Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 146




Lệ Dục gặp một vấn đề rất khó khăn.

... Sở Trần không để ý đến anh.

Nếu là lúc trước, chuyện này cũng không có gì.

Bởi vì tính cách Sở Trần vẫn luôn rất tốt.

Lệ Dục đã từng chọc giận Sở Trần quá đáng, Sở Trần không để ý đến anh, sau đó vẫn mềm lòng, cân nhắc đến chuyện bạo loạn tinh thần của anh mà nấu cơm cho anh mỗi ngày.

Hai người cả ngày ngồi ăn cơm cùng nhau, Lệ Dục tranh thủ thời gian lấy lòng Sở Trần, sau khi xin lỗi rồi dỗ dành là không sao nữa.

Nhưng lần này...

Trên đường đi tiền tuyến, Lệ Dục vừa đứng ở bên cạnh Sở Trần, còn chưa mở miệng nói xin lỗi đã nghe Sở Trần cười khẩy, đánh đòn phủ đầu nói: "Giáo quan Sở, thầy không nên đứng gần tôi như thế đâu."

Thái độ của cậu vừa hời hợt vừa khách khí, cậu hơi lui về phía sau mấy bước, biểu cảm lãnh đạm, nói, "Tôi cảm thấy chúng ta một người là giáo quan, một người là lính, tốt nhất không nên quá thân thiết, đỡ bị người khác nói ra nói vào."

Lệ Dục: "..."

Một năm qua Sở Trần cũng đâu có để ý lời ong tiếng ve gì đâu!

Mặc dù quan hệ của hai người quả thật giấu mọi người, nhưng bình thường rất thân mật.

"Đúng rồi."

Sở Trần nghĩ đến gì đấy, lại khách khí nói: "Giáo quan Sở, khi đến tiền tuyến, điều kiện sẽ tương đối gian khổ, cả ngày chúng ta đi đánh Trùng tộc, thời gian rảnh rỗi không nhiều mà còn rất mệt nữa, tôi định không nấu cơm tiếp. Thầy cứ uống đại dịch dinh dưỡng đi, dù sao ngoại trừ hương vị không ngon lắm ra thì cũng không có tác dụng phụ gì."

Lệ Dục: "???"

Lệ Dục vội vàng nói: "Vậy anh..."

Sở Trần ngắt lời Lệ Dục, thấp giọng nói: "Xin thầy đi tiêm đi. Thuốc tiêm của viện nghiên cứu Đế Đô sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn như lần trước đâu."

Lệ Dục: "..."

Tại sao lúc này lại lôi thuốc tiêm vào!!!

Sở Trần không nhìn biểu cảm của Lệ Dục, xoay người hòa vào trong đám người, nói chuyện phiếm với Văn Hướng Dương Vương Vũ. Mặc dù Lệ Dục không biết làm sao, nhưng vẫn không thể trực tiếp xách người đi ngay trước mặt mọi người được.

Anh hơi nóng nảy mà lại không thể ph.át tiết.

Sự khác thường giữa hai người khiến Quý Thịnh đồng hành chú ý.

Quý Thịnh tìm được Sở Trần, như thể tán gẫu mà hỏi: "Cậu và Sở Dục cãi nhau à?"

"Ừ." Sở Trần thuận miệng nói: "Phiền chết đi được."

Quý Thịnh hơi kinh ngạc.

Một năm nay, mặc dù anh ta không ở căn cứ này suốt nhưng vẫn chạy tới chạy lui giữa mấy tinh cầu tiền tuyến ở gần đây để tìm hạt giống tốt thích hợp gia nhập quân đoàn liên minh. Nhưng qua lại mấy chuyến, anh ta chưa từng thấy Sở Trần tức giận với Lệ Dục.

Lần bất thường này khiến cho Quý Thịnh không khỏi suy nghĩ nhiều.

Anh ta nghĩ đến cái gì, cau mày hỏi: "Có phải cậu đã biết rồi không?"

Sở Trần: "?"

Sở Trần nghi ngờ trong lòng, không biết Quý Thịnh đang nói gì.

Cậu tỉnh bơ nhìn Quý Thịnh.

Quý Thịnh cất giọng trầm trầm: "Thật ra tôi đã sớm nhận được tin tức, nhưng trước kia cậu vẫn luôn có quan hệ tốt với Sở Dục, tôi cũng không biết nên nói với cậu kiểu gì. Bây giờ thuốc giải bạo loạn tinh thần đã được nghiên cứu ra rồi, Lệ Nhiên sẽ được kéo dài tuổi thọ. Dù sao cậu cũng là bạn đời của anh ta, tình cảm với anh ta cũng tốt, quả thật không nên tiếp tục tìm lốp xe dự bị ở bên ngoài đâu."

Sở Trần: "..."

Sở Trần không nhịn được nhìn Quý Thịnh thêm.

Người này... Vẫn thích suy diễn hệt như xưa, có điều đúng lúc Sở Trần đỡ phải tự giải thích.

Mà ở nơi khác, dáng vẻ Lệ Dục cũng làm cho các giáo quan khác cảm thấy không hiểu ra sao.

Dẫu sao cũng là cấp trên, tóm lại vẫn phải quan tâm.

Mấy người nháy mắt ra hiệu, cuối cùng một người trong đó tìm Lệ Dục: "Giáo quan Sở, hình như sắc mặt anh có vẻ không tốt lắm, sao vậy?"

Lệ Dục cau mày nhìn anh ta, không lập tức mở miệng.

... Không nhiều người ở đây biết về quan hệ giữa Lệ Dục và Sở Trần. Dù dùng câu "Tôi có một người bạn" để mở đầu, cũng khó bảo đảm sẽ không bị đoán ra.

Đến lúc đó danh tiếng của Sở Trần sẽ càng không tốt.

Lệ Dục không thích nghe người khác nói xấu Sở Trần.

Anh đột nhiên nghĩ tới lúc trước ở Vọng Thành, ngày nào Sở Trần cũng thích xem những bộ phim truyền hình tình cảm kia, nói không chừng sẽ có biện pháp, anh hỏi: "Bình thường anh có hay xem phim truyền hình không?"

Giáo quan kia hơi sửng sốt: "Có xem."

"Vậy có thể giới thiệu mấy bộ hay không..."

Lệ Dục suy nghĩ: "Kiểu phim theo đuổi lại vợ ấy."

Giáo quan hơi sửng sốt.

Ồ.

Không ngờ huấn luyện viên Sở còn biết phim theo đuổi lại vợ à!

Anh ta tràn đầy phấn khởi nói: "Nào nào, tôi biết mấy bộ..."

...

Khoảng ba ngày trôi qua, phi thuyền đến tiền tuyến.

Mọi người để hành lý vào ký túc xá theo danh sách trước đó rồi nghỉ ngơi khoảng hai giờ, hai giờ chiều hôm đó đã bị giáo quan Sở gọi tập hợp, kéo đến nơi tiếp giáp giữa Trùng tộc và chiến sĩ.

Nơi tiếp giáp có xây một tường thành trùng điệp dài mấy cây số, một bên tường thành là căn cứ sinh sống của các chiến sĩ, bên kia là địa bàn của Trùng tộc.

Tường thành này trong suốt, cao gần chục tầng. Mặc dù Trùng tộc biết bay nhưng độ cao trung bình không cao, không bay lên được, thi thể rơi vào chân tường thành sẽ bị dọn dẹp rất nhanh, không giữ lại.

Lúc này mọi người có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài qua tường thành.

... Ở những chỗ Trùng tộc đi qua, gần như không có cây cối xanh lá gì, bầu không khí trầm lặng.

"Tường thành này dùng vật liệu đặc biệt, có thể hoàn toàn ngăn cách tấn công tinh thần, nhưng cần bảo vệ mỗi ngày, bên kia chính là chiến sĩ đang bảo vệ tường thành."

Lệ Dục chỉ hai bên.

Chỉ thấy cứ cách mỗi một khoảng cách lại có năm, sáu người vận chuyển sức mạnh tinh thần của mình.

Hẳn là chiến sĩ thường trú ở đây, hoặc cũng có thể là chiến sĩ nhập ngũ.

"Khi ra khỏi tường thành, lúc chiến đấu với Trùng tộc, trên người các cậu đều sẽ mang theo vật liệu quý giá này. Nó dùng để ngăn cách tấn công tinh thần của đồng đội. Vật liệu này cần các cậu bảo vệ định kỳ, mỗi người lính chỉ có một cái, nếu vứt đi..."

Lệ Dục khựng lại một nhịp, quay đầu nhìn mọi người: "Thì tương đương với việc vứt mạng của các cậu."

Tất cả mọi người hơi mím môi, ghi nhớ chuyện này ở trong lòng.

"Ù ù..."

Cách đó không xa, mấy Trùng tộc như nhận ra được điều gì, không hẹn mà cùng vỗ cánh bay tới chỗ này.

Đôi mắt màu đỏ tươi của bọn chúng sáng lên như đèn lồng, chân trước hình lưỡi hái to tầm mét năm, không ngừng tấn công tường thành. Hiển nhiên, bọn chúng muốn tiến vào đây, ăn thịt tất cả con người.

Trông tường thành này giống như thủy tinh, rất không bền chắc, hai bên lại cách quá gần, các chiến sĩ đứng ở một bên đều có thể quan sát hình dáng Trùng tộc trong nháy mắt.

Có vài người nhát gan, không nhịn được mà lui về phía sau.

Theo bản năng, Lệ Dục quay đầu tìm Sở Trần ở trong đám đông.

Sở Trần đứng ở bên cạnh Văn Hướng Dương, hình như sự chú ý của cậu đều đã bị Trùng tộc hấp dẫn, hoàn toàn không nhìn thẳng vào mắt anh.

Lệ Dục hơi cau mày, trong lòng lại phiền não, dâng lên dụ.c vọng muốn phá hủy tất cả.

Anh nhớ tới những bộ phim truyền hình xem trong mấy ngày này.

Nhân vật trong phim chọc giận vợ, sau đó sẽ cố gắng gây ấn tượng, cuối cùng là "mạnh mẽ chiếm lấy"... Sở Trần thích xem dạng phim truyền hình này, chắc cũng sẽ tương đối hợp với kiểu như vậy.

Lệ Dục nghĩ tới đây, đuôi mắt chợt đỏ lên.

Đôi mắt đỏ khiến khuôn mặt của Lệ Dục trở nên quyến rũ trong nháy mắt.

Xung quanh, các chiến sĩ đều không hướng về phía Lệ Dục, bọn họ đều chú ý đến Trùng tộc bên ngoài tường thành rồi, không ai thấy sự thay đổi của Lệ Dục.

"Các cậu chờ ở đây, không nên ra ngoài."

Lệ Dục thấp giọng nói. Anh không đợi chiến sĩ xung quanh phản ứng đã đưa tay ấn tường thành lõm xuống, ánh sáng nhàn nhạt hiện ra, ngay sau đó, Lệ Dục cất bước đi ra ngoài từ bên trong tường thành.

"Vù vù..."

"Tạch tạch tạch."

Những Trùng tộc kia đột nhiên ngửi thấy mùi loài người còn sống thì không khỏi kích động, tần số vỗ cánh gia tăng, cho dù cách tường thành cũng có thể truyền vào lỗ tai mọi người.

Hình như bọn chúng hô hào đồng bọn.

Lệ Dục cười khẩy.

Trong chớp mắt, một cơn gió bão lớn lấy Lệ Dục làm trung tâm chợt tản ra.

Gió bão kia vô cùng khủ.ng bố, cuốn sạch tất cả mọi thứ ở trước mắt. Mấy Trùng tộc cách Lệ Dục rất gần bị thắt cổ chỉ trong nháy mắt, máu đỏ nhất thời bắn lên tường thành.

"A!"

Có sinh viên thét lên, lui về phía sau mấy bước.

Mà những Trùng tộc khác bị mấy Trùng tộc đã chết gọi tới, hình như cũng ý thức được nguy hiểm. Chỉ tiếc hình dáng bọn chúng quá lớn, tốc độ bay cũng không nhanh, còn chưa kịp chạy trốn đã bị gió bão đuổi sát theo, toàn bộ bị nuốt chửng vào cơn bão.

Mọi người đã được huấn luyện chừng một năm, có rất nhiều người đều mong mỏi có thể vận dụng sức mạnh tinh thần của mình đến tối đa, bảo vệ quê hương, lúc này thấy cảnh tượng như vậy, adrenalin* không khỏi lên cao, kích động.

(*: Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm)

"Giáo quan Sở đẹp trai quá!"

"Đỉnh đỉnh đỉnh, quá đỉnh, đây chính là sức mạnh tinh thần cấp S đó sao? Hâm mộ quá..."

"Tôi cũng muốn đánh chết Trùng tộc! Anh trai tôi bị Trùng tộc bao vây tấn công dẫn đến bạo loạn tinh thần, tôi muốn trả thù cho anh trai tôi!"

"Thật ra thực lực của Trùng tộc không quá mạnh, bọn chúng chủ yếu cậy đông hiếp yếu. Dù sao cũng là chủng tộc có thể sinh sôi không ngừng, số lượng quả thực quá mức khổng lồ. Chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút khi chiến đấu với Trùng tộc, không lạc đàn, trước khi sức mạnh tinh thần giảm sút thì nhanh chóng quay về tường thành gần nhất là sẽ có người tiếp ứng, sẽ không xảy ra chuyện gì."

Có người bắt đầu phổ cập.

"Sợ là sợ cách tường thành quá xa, không có ai tiếp viện..."

"Không phải cả đội tác chiến sao? Chúng ta phải tin tưởng đồng đội mình!"

"Đúng, chúng ta là chiến hữu mà!"

Gần đây tường thành vốn không có nhiều Trùng tộc, Lệ Dục đi ra ngoài một chuyến như đi càn quét sạch rồi trở lại, trên người đầy máu.

Nhân tố chiến đấu trong cơ thể anh bị kí.ch thích, nhưng không thể giết sảng khoái, chỉ cảm thấy cả người có vô số sức mạnh tinh thần mà không phá.t tiết được. Anh hơi cụp mắt, trên môi có lấm tấm vết máu rơi xuống, lúc ngẩng đầu, đôi mắt màu đỏ làm cho tất cả sinh viên ở xung quanh đều sửng sốt. Nhưng anh không thèm để ý, chỉ nhìn chằm chằm Sở Trần ở cách đó không xa.

Sở Trần ngẩn ra.

Lúc này tầm mắt của Lệ Dục giống như là báo săn mồi, phong tỏa thức ăn của mình vậy.

Sở Trần ý thức được điều gì, lui về phía sau một bước, nhưng Lệ Dục lại chủ động đi tới chỗ Sở Trần.

Bây giờ khí thế của Lệ Dục có hơi đáng sợ.

Trên người anh đều là máu, tất cả sinh viên ở bên cạnh không dám đến gần Lệ Dục, càng không dám cản đường, đồng loạt tự động nhường ra một con đường cho Lệ Dục đi tới. Lệ Dục đi đến trước mặt Sở Trần, tay nắm cổ tay Sở Trần: "Đi theo tôi. Những người khác giải tán, trở về căn cứ, không có mệnh lệnh của tôi, không cho phép tự tiện ra khỏi tường thành."

Tất cả mọi người đều mơ hồ đầu óc.

Tại sao giáo quan Sở chỉ dẫn Sở Trần đi?

"Là sao?"

Bạn Sở Trần Văn Hướng Dương và Vương Vũ là bị hỏi nhiều nhất.

Nhưng hai người đều không rõ, vẻ mặt mờ mịt: "Không biết... Có thể là có chuyện gì muốn nói với cậu ấy?"

"Nhưng có chuyện gì mà chỉ cho Sở Trần biết, chúng ta không có tư cách biết à?"

"Có cảm giác quái quái sao ấy... Ánh mắt giáo quan Sở nhìn Sở Trần lúc ấy..."

"Tôi đột nhiên nghĩ ra, bọn họ đều họ Sở, có phải là họ hàng không?"

"Hả?"

Tốc độ đi bộ của Lệ Dục càng lúc càng nhanh, lực siết cổ tay Sở Trần của anh cũng từ từ tăng thêm. Anh đột nhiên quay đầu, nhìn Sở Trần từ đầu tới đuôi với đôi mắt tràn đầy vẻ cướp đoạt.

Thấy Sở Trần tê dại da đầu, giống như đã bị vạch trần.

Cuối cùng, Lệ Dục đưa tay ra, không để ý sẽ bị người khác thấy, ôm ngang Sở Trần. Quần áo của Sở Trần nhất thời dính máu tươi trên người Lệ Dục.

Cậu sợ hết hồn, vội vàng nhìn bốn phía, thấy xung quanh không có ai mới thở phào nhẹ nhõm, cau mày hỏi: "Anh làm gì đấy?"

Lệ Dục không lên tiếng, nhưng hô hấp đã trở nên dồn dập.

Anh ôm Sở Trần, bị bao bọc trong gió, một đường trở lại ký túc xá. Mở cửa, Lệ Dục ném Sở Trần lên giường, anh kéo cổ áo của mình, cởi hai nút áo, nhưng không thể nào cởi ra.

Anh gấp gáp hôn môi Sở Trần.

Đầu lưỡi Sở Trần nhất thời bị mút chặt.

Cậu ngẩng đầu lên theo bản năng, lông mi dày run run, nhưng nhớ ra bây giờ mình còn đang giận dỗi Lệ Nhiên, tay cậu nhất thời kháng cự mà đẩy một cái: "Lệ Dục... Buông ra."

Lệ Dục không nghe lời.

Đến khi nụ hôn này kết thúc, anh mới lui ra một chút.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lệ Dục đều là Sở Trần, anh đưa tay ra, lúc này cuối cùng cũng không khẩn cấp nữa, bắt đầu ung dung, thong thả cởi nút áo sơ mi của Sở Trần.

Anh thấp giọng nói: "Cục cưng, anh muốn."

"Anh là dụ.c vọng của bọn họ."

"Anh chưa từng kiềm chế mình."

"Anh biết ở trong lòng em, bọn anh đều là một người, nhưng bọn họ phạm lỗi, theo lý không liên quan gì đến anh. Em không thể bởi vì bọn họ mà định tội anh, còn không để ý đến anh được."

Nói xong câu cuối cùng, Lệ Dục có hơi oan ức.

Sở Trần mím môi không nói lời nào.

Lệ Dục cũng không quan tâm, giọng của anh vang lên ở bên tai Sở Trần: "Anh yêu em."

"Sở Trần."

Anh như sợ Sở Trần không nghe rõ, không ngừng bày tỏ tấm lòng của mình.

Anh nói: "Sở Trần, anh yêu em, rất yêu em."

Tiếng tim đập của Sở Trần dần dần tăng tốc độ, nhiệt độ xung quanh lên cao.

Cậu không khỏi ngửa đầu nhìn Lệ Dục.

Vết máu ở khóe miệng Lệ Dục đã trở nên nhạt đi không ít, còn mắt của anh thì vẫn đỏ như cũ. Trong đôi mắt như có lửa đốt, trông có hơi tà ác, nhưng vô cùng quyến rũ, đầy sức hấp dẫn.

Yết hầu của anh lên xuống, quân trang trên người bị kéo xốc xếch, nút áo bị cởi ra, lộ ra da thịt bên trong...

Sở Trần không ngu.

Thật ra trong lòng của cậu vẫn luôn rất rõ ràng.

... Bản thân Lệ Dục chính là ý chí của Lệ Nhiên.

Anh và Lệ Phần không giống nhau. Lệ Phần xuất hiện là bởi vì cảnh ngộ khi còn bé của Lệ Nhiên, còn Lệ Dục chính là nhân cách sinh ra do dụ.c vọng thúc giục sau khi Lệ Nhiên kết hôn với Sở Trần.

Cho nên lời Lệ Dục nói chính là lời Lệ Nhiên muốn biểu đạt.

Nhưng mà...

Sở Trần cười khẩy, nắm quần áo của mình, không để cho Lệ Dục hành động.

Cậu nhấc chân đạp Lệ Dục, lưu lại một dấu giày ở sau người anh: "Ồ, anh yêu em, cho nên sau khi anh đi ra ngoài giết chóc, trở lại đã trực tiếp ôm lấy em mà không sợ bị người khác nhìn thấy. Sau khi làm trên người em dính toàn là máu, anh ném em lên giường, khiến giường cũng dính máu tùm lum, thậm chí còn chưa đi tắm mà đã muốn làm chuyện kia với em?"

"Anh tưởng em dễ dỗ như vậy thật à?"

Sở Trần khẽ xì một tiếng, chê bai: "Bây giờ anh giặt quần áo, giặt ga trải giường, tắm cho em mau lên!"

Lệ Dục: "..."

Lệ Dục chớp mắt.

Rõ ràng phim anh xem không hề diễn như vậy!

Sao Sở Trần lại một mình một kiểu thế!

...

Chuyện bên lề:

Lệ Dục: Tôi xem phải phim pha kè rồi, thuốc tiêm này tới cực kỳ không phải lúc!

Kim tiêm: Lỗi tại tui cả được chưa?