Nam Phụ Cải Biên: Nam Nữ Chủ Tránh Xa Ta Ra

Chương 39: Sự Thật Đằng Sau Tấm Gương (1)




Phùng Tiểu Văn sau khi ngất được đưa về một căn phòng sang trọng và sạch sẽ nằm nghỉ. Theo đó là cả một đội ngũ y bác sĩ riêng do gia tộc Wiiliam mang theo từ nước ngoài về.

Wiiliam Phong Vĩnh ngồi trong thư phòng im lặng không nói, chỉ là thân thể không hề che dấu mà toả ra mấy tầng lệ khí.

Hai anh em Viễn Duy cùng Thiệu Niên cũng đồng loạt im ắng.

Wiiliam Khải Dương bình thường hồ nháo là thế nhưng bây giờ cũng phải trầm mặc suy nghĩ. Anh ta biết đến sự tồn tại của đứa em họ này chỉ qua vài lời bàn tán của mấy lão già lắm lời trong nhà. Cũng chưa từng nghe ba và ông nội bọn họ nói qua về sự tình năm đó.

Cư nhiên không biết đứa trẻ kia đã phải trải qua những thứ kinh khủng như vậy.

Lúc này Wiiliam Phong Vĩnh sắc mặt âm trầm lên tiếng. Chất giọng khàn khàn nói đúng một chữ.

_ Tra!

Wiiliam Thiệu Niên rất nhanh liền ra ngoài gọi điện thoại. Chính ông cũng muốn đem chuyện này tra! Phải tra cho thật rõ.

Ánh mắt ông ta âm trầm nhìn vào khoảng không trong hành lang vắng lặng. Nếu thật sự đúng như những gì đứa nhỏ Mạn Thiên đó nói...

Không, có lẽ thật sự những gì đứa nhỏ đó nói là sự thật. Nếu vậy, ông nhất định phải băm vằm La Hi Thần, đem cái La gia đó huỷ đến không ngóc đầu lên được.

Lúc này, bác sĩ từ phòng của Phùng Tiểu Văn đi ra.

Thấy vậy Wiiliam Thiệu Niên liền tiến đến hỏi thăm.

_ À, cậu ấy không sao, chỉ là áp lực cộng thêm ám ảnh tâm lí dồn nén quá lâu lại đột nhiên phát tiết mới ngất đi. Sau này chịu khó để tâm là được.

Bác sĩ Johans Erinrt cười nói sau đó cùng đội ngũ của mình dời đi.

...----------------...

Phùng Tiểu Văn hôn mê nên không biết đám người nhà Wiiliam đang muốn huỷ diệt thế giới.

Giây phút này, cậu chỉ im lặng lắng nghe La Mạn Thiên nguyên bản thao thao bất tuyệt về mẹ của mình. Nghe đến đáy mắt toả sáng.

Cậu cũng thật sự nhớ mẹ mình.

Cuối cùng, La Mạn Thiên nhìn cậu. Vẫn là ánh mắt mang nét dịu dàng cô độc ấy - Thực cảm ơn cậu đã đến đây, giúp tôi sống nốt một đời này. Bây giờ nó là cuộc đời của cậu, chỉ hi vọng cậu có thể giúp tôi trả thù những người đó. Đòi lại cho mẹ tôi chút công đạo...

Phùng Tiểu Văn một lần nữa gật đầu, cậu lúc này không thể nói chuyện, cậu cũng không hiểu tại sao, chỉ là bản năng của cậu hình như đã quên mất cách sử dụng ngôn ngữ mất rồi.

Cả hai rơi vào trang thái trầm ngâm một lát. Lúc sau, La Mạn Thiên đi đến bên cậu, dắt cậu đi theo một con đường nhỏ màu trắng.

Hai bên là những mảng kí ức vụn vặt vui vẻ, cũng hiện lên những kí ức đau thương tuyệt vọng. Cậu thầm nghĩ, đây chính là tiềm thức trong truyền thuyết sao?

Khi đi đến cuối đường, La Mạn Thiên đẩy cậu lên trước cười nói - Tiếp theo là con đường của cậu rồi. Chỉ cậu mới có thể đi tiếp, cậu muốn trả thù giúp tôi cũng được, muốn từ bỏ cũng được. Chỉ mong cậu sống thật tốt. Tạm biệt.

Phùng Tiểu Văn gật thêm một cái coi như cúi chào, sau đó tự mình đi tiếp vào bòng đêm sau thẳm.

Cuối con đường hé ra một tầng ánh sáng rực rỡ.

...----------------...

Mà bên này, tác phong làm việc của tay chân nhà Wiiliam cực nhanh. Chẳng mấy chốc đã đem chuyện của năm đó tra rõ.

Nếu nói bắt đầu từ đâu cho phải thì có lẽ là bắt đầu từ khi Wiiliam Vĩnh tâm về nước X đi.

...----------------...

Gia tộc Wiiliam là một gia tộc lớn và lâu đời tại nước Y, đến đời của Wiiliam Phong Vĩnh thì càng phát triển mạnh hơn.

Ông có tổng cộng ba đứa con, hai trai một gái. Lần lượt là: Wiiliam Viễn Duy, Wiiliam Thiệu Niên và cuối cùng là Wiiliam Vĩnh Tâm.

Wiiliam Phong Vĩnh ông rất hài lòng về hai đứa con trai, một đứa thì trầm ổn, một đứa thì sắc bén. Chỉ có chút đầu đầu với đứa con gái út Vĩnh Tâm

Wiiliam Vĩnh Tâm trời sinh hoạt bát, nghịch ngợm, giờ nghĩ lại cũng là do ông và các anh nó chiều nó quá.

Đến một này nọ, nàng đột nhiên nói với cha mình muốn về nước X học tập, khiến cha và các anh nàng có chút lo lắng.

Wiiliam Phong Vĩnh nghĩ ngẫm hồi lâu, phần nhiều là vui vẻ, đứa con gái được mình nuông chiều cuối cùng cũng trưởng thành, biết tự đối mặt với thế giới này rồi.

Thế là ông để nàng một thân một mình chạy đến nước X, tới Vân Thành nhập học, còn đổi tên thành Đổng Vĩnh Tâm.

Năm đó nàng mười tám tuổi.

Khi ấy ông và hai con trai vướng một số dự án lớn, ai cũng bận tối mắt tối mũi liền không để ý tới con gái nhỏ nữa.

Một thời gian sau thì nghe tin nàng thầm mến một đàn anh khoá trên. Mà đàn anh kia chính là La Hi Thân.

Khổ nỗi người kia đã có bạn gái, Wiiliam Vĩnh Tâm cũng không đến nỗi tranh dành với người ta mà chỉ cắn răng đứng nhìn bóng lưng của người mình thích.

Mà quả thực nàng tranh cũng không được.

Cứ như vậy đến năm cuối đại học. Buổi lễ tốt nghiệp hôm ấy, nàng đi ăn cùng bạn bè thì gặp đàn anh bị bỏ thuốc.

Hắn cưỡng bức nàng, thật sự là hắn cưỡng bức nàng.