"Nó là trốn trở về! Các anh đừng tin lời tiểu tiện nhân kia nói, bọn chúng là trở về trả thù chúng tôi!"
"Anh nhìn Alpha của tôi xem, anh xem ông ấy bị bọn nó đánh thành cái dạng gì?" Thím của Hồ Hàm kêu đến khàn cả giọng.
Lục Bạch lúc này lại không nói, chỉ ngậm nước mắt nhìn cảnh sát.
Cảnh sát chỉ có thể dò hỏi "Là cô đánh?" (Lục Bạch lúc này vẫn là bộ dạng con gái nha)
Lục Bạch gật đầu "Vâng, thực xin lỗi, là tôi quá sợ hãi."
"Hơn nữa ông ta lúc ấy còn dùng tin tức tố áp chế tôi, tôi liền......" Lục Bạch trong lúc lơ đãng buông lỏng bàn tay đang nắm chặt cổ áo ra, lộ ra vị trí tuyến thể sau cổ.
Trên da thịt trắng như tuyết, vết sẹo có vẻ phá lệ dữ tợn.
Cái này, không chỉ có cảnh sát, ngay cả những Alpha được thuê tới để bảo hộ cũng đều kinh ngạc đôi chút.
Tức khắc cũng hiểu ra vì cái gì chú của Hồ Hàm lại bị đánh thành như vậy. Đây là một Omega đã từng phải chịu qua thương tổn quá lớn, lần thứ hai lâm vào sợ hãi liền phản ứng theo bản năng.
Mà Hồ Hàm cũng thuận thế đi lên cùng cảnh sát giao thiệp, đem chuyện năm đó sau khi cha mẹ qua đời, chính mình là như thế nào bị mạnh mẽ đưa đi, còn có chị của nó là như thế nào bị bán đi cũng nói hết sức rõ ràng.
"Làm chủ nhà, tôi yêu cầu bọn họ lập tức dọn ra ngoài, sau đó tôi yêu cầu luật sư lúc trước nhanh chóng thực hiện bản di chúc mà cha mẹ tôi đã để lại. Tôi đã thành niên, có thể đạt thành điều kiện kế thừa tài sản."
"Nhưng mà tôi hoài nghi, đôi vợ chồng này cùng luật sư có cấu kết, đã dời đi một bộ phận tài sản. Cho nên tôi muốn bọn họ phải trả lại toàn bộ."
Nhân chứng và vật chứng đều có, chứng cứ bên này của Hồ Hàm thật sự là quá đầy đủ. Bởi vậy, cảnh sát dựa theo quy củ đem tất cả mọi người cùng nhau đưa tới cục cảnh sát.
Ngay từ đầu thím của Hồ Hàm còn muốn phản bác, mà thời điểm Hồ Hàm lấy ra di chúc bản chính, bà ta liền hiểu ra đại thế đã mất. Mà càng thêm hố cha chính là, luật sư vì thoát tội, thế nhưng dăm ba câu đem tội danh bản thân có đều đẩy đến trên người chú thím của Hồ Hàm.
Hơn nữa chân tướng tai nạn xe cộ năm đó cũng dần dần trồi lên khỏi mặt nước. Nhưng những cái này đều là sự tình mà cảnh sát phải làm, Lục Bạch và Hồ Hàm sau khi làm xong ghi chép, còn phải chạy về bệnh viện.
Bọn họ lo lắng cho Hồ Duyệt đang một mình ở bệnh viện.
Hồ Duyệt xảy ra chuyện lớn như vậy, khiến Hiệp hội bảo hộ Omega đều kinh động. Nếu đám người nhà kia muốn giữ lại mặt mũi, nói vậy hiện tại đã trên đường chạy tới phòng bệnh của Hồ Duyệt.
Thật ra bọn họ không sợ tiểu tiện nhân đê tiện kia xông vào, chỉ là sợ hắn ta vạn nhất dùng tin tức tố áp bức, với tình huống hiện tại của Hồ Duyệt, căn bản chống cự không được, sinh mệnh cũng sẽ xuất hiện nguy hiểm.
Quả nhiên, Lục Bạch bọn họ còn ở trên đường trở về, chồng và mẹ chồng của Hồ Duyệt đã chạy tới bệnh viện.
Chỉ là khác với điều mọi người não bổ, bọn họ không những không có nửa phần hổ thẹn, ngược lại còn đúng lý hợp tình muốn mạng. Thái độ như vậy, người được Hiệp hội bảo hộ Omega phái tới đều cảm thấy vô cùng vi diệu.
"Con dâu của tôi có phải đã tỉnh rồi hay không? Có thể để tôi vào nhìn nó một chút được chứ?"
"Thực xin lỗi, dựa theo quy định, bệnh tình hiện tại của bệnh nhân vừa mới ổn định, cho nên không thể."
"Ai, tôi cũng là Omega mà. Như vậy đi, tôi để con trai tôi ở ngoài này, tôi có thể đi vào chứ? Thế nào? Không thành vấn đề đi? Mấy người liền ở bên ngoài nhìn, tôi chỉ đi vào cùng nó nói vài câu mà thôi."
Người của Hiệp hội Omega thấy thế, cũng chỉ có thể đi vào hỏi Hồ Duyệt trước một chút.
Bọn họ phía trước đã từ chỗ bác sĩ mổ chính tìm hiểu được tình huống cụ thể, biết hiện tại Omega ở bên trong không thể rời khỏi Alpha bên ngoài kia. Mặc dù cô ấy có không cam lòng như thế nào, nhưng dù sao vẫn phải sống sót.
Quả nhiên, Hồ Duyệt sau khi nghe nhân viên công tác của Hiệp hội Omega giải thích, cũng đáp ứng gặp mặt mẹ chồng.
Nhưng điều Hồ Duyệt nghĩ lại khác với điều những nhân viên công tác đó nghĩ. Cô cũng không cảm thấy mẹ chồng sẽ nói chuyện tử tế với mình, hơn nữa bản năng của Hồ Duyệt cảm thấy, bà ta muốn mang đến tin tức, chỉ sợ là thứ khiến cô không thể không đáp ứng điều kiện đàm phán.
Không sai, sau khi mẹ chồng Hồ Duyệt vào cửa, liền vô cùng tự nhiên ngồi xuống mép giường Hồ Duyệt đang nằm.
"Thân thể thấy thế nào?" Bộ dạng của bà ta giống như vô cùng quan tâm tới con dâu, nhưng ngữ khí lại cao cao tại thượng khinh thường "Tôi biết tôi xuống tay với cô có chút tàn nhẫn, cho nên con của cô mới không còn. Bất quá cô cũng phải hiểu rõ, đứa bé kia chính là đứa con hoang. Nếu không tôi là một người bà vì cái gì phải đối với cháu trai của mình xuống tay tàn nhẫn như vậy?"
"Bà nói cái gì?" Hồ Duyệt tức khắc ngẩng đầu nhìn bà ta, cảm thấy đầu óc của bà ta hình như có vấn đề.
Nhưng mẹ chồng của Hồ Duyệt lại mở ra di động cho Hồ Duyệt xem một đoạn video, trong video, là Hồ Duyệt đang trong kỳ dịch cảm. Lúc bắt đầu trong phòng chỉ có một mình Hồ Duyệt, cô lấy ra thuốc ức chế run rẩy tiêm vào trong thân thể mình.
Nhưng hàng năm sử dụng thuốc ức chế, thân thể Hồ Duyệt đối với thuốc này đã sinh ra kháng thể. Bởi vậy mặc dù đã đem thuốc tiêm vào, Hồ Duyệt vẫn thực mau hôn mê ở trên giường, cô cuộn tròn thành một đoàn, liều mạng ôm lấy chính mình.
Cảnh tượng này rất quen thuộc, mỗi một quý (3 tháng) đều sẽ lại có một lần. Hồ Duyệt cũng không để ý, cô chỉ là kinh ngạc, vì cái gì mẹ chồng của cô lại cho cô xem nội dung này.
Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng phía sau khiến cả người của Hồ Duyệt trở nên run rẩy.
Có lẽ là cảm nhận được tin tức tố vào thời kỳ dịch cảm của Omega, cửa phòng ngủ bị đẩy ra. Người có thể tiến vào, lại không phải người chồng mà Hồ Duyệt quen thuộc, mà là......cha chồng của cô.
Mặc dù là cha con, nhưng tin tức tố của Alpha vẫn có điểm khác biệt. Hồ Duyệt vào kỳ dịch cảm thần trí không rõ, nhưng cô vẫn là thét chói tai cự tuyệt. Omega đã bị đánh dấu sẽ theo bản năng vì Alpha của chính mình thủ tiết.
Nhưng Hồ Duyệt đã hôn mê căn bản không có năng lực phản kháng.
Hình ảnh từng màn hiện lên, Hồ Duyệt nhìn hình ảnh dâm mĩ bên trong mà cả người run rẩy.
Cô không dám tin tưởng nhìn mẹ chồng, muốn hỏi bà ta như thế nào lại có thể làm ra sự tình không bằng loài cầm thú như vậy, rõ ràng có thể nhìn thấy lại không đi ngăn cản chồng của mình xâm phạm vợ của con trai!
Nhưng mẹ chồng của Hồ Duyệt lại lộ ra nụ cười như đã định liệu trước mọi việc "Này không phải vừa lúc sao? Dù sao loại tiện nhân như cô cũng sẽ không thủ tiết, tiện nghi người ngoài không bằng tiện nghi người trong nhà. Cho nên tôi mới nói, đứa bé trong bụng cô không thể giữ."
"Ai biết đứa bé cô sinh ra nên kêu tôi bà nội hay kêu tôi là mẹ chứ?"
"Quá đê tiện!" Hồ Duyệt như rơi vào trong động băng.
Nhưng mẹ chồng của Hồ Duyệt lại còn chưa có nói xong "Tôi nghe nói đứa em trai kia của cô trở về để làm chống lưng cho cô đúng không?"
"Cô biết nó là từ Lục Viện chạy ra ngoài chứ? Tôi vừa mới nhận được điện thoại của Lục Viện, hỏi tôi có thấy Hồ Hàm không. Cô nói xem tôi có nên nói cho bọn họ biết không?"
"Tôi nghe nói em trai kia của cô năm đó học tập không tồi, sau lại có bệnh tâm thần nên mới bị bắt đi. Nhưng hiện tại chính bản thân Lục Viện cũng không sạch sẽ, nếu có thể đào tẩu làm lại từ đầu, hẳn là còn có thể có tiền đồ tốt."
"Chúng tôi cũng là dòng dõi thư hương, nếu cô có thể hiểu chuyện một chút, chủ động về nhà, về sau em trai cô chúng tôi cũng sẽ chiếu cố thật tốt không phải sao?"
Hồ Duyệt bị buộc với đường cùng, cô đến ý tứ muốn khóc cũng không có.
Mẹ chồng Hồ Duyệt cười cười, đem video đưa cho cô "Đồ vật tôi để lại cho cô, chính cô chậm rãi suy xét đi. Bên ngoài còn có người của Hiệp hội Omega, tôi cũng không cùng cô nói thêm cái gì nữa. Cô là một đứa trẻ tốt, nặng nhẹ nhanh chậm, cô khẳng định so với chúng tôi đều rõ ràng hơn."
Nói xong, mẹ chồng Hồ Duyệt kiêu căng ngạo mạn đi ra ngoài.
Lưu lại Hồ Duyệt dại ra dựa vào đầu giường, một lúc lâu sau đều không có phản ứng.
Cô phát hiện, đường lui của cô đều đã bị một nhà tiểu nhân đê tiện kia phá hỏng. Mà mẹ chồng cô, còn đứng ở ngoài cửa, vẫn luôn dùng ánh mắt âm trầm hẹp dài nhìn cô.
Nếu khăng khăng rời đi, đem sự tình nháo lớn, vậy này liền không chỉ là một cọc án bạo lực gia đình bình thường, mà là một cọc án luân lý gia đình.
Cha con cùng vợ, nói như vậy đề truyền ra ngoài, đừng nói chính cô, ngay cả Hồ Hàm về sau cũng không có cách nào làm người.
Quan trọng là, nếu điều mẹ chồng cô nói chính là sự thật, người của Lục Viện bên kia đang không ngừng tìm kiếm Hồ Hàm, vậy hiện tại Hồ Hàm chính là lâm vào trong nguy hiểm cực đoan.
Sự tình năm đó cô còn rõ ràng trước mắt.
Hồ Hàm tan học trở về, bên người còn có những đồng học khác, nhưng đám người mặc đồ trắng kia mạnh mẽ kéo nó lên xe. Lúc ấy trên người Hồ Hàm lưu lại máu, trên mặt đất xuất hiện dấu vết kéo dài đứt đoạn.
Tiếng hô đầy phẫn nộ, cùng câu nói gần như thê lương "Chị cứu em!", mặc dù đã trải qua nhiều năm như vậy, Hồ Duyệt ở trong mộng cũng thường xuyên bởi vậy mà bừng tỉnh.
Có lẽ, vì em trai, cô hẳn là nên trở về!
Nước mắt Hồ Duyệt chậm rãi rơi xuống, nhưng trong lòng cũng đã làm tốt quyết định. Không có cách nào khác, trong tay mẹ chồng cô có nhiều đồ vật như vậy, tùy tiện thả ra một đoạn, cô và Hồ Hàm đời này liền không có khả năng ngẩng đầu làm người.
Mà càng quan trọng hơn chính là, Hồ Hàm còn nhỏ, nó bây giờ còn có cơ hội làm lại từ đầu. Chính mình đã thối nát vào trong đất bùn lầy lội, vì cái gì còn muốn ngăn cản tiền đồ như gấm của em trai?
Cho nên, cô chỉ có thể làm như vậy.
Cầm lấy áo khoác ở mép giường, Hồ Duyệt giống như là sợ lạnh khoác vào trên người, đây là áo Hồ Hàm để lại, cũng là niềm an ủi duy nhất trong lòng Hồ Duyệt lúc này.
Cô trầm tư hồi lâu, rốt cuộc vẫn là kêu người của Hiệp hội bảo hộ Omega chờ ở bên ngoài tiến vào.
"Cái đó, tôi cùng mẹ chồng tôi đã bàn bạc qua, tôi quyết định rút đơn kiện, còn chuyện ly hôn, cũng coi như bỏ đi." Thanh âm Hồ Duyệt rất thấp, trong ánh mắt cũng không có một chút linh động của người sống, chỉ còn lại có chết lặng cùng trống rỗng.
Người của Hiệp hội Omega cũng không biết nội dung giao dịch, chỉ cho rằng cô là không có cách nào rời khỏi ràng buộc với tin tức tố của Alpha. Tuy rằng đồng tình, cũng quyết định vâng theo quyết định của Hồ Duyệt.
Bất quá vẫn là an ủi cô "Gia đình chồng cô có loại tiền sử bạo lực gia đình này, chúng tôi xong việc sẽ cho cô mang lên vòng tay theo dõi, chỉ cần thu được cô có dấu hiệu bị thương tổn, chúng tôi sẽ lập tức tham gia."
Nhưng an ủi như vậy đối với Hồ Duyệt mà nói, lại cùng với không có cũng giống nhau. Cô phải giải thích như thế nào cho nhân viên công tác hiểu, chỉ cần cùng người nhà này hô hấp chung một bầu không khí, đối với cô mà nói, đều là một loại tra tấn vô hình?
Nhưng cô không thể giải thích. Bởi vì đây là lựa chọn của chính bản thân cô, cũng là lựa chọn tốt nhất đối với cô và Hồ Hàm.
Vì thế, vào thời điểm Hồ Hàm và Lục Bạch trở lại bệnh viện, vừa lúc nhìn thấy chồng Hồ Duyệt cùng mẹ chồng cô cùng nhau đi ra ngoài, ngồi trên xe lăn phía sau chính là Hồ Duyệt.
"Chị? Chị như thế nào lại xuất viện? Không phải bác sĩ nói chị phải tu dưỡng thật tốt sao?"
"Ai, bệnh viện không có nhiều phương tiện, Tiểu Duyệt cùng chúng ta về nhà, trong nhà có bảo mẫu sẽ chiếu cố nó." Hồ Duyệt còn chưa nói lời nào, mẹ chồng của cô liền mở miệng trước một bước, bà ta trên dưới đánh giá Hồ Hàm, ngữ khí ít có nhiệt tình "Cậu là em trai Tiểu Duyệt đúng không? Vừa lúc vì chúc mừng chị cậu về nhà, chúng ta cùng đi ăn cơm."
Nói đoạn, bà ta giữ chặt lấy tay Hồ Hàm, không dấu vết kéo nó tới chiếc xe đang đỗ bên ngoài.
Nhưng mà Lục Bạch lại đột nhiên duỗi tay, bắt được cánh tay của mẹ chồng Hồ Duyệt, đồng thời đem bà ta ném ra, lạnh giọng hô với những Alpha đi theo phía sau bọn họ trở về "Đem bọn họ bắt lại cho tôi!"
Tiếp theo, Lục Bạch chỉ vào chiếc xe tư gia bên ngoài "Đem người trong xe cũng bắt lại, sau đó lập tức báo cảnh sát!"