Nam Phụ Cải Biên: Nam Nữ Chủ Tránh Xa Ta Ra

Chương 56: Đưa Người Về Nhà




Ăn xong, cả lũ lại kéo nhau hát karaoke, sau đó lại ra bờ sông ăn kem rồi mới ai về nhà nấy, chỉ riêng Phùng Tiểu Văn được Trác Tường Vi đưa về và Tâm Như Phúc chờ lão Tuý đến đón là ở lại một lúc nữa.

Đợi hai người kia lên taxi, Trác Tường Vi cũng gọi tài xế riêng của mình đến. Sau đó nhân lúc Phùng Tiểu Văn tỉnh tỉnh mơ mơ đưa người về nhà.

Chiếc xe đi một đoạn đường dài, sau đó vòng vào một khu biệt thự cao cấp. Lúc đến nơi thì Phùng Tiểu Văn đã ngủ gục xuống vai Trác Tường Vi. Mà ai kia cũng không định đánh thức người dậy.

Hắn đắp cho cậu một chiếc chăn mỏng rồi bế cậu vào nhà.

Vốn dĩ ban đầu Trác Tường Vi định đưa cậu về luôn nhà chính Trác gia, nhưng lại nghĩ chỗ đó nhiều người, hắn muối tranh thủ ăn đậu hủ của cậu cũng khó.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là đưa Phùng Tiểu Văn về căn hộ riêng của mình, có gì còn tiện bề hành động.

Hắn đặt cậu lên giường, bắt đầu giúp cậu thay đồ. Nhưng nếu chỉ thay đồ thoi thì thật chẳng giống Trác Tường Vi tẹo nào.

Bàn tay thon dài bắt đầu sờ loạn, từ cách tay cho đến bắp đùi Phùng Tiểu Văn, cái bụng nhỏ đáng yêu, bờ mông căng tròn.

Chỗ nào cũng phải bị hắn sờ qua một lần.

Sờ xoạng xong, Trác Tường Vi vẫn chưa thoả mãn, bắt đầu hôn lên môi mỏng của Phùng Tiểu Văn.

Phiến môi hồng hồng vì bị làm phiền mà vô thức chu ra, cả khuôn mặt nhỏ nhăn lại. Nhưng dù là Phùng Tiểu Văn đang thể hiện sự khó chịu của mình thì trong mắt Trác Tường Vi cậu lại đang mời gọi hắn, trêu tọc hắn.

Nếu như bây giờ Phùng Tiểu Văn mà tỉnh táo chắc chắn sẽ thở dài thườn thượt, bất lực nói: Haiz, đúng là lòng dạ đàn ông!

Cậu hơi mở mắt, mất một lúc mơi xác định người đang phá đám không cho mình ngủ là Trác Tường Vi thì híp mắt. Sau đó quàng tay ra sau cổ hắn cười ngây ngô.

_ Trác đại ca ~ ưm ~ Trác đại ca ~~

Giọng của Phùng Tiểu Văn bình thường chính là dễ nghe, giờ còn cố tình làm cho nó trở nên dễ thương thì thật sự...

Trác Tường Vi bật cười, hắn xoa đầu bé Hamster nhỏ đang say củ mình - Ừ, tôi đây.

Nhận được câu trả lời, Phùng Tiểu Văn càng thêm dân vào người Trác Tường Vi, cái đầu nhỏ dụi dụi vào ngực hắn - Trác đại ca ~ không cho anh* đến chỗ bà ngực bò đó nữa! Anh mà đến đó nữa là em tuyệt! Giao!

Trác Tường Vi nghe được hai chữ tuyệt giao liền nhíu mày, khuôn mặt chẳng mấy chốc trần xuống. Mà trái tim vừa giật nảy một cái của Phùng Tiểu Văn nói cho cậu biết nguy hiểm đang ở gần.

Cậu theo bản năng dùng hai chân vòng qua eo Trác Tường Vi, hai tay ôm cổ hắn, cả người như con bạch tuộc dính lấy hắn. Mới làm cho tâm trang của Trác đại ca tốt hơn một chút.

Hắn cũng ôm ngang lưng cậu, xoay người để cậu trên, dùng bàn tay to dài ép cậu nhìn thẳng vào mặt hắn - Nói đi, đã xảu ra chuyện gì?

Chuyện gì mà lại khiến bé con của hắn giận dỗi hắn lâu như vậy.

_ Còn phải nói! Chính là cậu! Cậu với cái là cô Ru Ru gì đó. Cô ta thì có cái gì tốt đâu, thế cậu** cứ nói nói cười cười với cô ta suốt! Chiều hôm đó ở trường nè, rồi tối hôm đó nè! Cậu cậu cậu —— cậu còn lên giường với cô ta huuuuuuu.

Thấy cậu khóc, Trác Tường Vi luống cuống dùng ngón tay lau nước mắt cho cậu, còn dịu dàng hôn lên mặt cậu. Bắt đầu trấn an bé Hamster nhà mình - Đâu đâu, ai lên giường với cô ta đâu. Tôi chỉ có mình em thôi. Ngoan, đừng khóc! Em khóc làm tôi đau lòng lắm biết không? Ngoan, nghe lời, đừng khóc.

Hắn vừa nói vừa vỗ vô lưng giúp Phùng Tiểu Văn dễ thở hơn. Nhưng vẫn không có tác dụng, ngược lại còn khiến cậu khóc phi thường lợi hại hơn.

_ Cậu còn nói không có gì!! Không có gì mà cười tươi thế. Lại còn để cô ta đụng vào điện thoại di động. Nhớ lúc trước có lần tôi cầm điện thoại của cậu nghich một chút, cậu còn dữ với tôi. Huuuuu. Oaaaaaaaa ———

Trác Tường Vi thật sự hết cách, lần đó là lúc cậu mới tìm được việc làm thêm, có một lần lén lấy điện thoại của hắn để nghich, nhưng khổ nỗi là chiếc điện thoại đó toàn ảnh hắn chụp cậu, sợ cậu phát hiện ra sẽ nói hắn biến thái, xa lánh hắn nên mới phản ứng hơi quá.

Mà chuyện đó cũng qua lâu lắm rồi, không ngờ cậu vẫn còn nhớ, còn có loại suy nghĩ như vậy. Thật hết cách.

Hay giờ hắn đem người đi đăng kí luôn có được không?

[ @ lảm nhảm: Con rể a, con chưa đủ tuổi đâu nha. Mẹ nhắc nhẹ thế thui. ]

_ Không đâu, tôi thề với em là cô ta dùng điện thoại của tôi tôi không hề biết gì cả, càng không biết cô ta lấy điện thoại của tôi gọi cho em. Nếu tôi biết, nhất định sẽ đánh cô ta chứ không để em uỷ khuất!

_ Thật không?

_ Thật.

_ Thật của thật không?

_ Thật của thật.

_ Thật của thật của thật không?

_ Thật của thật của thật.

_ Nhưng —— Cậu không cho tôi đụng vào điện thoại của cậu. Cậu hung tôi. Oaaaaa.

_ Không! Ai nói thế! Sao tôi nỡ hung em! Tôi thương em còn không hết sao lại nỡ hung em được! Ngoan ngoan, đừng khóc, điện thoại của tôi cũng là điện thoại của em. Sau này cái gì của tôi đều là của em được không?