Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 64




Sở Trần đi xuống lầu chậm rãi ăn bữa sáng, cậu nhanh chóng tìm được tài khoản của Quân đoàn Phần Diệm trong vòng tay thông minh, chuyển giao 5% quyền sở hữu cổ phần của công ty nhà họ Sở: "Bán với giá thấp hơn thị trường giúp tôi, càng sớm càng tốt. Tiền thù lao trước đó trực tiếp khấu trừ từ đây, phần còn lại sẽ được chuyển khoản."

Đoản: "Vâng, thưa cậu Sở."

Vừa nhận được tin nhắn cũng đúng lúc Lệ Phần điều khiển xe lăn đi xuống lầu, anh lần theo mùi thơm đi đến chỗ bàn ăn.

Sở Trần làm hai phần bữa sáng, người máy nhỏ đã sớm dọn lên bàn.

Lệ Phần nhìn thoáng qua, tự nhiên ngồi đối diện Sở Trần.

Lệ Phần quan sát Sở Trần, thấy cậu không ngừng nhìn chằm chằm vào vòng tay thông minh, cho dù mình đã ngồi xuống nhưng cậu lại không hề liếc mắt qua đây, giống như thật sự không nhìn thấy mình vậy. Lệ Phần cố ý cầm đũa gắp miếng trứng chiên trong dĩa của cậu.

Sở Trần: "???"

Sở Trần kinh ngạc đứng lên nói: "Trứng của mình đâu rồi!"

Lệ Phần: "..."

Lệ Phần nhíu mày nhìn Sở Trần đang ngồi đối diện, đương nhiên anh không cho rằng đối phương thật sự không nhìn thấy mình.

Người này lúc nào cũng có mấy hành động nghịch ngợm.

Lệ Phần đang nghĩ có khi Sở Trần lại đang diễn kịch gì đó cũng không chừng.

Lúc này Sở Trần mới chịu nhìn Lệ Phần, khóe miệng cậu hơi nhếch lên, cười tủm tỉm vòng qua bàn ăn đi tới trước mặt người đàn ông, tay khoác lên vai anh: "Thì ra là anh, tên xấu xa dám ăn trộm trứng ốp la của em."

Tên xấu xa Lệ Phần nhíu mày.

Trước đây anh chưa bao giờ bị đùa giỡn như vậy.

Cảm giác không quen cùng một cảm xúc rất đỗi lạ lẫm cứ chiếm lấy đầu óc khiến anh cảm thấy khó chịu khắp cả người, giống như bị người ta ác ý ném một con sâu róm vào trong quần áo.

Đặc biệt là bàn tay của Sở Trần... không nặng không nhẹ đặt lên vai anh, cực kỳ có cảm giác tồn tại.

Lệ Phần nhịn xuống ý nghĩ muốn đẩy tay Sở Trần ra.

Sở Trần thản nhiên cúi người tới gần, chậm rãi há miệng ngoạm lấy miếng trứng ốp la khỏi đôi đũa của Lệ Phần.

Đáng lẽ ra Lệ Phần phải tránh được động tác của Sở Trần, nhưng anh lại không hề nhúc nhích. Ánh mắt đảo qua đôi môi đỏ mọng của cậu, hầu kết nhấp nhô lên xuống, trong đầu tự thôi miên bây giờ mình là Lệ Nhiên, mà Lệ Nhiên sẽ không trốn tránh.

Sở Trần nhổm người dậy.

Trứng chiên cũng khá ngon.

Vốn dĩ làm cho Lệ Dục ăn, cuối cùng người được lợi lại là Lệ Phần.

Cái người này... lần nào xuất hiện cũng rất đúng lúc.

Sở Trần không vui, đè trọng lượng cơ thể mình lên vai Lệ Phần.

Lúc này vòng tay chợt vang lên thông báo, Sở Trần quay về chỗ cúi đầu nhìn.

Không ngờ Văn Gia Ngọc lại gửi tin nhắn tới.

Văn Gia Ngọc: "Xin chào Sở Trần, xin hỏi Hoắc Lăng có ở chỗ của cậu không?"

Sở Trần: "???"

Văn Gia Ngọc này cũng thú vị ghê, không tìm thấy Hoắc Lăng lại đi hỏi cậu. Không phải hỏi có biết Hoắc Lăng ở đâu không mà là Hoắc Lăng có ở chỗ cậu hay không.

Mắc gì Hoắc Lăng phải ở chỗ cậu chứ?

Ba người trong nhà đã đủ khiến Sở Trần mệt xỉu rồi.

Sở Trần thản nhiên đáp: "Làm sao vậy?"

Văn Gia Ngọc không trả lời.

Sở Trần chọc lòng trắng trứng trước mặt, gửi ảnh chụp màn hình trò chuyện của hai người cho Hoắc Lăng xem: "Người anh em, anh đi đâu vậy? Ánh trăng sáng của anh không tìm được anh nên hỏi tôi nè. Nếu anh đọc được tin nhắn thì mau chóng liên lạc với cậu ta đi, kẻo cậu ta lại đến chỗ tôi đòi người."

Hoắc Lăng cũng không trả lời lại.

Sở Trần chỉ nghĩ Hoắc Lăng đang bận nên không để ý lắm.

Ăn sáng xong Sở Trần ngồi trên ghế sofa xem phim.

Lệ Phần ngồi trên ghế đơn bên cạnh, trên mắt phủ một móng mắt nhạt màu, bắt đầu làm việc.

Cả hai đều không nói chuyện, cũng không làm phiền đối phương.

Sở Trần ôm gối chăm chú xem phim, trước đó bị biên kịch thiên tài của thời đại vũ trụ kích thích ham muốn cày phim, cuối cùng cũng đợi được đến cảnh nam nữ chính thổ lộ với nhau, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Bên cạnh video có một màn hình lập phương, hiển thị người đứng bên ngoài là Văn Gia Ngọc.

Sở Trần: "???"

Tại sao cậu ta lại chạy đến đây?

Sở Trần nhíu mày nhìn màn hình trước mặt, trong lòng không muốn đi ra mở cửa chút nào, lưỡng lự hồi lâu dứt khoát giả bộ như không nghe thấy gì luôn. Chờ đến khi kết thúc cảnh nam nữ chính ôm hôn nhau, thấy Văn Gia Ngọc vẫn còn đứng chờ bên ngoài, cậu thở dài một hơi bất đắc dĩ đứng dậy, uể oải đi ra mở cửa cho đối phương.

Hốc mắt Văn Gia Ngọc đỏ hoe, còn chưa kịp hỏi Sở Trần tại sao trước đó không chịu ra mở cửa đã bị thu hút sự chú ý sang chuyện khác.

Sở Trần mặc quần áo ở nhà rộng rãi thoải mái, trên cần cổ trắng nõn để lộ mấy dấu hôn rất rõ ràng.

Là dấu hôn tối qua của Lệ Dục.

Tim Văn Gia Ngọc như thắt lại: "Hoắc Lăng đâu?"

Sở Trần ngước mắt lên, phát hiện sau lưng Văn Gia Ngọc còn có một người đàn ông, cậu nhíu mày nhìn hai người.

Đây có gọi là đến tận cửa bắt gian không nhỉ?

Còn dẫn theo cả người support nữa?

Nhưng chắc Văn Gia Ngọc phải thất vọng rồi.

Sở Trần thản nhiên nói: "Hoắc Lăng không có ở đây."

Văn Gia Ngọc cắn môi, ánh mắt tràn đầy vẻ không tin, cậu ta nhìn vào trong phòng, lập tức thấy bên trong có người đang ngồi trên sofa, lập tức kêu to: "Tôi đã thấy hết rồi!"

Nói thì nói như vậy nhưng Văn Gia Ngọc cũng không ngu đến mức xông thẳng vào trong.

Văn Gia Ngọc khóc lóc giả vờ đáng thương, vươn tay nắm lấy góc áo của Sở Trần, nghẹn ngào cầu xin cậu: "Sở Trần, xin cậu để tôi vào trong gặp Hoắc Lăng một lát thôi, tôi thề tôi chỉ nói vài câu với anh ấy thôi..."

Sở Trần: "???"

Tại sao trong nhà cậu có Hoắc Lăng mà cậu lại không biết hả?

Sở Trần kinh ngạc quay đầu nhìn bóng lưng của Lệ Phần.

Sở Trần bất đắc dĩ nói: "Đó không phải là Hoắc Lăng."

Văn Gia Ngọc không chịu nghe, chỉ nhìn Sở Trần bằng ánh mắt đau đớn.

Người đàn ông đứng cách đó không xa tiến lên vài bước nói: "Cậu Sở, tôi biết mối quan hệ của cậu với Hoắc Lăng từ một số tin tức ở Vọng Thành. Nhưng bây giờ hai người vẫn chưa kết hôn, cứ để Gia Ngọc nói mấy câu với Hoắc Lăng thôi thì có to tát gì đâu? Cho dù sau này Hoắc Lăng thật sự không có ý định qua lại với Gia Ngọc nữa, hai bên cũng cần phải gặp mặt để nói chuyện rõ ràng, không cần thiết phải trốn tránh như thế này đâu."

Sở Trần liếc xéo người đàn ông, cười như không cười chế giễu: "Anh đúng là rộng lượng quá nhỉ. Vậy thì tôi cũng chỉ muốn nói mấy câu với bạn trai hoặc bạn gái của anh thôi, có gì mà phải xoắn chứ?"

Người đàn ông sững sờ, vô thức liếc nhìn Văn Gia Ngọc, sắc mặt cực kỳ tức giận: "Chúng tôi không phải người yêu."

Quả nhiên là sứ giả hộ hoa.

Sở Trần nhún vai: "Hiện tại thì không có, nhưng tương lai chắc chắn sẽ có. Dù sao thì đối với tôi không gì là không thể."

Sở Trần liếc Văn Gia Ngọc một cái, biết chắc nếu không nhìn thấy tận mặt thì cậu ta sẽ không chịu từ bỏ, cậu cũng lười dây dưa với người này nữa, giơ vòng tay thông minh gửi tin nhắn cho Lệ Phần: "Log out, đi ra ngoài."

Gửi tin nhắn xong, cậu lại mở lại cuộc trò chuyện giữa mình với Hoắc Lăng cho Văn Gia Ngọc xem.

Cậu thẳng thắn mở giao diện, người đàn ông đứng cách đó không xa cũng có thể thấy được mấy câu Sở Trần hỏi Hoắc Lăng.

Sở Trần nói: "Đã nhìn thấy chưa? Tôi thật sự không biết Hoắc Lăng ở đâu hết."

Văn Gia Ngọc chớp mắt, lầm bầm trong miệng: "Vậy người trong nhà cậu..."

Nói thật Văn Gia Ngọc không hề tin Sở Trần.

Lần trước hai người gặp nhau ở nhà Hoắc Lăng, Sở Trần đã biểu hiện ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ đối với mối quan hệ thông gia từ bé giữa mình và Hoắc Lăng, mà thái độ của Hoắc Lăng dành cho Sở Trần cũng có vẻ mập mờ.

Nếu như nói thân thiết?

Quả thật tương tác giữa Hoắc Lăng với Sở Trần hết sức tự nhiên, giống như những người bạn bình thường thôi.

Còn nếu nói không thân thiết?

Hoắc Lăng trực tiếp gọi hai người tới để ba mặt một lời chỉ vì trước đó Sở Trần hỏi ai là người phát minh thuốc ức chế, từ điểm này cũng có thể nhìn ra Hoắc Lăng rất quan tâm đến Sở Trần.

Còn chưa kể sức mạnh tinh thần cấp S của Hoắc Lăng. Phóng tầm mắt nhìn khắp toàn bộ hệ tinh tế này cũng hiếm có người đạt tới sức mạnh tinh thần cấp bậc này, Hoắc Lăng là một hạt giống ưu tú hiếm có trong tương lai của cả hệ tinh hà, sau lưng còn có tài lực của gia tộc nhà họ Hoắc, trong lúc đi nghĩa vụ quân sự chắc chắn sẽ tỏa sáng.

Tương lai nhất định tiền đồ vô lượng.

Sở Trần có thể không thèm khát sao?

Nhưng Văn Gia Ngọc vẫn không hiểu tại sao Hoắc Lăng lại đột nhiên không thèm để ý đến mình.

Không lẽ Sở Trần đã nói gì đó nhằm gây chia rẽ mối quan hệ giữa mình với Hoắc Lăng?

Sở Trần này... Đúng là thứ chướng mắt chỉ biết cản đường người khác.

Văn Gia Ngọc cúi đầu, đè nén hận thù trong đáy mắt.

Đúng lúc này Văn Gia Ngọc nghe được tiếng động truyền đến từ trong nhà, sốt sắng ngẩng đầu nhìn vào trong, chỉ thấy người đàn ông ngồi trên ghế sofa đang cử động!

Hai mắt Văn Gia Ngọc sáng lên: "Anh ấy muốn đi ra gặp tôi!"

Nhưng đợi người đàn ông quay đầu lại, Văn Gia Ngọc nghẹn họng không nói nên lời.

Đương nhiên người trong phòng không thể nào là Hoắc Lăng.

Lệ Phần bị cắt ngang cuộc họp, nhăn mày điều khiển xe lăn đi ra cửa, bất mãn nhìn lên nhìn xuống đánh giá Văn Gia Ngọc, sau đó quay đầu lại hỏi Sở Trần: "Gọi anh ra đây làm gì?"

Sở Trần dựa vào cửa, nhướng mày hất cằm chỉ Văn Gia Ngọc: "Cậu Văn đây cứ khăng khăng một mực cho rằng anh là Hoắc Lăng, đứng trước cửa nhà mình không chịu rời đi, không còn cách nào khác nên em đành gọi anh ra cho cậu ta nhìn kỹ tận mặt, miễn cho không biết mình đã nhận nhầm người."

Văn Gia Ngọc không khỏi xấu hổ, nhanh chóng liếc nhìn Lệ Phần.

Tuy gương mặt lộ vẻ mất kiên nhẫn, biểu cảm hầm hầm như muốn đánh người một trận, nhưng diện mạo Lệ Phần không có chỗ nào để chê.

Phần tóc trên trán được vén lên để lộ vầng trán trơn bóng, đôi mắt ẩn chứa sự sắc bén, khuôn mặt thon dài, tay chân đặt trên tay vịn và bàn đạp, có thể nhìn ra dáng người cao lớn, cơ bụng ẩn hiện bên trong lớp áo.

Sức mạnh tinh thần cấp 3S khiến cho từng hành động cử chỉ của người đàn ông đều toát lên vẻ bễ nghễ kiêu ngạo.

Lệ Phần hờ hững liếc nhìn Văn Gia Ngọc đang đứng trước mặt rồi nhanh chóng dời mắt đi, tuy chỉ là một cái liếc mắt nhưng không thể ngăn nổi trái tim Văn Gia Ngọc đập thình thịch.

Văn Gia Ngọc nói: "Đúng vậy, tôi xin lỗi..."

Người đàn ông đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm Lệ Phần, đột nhiên nhớ ra người này từng xuất hiện trong tin tức. Hình như trong bữa tiệc tối mà Sở Trần và Hoắc Lăng cùng tham gia, Sở Trần đã bỏ rơi Hoắc Lăng để đi tìm người đàn ông này.

Cuối cùng Sở Trần còn cùng người này rời khỏi bữa tiệc.

Không hề để ý đến Hoắc Lăng.

Người đàn ông mơ hồ đoán ra được điều gì đó, sắc mặt không khỏi trở nên lúng túng, đưa mắt nhìn Sở Trần rồi lui về sau mấy bước, giữ khoảng cách với ba người đằng trước.

Lệ Phần gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn.

Giọng nói trầm khàn không hề có ý khách sáo với Văn Gia Ngọc: "Đầu bị nhúng nước sôi hay vứt não cho chó ăn rồi mà ngu hết phần thiên hạ thế hả? Muốn tìm cái thằng Hoắc Lăng thì cút đến nhà họ Hoắc. Mắc gì đến tìm tôi, ai mượn?"

...