Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 114




Lệ Nhiên nghe Sở Trần nói cuộc giao dịch trăm triệu, đôi mắt lạnh nhạt vẫn luôn bình tĩnh nhìn người trước mặt.

Sở Trần rất đẹp.

Nhất là đôi mắt long lanh kia, luôn phát ra ánh sáng, rất có tinh thần, cậu rất thích cười, cho dù không nói gì thì khóe miệng cũng sẽ vô thức cong lên.

Dường như trên thế giới này không có điều gì có thể khiến cậu u sầu vậy.

Cho dù có, cũng sẽ không chiếm cứ cảm xúc của cậu quá lâu.

Sở Trần bị ánh mắt không mang theo chút d.ục vọng nào của Lệ Nhiên bao phủ, vô thức cảm thấy mình như một con quỷ háo sắc đang khinh nhờn mỹ nhân lạnh lùng, mà mỹ nhân lại không còn chỗ nào để trốn.

Chậc.

Nghĩ vậy thấy cũng kí.ch thích ghê ấy nhờ.

Sở Trần tới gần, hôn nhẹ lên khóe môi Lệ Nhiên.

Lệ Nhiên không lùi về sau tránh né.

Hô hấp hai người thuận lợi đan vào nhau.

Nhiệt độ xung quanh dần tăng lên.

Sở Trần khẽ nghiêng đầu, rất tự nhiên khiến nụ hôn này sâu thêm. Một tay cậu ấn lên bả vai Lệ Nhiên, một tay chống người mình, hôn mãi hôn mãi đến đè Lệ Nhiên xuống, nằm trên giường luôn.

"Nhiên Nhiên."

Sở Trần lẩm bẩm gọi tên anh, sau đó lại hôn anh tiếp.

Cảm giác đầu lưỡi quấn lấy nhau khiến da đầu Sở Trần như muốn nổ tung.

Số lần Lệ Nhiên và Sở Trần hôn nhau, nghiêm túc mà nói thực ra không nhiều... Toàn bị người khác làm gián đoạn, cho nên kĩ thuật hôn của Lệ Nhiên cũng không tốt lắm.

Nhưng chính cái cảm giác trúc trắc này, lại rất vừa ý Sở Trần.

Đầu lưỡi khẽ lướt qua hàm trên, ngưa ngứa, Sở Trần ngẩng đầu lên, "ưm" một tiếng.

Cậu to gan dời xuống dưới, rất nhanh đã tới chỗ kia của Lệ Nhiên.

Cơ thể hai người dựa sát vào nhau.

Lệ Nhiên thoáng cứng đờ.

Sở Trần lại không hề động đậy, như đang đợi gì đó, không tới một phút đồng hồ, Lệ Nhiên đã bại trận, đôi mắt xinh đẹp của anh nhìn Sở Trần, hàng mi khẽ run lên, khàn giọng: "Để anh."

Sở Trần chỉ đợi câu này của Lệ Nhiên.

Cậu khẽ cười, hơi thở ra có mùi thơm nhàn nhạt, nói với giọng mềm mại: "Được ạ."

Một lúc sau, Sở Trần đạt c,ao trào, hài lòng thỏa mãn như một con mèo nhỏ phơi đủ nắng vào buổi trưa, đầu dùng sức cọ lên bả vai Lệ Nhiên.

Tuy rằng hai người không làm tới cùng, nhưng Sở Trần có thể chấp nhận hai người làm từ từ từng bước một.

Dù sao thì sớm muộn gì anh ấy cũng phải tới thôi.

Huống hồ nếu thực sự không được, còn có thể gọi Lệ Dục ra mà.

Nghĩ tới đây, Sở Trần lại hóa thân thành bạch tuộc, ôm chặt lấy Lệ Nhiên, vui vẻ ngủ thiếp đi.

...

Buổi sáng ngày hôm sau, Sở Trần vừa ra ngoài liền đối diện với Quý Thịnh.

Cậu tinh thần phấn chấn chào hỏi Quý Thịnh.

Hiệu quả cách âm của biệt thự nhà họ Lệ không tệ, tối qua Quý Thịnh hoàn toàn không nghe thấy tiếng ở phòng bên cạnh, còn về lời Sở Trần nói, là cố ý trêu Lệ Nhiên thôi.

Sở Trần cười nói: "Anh cứ tự nhiên, tôi đi nấu cơm."

Quý Thịnh rất tò mò về tay nghề nấu nướng của Sở Trần.

Anh ta đi theo sau Sở Trần, cùng đi vào phòng bếp: "Sáng nay ăn cái gì?"

Sở Trần cười nói: "Hôm nay tâm trạng tốt, có thể nấu phong phú một chút."

Bây giờ cậu nấu nướng đã rất thuận tay rồi, chỉ chưa tới nửa tiếng đồng hồ đã nấu xong bữa sáng của ba người.

"Lệ Nhiên đâu?" Quý Thịnh lại hỏi: "Còn chưa dậy à?"

"Đã dậy rồi, nhưng xuống thì còn cần chút thời gian."

Sở Trần cười với Quý Thịnh với vẻ ái muội: "Anh Quý Thịnh đừng quá nghiêm khắc với anh ấy, dù sao thì đêm qua anh ấy cũng mệt lắm."

Quý Thịnh: "?"

Quý Thịnh có hơi kinh ngạc.

Chuyện đó của đôi chồng chồng, là chuyện rất riêng tư.

Quý Thịnh chưa bao giờ nghĩ rằng Sở Trần sẽ nói những điều này với mình, hơn nữa...

Hôm qua anh ta đã gặp Lệ Nhiên, biết được tính cách của người kia khá lạnh lùng, cơ thể nhìn trông cao hơn Sở Trần một chút, hai người nếu như đứng với nhau, chắc chắn trông Sở Trần sẽ nhỏ hơn. Anh ta còn tưởng rằng, với cái tính vừa ôn hòa vừa mềm mại này của Sở Trần, sẽ là bên thụ động.

Không ngờ em trai này của anh ta, lại là người nắm quyền chủ động.

Đúng là không nên nhìn người qua vẻ bề ngoài.

Quý Thịnh càng xác định Sở Trần sống rất tốt.

"Đúng rồi."

Sở Trần lại cất lời, hỏi với giọng điệu rất tùy ý: "Vọng Thành xảy ra chuyện gì vậy? Cần anh ở đây lâu như thế? Dân bản địa luôn ở đây như tôi cũng chẳng biết có điều gì khiến anh phải tự mình tới đây."

Quý Thịnh: "Không phải chuyện lớn gì đâu. Lần này tới đây, chủ yếu vẫn là thăm cậu."

"Ồ."

Sở Trần thấy anh ta không muốn nói lắm, đoán rằng có thể là nhiệm vụ mang tính bảo mật, bèn không hỏi nhiều nữa: "Nhà chúng tôi không có quy củ gì đâu, nếu như anh đói thì có thể ăn trước, không cần để ý tới chúng tôi. Tôi đi lên tầng gọi Nhiên Nhiên."

"Được." Quý Thịnh đồng ý.

Sở Trần đi lên tầng, nhìn thấy Lệ Nhiên đang mặc quần áo, cậu đi tới nói: "Có cần em giúp anh không?"

"Không cần."

Giọng điệu Lệ Nhiên bình tĩnh, lại quay về dáng vẻ lạnh lùng, cứ như dáng vẻ độ.ng tình đêm qua là giả vậy: "Anh cho người của quân đoàn rời khỏi Vọng Thành trước rồi, bên cạnh em không có ai, sau này đi đâu thì cũng để anh đi theo, đừng có đi một mình."

Sở Trần cười khẽ một tiếng: "Sao thế, anh sợ xem xảy ra chuyện à? Bây giờ cho dù Sở Nguy Vân có muốn ra tay với em, cũng chẳng còn cách nào nữa."

"Văn Gia Ngọc."

Lệ Nhiên nói: "Tính cách của Văn Gia Ngọc khá cố chấp, rất có thể sẽ vì chuyện trước đây mà oán hận em, tuy rằng em giúp Sư Hạo Ngôn, nhưng khó bảo đảm rằng anh ta sẽ không nói bóng gió. Hơn nữa, mục đích Quý Thịnh tới đây lần này là Văn Gia Ngọc."

Sở Trần hiểu ra ngay.

Cũng phải.

Trừ Văn Gia Ngọc ra, đúng thật là Quý Thịnh không có lí do nào khác để tới Vọng Thành.

Người của Quân đoàn Phần Diệm không cố định nơi ở, nếu như Quý Thịnh vì muốn ra tay với bọn họ nên mới cố ý để bọn họ tra nhà họ Sở thì hành vi cũng ti tiện quá thể rồi, vả lại thời gian cũng không phù hợp.

Có điều...

Sở Trần đi tới bên cạnh Lệ Nhiên, vươn tay ra nghịch tóc Lệ Nhiên: "Một Quân đoàn trưởng quân đội liên minh như anh ấy mà không đi đánh giặc, còn lo chuyện của Văn Gia Ngọc nữa? Toàn năng quá rồi đó. Hơn nữa tối qua anh đột nhiên quyết định giữ anh ấy ở lại, khiến em tưởng anh muốn biết anh ấy tới Vọng Thành làm gì chứ, ban nãy em còn ở dưới tầng dò hỏi mục đích anh ấy tới Vọng Thành, tiếc là anh ấy không nói."

Lệ Nhiên không ngờ rằng Sở Trần lại to gan như thế, lại hỏi thẳng Quý Thịnh luôn.

Anh nghiêng đầu sang nhìn Sở Trần.

Ánh nắng chiếu sáng đường viền khuôn mặt như mạ lên một lớp.

Sở Trần gần như có thể nhìn thấy rõ được từng sợi lông tơ thật nhỏ trên mặt Lệ Nhiên.

Cậu chuyển tầm mắt xuống, nhìn thấy một dấu hôn nho nhỏ trên xương quai xanh của Lệ Nhiên, không nhịn được mà nhớ tới ngày hôm qua, khàn giọng hỏi: "Nhìn em làm gì? Anh muốn hôn em à?"

Lệ Nhiên: "..."

Lệ Nhiên cụp mắt xuống, lặng lẽ cài cúc áo sơ mi.

Ngón tay thon dài của anh hành động thong thả, một cúc rồi tới một cúc, rất nhanh đã che đi dấu hôn trong tầm mắt Sở Trần ban nãy kia, đợi mặc quần áo xong rồi, Lệ Nhiên mới nói: "Bảo anh ta ở lại, đúng thật là để giám sát. Nhân vật như thế này, đặt trước mắt vẫn an toàn hơn."

"Ồ."

Sở Trần tùy tiện đáp một tiếng, đột nhiên vươn tay, ngăn Lệ Nhiên lại: "Anh đợi đã."

Lệ Nhiên: "?"

Tay Sở Trần sờ tới, mở cúc ra, trong tầm mắt của Lệ Nhiên, cậu khom người tới gần hôn lên dấu hôn kia, sau đấy mới đóng cúc lại cho anh.

Sở Trần ngước mắt, vỗ vai Lệ Nhiên: "Nhiên Nhiên làm nhanh lên, Quý Thịnh còn đang đợi chúng ta dưới tầng để ăn cơm kia kìa. Nếu như nửa tiếng nữa chúng ta mới xuống, chắc chắn anh ấy sẽ nghĩ rằng mới sáng ngày ra chúng ta lại làm thêm một lượt đấy."

Nói xong, Sở Trần chớp mắt, cười nói: "Tuy rằng điều này chứng minh anh rất mạnh, nhưng em sẽ xấu hổ đó."

Lệ Nhiên: "..."

Lệ Nhiên biết Sở Trần đang nói đùa, không nhịn được cũng cười khẽ theo, khàn giọng nói: "Đừng quậy."

Sau khi hai người xuống tầng, Quý Thịnh vẫn chưa động đũa.

Sở Trần kéo ghế ra: "Xin lỗi, chậm trễ ở bên trên một lúc."

"Không sao." Quý Thịnh lắc đầu, ánh mắt lướt qua người Sở Trần và Lệ Nhiên, thấy tầm mắt hai người luôn vô tình chạm vào nhau, bầu không khí xung quanh trở nên ái muội, anh ta liền cụp mắt xuống.

Ăn xong bữa sáng, Quý Thịnh tỏ ý vẫn còn việc, rời khỏi biệt thự.

Nơi cuối cùng mà Văn Gia Ngọc mất tích là khu một Vọng Thành.

Thứ Quý Thịnh phải tra, không phải là thuốc có vấn đề gì, mà là bây giờ Văn Gia Ngọc đang ở đâu, cho nên mới ở lại khu một Vọng Thành một thời gian.

Anh ta mở vòng tay thông minh ra, đăng nhập vào mạng quân đội liên minh.

Cùng lúc này.

Hệ tinh hà H-310.

Sư Hạo Ngôn bất an đi lại trong phòng: "Cậu nói thật à?"

Thuộc hạ cung kính cúi đầu, khóe mắt có thể nhìn thấy chàng trai không mảnh vải đang cuộn người trong lồ.ng chim cách đó không xa, cậu ta không khỏi cúi đầu càng thấp hơn: "Đúng ạ, tin tức này tuyền ra từ mạng nội bộ, nhưng cụ thể bây giờ anh ta đang ở đâu, đã tra ra được gì, đều không thể biết hết, chỉ biết chuyện này là anh ta tiếp nhận."

Lông mày Sư Hạo Ngôn cau chặt.

Vì sao?

Với thực lực và địa vị của Quý Thịnh, chuyện của Giai Ngọc không đáng để nhắc tới, vì sao anh ta lại tự mình đi tìm?

Rõ ràng chỉ là chết một vài người thôi, cần gì phải cố gắng bức ép vậy chứ?

Sư Hạo Ngôn xua tay mất kiên nhẫn: "Được rồi, xuống đi."

Anh ta chợt sững lại, bổ sung thêm một câu: "Cậu làm rất tốt chuyện này, đi nhận thưởng đi."

"Vâng."

Sau khi thuộc hạ đi rồi, Sư Hạo Ngôn mới đi vào trong lồ.ng chim.

Văn Gia Ngọc đã bị làm cho hôn mê từ lâu rồi, sau đó bị tiếng nói của Sư Hạo Ngôn và thuộc hạ đánh thức, nhưng khi đó cậu ta nghe không rõ, lúc này thấy Sư Hạo Ngôn đi vào, mơ mơ màng màng ngồi dậy, vô thức dựa vào bên cạnh Sư Hạo Ngôn: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Sư Hạo Ngôn sầm mặt nói: "Quý Thịnh tới tìm em."

Quý Thịnh?

Văn Gia Ngọc trừng đôi mắt nai xinh đẹp: "Là... là Quân đoàn trưởng quân đội liên minh kia sao?"

"Đúng." Sư Hạo Ngôn tùy tiện đáp một tiếng, trong lòng có hơi bất an.

Khi đó lúc anh ta dẫn Văn Gia Ngọc đi, thuốc ức chế của Văn Gia Ngọc còn chưa xảy ra chuyện, Văn Gia Ngọc không có người thân, Sư Hạo Ngôn không cảm thấy có người nào sẽ để ý một người bình thường đi đâu.

Ai mà biết được, tất cả mọi thứ sau đó đều thoát khỏi dự liệu của Sư Hạo Ngôn.

Tác dụng phụ của thuốc ức chế khiến cho tất cả những người bị bạo loạn tinh thần lại càng thêm yểu mệnh, chẳng mấy sẽ chết.

Cái chết của hàng vạn người, khiến chuyện này trở nên vô cùng chấn động toàn Tinh Tế, nhưng điều này đối với Sư Hạo Ngôn cũng không phải đường cùng. Dư luận chỉ là nhất thời, thời gian sẽ xoa dịu những âm thanh trên mạng... Thời gian trước Sư Hạo Ngôn thuê thủy quân xử lý, lại tìm người tung scandal về mấy nghệ sĩ, chuyện này đúng thật là đè xuống được một chút, không đến mức ngày nào cũng ở trên đầu đề.

Nhưng Quý Thịnh lại tới.

Tự mình tới tìm Văn Gia Ngọc.

"... Thu dọn đi, chúng ta đi ngay bây giờ." Sư Hạo Ngôn cau mày, mở vòng tay thông minh, liên lạc với Sở Trần lần nữa.

Có một số chuyện, anh ta không tiện ra mặt để làm.

Văn Gia Ngọc chìm đắm vào cái tên "Quý Thịnh" này.

Trước đây lúc ở phòng nghiên cứu khoa học của hệ tinh hà H-310, cậu ta may mắn được gặp Quý Thịnh một lần.

Quý Thịnh là Quân đoàn trưởng quân đội liên minh, quanh người đều tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, nhìn thì vô cùng lạnh nhạt, nhưng Văn Gia Ngọc biết, thực ra tính cách của anh ta rất tốt, có việc cầu xin anh ta, cơ bản thì anh ta sẽ không từ chối.

Nếu như...

Văn Gia Ngọc thất thần nghĩ, nếu như cậu ta thẳng thắn nói ra những lỗi lầm trước đây với Quý Thịnh, bảo đảm rằng nhất định sẽ sửa lại thuốc, đưa tất cả những nghiên cứu về mặt nâng cao sức mạnh tinh thần cho Quý Thịnh, Quý Thịnh có bảo vệ cậu ta không?

...

Chuyện bên lề:

Quý Thịnh: Cậu đang nằm mơ đấy à?