Nam Phụ Cải Biên: Nam Nữ Chủ Tránh Xa Ta Ra

Chương 11: Khoảng Cách Thật Là Lớn




Phùng Tiểu Văn theo địa chỉ tới một căn nhà nằm khuất trong một góc của một khu chợ. Khi cậu tới nơi cũng đã là quá trưa, ngôi nhà này không quá lớn nhưng cũng không tính là nhỏ, có lẽ vì quá lâu không có người sử dụng nên trông có phần bụi bặm.

Loay hoay một lúc mới tìm được khoá mở cổng vào, tuy gọi là cổng nhưng phần sắt gần như đã bị hoen gỉ hết. Trước nhà có một khoảng sân rộng rãi, Phùng Tiểu Văn bước đi chầm chậm, cảm thấy có chút lạ.

Ngôi nhà này rõ ràng đã bị bỏ hoang hơn mười mấy năm tại sao cỏ trong sân lại giống như được ai đó cắt tỉa gọn gàng vậy? Nhìn từ bên ngoài đường lớn, căn nhà này cực giống mấy căn nhà hoang trong phim truyền hình, nhưng phía sau cách cổng lại là một thế giới thực trái ngược.

Thậm trí bên trong ngôi nhà cũng rất sạch sẽ, nội thất hình như còn được thay mới. Hoàn toàn không giống một nơi lâu ngày không có người ở chút nào.

Không cần nói cậu cũng biết là ai làm.

Phùng Tiểu Văn không ngồi ở ghế Sofa trong nhà mà kiếm một chỗ sạch sẽ ở trước hiên, ngồi bệt xuống. Cậu bắt đầu lôi từng thứ trong tập tài liệu mà Tần Khúc đưa cho cậu lúc sáng.

Trong đó có giấy tờ nhà đất, một cuốn sổ tiết kiệm mệnh giá 2 triệu tệ ( ôi má ơi, nhiều vcl ~ không nghĩ mẹ nguyên chủ giàu như thế luôn á) và một sấp ảnh của một người phụ nữ.

Phùng Tiểu Văn nhìn chằm chằm vào mấy tấm hình hồi lâu, rồi chợt nhớ ra gì đó, cậu với tay vào trong túi hành lí của mình lấy ra một khung hình.

Người phụ nữ trong khung hình với người phụ nữ trong bức ảnh cậu đang cầm trên tay giống hệt nhau. Nếu có khác, chỉ khác người phụ nữ trong khung hình già hơn một chút, nụ cười cũng buồn đi một chút. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Phùng Tiểu Văn đi đến kết luận đây chính là mẹ của nguyên chủ thời còn trẻ.

Tần Khúc sao lại có hình mẹ nguyên chủ thời trẻ, họ quen nhau từ trước sao? Nếu vậy tại sao ông ta lại giương mắt nhìn mẹ nguyên chủ chết. Trong lúc còn mải mê suy nghĩ, Mạn Thiên hoàn toàn không để ý đến một cơn gió thoáng qua thôi mấy bức hình đó bay lung tung. Cậu vội chạy theo nhặt lại mấy bức hình đó, có một bức bị lật ngược lại, đằng sau có ghi một dòng chữ:

*22/2/1998. Đổng Vĩnh Tâm. *

Ồ, hoá ra tên mẹ nguyên chủ là Đổng Vĩnh Tâm à, cái tên thật đẹp.

Phùng Tiểu Văn vẫn đang trong dòng trầm tư tiếp tục dán mắt vào tấm hình mà không biết từ khi nào đã ra khỏi cổng, còn vô ý đâm sầm vào một cậu học sinh. Mà lúc đâm vì lí do mất đà, Phùng Tiểu Văn trực tiếp nằm lên người cậu ta luôn.

Tai nạn. Tai nạn. Tai nạn. Điều quan trọng phải nhắc lại ba lần.

[ @ lảm nhảm: tác giả khẳng định đó chỉ là TAI NẠN thui à, hoàn toàn không phải do tui CỐ Ý sắp đặt gì đâu á????]

_ Cậu còn định nằm đến bao giờ nữa? Trời sắp tối luôn rồi kìa.

_ A! Hả? Cậu nói chuyện với tôi ấy hả? À, chờ chút, để tôi đứng lên đã.

Phùng Tiểu Văn vừa nói vừa nhanh chóng đứng lên. Đúng là nhục nhã không để đâu cho hết mà. Đã thế mọi người trên đường còn nhìn hết về phía này hóng biến nữa chứ. Thiệt tổn thọ mà.

Phùng Tiểu Văn đứng lên phủi phủi quần áo, còn không quên trượng nghĩa mà đưa tay ra kéo cậu bạn kia lên. Sau đó mới phát hiện cậu ta cũng đang mặc đồng phục Nghĩa Trung.

Í, bạn cũng trường kìa.

_ Cậu... cậu cũng học Nghĩa Trung sao? Sao tui thấy cậu là hoắc à?

[ @ lảm nhảm: ở trên mk cho xưng ‘ tôi ’ là vì hai người đó mới gặp nhau. Còn ở dưới xưng ‘ tui ’ là vì hai người đó là bạn học. Mọi người thử đoán xem cậu bạn này là nam chính hay nam phụ ~ ]

_ Đương nhiên rồi. Mình cũng thấy cậu rất lạ, cũng là học sinh nhất trung sao?

_ A, ừ. Tui học lớp 11-9, còn cậu?

Cậu con trai kia cũng lấy tay phủi sạch quần áo và cặp sách, sau khi nghe Phùng Tiểu Văn giới thiệu thì khuôn mặt thanh tú hơi nhăn lại.

_ Vậy, vậy hả? Không gặp là đúng rồi, dù sao mình cũng học ở lớp 11-1. Khoảng cách lớn như vậy, cậu không biết cũng phải.

_ Hầy ~ khoảng cách giữa lớp 11-9 và lớp 11-1 chắc phải lớn lắm ha. Học cách nhau có hai dãy mà tui vẫn chưa thấy mặt cậu bao giờ luôn á ~ - Phùng Tiểu Văn làm bộ lấy tay che miệng, đoạn tiếp tục nói - cậu có chắc là bạn cùng lớp cậu không nhầm cậu với ông bảo về không?

Bảo vệ: hắt xì! Ranh con! Dám đem ông ra so sánh lung tung.

Cậu thiếu niên kia có vẻ tức giận lắm mà chẳng làm được gì. Lúc đi còn không quên lườm Phùng Tiểu Văn một cái. Mà Phùng Tiểu Văn cũng lại lười quan tâm, dạng người như câu ta kiếp trước cậu gặp đầy, ỷ mình học rộng hiểu nhiều liền khinh thường người khác. Quanh đi quẩn lại chả làm được cái tích sự gì.

...----------------...

Gần năm giờ chiều, ánh nắng của mặt trời bắt đầu tắt. Bầu trời tháng bảy ngả dần sang màu đỏ. Phùng Tiểu Văn nhìn vào tủ lạnh chống không, quyết định đi đến siêu thị gần nhà mua đồ.