"Anh trai."
Sở Trần điềm đạm đáng yêu nói: "Em nên làm gì bây giờ? Trái tim em đau quá."
Lệ Phần: "..."
Làm gì là làm gì?
Cậu hỏi tôi phải làm gì, sao tôi biết được phải làm gì?
Huống hồ chi Lệ Phần vốn cũng là Lệ Nhiên, đương nhiên biết Lệ Nhiên không ngoại tình.
Tình huống này, anh căn bản không giải thích được.
Thôi bỏ đi.
Lệ Phần vuốt mặt.
Dù sao thì người bị nói ngoại tình cũng là Lệ Nhiên, người cần phải giải thích là Lệ Nhiên, không liên quan gì đến mình hết... mình chỉ cần viết nguyên nhân hậu quả của tất cả những chuyện này vào vòng tay thông minh là được rồi.
Còn về phần sau khi Lệ Nhiên tiếp nhận thân thể phải giải quyết thế nào, đây không phải là chuyện mà mình phải bận tâm.
Vậy là, Lệ Phần thản nhiên nói: "Đợi Lệ Nhiên quay lại cậu hỏi lại nó cho kỹ càng xem rốt chuyện này là thế nào, có thể là có hiểu lầm gì đó. Mà nếu nó làm thế thật, tôi sẽ giúp cậu đòi lại công bằng."
"Anh trai, anh thật tốt."
Sở Trần nói, không nhịn được mà nghẹn cười, may mà lúc này Lệ Phần không nhìn cậu. Cậu nhích tới nửa bước, lại nắm tay Lệ Phần, đầu ngón tay hai người quấn quýt cùng nhau. Sở Trần lắc qua lắc lại, như đang làm nũng nói với anh: "Anh trai, nếu không có anh thì em biết phải làm thế nào đây... Nghe anh nói như thế, em lại muốn hôn anh nữa rồi."
Lệ Phần: "?"
Lệ Phần nghe thấy lời này, đột nhiên nhớ đến một vấn đề rất quan trọng.
... Lẽ nào Sở Trần không cảm thấy chính cậu ta có vấn đề gì sao?
Anh không nhịn được mà nhìn Sở Trần không dời mắt, hỏi cậu: "Không phải bây giờ cậu cũng đang ngoại tình đó sao?"
Hơn nữa đối tượng ngoại tình còn là anh!
Sở Trần chớp chớp mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng cậu không có bất cứ cảm giác áy náy gì, mà ngược lại, ngay sau đó liền phấn chấn nói: "Anh trai, cuối cùng anh cũng chấp nhận chúng ta có quan hệ gian díu với nhau rồi sao? Trời ạ, anh đồng ý cho em một thân phận rồi à?"
Lệ Phần: "???"
Thân phận gì?
Tôi không phải!
Tôi không có!!
Ý của tôi không phải thế!!!
Lệ Phần lập tức cảm thấy cả người mình không ổn chút nào, dường như tới lúc này anh mới phản ứng lại được rằng Sở Trần đang nắm tay anh nên nháy mắt liền giơ cổ tay lên, kéo giãn khoảng cách giữa hai người lại lần nữa. Anh nói: "Tôi không nói thế! Là cậu ngoại tình, không phải tôi. Cả ngày cậu đều quyến rũ tôi, tôi còn chưa đồng ý. Cho nên, là cậu đơn phương ngoại tình, không có chút liên quan gì tới tôi cả!"
Nói xong, Lệ Phần nhanh chân bước ra ngoài.
... Anh không thể ở lại đây thêm một phút một giây nào nữa hết.
Sở Trần hỏi với theo từ sau lưng anh: "Anh trai, không ở lại ăn trưa rồi hẵng đi sao?"
"Không ăn!"
Giọng nói tràn ngập lửa giận của Lệ Phần vọng lại.
Chậc.
Chọc anh tức giận rồi.
Sở Trần nhìn theo bóng lưng như đang viết hai chữ "tức giận" của Lệ Phần, không kìm nổi thấp giọng bật cười. Nhưng mà nghĩ tới bệnh trên người người này, Sở Trần vẫn nhanh chân đuổi theo, ngay lúc Lệ Phần sắp đi ra ngoài, cậu giữ cánh tay Lệ Phần lại.
Cậu thấp giọng nói: "Anh trai, thức ăn em làm có lợi cho mọi người, anh ở lại ăn một bữa đã rồi hãy đi."
Lệ Phần giật mình.
Vẻ mặt của Sở Trần rất ôn hòa, giọng điệu cũng rất dịu dàng, lực kéo tay anh cũng chẳng hề lớn, dường như anh chỉ cần vung tay nhẹ một cái là đã có thể hất Sở Trần ra vậy.
Chính thái độ thế này, lại khiến Lệ Phần chẳng hiểu ra sao mà không còn tức giận nữa.
Hơn nữa, anh mơ hồ có một cảm giác, rằng nếu lần này vẫn dùng thái độ táo bạo để đối xử với Sở Trần thì chính là đang phụ với thái độ nhượng bộ của Sở Trần, sau này anh cũng đừng hòng được cậu cho mình sắc mặt tốt nữa.
Lệ Phần biết thời biết thế, lập tức xụ mặt nói: "Tôi bị cậu kéo về, chứ không phải tôi tự nguyện đâu đấy."
Sở Trần: "?"
Lệ Phần bổ sung thêm: "Lát nữa nếu Lệ Nhiên hỏi, cậu không thể nói bừa được, bởi vì tôi bị cậu ép buộc. Trong lúc ăn cơm, và cả thời gian tôi ở lại đây, cậu không được động tay động chân với tôi nữa."
"... Rồi rồi rồi."
Sở Trần đáp vài câu qua loa, thấy Lệ Phần đổi giày lần nữa, khóe miệng cậu nhếch lên.
Lúc mấy người máy thu dọn bàn ăn, Sở Trần tiến vào nhà bếp, tính làm một phần cơm trẻ em đáng yêu cho bạn nhỏ Lệ Phần miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.
...
Đế Đô.
Mẹ của Quý Thịnh - Giản Vân đến thăm ông cụ như thường lệ.
Bà đi tìm bác sĩ trước, hỏi thăm tình huống cụ thể của ông cụ thế nào.
"Dì Vân, bây giờ bệnh tình của ông cụ vẫn được khống chế tốt, tiếp tục giữ vậy là được rồi."
Bác sĩ và Quý Thịnh cũng coi như là bạn bè, xưng hô cũng theo Quý Thịnh: "Chú ý bổ sung dinh dưỡng, không nên tức giận, không nên chịu kích thích, ông cụ lớn tuổi rồi, nghe lời ông cụ một chút dì ạ."
"... Được."
Giản Vân thở dài.
Chuyện của Giản Đại...
Xem ra không thể nói thật cho ông cụ biết được rồi.
Vừa nghĩ đến em gái nhà mình, Giản Vân không thể khống chế được cảm xúc.
Bà ngồi trong hành lang ngoài cửa một lúc rồi mới vào phòng bệnh.
Vừa ngồi xuống liền nghe ông cụ đang nằm trên giường bệnh hỏi: "Thằng nhóc Quý Thịnh kia sao lại không đến? Chê tôi phiền có phải không?"
Giản Vân để mấy món đồ mình mang tới sang một bên, bà bất đắc dĩ nói: "Ba nói thế mà nghe được à? Quý Thịnh đối xử với ba như thế nào ba còn không cảm nhận được sao? Không phải do gần đây nó bận à? Hình như là viện khoa học ở một tinh cầu xa xôi nào đó xảy ra chút chuyện, rất nhiều bệnh nhân bạo loạn tinh thần đều vì vậy mà bệnh tình nặng thêm. Con nghe nói ảnh hưởng rất lớn, số người chết rất nhiều, nhưng không tìm được người điều chế thuốc đó."
"Nó đến đó rồi?"
"Dạ, vốn dĩ chuyện này cũng không phải do nó phụ trách, nhưng gần đây quân bộ rất rối ren, thêm hai tháng nữa là lại có một tốp lính mới đến nữa. Nó ngại phiền phức nên liền chủ động tiếp nhận chuyện này, muốn vào quân doanh muộn một chút đó ba."
"Giết gà dùng dao mổ trâu." Ông cụ hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng biết Quý Thịnh mặc dù là Quân đoàn trưởng, nhưng có đôi lúc, quyền lên tiếng không nằm trong tay anh ta.
Gần đây quân bộ cãi đến cãi đi, Quý Thịnh đi xa như thế, đoán chừng cũng là vì muốn được yên tĩnh.
Ông chuyển mắt, quay đầu nhìn Giản Vân: "Ba cũng có xem tin tức kia, hình như nơi đó rất gần Vọng Thành?"
Vừa nhắc đến Vọng Thành, Giản Vân liền cảm thấy hơi căng thẳng.
Lúc còn trẻ ông cụ rất nghiêm khắc, Giản Vân không dám nói dối trước mặt ông, nhưng chuyện của Giản Đại, chắc chắn bà không thể tùy tiện làm bậy mà nói cho ông cụ biết được. Giờ khắc này lòng bàn tay bà đã toát mồ hôi, cố gắng bình tĩnh, gật đầu nói: "Dạ, hình như là rất gần, đi khoảng nửa tháng là tới nơi. Có cần bảo Quý Thịnh dành chút thời gian rảnh đi thăm Giản Đại không ạ?"
Trước giờ, chỉ cần nhắc đến Giản Đại là ông cụ liền tức giận.
Nhưng lần này, ông cụ bất ngờ im lặng, không biết nghĩ đến điều gì mà ông cụ lại lộ ra vẻ hoài niệm.
Giản Vân cúi đầu, hốc mắt hơi ửng đỏ.
Dù sao cũng là con gái mình, nói không đau không thương đều là giả cả.
Giản Vân giơ vòng tay thông minh lên: "Con nói cho thằng nhỏ Quý Thịnh một tiếng."
Âm cuối của bà còn hơi run rẩy.
May mà chỉ hoài niệm có một thoáng thôi, ông cụ không phụ kỳ vọng của Giản Vân, "xì" một tiếng, cao giọng nói: "Đi thăm nó làm gì? Ba trăm triệu cho nó năm đó còn không đủ cho nói xài chắc? Cái thằng Sở Nguy Vân kia đúng là, sợ hãi rụt rè, ngoài cái mặt ra, thật sự chẳng có tích sự gì khác nữa, nhìn là thấy tức, không gặp! Hơn nữa, đoạn tuyệt quan hệ có ý nghĩa gì đâu phải con không biết. Con nhóc đó không đến đây thăm lão già này thì thôi, hà cớ gì ba phải khuất phục nó? Quý Thịnh cũng không biết dì nhỏ nó là ai, sự nghiệp lại bận rộn, đừng có bảo nó đi lung tung, đi đi về về phải mất cả tháng đấy."
Ông cụ nói một tràng, tính tình y như năm xưa.
Dáng vẻ sinh long hoạt hổ đó, không giống với đang bị bệnh chút nào cả.
"... Dạ dạ dạ."
Trong lòng Giản Vân thầm thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy nói: "Con đi rót cho ba tách trà, ba nghỉ một lát đi, quở trách suốt một hồi như thế, ai không biết con cho rằng ba đang mắng kẻ thù đó."
Ông cụ kéo chăn lên: "Hừ, chứ chẳng phải đúng là kẻ thù sao?"
Khu một Vọng Thành, nơi dừng phi thuyền.
Quý Thịnh xuống phi thuyền, đi ra từ lối đi đặc biệt, sau khi kiểm tra vòng tay thông minh, phát ra một tiếng "tích" nhỏ.
"Ngài là..."
Nhân viên kiểm tra kia thẩm tra đối chiếu tin tức xong, khẽ gật đầu nói: "Mời ngài đi bên này ạ."
Màn hình giả lập bên cạnh chiếu ra dung mạo của Quý Thịnh.
Dáng vẻ của anh ta hoàn toàn không giống trong phòng giả lập trước đó, có thay đổi cực kỳ lớn.
Dung mạo vốn dĩ anh tuấn có vẻ rất ôn hòa vô hại, giờ đã trở nên bình thường đến không thể bình thường hơn, trong một đám người nhìn lướt qua cũng không nhớ được. Nếu bây giờ mẹ của Quý Thịnh đứng bên cạnh anh ta cũng không nhất định có thể nhận ra anh ta được.
... Đây là vì phòng trường hợp mình bị nhận ra, nên mới cố tình ngụy trang như thế.
Nhưng dù đã như thế, Quý Thịnh vẫn thu hút sự chú ý của mọi người.
Anh ta thân hình thon dài, như hạc giữa bầy gà, khí thế toàn thân không gì sánh kịp, dù chỉ đơn giản đứng im ở đó thôi, nhưng đã trông không giống với nhưng người khác rồi.
Nhìn tư liệu trên đỉnh đầu, Quý Thịnh đi tới nơi ở khi trước của nhà họ Sở trước.
Trước đây nhà họ Sở cũng coi như có quyền lên tiếng ở khu một Vọng Thành, nơi ở được lựa chọn cũng rất tốt, vật liệu xây dựng cũng đều là hàng cao cấp số một, chỉ tiếc giờ nó đã bị đạo tặc vũ trụ san bằng.
Bây giờ mảnh đất này đã bị bán đi, làm khoản nợ mà nhà họ Sở phải bồi thường do làm ăn, đền được phần lớn khoản nợ của nhà họ Sở.
Khi Quý Thịnh đến nơi thì nhìn thấy có người đang thi công, xây dựng lại phòng ốc.
Bên đường, có một người đàn ông trung niên đang ngồi bên đường, ánh mắt nhìn đội thi công máy móc trước mặt.
Quý Thịnh đứng bên cạnh, vừa nhìn liền nhận ra người này chính là Sở Nguy Vân trong hồ sơ.
Là chồng của dì nhỏ anh ta.
Là ba của em họ.
Bước chân Quý Thịnh thoáng khựng lại, anh ta mặt không cảm xúc đi tới, ngồi xuống bên cạnh Sở Nguy Vân.
Sở Nguy Vân nhìn anh ta một cái.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Quý Thịnh hỏi: "Tâm trạng không tốt à?"
Sở Nguy Vân dời tầm nhìn.
Ông ta không biết người này có nhận ra mình không, nhưng trong tiềm thức ông ta vẫn nghĩ rằng khoảng thời gian mình làm gia chủ nhà họ Sở cũng coi như phô trương, có lẽ người này nhận ra mình, chỉ là không hiểu tại sao anh ta lại bắt chuyện với mình thôi.
Trên người ông ta giờ không còn gì để lợi dụng nữa rồi.
Quý Thịnh cũng không hy vọng Sở Nguy Vân trả lời.
Anh trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Sở Nguy Vân, hai bên im lặng một lúc lâu, sau đó Quý Thịnh trực tiếp hỏi thẳng: "Năm đó dì nhỏ của tôi chết thế nào? Chuyện này có liên quan đến ông không?"
Sở Nguy Vân sửng sốt.
Dì nhỏ gì cơ?
Ông ta phản ứng lại, trong lòng đột nhiên có một suy đoán mơ hồ, ông ta hơi kinh ngạc quay đầu nhìn Quý Thịnh.
Sắc mặt Quý Thịnh vẫn thản nhiên như thường: "Làm sao? Ông cho rằng nhà họ Giản rời khỏi Vọng Thành thì sẽ mãi mãi không quay về nữa sao?"
Khóe miệng Sở Nguy Vân hơi run rẩy.
Nói thật, không chỉ là nhà họ Sở cảm thấy như thế, toàn bộ những gia tộc khác đều nghĩ như vậy cả.
Năm đó lúc nhà họ Giản rời đi vô cùng chấn động, mâu thuẫn giữa nhà họ Giản và Giản Đại, và cả chuyện cuối cùng nhà họ Giản cắt đứt quan hệ với Giản Đại, để lại cho Giản Đại 300 triệu, được dân chúng dùng làm đề tài buôn chuyện rất lâu.
Nhiều năm như thế, nhà họ Giản quả thật không có bất kỳ tin tức gì.
Tại sao...
Tại sao lại đột nhiên xuất hiện vào thời điểm mấu chốt này.
Sở Nguy Vân vừa nghĩ đến tình cảnh bây giờ của nhà họ Sở liền thở hổn hển.
Quý Thịnh không có kiên nhẫn nhiều lời với Sở Nguy Vân, anh ta trực tiếp hỏi: "Em họ của tôi ở đâu?"
Lần này anh ta đến đây, chủ yếu là muốn hỏi về sau Sở Trần có dự định gì.
Trong tin tức quân đoàn đưa cho chỉ viết Sở Trần bị lưu lại khu một Vọng Thành chứ không nói rõ bây giờ cậu đang ở đâu. Quý Thịnh cảm thấy, có lẽ Sở Trần ở cùng với Sở Nguy Vân.
Đầu Sở Nguy Vân nhất thời dính như tương hồ, ông ta chỉ nghĩ vì sao nhà họ Giản lại tìm tới đây, không hề chú ý tới lời Quý Thịnh nói.
Quý Thịnh hơi nhíu mày, chỉ đành đổi cách xưng hô, giọng anh ta trầm lại, hỏi lại một lần nữa: "Sở Trần ở đâu?"
Sở Nguy Vân ấp a ấp úng nói: "Nó... nó kết hôn rồi."
...
Chuyện bên lề:
Lệ Phần: Quý Thịnh? Kẻ thù gặp nhau hận đỏ mắt!
Quý Thịnh: Em rể?
Lệ Phần:???