Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 40




“Cậu…”

Hoắc Lăng chợt nghẹn họng, nổi giận ầm ầm nói: “Ai thèm nhớ cậu, cậu bị điên à? Nói chuyện cẩn thận vào cho tôi!”

Sở Trần không nhịn được mà cười phá lên.

Cậu từ từ đi vào buồng vệ sinh, khóa cửa phòng lại bỏ qua câu nói của Hoắc Lăng, nói: “Anh thực sự nhớ em rồi kìa. Em chỉ ra ngoài uống rượu với bạn thôi mà, hay là anh cũng đến đây đi? Dù sao bọn họ cũng đều biết anh cả.”

“Không đi.”

Hoắc Lăng lạnh lùng nói: “Tôi gọi đến để nói với cậu số nợ mà Sở Dục và Sở Du gánh đã lên tới 350 triệu rồi, đến số mà cậu nói rồi đấy. Lúc trước tôi tìm người dọa bọn họ một trận nên bọn họ lấy tiền của công ty nhà họ Sở ra bù một phần. Chuyện này sắp thu lưới được rồi.”

“Ừm, em biết mà.”

Bình thường Sở Dục và Sở Du ở nhà họ Sở vẫn luôn được cung phụng như cậu chủ.

Nếu như không phải là hết cách, đã mượn hết tiền của người quen không thể mượn thêm được nữa, bọn cũng không phải đi tìm người không quen biết để mượn tiền, đặt mặt mũi mình xuống đất cho người ta giẫm.

Sở Trần liếc nhìn quảng cáo rác rưởi được phát trong phòng, giọng điệu vẫn mang theo ý cười nói: “Anh yên tâm đi, em không làm loạn bên ngoài đâu, bạn bè của em đều có thể làm chứng. Hơn nữa đám con trai ấy…”

Cậu cố ý dừng lại một chút, rồi nói bằng kiểu mập mờ: “Làm gì “khỏe” bằng anh.”

Hoắc Lăng: “?”

Trong lòng Hoắc Lăng thầm chửi “Đệch” một tiếng.

Anh ta không ngốc, nên biết Sở Trần tuyệt đối không vô duyên vô cớ lại nói những lời này, vừa đoán đã biết Sở Trần đang làm chuyện xấu, hừ lạnh: “Cậu lại đang trêu tức ai đấy?”

Sở Trần sung sướng cười phá lên.

Biểu cảm của Hoắc Lăng thâm sâu một lời khó miêu tả hết, anh ta nghĩ lại mục đích mình liên lạc với Sở Trần, dặn dò: “Mấy ngày này cậu đừng về nhà họ Sở. Tôi tìm người tới đòi số nợ còn lại đã, cậu tránh đừng để bị gánh oan.”

“Được. Em sẽ cố gắng về sớm.” Sở Trần nói tiếp: “Khỏi để anh một mình chăn đơn gối chiếc khó ngủ.”

Hoắc Lăng: “…”

Giọng điệu Hoắc Lăng dữ dằn: “Ngắt đây!”

Đợi tín hiệu ngắt xong, Sở Trần mới thong thả nói với không khí: “Tạm biệt chồng nhé, đợi về nhà em sẽ cùng chồng làm những chuyện thú vị.”

Cậu nói xong bèn tìm số liên lạc của Hoắc Lăng, gõ chữ: "Cảm ơn nhé."

Hoắc Lăng nhanh chóng trả lời lại: "Lần sau cậu còn nói mấy câu buồn nôn như thế nữa thì tôi sẽ ghi âm lại rồi gửi cho Lệ Nhiên. Anh ta tuyệt đối sẽ ly hôn với cậu, để tôi xem lúc đó cậu làm thế nào!"

Sở Trần: "Ôi trời ơi, sợ quá cơ."

Hoắc Lăng: "..."

Tự dưng cảm thấy càng tức hơn là sao!

Sở Trần thu lại màn hình liên lạc, mở cánh cửa phòng ngăn ra.

Động tác của cậu rất đột ngột làm Sở Dục đang nghe trộm cuộc nói chuyện giật bắn mình.

Sở Trần giả vờ như không nhìn thấy biểu cảm hoang mang của cậu ta, nhướng mày hỏi: “Sao anh cũng đi vệ sinh à?”

“Đúng, tôi mắc tiểu.” Sở Dục nói xong bèn vội xông vào phòng ngăn bên cạnh.

Sở Trần cười khẩy một tiếng, đi tới trước gương rửa tay. Cậu không đợi Sở Dục, rửa tay xong liền quay trở lại phòng bao ngay.

Văn Hướng Dương vừa nhìn thấy cậu đã: “Vòng vừa rồi chơi xong rồi, cậu thua, mau đến uống rượu đi.”

Sở Trần mỉm cười đi qua uống cạn rượu trong ly.

Một ngụm uống hết rượu, đầu mày Sở Trần chau lại.

Văn Hướng Dương: “Làm sao thế? Rượu cay quá hả?”

Sở Trần lắc đầu nói: “Không. Trước lúc đến bị cắn dập đầu lưỡi nên uống rượu vào hơi đau.”

“Vãi mèo…”

Mọi người xung quanh lại hò hét.

Văn Hướng Dương cạn lời: “Tôi đạp đổ bát cơm chó này.”

Vừa đúng lúc Sở Dục quay về nghe thấy mọi người đang nói chuyện, cậu ta không nhịn được mà trợn mắt lườm, hậm hực ngồi xuống bên cạnh Sở Du.

Sở Du vội hỏi: “Anh, anh ra ngoài nghe được chuyện gì thế?”

Sở Dục không vui nói: “Mẹ anh và mẹ em không lừa chúng ta đâu, mối quan hệ của nó và Hoắc Lăng hình như tốt thật… Anh chưa từng nhìn thấy người nào nói chuyện đong đưa như nó cả. Không ngờ Hoắc Lăng lại vừa ý cái loại này…”

Sở Du tò mò kéo cánh tay Sở Dục, vội vàng hỏi: “Nó nói cái gì thế anh?”

Sở Dục ngừng lại một chút, khuôn mặt lộ ra vẻ buồn nôn lặp lại một lần những chuyện nghe trộm được với Sở Du.

Sở Du ngạc nhiên: “Đm! Đong đưa như vậy luôn? Vãi đậu… đúng thật là…” Sở Du bỗng chốc không tìm được tính từ nào phù hợp để ví von Sở Trần.

Sở Dục cũng vậy.

Hai người vừa nhìn cảnh tấp nập vui vẻ trong phòng vừa chửi Sở Trần.

Sau vài vòng chơi game, mọi người uống rượu bắt đầu bốc lên, ai cũng hơi biêng biêng nên quyết định không tiếp tục chơi game nữa mà tụ lại với nhau cười đùa.

Sở Trần thấy thời cơ thích hợp bèn nhìn về góc Sở Dục và Sở Du, bọn họ đang ngồi thì thầm to nhỏ không biết đang nói gì. Cậu thầm nghĩ, hai người đó không nói xấu người xung quanh thì cũng lại đang nói xấu cậu thôi.

Sở Trần đứng dậy đi về phía đó, tiện chân đá cạnh chân ghế: “Hai người qua đây với tôi một chuyến.”

Nói xong câu đó, Sở Trần chẳng thèm nhìn hai người kia đã quay đầu đi ngay, cứ như cậu biết chắc rằng bọn họ nhất định sẽ đi theo.

Sở Dục và Sở Du đồng loạt nhíu mày.

Sở Du nhỏ tiếng hỏi: “Chúng mình có đi không anh? Em nhìn dáng vẻ của nó đã cảm thấy phiền rồi.”

“Mỗi mình em chắc?”

Sở Dục vỗ vai cậu ta, đè thấp giọng nói: “Nhưng em cũng nhìn thấy rồi đấy, người trong phòng bao này vốn dĩ không muốn cho chúng ta mượn tiền. Bọn họ để chúng ta ca hát nhảy múa rót rượu đều là để châm biếm chúng ta, lôi chúng ta ra làm khỉ mua vui thôi. Muốn lấy được tiền chắc vẫn phải để Sở Trần làm người đứng giữa, hơn nữa sau lưng Sở Trần còn có nhà họ Hoắc nữa, bây giờ chúng ta vẫn chưa lật mặt với nó được. Đi, ra ngoài xem thử xem.”

Sở Du nghĩ một lát thấy lời Sở Dục nói cũng có lý, lẩm bẩm: “Cũng ức quá.”

Nói xong, cậu ta theo sau Sở Dục ra ngoài.

Lúc trước Sở Trần đã chú ý đến vị trí của camera, lúc này tỏ như vô ý đứng bên đó đúng vị trí camera thu hình ba người.

Cậu hơi nhíu mày, nhìn đánh giá Sở Dục và Sở Du, lạnh lùng cười hỏi: “Việc kinh doanh của nhà họ Sở có sai sót cần hai người phải ra ngoài bán nghệ lấy tiền à? Hai người vứt hết mặt mũi nhà họ Sở đi đâu rồi?”

Sở Du vừa nghe thấy vậy đã lập tức phản bác: “Anh còn biết đến mặt mũi nhà họ Sở à? Lúc đầu không phải chính anh làm mất mặt cả nhà nhiều nhất à? Chuyện trong khách sạn bây giờ người ở Vọng Thành vẫn còn đang bàn tán kia kìa, ai nhắc đến nhà họ Sở mà không biết đến chuyện của anh?”

Sở Trần liếc mắt nhìn cậu ta.

Sở Dục vội vàng đưa tay kéo Sở Du về.

Cậu ta dùng ánh mắt cảnh cáo Sở Du, quay đầu nói với Sở Trần: “Em trai không hiểu chuyện mới nói như thế, cậu đừng để ý. Chuyện này quả thực do chúng tôi chưa suy nghĩ thỏa đáng, nhưng chúng tôi cũng chẳng còn cách nào mới làm như vậy. Cậu là bạn của Vương Vũ, có thể nói giúp chúng tôi không? Nếu Vương Vũ không đồng ý cho mượn, có thể giúp chúng tôi hỏi thử Hoắc Lăng xem?”

“Đúng đấy, Hoắc Lăng thích anh như thế mà, chỉ cần anh nói, chắc chắn anh ta sẽ đồng ý giúp đỡ thôi.”

Sở Du cố ý tung hô Sở Trần.

Sở Dục cũng gật đầu: “Mọi người đều là người nhà họ Sở, giữa anh em trong nhà nên giúp đỡ lẫn nhau.”

Biểu cảm của Sở Trần vẫn đạm bạc như cũ.

Lúc đầu nguyên chủ ở nhà họ Sở gặp khó khăn chẳng thấy hai người này nói mọi người là anh em nên giúp đỡ lẫn nhau bao giờ.

Ngược lại chính bọn họ thích “giậu đổ bìm leo” nhất.

Nếu không Sở Trần làm việc cũng không cố ý gây sự với Sở Du và Sở Dục.

Cậu quét mắt nhìn hai người, dùng giọng điệu quen thuộc nói: “Hai người muốn xin người khác làm việc cũng phải có chút thành ý chứ. Nói đi, rốt cuộc tại sao mượn khoản tiền này?”

Sở Dục có chút do dự.

Sở Du nhìn thấy dáng vẻ như thực sự muốn giúp của Sở Trần, miệng lưỡi nhanh nhẹn chẳng thèm để ý gì, nói luôn: “Chúng tôi nợ một khoản tiền lớn bên ngoài, bây giờ đang đến hạn phải trả.”

Sở Trần truy hỏi: “Sao lại để nợ thế? Bình thường thấy cô cũng cho hai người nhiều tiền tiêu vặt mà?”

Vừa nhắc đến chuyện này, Sở Du lại không kìm nén được tính tình, bực mình nói: “Chúng tôi bị bẫy rồi, mấy người đấy đều chung một đám cố ý lừa tiền cả. Lúc trước có người đàn ông đến tìm tôi…”

“Sở Du.” Sở Dục nhíu mày, lên tiếng ngắt lời.

Sở Du sững lại.

Cậu ta cũng biết cái lợi cái hại của việc này, nghĩ ngợi một chút cũng không tiếp tục kể nữa.

Sở Trần lạnh nhạt nói: “Hai người vừa muốn tiền lại không chịu nói thật, ai đồng ý giúp hai người?”

Sở Dục nghiến răng.

Sở Trần nhìn dáng vẻ quật cường của cậu ta, cười khẩy: “Được rồi. Tôi về hỏi giúp hai người xem sao.”

Cả Sở Dục và Sở Du đều ngạc nhiên.

Khi Sở Trần nói chuyện với bọn họ luôn dùng giọng điệu mỉa mai.

Lúc trước bọn họ còn nghĩ xem Sở Trần sẽ nhục mạ châm biếm mình thế nào, nhưng không ngờ cậu lại dễ dàng đồng ý giúp mình mượn tiền như thế.

Cảm xúc trong lòng hai người nhất thời ngổn ngang.

Từ sau khi mắc nợ, hai người vứt bỏ mặt mũi đi mượn tiền bạn bè, những kẻ chơi thân lúc trước, có một vài người thực sự lấy tiền cho mượn, nhưng đa số đều chọn cách tránh mặt không thấy đâu.

Những đám không chơi thân thì càng không cần nhắc đến.

Gần đây, hai người cũng nhìn rõ lòng người ấm lạnh, những lời lúc trước nói với Sở Trần thực ra cũng không ôm hy vọng gì, nhưng lại không nghĩ rằng, người khiến bọn họ ghét bỏ nhất là Sở Trần lại thực sự đồng ý giúp đỡ.

Chỉ mấy phút trước thôi, bọn họ thậm chí còn nói xấu Sở Trần!

Nhưng nếu như Sở Trần đã nói như vậy, tảng đá nặng đè trong lòng hai người cũng dần được đặt xuống rồi.

Bọn họ cũng chỉ còn thiếu mấy chục triệu nữa thôi, chỉ cần Vương Vũ hoặc Hoắc Lăng chịu giúp, chuyện nợ do đánh bạc có thể ém xuống mà không có điều tiếng gì nữa!

Còn về chuyện trộm tiền trong công ty, đợi sau này bọn họ từ từ trả lại là được.

Nhà họ Sở cũng không thiếu chút tiền ấy.

Vấn đề không lớn lắm.

Sở Du trộm liếc mắt nhìn Sở Trần, lí nhí nói: “Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Sở Trần vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt: “Hai người không cần quay về phòng bao đâu, mấy người Vương Vũ đang chơi đùa hai người đấy, cứ về thẳng nhà rồi đợi tin tức của tôi. Tôi mượn được tiền rồi sẽ chuyển cho hai người.”

“Được được được.”

Sở Dục và Sở Du vui mừng khôn xiết, lập tức đồng ý.

Bọn họ quả thực không muốn quay trở lại căn phòng bao rách nát kia nữa!

Sau khi tạm biệt Sở Trần, hai người nhanh chóng bước ra khỏi quán bar.

Sở Du quay đầu nhìn, thầm nói: “Không ngờ Sở Trần cũng rất tốt…”

“Chỉ là lúc nói chuyện khiến người ta bực mình…” Sở Dục lườm mắt nói.

Ở bên khác.

Sở Trần quay về phòng bao.

Văn Hướng Dương nhìn thấy cậu quay lại mà sau lưng không có ai đi theo, nâng giọng hỏi: “Sở Dục với Sở Du đâu?”

Sở Trần nói: “Tôi bảo bọn họ về rồi.”

“Sao đã để bọn nó về rồi?”

Vương Vũ không thể tin, nói: “Cậu quên mất lúc trước bọn nó bắt nạt cậu thế nào rồi à? Khó khăn lắm mới có cơ hội lần này để giẫm đạp lên bọn nó, thế mà cậu lại không biết tranh thủ?”

“Đúng đấy!”

Văn Hướng Dương cũng hùa theo: “Tôi thấy cậu quá mềm lòng.”

Sở Trần kinh ngạc nói: “Các cậu nghĩ cái gì đấy? Tôi để bọn họ về nhà nhưng lời là do tôi nói chứ có phải các cậu nói đâu. Vốn dĩ bọn họ đến xin các cậu giúp, vậy mà lúc rời đi còn chẳng thèm chào hỏi một tiếng, không có chút lễ phép nào thế? Hơn nữa các cậu cũng biết quan hệ của tôi và bọn họ rồi đấy, làm sao tôi có thể ở đây nói giúp bọn họ rồi để bọn họ đi trước được? Lẽ nào không phải bọn họ tự mình không chịu được ở đây nên tức giận bỏ đi, uy hiếp tôi chịu trận à?”

Người trong phòng riêng lập tức sững lại.

Vương Vũ cười đáp: “Con người cậu… đúng là thú vị. Tôi hiểu rồi, tôi sẽ tung chuyện này ra ngoài.”

Văn Hướng Dương nghĩ kỹ mấy lời Sở Trần nói, đôi mắt mở to, đập tay cái bốp lên đùi: “Đệch, mới một khoảng thời gian không gặp mà sao cậu đã trở nên độc ác vậy rồi hả? Nhưng mà tôi thích!

Sở Trần khiêm tốn nói: “Cũng tạm, mức độ độc ác của chuyện này mới chỉ bình bình thôi. Tôi còn sắp làm chuyện độc ác hơn cơ, các cậu cứ đợi mà xem kịch đi.”

Cả đám: “?”

Sở Trần gửi tin nhắn cho Sở Nguy Vân.

Sở Trần: "Ba, con vừa nghe được một tin, ba mau đến công ty kiểm tra sổ sách kế toán đi. Nhanh lên!!!"

Sở Trần cố tình gõ ba dấu chấm than để thể hiện vấn đề này vô cùng gấp gáp.

Cậu vừa gửi tin nhắn đi, Văn Hướng Dương ngồi bên cạnh lập tức giơ hai tay.

“Ố ồ ô.”

Văn Hướng Dương bỗng bừng tỉnh: “Tôi biết chuyện độc ác hơn mà cậu nói là gì rồi! Lúc trước cậu hỏi tôi cách liên lạc của Lệ Nhiên, nói muốn giới thiệu bạn trai cho anh ta, chắc chắn là Sở Trú chứ gì! Cậu đã thành công chưa? Có phải Sở Trú và Lệ Nhiên chuẩn bị kết hôn rồi phải không?”

Sở Trần: “?”

...

Chuyện bên lề:

Sở Trần: Tôi tự giới thiệu mình rồi.

Văn Hướng Dương:???