Nam Phụ Cải Biên: Nam Nữ Chủ Tránh Xa Ta Ra

Chương 43: Tâm Tình Chuyển Biến




Lần thứ hai trong ngày Phùng Tiểu Văn cảm thấy khâm phục sự nhẫn nại của Trác đại ca.

Hai người kia trò chuyện một lúc lâu. Thật ra toàn là Wiiliam Khải Dương hỏi, Trác Tường Vi trả lời.

...----------------...

Ở thư phòng tĩnh lặng. Ba người quyền lực nhất gia tộc Wiiliam đang ngồi trầm ngâm trong thế giới riêng của mình.

Mãi đến một lúc sau, Wiiliam Viễn Duy mới chậm rì rì lên tiếng.

_ Cha, chúng ta nên đối phó với La gia đó như thế nào đây? - Ông ta vừa nói vừa quan sát tỉ mỉ từng nét biểu cảm trên khuôn mặt đã xuất hiện nhiều nếp nhăn của người cha đã gần tám mươi.

Wiiliam Phong Vĩnh vẫn chỉ im lặng không nói, bầu không khí có phần trở nên quỷ dị. Nhận thấy cha đang mưu tính gì đó, Wiiliam Thiệu Niên đành lên tiếng trấn an anh trai trước, mặc dù trong đáy lòng, chính ông cũng muốn chạy đến La gia, đem thằng khốn La Hi Thần đó bóp chết.

Em trai an ủi cũng chẳng thể giúp cho đáy lòng của Wiiliam Viễn Duy dịu đi phân lượng nào.

Đột nhiên, Wiiliam Phong Vĩnh hắng giọng. - La gia dạo này có móc nối quan hệ với gia tộc Ruston. Hình như là cái đứa tên La Vĩnh Kì đó có quen con trưởng nữ của gia tộc Ruston. Ha, cũng tốt, nhân dịp này diệt trừ cả hai đi. Tránh cho sau này phát sinh nhiều vấn đề.

Hai anh em nghe thấy cha mình vừa nói vừa cười liền biết cha thật sự bị chọc giận đến mức cười thành tiếng luôn rồi.

Lại nghĩ đứa con kia của La gia thế mà lại quen biết với trưởng nữ nhà Ruston. Gia tộc luôn đối địch với nhà Wiiliam nhiều đời nay. Đúng là trời cho cơ hội.

Wiiliam Viễn Duy cùng Thiệu Niên cận thận lắng nghe lời cha mình nói cũng biết họ sẽ phải ở lại nước X một thời gian dài đây.

...----------------...

Ở bên của Phùng Tiểu Văn, hình như Wiiliam Khải Dương đã hết sạch câu để hỏi hay sao ấy. Ấp úng nửa ngày mới nhả ra được một chữ.

Thế nhưng Trác Tường Vi vẫn là bộ dạng ngoan ngoãn nghe người ta đọc câu hỏi, còn mình thì chỉ việc trả lời cho đúng là được.

Phùng Tiểu Văn ngoài mặt làm ngơ nhưng thực chất đang một bụng thổ tào.

Mẹ nó, Trác đại ca, cái bộ mặt vui vẻ như trẻ con tìm được trò chơi mới của cậu là gì? Từ nãy đến giờ ai đó chỉ tập trung nhin ông anh họ kia của cậu, đến liếc bản thân mình một cái cũng không liếc.

Chẳng lẽ thấy anh họ mình thú vị nên không thèm để ý đến mình nữa.

Nghĩ đến đây, Phùng Tiểu Văn lại thấy có chút khổ sở, lồng ngực bỗng dưng nhói lên một cái.

Trải qua những chuyện vừa rồi, Phùng Tiểu Văn phải thừa nhận tâm tình bản thân có chút thay đổi.

Chính là lúc nhìn thấy Trác Tường Vi xuất hiện liền có cảm giác an tâm khó tả. Lại nghĩ đến hắn không thật tâm mà chỉ coi bản thân là món đồ chơi thì bực bội, giận dỗi người ta.

Đến bây giờ, thấy hắn vui vẻ làm ra bộ dạng ngoan ngoãn với anh họ, chính mình tự cảm thấy khổ sở khó chịu.

Chẳng lẽ cậu lại đi thích Trác Tường Vi?

Không thể nào. Cậu ở kiếp trước từng cũng từng có bạn gái, nhưng cảm xúc đối với bạn gái lại không giống với cảm xúc dành cho Trác Tường Vi.

Quái lạ, thế là thế nào?!!

Suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra tình cảm mà bản thân dành cho Trác đại ca kia là gì. Bởi mỗi lần hồi tưởng lại cảm xúc của mình, từ trái tim lại như tản ra một tầng sương mù.

Dù cố thế nào cũng không xác định được đoạn tình cảm đó.

Rắc rối.

Lại nói bản thân Phùng Tiểu Văn cũng không có chú tâm đến vấn đề tính hướng của mình lắm. Nhưng chính là ở kiếp trước, lúc cậu đi làm ở công ti cũng có một người đàn ông đến tỏ tình cậu. Nhưng Phùng Tiểu Văn lại chẳng cảm thấy gì.

Vậy là cong hay không cong?

Vừa chìm đắn trong đống suy nghĩ rối tung rối mù bản thân tự tạo ra vừa quay đầu bước về phòng.

Nhưng lại không để ý đến phía sau không phải đường đi mà lại là cầu thang.

May mà Trác Tường Vi nhanh nhẹn ôm người vào lòng nếu không có khi lại giống mấy tình tiết cẩu huyết trong mấy bộ phim truyền hình. Nhân vật chính bị ngã cầu thang hôn mê sau đó tỉnh dậy liền không nhớ gì nữa.

Phùng Tiểu Văn bị ôm bất thình lình, giật mình quay đầu lại thì thấy ngay khuôn mặt tinh xảo của Trác Tường Vi ở cạnh.

Ngũ quan hài hoà, chính là kiểu ôn nhu nhẹ nhàng nhưng bên trong suy tính cái gì. Thật không biết được.

Wiiliam Khải Dương ở gần đó cũng thấy em họ mình sắp ngã, rất nhanh bước lên vài bước muốn túm em họ mình lại.

Nhưng ai biết tên nào đó lại nhanh hơn, ôm em họ gã vào lòng cơ chứ.

Kia rõ là lợi dụng cơ hội! Đồ tâm cơ! Thế mà tên này thật sự mơ ước em họ gã!

Phóng tầm mắt chứa ngàn vanh tia sét đến hai người thiếu niên đang ôm ấp kia. Một người thì lơ đễnh, hình như còn bận rộn suy nghĩ vấn đề khác. Một người thì nét mặt thoả mãn.

Cái chính là không! Ai! Để! Ý! Đến! Gã!