Nam Phụ Cải Biên: Nam Nữ Chủ Tránh Xa Ta Ra

Chương 14: Phòng Hiệu Trưởng




Sau vụ thu nhận đàn em gây xôn xao lớp 11-9 nguyên ngày hôm đó. Phùng Tiểu Văn bị thầy chủ nghiệm cùng hiệu trưởng gọi lên tận văn phòng riêng ‘ hỏi han ’ chăm sóc đặc biệt.

Má nó chứ! Thầy hiệu trưởng vậy mà chỉ hơn ba mươi. Ông già hói đầu, bụng phệ, hám tiền hám của trong tưởng tưởng của cậu biến đâu mất rồi?

Mà quan trong hơn. Ổng chính là lão hiệu trưởng đã nhận hối lộ của La Hi Thần đó hả. Còn trẻ mà nhân cách đã thối rữa vậy rồi. Xã hội bây giờ thật quá...

Từ khi Phùng Tiểu Văn bước vào phòng, biểu cảm trên khuôn mặt cứ thay đổi xoành xoạnh. Hiệu trưởng Trác Minh đức thành ra hơi có hứng thú với cậu học sinh này. Nếu đổi lại người khác, khi bước vào phòng hiệu trưởng không nơm nớp lo sợ thì chính là nhìn đông ngó tây. Còn cậu nhóc này từ khi bước vào đã nhìn chằm chằm anh như thể đang đánh giá về con người anh.

Mà ánh mắt có cậu ta lúc thì thể hiện sự kinh ngạc, lúc lại ánh lên sự khinh bỉ. Vì là một người đã trải qua nhiều chuyện mới có thể ngồi lên cái ghế hiệu trưởng này nên anh rất giỏi đoán suy nghĩ của người khác.

Nhưng kể cả anh ngay từ đầu đã quan sát người thiếu niên trước mặt rất kĩ nhưng vẫn không thể đoán được trong đầu cậu hiện tại có suy nghĩ gì.

Mà Phùng Tiểu Văn đang bị người ta gắn cho cái mác khó đoán vẫn hồn nhiên ‘ ngắm nghía ’ khuôn mặt của hiệu trưởng đẹp trai.

Thầy chủ nghiệm nãy giờ bị cho ra rìa vẫn luôn im lặng nhìn bọn họ trao nhau một vài ánh nhìn ‘ thắm thiết ’. Ờ thì chỉ có vài phút là liếc nhìn thầy hiệu trưởng với ánh mắt sắc lẹm thôi.

Mà thầy hiệu trưởng hồn phách còn lạc trôi nơi nào nên đâu có biết đâu.

Mày thầy hiệu trưởng không biết nhưng Phùng Tiểu Văn đứng ở một góc thì không chắc à nha. Cậu quyết định bản thân hôm nay sẽ trở thành một cái bòng đèn vừa to vừa rẻ chỉ có có nhiệm vụ chiếu sáng.

Một bóng đèn không màng nhân thế.

_ Thầy, thầy với thầy chủ nghiệm gọi em đến đây làm gì? Chắc không phải để khen thưởng đâu ha?

Thầy chủ nghiệm đã thôi nhìn hiệu trưởng bằng cặp mắt hình viên đạn, sau khi nghe cậu nói thẳng vào vắn đề như vậy liền có chút kinh ngạc, cũng nhìn cậu bằng con mắt khác hẳn.

Đứa trẻ này xem ra không hề giống với lời đồn chút nào.

_ Em khá thẳng thắn nhỉ? Vậy nói vào chuyện chính nhé, việc ba em hối lộ nhà trường để cho em vào đây học đã bị phát giác. Đáng lẽ nếu sử lí theo luật thì em phải bị đuổi học, nhưng nếu làm to chuyện lên thì danh tiếng của nhà trường cũng sẽ giảm xuống...

_ Nói thẳng ra là thầy muốn em tự thôi học đi. - Phùng Tiểu Văn không ngại nhảy bổ vào họng Trác Minh Đức cướp lời.

_ Đúng. Ý của tôi chính là như vậy. - Người kia cũng không hề bao biện. Rất thản nhiên đáp.

_ Thế thầy biết việc em là nhị thiếu gia nhà họ La không?

Đối với câu hỏi này của Phùng Tiểu Văn, cả Trác Minh Đức và thầy chủ nghiệm Trấn Đông đều không lấy gì làm lạ. Họ ở trong nghề này bao nhiêu năm, mấy thằng con ông cháu cha hở chút liền đem gia thế ra uy hiếp người khác đều đã gặp nhiều rồi.

Trấn Đông lúc đầu còn nghĩ cậu nhóc này không tệ. Xem ra mắt nhìn người của anh hôm nay có vấn đề gì rồi.

_ Biết. Vậy giờ cậu định đem gia thế của mình ra uy hiếp chúng tôi? - Đối với loại người này thầy chủ nghiệm Trấn Đông luôn có chút bài xích. Lúc nào cũng chỉ biết ỉ vào gia đình, tiền bạc mà giẫm đạp, đe doạ người khác.

Phùng Tiểu Văn nghe xong câu hỏi mang tính chất ghét bỏ nồng nặc của Trấn Đông lập tức biết bọn họ lại tự bổ não cho mình mà hiểu sai ý cậu rồi.

_ Ài ~ ý em là hai thầy có biết việc em là đứa con riêng trong truyền thuyết của La gia hay không cơ.

_ Con riêng...?

_ Dạ dạ. Là con riêng. Đứa con hoang bên ngoài của La Hi Thần. Haiz ~ em nói cho thầy nghe, việc ông ta đút tiền cho lão hiệu trưởng cũ đến chín chín phần trăm là để bịt miệng lão, không để ai biết đứa con hoang của ông ta đang học ở đây thôi.

Phùng Tiểu Văn nói một tràng, đoạn đỡ trán. Cứ nghĩ đến cái nhà ấy là cậu lại đau hết cả đầu. Cậu ngưng một chút rồi nói tiếp - Thầy Trấn, thầy nói em sử dụng gia thế đe doạ thầy, em chính là cho thầy hay mấy hôm trước em vừa bị đuổi đi đó. Đến tiền gọi xe còn không có một đồng, nếu không nhờ tài sản mẹ ruột lén để lại cho em, giờ em đi hót rác rồi chứ còn được đứng đây nói chuyện với hai người.

Hai vị thầy giáo nghe xong liền có chút ngỡ ngàng. Bị đuổi? Đang yên đang lành sao lại bị đuổi? Một đứa mới có mười mấy tuổi đầu, bị đuổi rồi thì biết sống sao, nếu là con ruột bị đuổi quỳ xuống xin tha thứ là được nhưng cậu nhóc này lại là con riêng. Sẽ có ai lo lắng cho cậu đây?