Nam Phụ Cải Biên: Nam Nữ Chủ Tránh Xa Ta Ra

Chương 60: Người Yêu Của Trác Thiếu




_ Tiểu Thiên Thiên ~ - Trác Tường Vi khẽ gọi Phùng Tiểu Văn mà cậu lúc này đã lim dim ngủ cũng chỉ ậm ừ cho xong. - Vợ à ~

_ Ừ —— Để tôi ngủ đi.

Trác Tường Vi bật cười, cũng may hắn nhanh trí mở ứng dụng ghi âm ra trước, về sau đợi lừa được người về nhà rồi nhất định sẽ cho Tiểu Thiên Thiên nghe từng File một.

Mà Phùng Tiểu Văn không biết mình bị con cáo già nào đó gài bẫy vẫn ngon lành ngủ, hôm sau tung tăng đi học.

Đến trường mới biết vụ đánh nhau hôm trước của ban chín và Trác chủ tịch đã được dọn dẹp đâu vào đấy. Cũng không có bằng chứng chứng minh là mấy học sinh 11-9 đánh nhau bởi camera ở cổng trường đã bị xoá, học sinh thì dứt khoát không chịu khai ra lớp nào tụ tập đánh nhau ở trước cổng trường. Đám đầu gấu trường kia thì bị thương nặng, có thằng còn đang hôn mê kia kìa.

Nói thế thôi chứ cậu biết thừa là Trác gia nghe tin cậu chủ nhà mình đánh nhau liền nhanh chóng xử lí êm đẹp ngay trong ngày rồi.

Còn xử lí kiểu hoà bình hay đe doạ lại không phải chuyện mà Phùng Tiểu Văn cần quan tâm.

Cậu trở về với dáng vẻ con ngoan trò giỏi ( giỏi ngủ gật trong lớp) khiến các thầy cô tức mà không làm gì được.

Chịu thôi, người dưới tay Trác thiếu gia, muốn ăn hiếp cũng không ăn hiếp nổi.

Học ( ngủ) xong hai tiết, Phùng Tiểu Văn duỗi người đứng dậy xuống Cangteen mua gì đó ăn lót dạ. Sáng nay dậy muộn, còn bị Trác Tường Vi bắt chẹt vụ nấu ăn, dây dưa một hồi thành ra cả hai chẳng ai nhét được cái gì vào bụng.

Cậu chọn đại cái bánh nào đó rồi trả tiền, vừa bóc ra thì đã nghe thấy mấy nữ sinh bên cạnh xì xào bàn tán.

_ Ê ê, tụi mày, không đi hóng biến đi còn ở đây lo ăn, hình như cái bà ngực bò nào đấy đến trường mình rồi tự nhận là người yêu của chủ tịch hội học sinh trường mình đấy! Giờ vẫn còn đang ăn vạ ở lớp người ta kìa!

_ Thật á?!! Mà người yêu thật hay người yêu giả? Ăn vạ thì tao nghĩ là giả thôi, kiểu thấy sang bắt quàng làm họ í. Đi, anh em mình đi xem con mẹ nào dám tự nhận là bồ của Trác thiếu!

Phùng Tiểu Văn nghe vậy, dằn lòng không được xông thẳng đến đánh vào mặt Trác Tường Vi, ăn hết cái bánh trên tay sau đó đường hoàng đi xem kịch!

_ Trác Tường Vi! Anh nói rõ ràng cho tôi! Chúng ta không phải đang quen nhau sao? - Emili hét lên, đôi đồng tử xanh thẳm tỏ rõ sự tức giận.

_ Có sao? - Ngược lại với vẻ mặt đó, Trác Tường Vi cực kì bình tĩnh, ra hiệu cho Trấn Tiểu Trì giải tán những người đang túm lại hóng hớt drama xung quanh.

Lúc Phùng Tiểu Văn đi đến đã thấy bạn học mặt than Trấn Tiểu Trì đang giải tán bạn học như đi sơ tán người tị nạn rồi.

Nhưng nói sao thì nói, phàm là thứ mà Phùng Tiểu Văn đã muốn xem thì cậu sẽ xem cho bằng được.

Trấn Tiểu Trì bên ngoài không biểu hiện gì những nội tâm thiếu nữ sợ hãi sâu sắc.

Bây giờ mà không cho anh dâu đi vào thì sau này ảnh ghim mình chết. Còn bây giờ cho ảnh vào thì lão đại ghim mình chết! Biết làm sao giờ!

Cậu ta dùng hết chất xám mười mấy năm suy nghĩ, lão đại nhìn qua là biết thê nô thấy ớn rồi, sau này hai người họ kết hôn, chắc chắn chuyện lớn nhỏ gì anh dâu quyết định hết, lão đại không dám cãi lại đâu. Tóm lại bây giờ vẫn là ôm đùi anh dâu tốt hơn.

Bị lão đại ghim một chút thì đã sao.

Khổ trước sướng sau thế mới giàu.

Và kể từ đó, Phùng Tiểu Văn không biết sao lại có thêm một tên đàn em trung thành.

Trấn Tiểu Trì dẹp luôn ba cái suy nghĩ lung tung trong đầu, dẫn Phùng Tiểu Văn vào phòng học ban một, nơi hai người kia đang to tiếng cãi nhau.

Thật ra là chỉ có mình Emili Ruston thôi. Chứ nhìn Trác Tường Vi bình thản lắm, đến nỗi Phùng Tiểu Văn còn buột miệng hỏi hắn ta “ Sắp đi chưa? ”

Trác Tường Vi khuôn mặt có chút vặn vẹo, nhìn nét mặt Tiểu Thiên Thiên, chắc hắn ‘ sắp đi ’ thật rồi a.

_ Ủ ôi. Trác đại ca giờ còn có cả phụ nữ đến tìm cơ đấy. Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ.

Phùng Tiểu Văn nhìn dáng vẻ ám muội của hai kẻ nào đó, khoé miệng hơi nhếch lên.

Trác Tường Vi rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, dùng ánh mắt phóng thêm vài đạo sét về phía Trấn Tiểu Trì đang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tai.

Trấn Tiểu Trì: Sau này em theo phe anh dâu. Xem anh còn bắt nạt em kiểu gì!

Emili nhìn mấy tên con trai trước mặt vẫn cứ mải mê làm trò con bò mà quên mất sự hiện diện của mình. Cô ta có tức tối nhìn Trác Tường Vi, có khổ sở vì đoạn tình cảm vừa chớm nở đã lụi tàn lại cay cú vì bị lừa một vố thật đau.

_ Bớt làm trò đi! Trác Tường Vi, cậu nói rõ ràng ra cho tôi! - Cô ta cau mày.

Mà ngược lại đó là Trác Tường Vi vẫn mải mỉm cười lấy lòng Phùng Tiểu Văn, giây sau quay lại nói chuyện với cô ta thì chỉ còn dáng vẻ nhàn nhạt. Giống như đây chẳng phải chuyện của hắn.

_ Tôi chẳng có gì để nói cả. Như cô đã biết thôi, lúc trước anh họ tôi có một dự án vướng phải một số giấy tờ tào lao, mà chỗ giấy tờ đó lại nằm trong tay tiểu thư Rutson đây, nên tôi buộc phải dùng một số mánh khoé nhỏ để lấy lại số tờ vốn thuộc về Trác gia.