Nam Phụ Cải Biên: Nam Nữ Chủ Tránh Xa Ta Ra

Chương 4: Không Đơn Giản




La Vĩnh Kì còn nói thêm vài câu nữa, chung quy là dặn dò em trai đừng suốt ngày một mình, đại khái chính là nhanh đi kết bạn sau đó tìm một cô bạn gái rồi lại mau chóng kế hôn rồi phắn đi.

Phùng Tiểu Văn liếc anh ta một cái. Từ bao giờ quan hệ giữa con ruột và con riêng lại tốt như vậy? Lạ ghê. La Vĩnh Kì thoáng sững sờ, rồi lấy cớ đi đến chỗ La phu nhân đang đen mặt. Cái thằng này! Tự nhiên thân thiết với thằng con riêng ấy thế làm gì. Đã dặn bao nhiêu lần rồi! Người ngoài nhìn vào còn tưởng nó có địa vị ở La gia lắm.

Mặc kệ bà La bức bối chửi thầm trong lòng, Phùng Tiểu Văn vẫn chăm chăm nhìn về phía bóng lưng đang run rẩy của La Vĩnh Kì, cậu nhìn ra được anh ta đang sợ hãi. Nỗi sợ hãi phản chiếu trong ánh mắt khi anh ta nhìn La Mạn Thiên. Ngoài ra còn có lo lắng và hoảng loạn, những cảm xúc đó như được khảm vào linh hồn La Vĩnh Kì khiến anh ta theo bản năng mà run rẩy.

Phùng Tiểu Văn lòng cười khẩy, đôi đồng tử co hẹp dõi theo mọi chuyển động của La Vĩnh Kì.

Cái nhìn đó của cậu khiến da đầu anh ta tê dần. Tựa như có thể ngã khuỵ bất cứ lúc nào. Thằng điên này hôm nay sao lạ vậy? Có phải nó đã phát giác ra cái gì rồi không? Không phải nó đang âm mưu gì chứ? Cái suy nghĩ ấy như ném thẳng con người của La Vĩnh Kì xuống vực thẳm tội lỗi, nhưng anh ta vẫn phải cắn răng chịu đựng, không để ai phát hiện điểm bất thường.

Mà Phùng Tiểu Văn vẫn ẩn nhẫn quan sát tất cả. Đôi đồng tử co rụt như mắt mèo loé kên một tia sáng không rõ nét. La Vĩnh Kì con người này có lẽ không đơn giản như trong nguyên tác (?)

Trong nguyên tác, La Vĩnh Kì được miêu tả như một ánh nắng ấm áp, ôn nhu. Luôn ở bên an ủi nữ chính mỗi khi cô bị nam chính nhục mạ.

Thực chất “ anh nắng và em ” là một cuốn tiểu thuyết có nhiều góc tối. Ví như nam chính được nuông chiều từ bé luôn ỷ lại vào sự giàu có mà khinh thường nữ chính. Ví như nữ chính tiểu bạch thỏ quá mức vô tư thích dây dưa không rõ với nam phụ để nam chính nổi cơn ghen. Còn có La Mạn Thiên, một kẻ điên rồ bị ám ảnh bởi nữ chính với quá khứ ngập tràn mất mắt.

Có lẽ toàn bộ cuốn tiểu thuyết chỉ có La Vĩnh Kì là điểm sáng duy nhất.

_ Không ăn thì đừng ở đây cản trở - La Hi Thần nói với khuôn mặt nghiêm nghị thường thấy. Nhưng giọng nói thì không mấy vui vẻ - Khụ, nếu thấy mệt thì lên phòng nghỉ đi.

Lời nói này khiến tất thảy ánh mắt trong căn phòng đổ dồn về phía Phùng Tiểu Văn, cậu vô thức tặc lưỡi.

Cậu đảo mắt một vòng, nhếch mép ngông nghênh trả lời ông La.

_ Cha à! Dù sao thì anh hai cũng vừa mới trở về. Nếu cha không muốn nhìn thấy con cứ nói thẳng, con nhất định hảo hảo để một nhà ba người các người bên nhau nha!

Ông bà La nghẹn họng chả nói được gì, toàn thể khách quan ai nấy đều im lặng. Tại sao ư? Bởi bọn họ đều đang bận cười thầm nha. Đứa con riêng này không mở miệng bọn họ còn tưởng cậu ta đúng là kẻ điên, một thằng phế vật. Nào ngờ vừa mới mở miệng nói là liền chọc đúng chỗ ngứa của người nhà họ La, quả thật là thâm tàng bất lộ. La Vĩnh Kì đang đi chúc rượu cũng hoá đá một lúc.

La Hi Thần còn định nổi xung mắng con riêng một trận nhưng chưa kịp nói thì Phùng Tiểu Văn đã tay đút túi quần hiên ngang rời khỏi bữa tiệc.

Đúng là đến bất thình lình mà đi còn nhanh hơn!

Ông La nhìn theo bóng lưng đang hiên ngang bước đi mà lòng khó chịu. Đứa trẻ đó, cái phong thái đó quả là giống hệt ông ngày trẻ. Nếu như nó không phải con riêng có lẽ ông đã hết mực nuông chiều nó, yêu thương nó.

Có lẽ nếu đứa trẻ đó không phải con ông thì nó đã có cha mẹ chăm sóc, bảo bọc như bao người khác.

Phùng Tiểu Văn một mình bước đi trên hành lang dài. Đoạn bị ai đó lôi vào một góc cạnh cầu thang.