Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 144




Sau khi chạy 30km, Sở Trần và Hoắc Lăng xuống núi, chạy chậm một đường về căn cứ, vừa vào phòng học đã bị Lệ Dục đợi bọn họ từ lâu kéo vào trong phòng, bắt đầu đối chiến tinh thần.

Sau hơn bốn tiếng đồng hồ, huấn luyện tinh thần ngày hôm đó cuối cùng cũng kết thúc.

Sắc trời dần dần tối xuống, các binh sĩ lần này trong căn cứ đều bị giáo quan dân đi tập hợp trong hội trường nhỏ.

Một năm mới bắt đầu, tân binh được đưa tới, còn những binh sĩ đã được huấn luyện tròn một năm như bọn họ thì sắp tới tiền tuyến thật sự, chiến đấu trực diện với Trùng tộc, bảo vệ nước nhà.

Những ngày tháng sau đó mới là gian nan nhất.

Tất cả mọi người đều nhận ra được điều này.

Trong hội trường rất yên tĩnh.

Mỗi một video được chiếu... Là cảnh tượng các chiến sĩ chiến đấu ở tiền tuyến.

Trùng tộc to lớn đáng sợ giương cánh bay lên, chúng giơ lưỡi hái, chém đứt những chiến sĩ có sức mạnh tinh thần yếu, không thể chống lại được!

Trong video một mảnh hỗn loạn, có tiếng gào thét hoảng sợ của nhân loại, còn có tiếng kêu với tần suất thấp của Trùng tộc, hỗn loạn lại với nhau, ồn tới mức tinh thần con người cũng căng chặt.

Vô số người đang chiến đấu, cũng có vô số người đã ngã xuống, còn có người đang liều mạng bảo vệ chống đỡ cho đồng đội của mình. Máu tươi văng đầy màn hình, mùi máu tanh dường như xông về phía tất cả những người đang xem.

Có một số người chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này đã nghiêng đầu nôn khan.

Văn Hướng Dương vẫn luôn sợ hãi Trùng tộc, thấy vậy thì con người hơi rụt lại, không nhịn được mà vươn tay bóp lấy cánh tay của Sở Trần.

Sở Trần có thể cảm nhận được rõ ràng bàn tay lạnh lẽo hơi run rẩy của cậu ta, vỗ vỗ an ủi: "Đừng sợ. Mấy con Trùng tộc đó chỉ trông dọa người thôi, sức mạnh tinh thần của chúng không cao như chúng ta, huống hồ chúng ta còn là chiến hữu. Chỉ cần bố trí chiến lược chính xác thì sẽ không bị giết đâu."

Bờ môi Văn Hướng Dương run rẩy: "Ừ."

Tất cả video kết thúc, Lệ Dục bước lên bục.

Đôi mắt lạnh lùng của anh quét qua tất cả mọi người.

"Tôi chiếu những video này là mong các cậu có thể ý thức được rằng, chiến trường không phải trò đùa, mà thân phận hiện tại của các cậu, đã không còn là sinh viên nữa, mà là binh sĩ."

Hàm dưới Lệ Dục hơi căng chặt, giọng nói anh trầm ổn: "Trùng tộc không có trí tuệ, không có lòng đồng cảm, trời sinh chỉ biết giết hại, số người chết khi đi nghĩa vụ quân sự mỗi năm không phải con số nhỏ. Bọn họ hy sinh thân mình cho vũ trụ, là anh hùng, là dũng sĩ bảo vệ ngân hà của chúng ta, để càng nhiều người bình thường có thể sinh sống yên ổn, thân là giáo quan của các cậu, điều tôi càng hy vọng đó là..."

Anh dừng lại một chút, dịu giọng đi: "Tôi hy vọng mồ hôi một năm qua của các cậu sẽ không uổng phí, tôi hy vọng các cậu đều có thể quay về hành tinh của mình an toàn, sống cuộc sống bình thường."

Vành mắt rất nhiều người đều hơi ẩm ướt.

Lệ Dục lại nói: "Tôi, Sở Dục, là tổng giáo quan của các cậu, sẽ cùng lên chiến trường với các cậu. Trong ba năm tiếp theo, chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau, trở thành động đội kề vai sát cánh chiến đấu."

"Tám giờ sáng ngày mai, tất cả mọi người tập hợp ở sân huấn luyện. Thẳng tới tiền tuyến!"

"Rõ!"

Tất cả mọi người đồng thanh đáp.

Mọi người đi ra khỏi hội trường nhỏ.

"Không ngờ giáo quan Sở bình thường trông lạnh lùng mà mấy lúc cảm xúc dạt dào lên cũng ra gì phết đấy."

"Đúng đó."

"Những video kia đáng sợ quá, nhiều người chết như vậy... May mà một năm nay tôi không lười biếng, nếu không chắc chắn sẽ sợ chết khiếp, tới lúc đó còn chưa gặp được Trùng tộc thì phòng tuyến tâm lý đã bị phá vỡ trước rồi."

"Đậu má, mấy cậu nhìn bên kia kìa! Hình như giáo quan Sở đang được người khác tỏ tình á!"

Drama luôn thu hút người khác.

Người xung quanh ríu rít ồn ào, Sở Trần nhìn theo tầm mắt bọn họ, chỉ thấy cách đó không xa, một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, nhìn trông rất lanh lợi đang đứng bên cạnh Sở Dục.

Cô ấy cười sang sảng, nhìn Lệ Dục với đôi mắt ngưỡng mộ: "Giáo quan Sở, ngày mai chúng ta phải tới tiền tuyến rồi, em sợ mình không nói thì không còn cơ hội nữa..."

"Em thích thầy."

Lệ Dục khẽ cau mày.

Cô gái kia rất thông minh, nhìn ra được ánh mắt của Lệ Dục.

Cô ấy không đợi Lệ Dục trả lời, nói thẳng: "Em biết thầy không thích em, dù sao thì trước đó chúng ta cũng chưa từng tiếp xúc, cá nhân em cũng chẳng xuất sắc gì, em chỉ muốn nói ra tấm lòng của mình vào thời khắc này thôi, không cần thầy đáp lại. Cảm ơn thầy đã nghe, cũng mong hành động này không gây ra rắc rối cho thầy."

Nói xong, cô gái cúi chào rồi quay người rời đi.

Khuôn mặt cô hơi đỏ, vừa quay lại đội ngũ đã bị mấy cô gái nhỏ bao vây.

"Oa, cậu to gan thật đấy!"

"Nhìn giáo quan với khoảng cách gần như thế nào? Có phải trái tim sắp nhảy ra ngoài luôn không?"

"Tôi thấy hình như giáo quan cũng không tức giận lắm, có khi thầy ấy cũng có thiện cảm với cậu thì sao? Tôi cảm thấy cậu nên đợi thầy ấy trả lời, nhỡ đâu thầy ấy đồng ý?"

Bề ngoài giáo quan Sở đẹp trai bức người, vai rộng eo hẹp chân dài, cả người đầy khí thế, nghe nói sức mạnh tinh thần là cấp S, người có điều kiện như vậy, ai mà không rung động chứ?

Nhưng mà giáo quan Sở lạnh lùng quá, chỉ một ánh mắt lướt qua đã có thể đông cứng người rồi, cho nên đa số đều không dám đi tỏ tình.

Cô gái cười lên, xua tay với đôi mắt sáng lấp lánh: "Các cậu đừng trêu tớ nữa, tớ biết thầy ấy sẽ không đồng ý đâu. Chúng ta mau về thôi."

Trong đám người.

Lệ Dục quay đầu nhìn sang, Sở Trần, tầm mắt hai người đối diện nhau.

Khóe miệng Sở Trần hơi cong lên, chớp mắt với Lệ Dục, dùng bụng ngón tay khẽ chạm vào môi mình.

Nửa tiếng đồng hồ sau, hai người gặp mặt trong nhà ăn.

Sở Trần vừa bắt đầu xử lý nguyên liệu, ngước mắt lên đã nhìn thấy Lệ Dục đi tới, đôi mắt sáng lên, khuôn mặt cậu chan chứa ý cười, chào hỏi một tiếng, lại thấy Lệ Dục đi thẳng về phía cậu, vươn tay ra ôm lấy cậu cúi đầu hôn xuống.

Sở Trần: "?"

Nụ hôn này giống như bão táp vậy, cuốn lấy Sở Trần.

Sở Trần bị ép lùi lại hai bước, chống vào bức tường đằng sau, rõ ràng trên môi là xúc cảm mềm mại, nhưng Lệ Dục lại cho Sở Trần cảm giác giống như đang bị xâm lược.

Đợi nụ hôn dài dằng dặc của hai người kết thúc, Sở Trần vươn tay ra ôm lấy cổ Lệ Dục, nhỏ giọng hỏi: "Sao hôm nay anh kích động thế?"

Một tay Lệ Dục nâng sườn mặt Sở Trần lên: "Em không tức giận à?"

Sở Trần chẳng hiểu ra sao: "Vì sao phải tức giận?"

Lệ Dục dịu giọng nói: "Em nhìn thấy rồi đấy, có người tỏ tình với anh."

Sở Trần cười nói: "Không phải điều này chứng minh anh rất xuất sắc sao? Anh cũng đâu có đồng ý, anh vẫn là của em mà, có gì mà em phải tức giận chứ?"

Lệ Dục nhìn Sở Trần, hồi lâu cũng không nói gì.

Qua một lúc, anh thấp giọng nói: "Sở Trần, anh muốn công khai với em."

Sở Trần chớp mắt.

"Anh lại có d.ục vọng mới."

"Anh muốn để tất cả mọi người đều biết em là của anh, muốn khi gặp tình huống này một lần nữa, có thể thẳng thắn nói với người khác rằng em là người yêu của anh, muốn trên người em dính đầy hơi thở và dấu vết của anh, có thể không cần nói mà người trên cả thế giới đều biết chúng ta là một đôi, là người yêu, là chồng chồng."

Giọng nói Lệ Dục đè rất thấp, vốn dĩ giọng anh đã giàu từ tính, lúc này nói xong một đoạn, Sở Trần nghe xong cũng hơi đỏ mặt.

Lệ Dục lại tới gần.

Anh không hôn sâu Sở Trần mà chỉ chạm lên khóe môi, sườn mặt Sở Trần từng chút một.

Sở Trần cảm thấy hơi ngứa, không nhịn được mà bật cười, vươn tay ra đẩy Lệ Dục: "Đừng, đừng hôn nữa."

Lệ Dục nhìn Sở Trần chăm chú.

Sở Trần chỉ đành như dỗ trẻ nhỏ, vươn tay ra bóp mặt Lệ Dục: "Em có cách gì đâu? Anh nhìn em cũng vô dụng thôi."

Lệ Dục: "Anh có cách."

Sở Trần: "?"

Sở Trần nghi ngờ hỏi: "Cách gì?"

Con người tối đen của Lệ Dục nhìn chằm chằm Sở Trần, lại không chịu nói chi tiết thêm, mà chỉ vươn tay ra ôm lấy eo cậu thật chặt, nhắc nhở: "Lát nữa là hai người bạn kia của em sẽ tới."

Sở Trần bật cười: "Vậy mà anh còn không mau nói?"

Câu trả lời của Lệ Dục là cọ mũi của Sở Trần.

Sở Trần nhún vai: "Được rồi, thế thì em đợi kết quả luôn. Anh còn không đi ra à? Em phải nấu cơm rồi."

Cậu có thể đoán được đại khái Lệ Dục không nói là muốn cho cậu niềm vui bất ngờ, vậy thì cậu cũng không cần gặng hỏi tiếp nữa... Thực ra Sở Trần rất hưởng thụ cảm giác biết là có quà, nhưng lại không biết bên trong có gì, đợi mở ra để xem.

Tò mò, mong đợi, lại ngọt ngào.

Là một loại trải nghiệm rất mới mẻ, cũng là kỷ niệm mà sau này có thể lấy ra để hồi tưởng lại.

Ăn cơm xong, Sở Trần dẫn hai người bạn của mình về kí túc xá, giữa đường lại gặp Quý Thịnh.

Trong tay Quý Thịnh cầm một cái hộp, đang tìm Sở Trần: "Sở Trần, cậu đi theo tôi một chuyến."

Đợi hai người đi xa một chút, Quý Thịnh đưa cái hộp cho Sở Trần với vẻ mặt nghiêm túc: "Đây là thứ gửi cho cậu từ khu một Vọng Thành, hình như rất khẩn cấp, cậu xem đi."

Sở Trần nhướng mày.

Vọng Thành cách tiền tuyến rất xa, thêm vào đó quản lý trong thời gian nghĩa vụ quân sự khá nghiêm khắc, bình thường cho dù phụ huynh có nhớ nhung cũng sẽ không tùy tiện gửi đồ cho con, nếu không hôm nay anh gửi, ngày mai tôi gửi thì sẽ loạn hết mất.

Thứ đồ này có thể tới tay Sở Trần bây giờ, có lẽ là vì nể mặt Quý Thịnh.

Sở Trần vươn tay ra nhận lấy hộp: "Cảm ơn."

Cậu không định trực tiếp mở ra trước mặt Quý Thịnh mà vẫy tay: "Vậy tôi đi trước nhé."

Quý Thịnh: "Được."

Sở Trần đoán rằng có thể thứ đồ này có liên quan tới Lệ Nhiên, cậu quay đầu lại nói với Văn Hướng Dương Vương Vũ một tiếng rồi đi tìm Lệ Dục.

Sở Trần quen cửa quen nẻo, sau khi cửa mở ra thì trực tiếp đi vào phòng cởi giày, khoanh chân ngồi trên giường.

Mở hộp ra, là hai tuýp thuốc được gói cẩn thận.

Bên cạnh còn có một bức thư tay.

Sở Trần đọc qua một lượt hơi sững sờ, quay đầu lại nhìn Lệ Dục: "Là ba mẹ gửi tới, thuốc ức chế bạo loạn tinh thần. Lần này không phải là lô thuốc của H-310 nữa, là do Viện nghiên cứu Đế Quốc đã kiểm tra rồi, an toàn đáng tin."

Lệ Dục: "Ừm."

Anh không hứng thú lắm.

Tinh thần bạo loạn đều do Lệ Nhiên có sức mạnh tinh thần thấp chấp nhận chịu đựng.

... Như vậy cũng giảm thương tổn tới xung quanh xuống thấp nhất.

Trong thời gian một năm Sở Trần thực hiện nghĩa vụ quân sự tới đây, trừ thời gian thích ứng mấy ngày đầu, sau đó Lệ Nhiên vẫn luôn nhờ vào cơm Sở Trần nấu, việc bạo loạn tinh thần của anh đã cải thiện rõ rệt, biểu hiện cụ thể là... từng cách khoảng mười mấy ngày thì sẽ bạo loạn một lần, bây giờ đã đổi thành hai ba tháng một lần rồi.

Lệ Nhiên bị bạo loạn tinh thần, từng đau đớn tới mức muốn hủy diệt tất cả, bây giờ lại cảm thấy, những đau đớn đó không phải không thể chịu đựng được.

Chỉ cần chịu đựng chút thôi.

Cho nên thứ thuốc này, đã không còn ý nghĩa quá lớn với Lệ Nhiên nữa.

"Nếu như đã là bên Đế Đô gửi tới, chắc là có thể thử xem." Sở Trần lấy thuốc ra xem, nói: "Nhưng nếu như anh không muốn dùng cũng được, dù sao thì cũng có em ở đây rồi."

Sở Trần nói lời này rất tự nhiên.

Lệ Dục rung động trong lòng, vươn tay ra ôm lấy Sở Trần: "Tối nay đừng đi nữa."

Sở Trần ngẩng đầu.

Bởi vì môi trường khá đặc biệt, thời gian một năm nay hai người có thể nói là thanh tâm quả dục, có lúc một tháng cũng chưa chắc đã làm một lần, nghĩ cẩn thận lại, hình như lần trước... vẫn là cái lần dụ Hoắc Lăng đi, làm ở trên núi cùng với Lệ Dục.

Căng thẳng kíc.h thích.

Nhớ tới cảnh tượng ngày đó, Sở Trần hơi khô miệng, lập tức đồng ý.

Một tiếng đồng hồ sau, Sở Trần túm lấy cánh tay của Lệ Dục, đang cầu xin anh chậm chút thì đột nhiên cảm thấy động tác của người trước mặt dừng lại.

Cậu nhân cơ hội nghỉ ngơi, trong mấy giây đồng hồ cảm nhận được sự khác thường.

Lệ Phần tới rồi?

... Không đúng.

Nếu như là Lệ Phần, bây giờ chắc chắn đã cử động từ lâu rồi.

Sở Trần ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt lạnh lùng mang theo chút hoảng loạn của Lệ Nhiên.