Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 34




Hoắc Lăng ngâm cứu “Bí kíp nhận diện trà xanh” ba ngày mà vẫn ngẩn ra không hiểu rốt cuộc bí kíp này có ý gì.

Anh ơi, em với anh ấy chỉ là bạn thôi, không phải có quan hệ như anh nghĩ đâu.

Anh ơi, không phải là em không thích cậu ta, em chỉ không chịu được cảnh cậu ta đối xử tệ với anh như thế thôi…

Một người đàn ông tốt như anh, sao người khác lại không biết quý trọng anh chứ?

Tính cách của cậu ta hình như cởi mở lắm, chơi với ai cũng được, em lại không như thế, em chẳng nói đùa kiểu ấy với người khác được đâu, em thấy mình thất bại quá.

Anh ơi…

Hoắc Lăng mụ mị cả đầu óc.

Những lời này ngoại trừ câu đầu tiên vì nguyên do nào đó mà khiến cho Hoắc Lăng cảm thấy khó chịu ra thì những câu khác cũng không tác động gì tới anh ta cả, làm sao lại thành “Bí kíp nhận diện trà xanh” được chứ?

Anh ta định bụng đi hỏi Sở Trần nhưng lại sợ mất mặt.

Sao chỉ vì chút chuyện bé tí này mà anh ta phải chủ động đi liên lạc với Sở Trần chứ?

Cho nên khi cấp dưới nói với Hoắc Lăng rằng đã hoàn thành nhiệm vụ anh ta giao, Hoắc Lăng không thể đợi thêm được nữa, lập tức gửi tin nhắn cho Sở Trần.

Hoắc Lăng: "Xử lý xong chuyện rồi. Tối nay em trai cậu sẽ đến khu giải trí."

Sở Trần cũng trả lời lại tin nhắn rất nhanh: "Biết rồi, cảm ơn nhé."

Hoắc Lăng nhíu mày.

Vậy là… thế thôi ấy à?

Hết rồi?

Không nói thêm chuyện gì khác nữa?

Sao Sở Trần này lại không đi theo quỹ đạo gì thế?

Hoắc Lăng phiền lòng tháo vòng tay thông minh ra, tiện tay vứt luôn xuống thảm trải sàn.

Hừ!

Mắt không thấy tâm không phiền.

Vừa hay Phong Như Vân nhìn thấy cảnh này, bà vừa làm móng tay vừa nguýt con trai: “Lại là cậu bạn Văn Gia Ngọc của con nói gì mà khiến con tức giận thế?”

Hoắc Lăng sững lại.

Đầu mày anh ta lập tức càng nhíu chặt hơn, hai tay bắt chéo lại, nói: “Không phải ạ.”

Lần này lại đổi thành Phong Như Vân ngạc nhiên, hỏi: “Không phải? Thế sao con lại tức giận thế kia?”

Bà tự hiểu rõ con trai mình.

Tuy rằng tính khí Hoắc Lăng không tốt nhưng rất ít khi trút giận lên vòng tay. Trước kia bà từng nhìn thấy vài lần anh ta hành động như vậy là vì Văn Gia Ngọc cố tình gây chuyện.

Lần này lại không phải do cậu ta?

Trong đầu Hoắc Lăng chợt nghĩ đến câu trả lời ngắn gọn của Sở Trần, lại càng không nhịn nổi. Thế nhưng người hỏi chuyện anh ta là Phong Như Vân nên chỉ đành trả lời lấp lửng: “Không có gì ạ, mẹ đừng hỏi nữa.”

Trái ngược lại với Hoắc Lăng đang cáu kỉnh.

Bên này Sở Trần lại vô cùng vừa ý.

Sau khi Lệ Nhiên trải qua lần bạo loạn tâm thần, Sở Trần bỗng mua rất nhiều thức ăn về nấu mấy món phong phú bồi bổ sức khỏe, tiện thể cậu còn gọi cả Thẩm Du và Lệ Duệ Đạt tới cùng ăn cơm.

Mới ăn cơm được hai ngày, Thẩm Du đã phát hiện mình nặng thêm cân rưỡi nên không đến nữa.

Căn nhà nhỏ trở thành thế giới hai người của Sở Trần và Lệ Nhiên.

Khoảng thời gian này, Lệ Phần cũng không xuất hiện lấy một lần.

Hôm nay cũng thế.

Lệ Nhiên ngồi trên ghế tựa, Sở Trần nằm trong lòng anh.

Hai người nằm một chỗ cùng phơi nắng có cảm giác đang hưởng thụ năm tháng bình yên.

Sở Trần vừa loay hoay xem tin tức trên vòng tay vừa nói: “Gần đây em ở nhà rảnh quá sắp mọc cả nấm rồi, hay là tối nay em đưa anh đi chơi bài nhé?”

Lệ Nhiên: “?”

Lệ Nhiên cụp mí mắt nhìn Sở Trần.

Anh tùy ý thầm nghĩ, sao hôm nay cậu bỗng dưng lại muốn đến nơi ấy nhỉ?

Sở Trần cũng ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn Lệ Nhiên: “Đúng rồi, trước kia chẳng phải anh chưa từng đến khu giải trí Vọng Thành sao? Nơi mà vung tiền như rác chẳng lấy lại được một hào nào ấy.”

Lệ Nhiên: “…”

Lệ Nhiên không nói gì, Sở Trần coi như anh đã đồng ý.

Cậu vung tay lên, nói: “Vậy hôm nay em sẽ đưa anh đi mở mang tầm mắt.”

Nguyên chủ Sở Trần vì muốn chọc giận ba mình nên lúc trước đã tới sòng bạc lớn nhất ở Vọng Thành là khu giải trí Vọng Thành này. Nhưng khi ấy cậu ta cũng không dám quá đáng quá nên chỉ cầm theo mấy trăm nghìn tiền tiêu vặt đi cá cược thôi, cuối cùng thực sự chẳng lấy về được một hào nào.

Hoàn cảnh của nguyên chủ lúc ấy thê thảm cực kỳ.

Kiếp trước Sở Trần chưa từng đến sòng bạc bao giờ, tuy bây giờ trong đầu cậu có ký ức của nguyên chủ, nhưng suy cho cùng vẫn không phải trải nghiệm chính mình đã trải qua.

Cậu cực kỳ tò mò muốn biết khu giải trí là như thế nào, kéo tay Lệ Nhiên, lấp liếm nói: “Trước kia em cũng chỉ đi vài lần thôi, sau này vì không còn tiền nữa nên chẳng đến đó nữa. Bây giờ em có tiền rồi, muốn tiêu pha một xíu. Anh đi cùng em có được không? Em sợ anh không đi theo, em hăng máu lên lại tiêu hết cả của hồi môn thì biết làm sao?”

Sở Trần nâng tay Lệ Nhiên lên, đưa dưới ánh mặt trời ngắm.

Ngón tay của Lệ Nhiên thon thon, mảnh dài, đốt ngón tay cũng thẳng tắp nhìn rất đẹp mắt.

“… Ừ.” Lệ Nhiên đáp lời.

Ánh mắt của anh liếc qua khuôn mặt của Sở Trần, nhưng rất nhanh lại tránh ánh nhìn sang nơi khác: “Nhưng không phải em nói trước mắt không công khai mối quan hệ giữa chúng ta à? Đi cùng với anh trước mặt mọi người, em không sợ người ta đoán ra quan hệ của chúng ta sao?”

“Sợ gì chứ?”

Sở Trần cười tủm tỉm, nói: “Lẽ nào em không phải được thiết lập thành loại người nhìn ai cũng yêu ngay được đấy à? Lần trước em đi dự tiệc đã trúng tiếng sét ái tình với anh rồi mà, còn được lên cả tin tức nữa. Đi cùng anh đến sòng bạc lần nữa cũng quá bình thường luôn rồi, chứng tỏ em vẫn còn chưa ghét anh mà.”

Lệ Nhiên: “…”

Lệ Nhiên lập tức cứng miệng chẳng nói được lời nào.

Cũng đúng.

Sau bữa tiệc lần đó, người ở Vọng Thành đã biết Sở Trần lăng nhăng đã ưng cái mặt của đứa con trai bỏ đi nhà họ Lệ tên Lệ Nhiên nên đã bỏ rơi vị hôn phu Hoắc Lăng ngay trước mặt mọi người. Cậu còn chẳng thèm để ý sắc mặt Hoắc Lăng đang đen sì như đít nồi mà vẫn cố đi đùa giỡn với Lệ Nhiên.

Tất cả hành động trên đã chứng thực cho lời đồn Sở Trần không chịu đựng nổi cô đơn.

Mà có những lời đồn cho dù có bao nhiêu vô lý nhưng cứ đặt trên người Sở Trần là lại hoàn toàn chẳng thấy có chỗ nào không hợp lý.

Lời đồn đại lúc trước về Sở Trần còn những lời quá đáng hơn câu này nhiều.

Lệ Nhiên hỏi: “Em không giận à?”

Câu hỏi của Lệ Nhiên chẳng đầu chẳng cuối nhưng Sở Trần vừa nghe đã hiểu ý anh.

“Có gì mà phải tức giận đâu chứ.”

Sở Trần nhún vai: “Người sống cả một đời mà cứ phải để ý ánh mắt của người khác thì mệt chết từ lâu rồi. Bản thân em không để ý, người em để ý biết em là người thế nào là được, những lời đồn ấy chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến em cả. Anh xem, tuy em phải gánh bao nhiêu lời đồn thổi kỳ quặc, nhưng vẫn lấy được người đàn ông đẹp trai như anh đấy thôi.”

Lệ Nhiên nhìn Sở Trần.

Sở Trần lại nói: “Miệng là miệng người ta, em có thể chặn được miệng một người chứ nào chặn được miệng vô số người đâu. Nhưng ngược lại, có một vài người thích tỏ vẻ thông minh thích bày trò kích động gây sóng gió sau lưng kia, sớm muộn gì cũng ăn phải quả báo thôi. Em đều nhớ hết trong lòng.”

Lệ Nhiên gật đầu.

Thì ra Sở Trần đều biết cả.

Lệ Nhiên cũng không nói thêm gì nữa.

Sở Trần tự có cách xử lý riêng, không dễ dàng tự thay đổi cách nghĩ của mình.

Cậu ngẩng đầu nhìn Lệ Nhiên, ánh mắt hơi dừng lại ở cằm và yết hầu của anh, sau đó thoắt cái lật người nhổm dậy khỏi lòng Lệ Nhiên, tay chống vào hai bên tay cầm ghế, cúi thấp người hôn lên yết hầu của anh.

Lệ Nhiên vô thức ngửa đầu, như đang hiến dâng cần cổ của mình cho cậu.

Anh cảm nhận được ngứa ngáy trên cần cổ.

Sau đó đến cả cổ họng cũng có cảm giác ngứa ngáy.

Rồi sau đó, những sợi tóc mềm của Sở Trần cứ cọ vào cằm khiến Lệ Nhiên cũng cảm thấy cằm mình ngứa ngáy.

Anh giữ lấy đầu của Sở Trần: “Đừng nghịch.”

Sở Trần thuận thế nắm lấy tay Lệ Nhiên: “Thế em đi tắm, đợi lát nữa chuẩn bị xong, chúng mình đến khu giải trí luôn nhé?”

Lệ Nhiên khàn giọng đáp: “Được.”

Sở Trần đi tắm, sau đó phấn khởi đưa Lệ Nhiên ra ngoài.

Con người luôn không cưỡng lại được ý nghĩ muốn thử vận may của mình.

Sở Trần cũng thế.

Đi vào khu giải trí, Sở Trần trước tiên đổi năm trăm nghìn phỉnh dùng để chơi bạc.

Các loại máy đánh bạc ở thế giới Tinh Tế có chia ra loại đơn giản và cũng có cả loại phức tạp.

Sở Trần bắt đầu chơi từ loại dễ, quy tắc của những loại máy này dễ hiểu, cậu vừa xem đã hiểu, hiểu xong lại muốn thử xem, thử xong lại thua.

Rõ ràng đều là vấn đề xác suất, Sở Trần không tin vận may của mình lại kém đến thế, vậy là cậu kéo theo Lệ Nhiên đi “tàn sát” khắp nơi, rất nhanh cậu chỉ còn lại mấy trăm đồng tiền ít ỏi đáng thương.

Sở Trần rầu rĩ đếm số phỉnh trong tay: “Không đánh nữa…”

Không thể để đến lúc cậu còn chưa kịp bẫy cậu em họ thì đã tự bẫy mình trước được.

Lệ Nhiên khẽ cười một tiếng, nói: “Để anh.”

Nhắc tới chuyện này cũng đúng là kỳ lạ. Rõ ràng cùng một máy chơi, quy tắc cũng chỉ là vấn đề xác suất đơn thuần nhưng Sở Trần cứ chơi lại trắc trở, mà vừa đến tay Lệ Nhiên lại giống như ai động tay động chân vào máy ấy, điên cuồng nhả tiền ra.

Chẳng bao lâu, số phỉnh Sở Trần thua đã lấy lại được hết.

Sở Trần ngạc nhiên hỏi: “Tại sao thế?”

Lệ Nhiên thản nhiên nói: “Anh may mắn.”

Sở Trần: “?”

Sở Trần vòng quanh máy chơi hai vòng, lại nhìn tay Lệ Nhiên, sau cùng cũng không tìm ra được Lệ Nhiên ăn gian kiểu gì. Cậu chỉ đành chấp nhận cách giải thích “may mắn” này của anh. Cũng đúng lúc đó, cậu liếc mắt nhìn thấy bóng hình quen thuộc, vội nói: “Mình đừng chơi cái này nữa, em qua bên kia xem sao.”

Lệ Nhiên: “Ừ.”

Lệ Nhiên đi theo sau Sở Trần, anh vừa ngước mắt đã thấy nhân viên làm việc đang nhoài người trên tầng nhìn mình.

Nhân viên làm việc kia để ý thấy ánh mắt của Lệ Nhiên lập tức chào anh.

Lệ Nhiên gật nhẹ đầu coi như chào hỏi.

Sở Trần không quay đầu lại nên không nhìn thấy cảnh này.

Cậu đang đứng trước một máy chơi bạc cực to quan sát đám người tụm năm tụm bốn ở nơi không xa.

Trong đó có một người còn nhỏ tuổi, có vẻ như chỉ là cậu nhóc mới trưởng thành, đó chính là em họ của Sở Trần tên Sở Du.

Cậu ta là con trai của bác hai nhà Sở Trần.

Người còn lại là con trai của bác cả, tên Sở Dục. Lúc đầu bác cả còn muốn để Sở Dục thay Sở Trần cưới Hoắc Lăng, cũng đã đi tìm Sở Nguy Vân mấy lần nhưng kết quả lại bị nhà họ Hoắc trực tiếp từ chối, vả mặt bôm bốp.

Sở Trần vừa nhìn thấy Sở Dục đã không nhịn được cười khẩy.

Cậu quay đầu nói với Lệ Nhiên đang đi theo sau: “Bảo sao mà em cứ thấy vận may của em hôm nay kém thế, thì ra là vì vận may chạy về bên khác rồi. Anh xem kìa, mua một tặng một luôn.”

Bởi vì quan hệ giữa Sở Trần và bác cả không tốt nên lúc cậu lập kế hoạch sợ bác cả nghi ngờ cho nên vốn không tính đến sẽ ra tay với Sở Dục mà lại chọn lựa Sở Du. Sở Du chính là cậu em họ mà cậu chẳng gặp mặt được mấy lần, thỉnh thoảng chạm mặt nhau cũng hỏi han hòa thuận nhưng sau đó cậu em họ này luôn nói xấu cậu sau lưng.

Nhưng không ngờ quan hệ giữa Sở Du và Sở Dục lại tốt thế, đến nơi này mà cậu ta vẫn kéo theo Sở Dục cùng đi.

Sở Trần đang hí hửng thì vòng tay lại bỗng dưng đổ chuông.

Cậu cúi đầu nhìn phát hiện ra cuộc gọi của Thẩm Du.

Vừa kết nối đã hiện lên khuôn mặt hồng hào của Thẩm Du, vui vẻ nói: “Tiểu Trần! Nhiên Nhiên có ở bên con không? Mẹ gọi cho nó mà không thấy bắt máy.”

“Có ạ.” Sở Trần nói: “Con đưa anh ấy ra ngoài chơi ạ.”

Thẩm Du cũng không hỏi hai người đi đâu mà hét lên: “A a a a a, mẹ nói với các con tin tốt này, bên phía Viện nghiên cứu khoa học gửi tin đến nói có người đã chế tạo thành công thuốc ức chế chứng bạo loạn tinh thần rồi.”