưng cũng đã đoán được đại khái.

Bà nở nụ cười hiểu ý: "Dì biết rồi, dì nhất định sẽ khiến Văn Gia Ngọc phải hối hận."

"Đúng rồi dì Phong, đã lâu chúng ta không dạo phố rồi, hôm nay đúng lúc, chi bằng ra ngoài dạo chút đi?"

"Đương nhiên là được. Bây giờ dì đi thay quần áo nhé!"

"Dạ. Con ở dưới đợi dì Phong." Sở Trần ngoan ngoãn nói.

Phong Như Vân vui vẻ đi lên thay quần áo, không lâu sau, Hoắc Lăng xuống tầng, nhìn thấy Sở Trần ở trong nhà thì hơi sững sờ: "Sao cậu lại tới đây? Tìm tôi có việc gì à?"

"Không có, tôi tới tìm dì Phong chơi."

Sở Trần cười hì hì nói: "Tiện thể hỏi chuyện mẹ tôi."

Hoắc Lăng: "?"

Sao Sở Trần lại đột nhiên hỏi cái này?

Anh ta chưa kịp nghĩ kĩ, lại nghe thấy Sở Trần nói: "Đúng rồi, lần sau cái người tên Tử Thành kia lại tìm anh nghe ngóng chuyện của nhà họ Sở nữa, thì anh đợi tôi trả lời rồi hẵng trả lời anh ta nhé."

Hoắc Lăng gật đầu: "Được."

Không lâu sau, Phong Như Vân xuống tầng.

Sở Trần dẫn theo Phong Như Vân vui vẻ ra cửa.

Sở Trần luôn rất giỏi trong việc dỗ người, dẫn Phong Như Vân đi dạo trung tâm mua sắm một vòng, dỗ cho Phong Như Vân không khép được miệng, đợi hỏi tới chuyện của Giản Đại, thì đúng là quá thuận lợi.

"Mẹ con ấy à... haiz, theo dì thấy, cũng là người cứng đầu, sao lại coi trọng Sở Nguy Vân được vậy? Năm đó nhà họ Giản ở Vọng Thành là danh gia vọng tộc, rời khỏi Vọng Thành là vì định chuyển sang Đế Đô, đây là vinh dự cực cao, nhưng mẹ con đã bị lời ngon mật ngọ của Sở Nguy Vân hấp dẫn, sống chết không chịu đi, khi đó ầm ĩ lắm, thậm chí còn từng có hành vi tự sát... cho nên bọn họ đã cắt đứt quan hệ rồi."

... Đế Đô?

Lẽ nào Quý Thịnh tra về nhà họ Sở, có liên quan tới mẹ cậu sao?

Nhưng Giản Đại lại từng tự sát vì Sở Nguy Vân, cuối cùng vẫn cắt đứt quan hệ với nhà họ Giản?

Sở Trần có chút kinh ngạc.

Nhắc tới chuyện năm đó, giọng điệu Phong Như Vân mang sự than thở.

Bà nghĩ tới cái gì là nói cái đó, cho nên lời nói cũng không logic: "Con cũng biết đấy, trên thị trường tinh võng bây giờ, cơ bản đều chỉ phục vụ những hệ tinh hà cố định, nhà họ Giản rời đi, lại là tới Đế Đô, cách Vọng Thành thực sự quá là xa, cơ bản là bọn họ vừa rời đi thì rất khó có thể liên lạc lại. Trừ khi một trong hai người tới hệ tinh hà của đối phương. Đúng rồi, khi đó vì không muốn có phiền phức không cần thiết, người Vọng Thành đều không biết nhà họ Giản tới Đế Đô, chuyện này nói cho con, con đừng có nói ra ngoài đấy."

Sở Trần gật đầu.

Về tinh võng, Sở Trần biết.

Trong xã hội Tinh Tế này, bao gồm rất nhiều hệ tinh hà, khoảng cách giữa các hệ tinh hà thực sự quá xa, kĩ thuật còn chưa tới, cho nên giữa các tinh võng không liên kết với nhau.

Tinh võng mà Sở Trần đăng nhập bây giờ, chỉ kết nối được với những hệ tinh hà gần đó thôi.

Nơi như Đế Đô, sử dụng hoàn toàn là mạng khu vực khác, nếu không cũng không đến mức chuyện nhỏ nhặt như của nhà họ Sở hoặc Văn Gia Ngọc có thể chiếm cứ cả tinh võng.

Còn về phiền phức không cần thiết, kết hợp với lời Lệ Phần nói trước đó, Sở Trần cũng hiểu rồi.

... Nhà họ Giản làm như vậy, cũng là để bảo vệ Giản Đại.

Chỉ từ hệ tinh hà H-310 tới Vọng Thành còn phải ngồi phi thuyền nửa tháng, chứ đừng nói là Đế Đô.

Nếu thân phận của Giản Đại lộ ra, người mà nhà họ Giản từng đắc tội sẽ tới gây sự với Giản Đại, đó là đám không tiếc mạng, nhà họ Giản không thể bảo vệ kịp thời được, thêm cả hành động tự sát của Giản Đại, cho nên dưới cơn tức giận, dứt khoát cắt đứt quan hệ, để lại cho Giản Đại 300 triệu.

300 triệu, vào lúc Sở Trần chưa ra đời, tương đương với hơn một nửa tài sản của nhà họ Giản.

Tài phú ngất trời.

Điều này có thể thấy được từ việc Sở Nguy Vân dựa vào số tiền này mà vào thẳng xã hội thượng lưu của Vọng Thành.

Sở Trần rơi vào trầm tư.

Nhưng, dù sao cũng nhiều năm không có quan hệ vậy rồi, đột nhiên có người điều tra nhà họ Sở...

Vì sao chứ?

Bởi vì ông cụ lớn tuổi rồi, cuối cùng cũng muốn hàn gắn lại tình thân này sao?

Mặt Sở Trần không chút cảm xúc.

Phong Như Vân nói tiếp: "Tính mẹ con cứng rắn, ông ngoại con còn cứng rắn hơn... dù sao thì chuyện khi đó, thực ra cũng rất phức tạp, tuy rằng dì là bạn của mẹ con, nhưng dù sao cũng là người ngoài, cụ thể vẫn còn có gì khác, dì cũng không rõ lắm. Nhưng dì đoán ấy à, bây giờ ông ngoại con vẫn chưa biết mẹ con xảy ra chuyện đâu, nếu không thì tuyệt đối sẽ không tha cho Sở Nguy Vân."

Sở Trần: "..."

Xem ra khi nhà họ Giản vẫn còn ở Vọng Thành, đã bắt đầu che giấu tin tức của mình rồi.

"Dì Phong, khi đó nhà họ Giản có quen biết người họ Quý nào không ạ?"

"Quý?"

Phong Như Vân sững sờ, suy nghĩ: "... Dì không biết, không có ấn tượng gì cả."

Sở Trần gật đầu: "Con hiểu rồi ạ."

Dạo phố cả một ngày, chân của Sở Trần cũng đã hơi mỏi.

Đợi khi hai người chào tạm biệt, Phong Như Vân mới nói như còn chưa đủ: "Lần sau Tiểu Trần có việc thì cứ tới tìm dì cùng nhau đi dạo phố nhé. Đợi dì về sẽ xem file con gửi, đăng lên trên tinh võng."

"Dạ."

Sở Trần đồng ý ngay.

Lúc Sở Trần về tới nhà, nhìn thấy Lệ Phần đang ngồi trên sofa làm việc, vậy là bèn tới gần tựa đầu lên bả vai Lệ Phần.

Từ những lời Phong Như Vân nói, kết hợp với nội dung Lệ Phần nói với cậu trước đó, thực ra lượng tin tức rất lớn.

Sở Trần phải sắp xếp trong đầu đã.

...

Đế Đô.

Quý Thịnh xử lý báo cáo quân đội gửi tới xong, đứng dậy đi về nhà.

Trên đường, Quý Thịnh nhắm mắt dưỡng thần, nhớ tới cảnh tượng liên lạc với Quân đoàn trưởng Phần Diệm hôm nay, khẽ cau mày lại.

Anh ta vừa tới nhà, Giản Vân đã đi lên nói: "Thịnh Thịnh, chuyện mẹ giao cho con thế nào rồi?"

Quý Thịnh: "Dạ. Đã cho tra rồi ạ."

"Thế thì được."

Giản Vân xoa trái tim mình: "Vốn dĩ mẹ cũng chỉ là mơ thôi, trong lòng khó chịu, cho nên mới bảo con thử hỏi xem. Nếu như nó sống tốt thì thôi, nhưng bây giờ sống không tốt, vậy thì bắt buộc phải đón người tới bên Đế Đô. Huống hồ ông ngoại con... bác sĩ nói rồi, cho dù có chữa trị thì có khi cũng chỉ còn hơn một năm thôi."

Quý Thịnh lại "vâng" một tiếng.

Anh ta không có ấn tượng gì về dì út mà Giản Vân nói, đương nhiên cũng không thân thiết gì, thấy Giản Vân nói như vậy, cảm xúc không có gì dao động, chỉ nói rằng: "Lát con sẽ đi thăm ông ngoại."

"Được."

Giản Vân lại sờ l.ng ngực.

Bà cứ cảm thấy có chút khó chịu...

Hy vọng Giản Đại có thể trụ tới trước khi ông cụ qua đời, tới thăm, cho dù chỉ nhìn một cái cũng được.

...

Cuộc sống của Sở Trần lại bước vào quỹ đạo bình ổn.

Chuyện của Quý Thịnh trước đó, giống như phù dung sớm nở tối tàn, không đáng nhắc tới.

Mà tin tức liên quan tới Văn Gia Ngọc, đã càng ngày càng ồn ào trên mạng.

... Tài khoản đăng lên kia, lại tiếp tục đăng một tin tức lớn, đập cho mọi người váng đầu hoa mắt.

/... Cái đậu má, tôi có biết ngày đính hôn đó Sở Trần và Hoắc Lăng không xuất hiện, ngày hôm sau liền bị người ta bắt gian tại giường trong khách sạn. Nhưng không ngờ chuyện này còn có liên quan tới Văn Gia Ngọc? Vậy mà Văn Gia Ngọc lại là cái người bỏ thuốc kia à?/

/Bị bỏ thuốc? Thế thì thảm quá đấy... Trước đây tôi còn chửi cậu ấy, nói Văn Gia Ngọc thảm, bây giờ xem ra, hai người đảo lại thì đúng hơn.../

/Văn Gia Ngọc thật ghê tởm./

/Đoạn ghi âm sau đó, tuy rằng đã được xử lý, nhưng chắc là có được từ Sở Trần, Văn Gia Ngọc thẳng thừng nói với Sở Trần chuyện này là cậu ta làm, thế thì cũng thôi đi, vậy mà còn có mặt mũi nói Sở Trần đáng đời? Có bệnh à? Vậy bây giờ tôi lại hy vọng Văn Gia Ngọc cũng bị bỏ thuốc, sau đó không đi tìm cái người bỏ thuốc để tính sổ nhé, bởi vì Văn Gia Ngọc đáng đời mà./

/Văn Gia Ngọc không xứng được gọi là nhà khoa học có được không?/

/Chỉ có tôi quan tâm cái người tên Lý Tấn Trác kia là ai sao?/

/Vậy là, Văn Gia Ngọc không những gian díu với một người ở hệ tinh hà H-310 mà còn gian díu với cả cái người tên Lý Tấn Trác à? Ai cũng có thể làm chồng à? Tôi muốn hỏi xem một đêm Văn Gia Ngọc bao nhiêu tiền, tôi cũng muốn thứ./

/Tra ra rồi, cái người đàn ông có quan hệ với Văn Gia Ngọc kia, tên là Sư Hạo Ngôn.../

/Đừng có nói khó nghe như vậy, nhỡ đâu người ta không hề cần tiền thì sao?/

/Không phải Văn Gia Ngọc nói rồi sao? Tự cậu ta cũng không ngờ rằng Sư Hạo Ngôn lại làm như vậy, tôi cảm thấy chuyện này, người làm sai nhiều hơn là phía Sư Hạo Ngôn ấy chứ?/

/Lầu trên là thánh mẫu cực phẩm gì vậy, nếu không có Văn Gia Ngọc, Sư Hạo Ngôn cũng sẽ không ra tay với Sở Trần có được không?/

Trong phòng học.

Văn Gia Ngọc khẽ run rẩy.

Chỉ trong một đêm, người chửi bới cậu ta trên tinh võng càng nhiều hơn.

Những lời kia thực sự quá khó nghe.

Văn Gia Ngọc ngồi ở chỗ của mình, cảm thấy tất cả mọi người đều đang nhìn cậu ta, đều đang bàn tán về cậu ta.

Đợi Sở Trần và Văn Hướng Dương đi vào phòng học rồi, đôi mắt Văn Gia Ngọc đỏ lừ, xông lên như phát điên: "Không ngờ cậu lại ghi âm, còn đăng những thứ này lên tinh võng, sao cậu có thể như vậy..."

Sắc mặt Sở Trần lạnh nhạt.

Năng lực đối chiến của cậu tăng lên từng ngày, hành động xông tới trong lúc phẫn nộ này của Văn Gia Ngọc, Sở Trần chẳng hề sợ chút nào.

Cậu thuận thế túm lấy tóc cậu ta, "rầm" một tiếng, quật người lên bàn học trong phòng học.

Cơn đau khiến khuôn mặt Văn Gia Ngọc vặn vẹo.

Mà tiếng động lớn này lập tức khiến cho tất cả mọi người trong phòng học nhìn sang.

Sở Trần híp mắt lại, cười khẽ nói: "Vui không, bất ngờ không? Vốn dĩ tôi không định ghi âm đâu, nhưng khi đó cậu nói sẽ không ghi âm, thế là thành ra nhắc nhở tôi."

Văn Gia Ngọc muốn giãy giụa, nhưng cơ thể bị ấn lại, không động đậy được.

Đầu cậu ta vang lên ong ong, cảm thấy đầu như đang chảy máu.

Nụ cười trên mặt Sở Trần nhạt đi.

Văn Hướng Dương ở bên cạnh không vui nói: "Tên Văn Gia Ngọc này có bệnh đấy à? Khi đó hại cậu mà còn có mặt mũi đổ hết lỗi lên cậu?"

"Không vội."

Sở Trần nói.

Cậu buông Văn Gia Ngọc ra, thấy mắt Văn Gia Ngọc đỏ bừng, cười nói: "Cậu còn có thể tới trường học, cũng là có sự dũng cảm thấy, nếu như tôi là cậu, thì đã không còn mặt mũi gặp người khác từ lâu rồi."

Văn Gia Ngọc lùi phắt về sau một bước, xông ra khỏi phòng học.

Văn Hướng Dương cau mày: "Cậu cứ buông ta cho cậu ta như vậy à?"

"Đâu có đâu."

Sở Trần nhìn về phía cửa phòng học: "Tôi tặng cho cậu ta một món quà rất lớn, là tôi tìm rất lâu mới tìm được đấy. Vốn dĩ tôi còn cảm thấy, làm như vậy có khi nào quá đáng quá không, cho nên tôi mới do dự mãi không thôi, cho cậu ta cơ hội. Đáng tiếc, bản thân Văn Gia Ngọc không biết nắm bắt."

Văn Hướng Dương: "?"

Sao mà còn tặng quà cho Văn Gia Ngọc nữa?

"Tặng gì thế?" Văn Hướng Dương tò mò hỏi.

Sở Trần vỗ bả vai Văn Hướng Dương: "Không phù hợp với trẻ em đâu."

Văn Hướng Dương: "..."

Cậu ấy lại hỏi: "Vậy nếu như Văn Gia Ngọc nắm bắt được cơ hội mà cậu cho thì sao."

Sở Trần suy nghĩ, cười nói: "Không nói với cậu đâu."

Nếu như Văn Gia Ngọc thực sự ý thức được lỗi lầm của mình, vậy kế hoạch ban đầu của Sở Trần, thực ra cũng chỉ đơn thuần là muốn hủy hoại Văn Gia Ngọc thôi, không để cậu ta tạo ra thành tựu khoa học nữa, cắt đứt tiền đồ của cậu ta, khiến cậu ta có ước mơ nhưng lại không thực hiện được, muốn rời khỏi Vọng Thành nhưng lại không thể tới nơi càng cao hơn. Để cậu ta thử cảm giác bị bạo lực mạng mà Sở Trần đã từng trải qua.

Chuyện khi xưa coi như xí xóa.

Vừa đỡ tốn thời gian vừa đỡ tốn sức lực.

Ôi.

Sở Trần thở dài một tiếng, thầm nghĩ mình đúng là một người tốt bụng, kế hoạch đã làm tỉ mỉ như vậy rồi.

Đáng tiếc, hiếm khi cậu động lòng trắc ẩn, vậy mà Văn Gia Ngọc lại không cho cậu có cơ hội làm người tốt.