Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 43




Hệ thống: "???"

Lục Bạch: "Quyển tiểu thuyết này là lấy từ góc độ của hắn mà viết, tất nhiên sẽ chỉ thấy toàn ưu điểm của hắn rồi."

"Nhưng có rất nhiều chi tiết từ khi bắt đầu đã không có cách nào có thể cân nhắc. Tỷ như hắn đi xa mười năm. Ngươi nói xem hắn vì nguyên nhân gì đang ở thời kỳ cường thịnh lại lựa chọn xuất ngoại, mười năm sau trở về?"

"Khi đó hắn mới mười tám tuổi không phải sao?"

Lục Bạch tùy tiện cười nhạo một đoạn ca từ mà Dịch Văn Trác viết "Chiều sâu? Có khác nào một kẻ không có bệnh đang rên rỉ không?"

Hệ thống lấy văn án ra nhìn lại một lần "Không phải nói hắn ra nước ngoài chữa bệnh sao?"

Lục Bạch lắc đầu "Trong lòng thật sự tổn thương thì không có cách nào chữa khỏi. Đúng là bác sĩ nước ngoài có nhiều phương pháp để trị liệu tốt hơn, nhưng sự sợ hãi khắc sâu ở trong xương tủy làm sao có khả năng tiêu trừ, chỉ có thể giảm bớt đi, hoặc là dần thích ứng với nó."

"Hơn nữa quan trọng nhất chính là, ngươi không cảm thấy lần này Dịch Văn Trác trở về, trở nên rất có tiền hay sao? Lúc trước hắn còn đầu tư một bộ web drama, kết quả bộ phim đó quá nát, tổn thất không ít tiền. Những nhà đầu tư khác đều tức giận, chỉ có Dịch Văn Trác là không hề để ý tới. Hơn nữa hắn là thật sự không để bụng. Giống như tiện tay ném tiền nghe tiếng vậy."

"Nhưng, cái này cũng chỉ chứng minh được rằng hắn rất có tiền thôi?"

"Nhưng Dịch Văn Trác có tiền, bản thân chuyện này đã là không ổn rồi."

"Một người nghĩ ra vòng dễ dàng, nhưng nhập vòng thì rất khó. Hắn mười sáu tuổi xuất đạo từ nam đoàn tuyển tú đúng không?"

"Đi chính là lộ tuyến thần tượng dưỡng thành. 18 tuổi lên tin nóng vì phản kháng quy tắc ngầm, một lần dựa vào thiết lập hình tượng của mình mà trở thành người nổi tiếng Dịch Văn Trác. Idol khuôn mẫu đỉnh lưu."

"Nhưng ngươi nói xem, hắn khi đó có thể có bao nhiêu tiền? Công ty bồi dưỡng idol cùng với việc đột nhiên xuất đạo bất đồng, thời gian hắn làm thực tập sinh cũng dài, sẽ phải tiêu tốn rất nhiều."

"Ta nhớ rõ hắn cùng công ty cũ có ký hợp đồng hiệp nghị. Chính là giai đoạn thực tập phí huấn luyện đều không cần trả, sau khi tạo ra lợi nhuận cho công ty thì sẽ dùng nó để xóa nợ."

"Nhưng mới kiếm tiền được hai năm liền lui vòng, ngươi nghĩ xem lúc ấy trong tay hắn có thể có bao nhiêu tiền?"

"Xuất ngoại tìm bác sĩ trị bệnh thêm cả du học, mỗi một cái đều tiêu tốn số tiền không nhỏ. Mà hắn sau khi xuất ngoại liền dứt khoát mai danh ẩn tích, hoàn toàn không tương tác qua lại với fans. Dưới loại tình huống như vậy, mười năm qua đi, trên người hắn nhất định sẽ không dư lại bao nhiêu tiền. Kết quả lần này hắn về nước lại ngoài ý muốn phất lên rất nhanh! Thậm chí còn có thể chống đỡ được hình tượng cao phú soái."

"Ngươi sẽ không tính toán nói với ta, hắn ở nước ngoài đột nhiên học được cách quản lý tài sản như thế nào đấy chứ?"

Hệ thống: "Ngươi muốn nói cái gì?"

Lục Bạch: "Ta hoài nghi hắn không phải là đi trị bệnh, mà là đi làm cái khác."

Hệ thống: "Cái khác là cái gì?"

Lục Bạch: " Ẩn hôn. Có lẽ đối tượng ẩn hôn còn là một lão già."

Hệ thống không khống chế được lời lẽ thô tục: "Cái gì? Mẹ nó cũng quá thái quá rồi đi!"

Lục Bạch: "Bằng không không còn nguyên nhân nào khác có thể phỏng đoán nữa. Trừ khi hắn được kế thừa di sản ngàn vạn nào đó. Nhưng văn án đến cuối cùng cũng không có nói qua thân thế của hắn, vậy chỉ còn một phỏng đoán kia là hợp lý."

"Chính là quyển sách này còn có một cái tên khác << Sau khi lão hào môn qua đời, ta kế thừa tài sản, đạt được độc lập về kinh tế >>."

Tên tiểu thuyết quá dài đã vượt qua trình độ lý giải của hệ thống dẫn đến hệ thống quá tải, lâm vào tự kỷ. Mà trong lòng Lục Bạch cũng đang cân nhắc tìm một cơ hội tiến hành nghiệm chứng.

Lục Bạch không tin trên thế giới này có hình tượng hoàn mỹ. Căn cứ vào kinh nghiệm của mình, bất luận hình tượng hoàn mỹ nào đều là do người ngụy trang ra.

Người có thất tình lục dục, chỉ cần tồn tại, hô hấp, thì đều sẽ phạm phải sai lầm. Cho nên cậu dám khẳng định tên Dịch Văn Trác ở thế giới này, cùng Lục Quỳnh bệnh mỹ nhân ở thế giới trước đều giống nhau, đều không phải cái loại người tốt đẹp như trên sách viết.

Nhưng dù sao cũng không quan trọng, cậu đã đảm nhiệm qua bao nhiêu vai diễn, không sợ nhất chính là loại người này.

Cân nhắc chuyện trong lòng, Lục Bạch ngoài miệng liền nói ít đi không ít. Mà tổ tiết mục bị Lục Bạch khai mũi tên không thể quay đầu đều sôi nổi cảm tạ trong lòng vì Lục Bạch trầm mặc, thừa dịp cậu không nói gì, thuận lợi đem hoạt động trước khi thi đấu hoàn thành.

Tổ đạo diễn ở hậu trường, mắt thấy lại sắp đến phân đoạn cần Lục Bạch tham dự, vài thành viên trung tâm đều mang vẻ mặt ưu sầu.

Cuối cùng vẫn là đạo diễn cắn răng một cái, vung tay lên "Tìm một nhân viên công tác chủ trì một chút, lần này đừng làm bọn họ có phân đoạn tiếp xúc trước khi thi đấu, cũng không kéo dài cảnh quay. Nhanh chóng hoàn thành rồi kết thúc phát sóng trực tiếp buổi sáng. Chờ đến thời điểm buổi tối bắt đầu thi đấu thì tiếp tục mở phòng phát sóng ra."

"Nhớ lấy! Tận lực đừng để Lục Bạch nói chuyện!"

"Đã biết!" Nhân viên công tác nhanh chóng cầm thẻ bài đi lên.

Kỳ thật lúc trước phân đoạn này là phân đoạn đặc sắc trong tiết mục. Tiết mục sẽ tùy cơ cung cấp một ít phong cách ca nhạc, sau đó để các nhạc sĩ tự mình lựa chọn, nhằm xác định phong cách vào thời điểm thi đấu trên sân khấu kế tiếp.

Lần này, dựa theo quy tắc thi đấu, phải để người thách đấu là Lục Bạch chọn trước. Tức khắc sáu người còn lại ít nhiều đều có chút khẩn trương.

Chương trình đương nhiên đều có sẵn kịch bản. Nhưng có rất nhiều thời điểm, nội dung trong kịch bản không có tinh tế như trong tưởng tượng của mọi người.

Dù sao vẫn có một bộ phận nghệ sĩ không am hiểu chương trình truyền hình, luôn chất phác không biết lấy lòng. Nếu thật sự có kịch bản tinh tế như vậy, mỗi lần chỉ cần viết kịch bản thật tốt sau đó tìm một đám diễn viên có kỹ thuật diễn ưu tú tới diễn là được, hà tất phải có những tiền bối có kinh nghiệm tham gia chương trình để chống đỡ đại cục?

Cho nên bọn họ thật sự là lo lắng. Bởi vì sự lựa chọn của Lục Bạch sẽ quyết định khó khăn trong trận thi đấu kế tiếp của bọn họ.

Dịch Văn Trác cũng khó có lúc chuyên chú mà nhìn chằm chằm vào Lục Bạch.

Hắn hy vọng Lục Bạch lựa chọn ca khúc trữ tình, bởi vì nơi này chỉ có ca khúc trữ tình đã được tất cả mọi người chọn qua, những loại khác sáu người đang ngồi ở đây đều chưa từng lựa chọn. Chỉ cần Lục Bạch lấy đi thẻ bài trữ tình, những người còn lại có thể tạo nên thành tựu mới.

Dù sao tiết mục mỗi tuần một kỳ, tiết tấu vô cùng chặt chẽ. Nếu lại tiếp tục xuất hiện ca khúc trữ tình tương đồng, khán giả rất dễ dàng tỏ ra mệt mỏi khi thẩm định.

Biện pháp tốt nhất, chính là Lục Bạch nhượng bộ mà từ bỏ.

Nhưng tiền đề là Lục Bạch phải là một người thức thời, thực hiển nhiên, Lục Bạch cũng không phải người thích giúp đỡ người khác. Ngược lại, cậu còn chuẩn xác mà đặt tay trên thẻ bài nhạc mạnh.

"Tôi nghe nói hình như Dịch Văn Trác có một đầu nhạc beat muốn dùng ở chỗ này phải không?" Thưởng thức thẻ bài, thái độ của Lục Bạch cực kỳ ngạo mạn.

Cậu "sách" một tiếng, tiếp tục nói "Đáng tiếc, tôi còn có bài hát hay hơn muốn trình bày. Mọi người đừng nghe hắn, nghe của tôi đi!"

Nói xong, Lục Bạch trực tiếp đem thẻ ca khúc cất vào túi, thoải mái hào phóng trở lại chỗ ngồi của mình. Sáu người chơi chính ở phía dưới tức khắc dại ra tại chỗ.

Còn những khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp, mặc kệ là fans hay người tới ăn dưa, đều bị sự tự tin của cậu làm cho khiếp sợ đến á khẩu không nói được gì.

Phải biết rằng, Lục Bạch chính là phế vật sau lưng đứng đầy người sáng tác thay, sao dám nói một cách buồn nôn như vậy?

Thậm chí còn dám dẫm lên người mà mình đã hút máu nhiều năm là Dịch Văn Trác, nói ca khúc của Dịch Văn Trác là rác rưởi?

Nghe hắn? Nghe hắn hát cái gì?

Tức khắc fans của Dịch Văn Trác đều bùng nổ, bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp đã không đủ để thỏa mãn dục vọng miệng phun hương của bọn họ, mà chỉ trong năm phút ngắn ngủi, nhóm anti Lục Bạch cũng đã xuất hiện ở Weibo, thỏ khu*, nơi chờ các fan theo đuổi thần tượng tụ tập, một đám người ở dưới đều nói chuyện hết sức trào phúng.

(*) Thỏ khu: Có thể đọc là thố khu, là diễn đàn tự do bàn luận tám chuyện đăng tải tin đồn về giới giải trí người nổi tiếng, fan hâm mộ, phim ảnh,... Tuy nhiên, hãy ăn dưa một cách tỉnh táo trên diễn đàn này vì Thố khu chẳng khác gì ổ anti.

[ Tôi không được rồi, tức giận đến nỗi cả người tôi đều phát run. Trên thế giới này sao còn có một kẻ không biết xấu hổ như vậy a! ]

[ Con mẹ nó còn "đừng nghe hắn, nghe của tôi". Một kẻ rác rưởi tìm người sáng tác thay cũng xứng để hát? Các nhạc sĩ khác chết hết rồi chắc? ]

[ Bạn cùng ký túc xá của tôi đều đang cùng nhau chờ nè! Buổi tối 8 giờ đúng giờ phát sóng trực tiếp, tôi đếm từng giây chờ xem Lục Bạch có thể sáng tác ra thứ đồ chơi mới mẻ gì.]

Cùng lúc đó, tài liệu đen về Lục Bạch lại hung hăng bị xoát lên một lần nữa. Nhưng lần này chủ yếu lấy hiện trường quá khứ bị tai nạn xe cộ của Lục Bạch làm chủ.

Đám người một bên vũ nhục trào phúng, một bên "mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng" chờ tiết mục buổi tối mở màn.

Hệ thống nhìn tư thế này đều có chút sợ hãi, thật cẩn thận nói với Lục Bạch "Ngươi nói xem, thật sự sẽ không có vấn đề gì chứ?"

Lục Bạch vội vàng xóa rồi sửa trên giấy, thuận miệng ứng phó một câu "Sẽ không nha! Ta thích nhất là nhìn thấy bộ dạng tức nhưng không thể làm được gì của bọn họ."

Hệ thống: "Cho nên từ nãy đến giờ, ngươi viết cái gì trên giấy vậy?"

Lục Bạch: "Viết lời! Buổi tối không phải muốn hát sao? Ta chỉ có một beat, buổi chiều còn phải đem nhạc khớp với lời, nên hiện tại muốn viết lời trước."

Hệ thống tức khắc ngây ngốc: "Vậy nên hiện tại người đang sáng tác?"

Lục Bạch hỏi lại: "Chứ không thì làm cái gì?"

Thời gian chính là tiền tài, tức khắc hệ thống liền không dám quấy rầy tới Lục Bạch nữa. Mà Lục Bạch cũng toàn tâm toàn ý đem ca khúc viết xong. Cuối cùng trước khi tiết mục bắt đầu ghi hình mới đi ra ngoài.

Nói cũng có chút thú vị, đạo diễn tổ tiết mục phỏng chừng là sợ Lục Bạch. Toàn bộ một buổi trưa, Lục Bạch chui vào phòng nghỉ không ra, ông ta cũng không dám kêu người đi tìm Lục Bạch. Lục Bạch nói không cần vũ đạo, không cần diễn tập, ông ta đều dứt khoát đáp ứng tất cả. Thậm chí đến cuối cùng, cơm hộp mang cho Lục Bạch cũng đặt ở trên đất trước cửa phòng nghỉ. Sợ vị này lại nháo ra chuyện xấu gì đó.

Nhưng dù ông ta có cẩn thận như thế nào, chuyện nên tới chung quy vẫn sẽ tới.

Buổi tối 8 giờ, phòng phát sóng trực tiếp đúng giờ bắt đầu.

701 người xem ở hiện trường đều đã đến toàn bộ, ánh đèn, camera, người chủ trì cũng sắp xếp ổn thỏa. Tiết mục đúng giờ bắt đầu!

Mà lúc này trong phòng phát sóng trực tiếp cũng có ngàn vạn người chờ xem Lục Bạch xấu mặt.

Đơn giản giới thiệu vài câu, người chủ trì dựa theo kịch bản mời Lục Bạch lên sân khấu.

Nhưng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới chính là, trong nháy mắt khi Lục Bạch cầm microphone đi lên, không khí vốn dĩ còn nhiệt liệt tức khắc trở thành một mảnh đông lạnh.

Người xem trên trường quay không hẹn mà cùng bày ra bộ dạng lạnh nhạt, ngay cả "hư" một tiếng cũng khinh thường cấp cho Lục Bạch. Mà càng khiến người khó nói hơn vẫn là bọn họ đồng loạt tắt đi gậy huỳnh quang và đèn bài trong tay. Nguyên bản khán đài lấp lánh vô số ánh sao, tức khắc đen nhánh một màu.

Người chủ trì á khẩu không nói được gì, một lúc lâu sau cũng không biết phải phản ứng như thế nào.

Mà các fan trong phòng phát sóng trực tiếp lại vô cùng thống khoái.

[ Quá sung sướng rồi! Đối với kẻ ngu xuẩn thì nên làm như vậy nha.]

[ Ai! Tôi một chút cũng không muốn nghe loại người này hát, tổ tiết mục hẳn nên trực tiếp loại hắn đi.]

[ Mọi người đừng nói như vậy, vạn nhất người ta ở hiện trường phát huy không tốt, quay đầu lại nói là bị chúng ta ảnh hưởng thì sao đây? ]

Bình luận đều đối với Lục Bạch vô cùng chán ghét, mà ở trường quay khán giả rõ ràng đều đã chuẩn bị từ trước để khiến Lục Bạch chịu phải nhục nhã.

Cơ hồ từ khi giới giải trí bắt đầu chương trình truyền hình với hình thức biểu diễn như này, chưa từng có tình huống thính phòng toàn một màu đen. Chẳng sợ nhiều, ít nhất cũng sẽ có một hai cái phát sáng. Chỉ có Lục Bạch, khi cậu đứng ở trên sân khấu, tứ cố vô thân, bốn phía một mảnh đen nhánh.

Chờ đợi cậu, chỉ có hắc ám.

Trong phòng nghỉ hậu trường, trừ bỏ Dịch Văn Trác ở bên ngoài đang đợi lên sân khấu, năm người khác trên mặt đều lộ ra thần sắc ngưng trọng.

Vị lão nghệ sĩ còn không nhịn được mà nói một câu "Vẫn là ép người quá đáng, này đã không phải chỉ là mắng chửi người nữa."

"Đúng vậy!" Vị nghệ sĩ trung tuổi cũng hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy lạnh lẽo từ bàn chân lên đến sau sống lưng.

Hắn đã bắt đầu có điểm đồng tình với Lục Bạch, mặc kệ hắn cũng biết, đây là do buổi sáng lúc ghi hình tiết mục Lục Bạch tự tìm đường chết mà ra.

Hệ thống cũng giống như tức giận đến muốn nổ tung, nhưng Lục Bạch lại không chịu bất luận sự ảnh hưởng nào, ngược lại còn an ủi hệ thống "Phải như vậy mới tốt, chỉ khi bọn họ không nói lời nào mới có thể toàn tâm toàn ý mà nghe ta hát nha!"

Nói xong, Lục Bạch quay đầu ý bảo DJ "DJ let"s do it."

Dứt lời, nhịp trống dồn dập cùng với hỗn thanh bén nhọn thê lương thét chói tai, diễn xuất của Lục Bạch, cũng đến lúc bắt đầu.

Cơ hồ mọi người đều bị khúc nhạc dạo tạp âm này của cậu kích thích đến trái tim run rẩy, còn không đợi bọn họ bắt đầu mắng, những ồn ào đó đột nhiên im bặt, chỉ còn lại âm thanh trầm thấp của đồng hồ đang chạy.

Lục Bạch đè thấp giọng nói, rốt cuộc cũng hát lên ca khúc mở đầu, nhưng vừa mở miệng, chính là thái độ kiêu ngạo và khiêu khích đến cực điểm.

"Ta biết các người hi vọng ta cút ra khỏi giới giải trí, bài hát này chính là thương tiếc cuối cùng của ta đối với một kiếp idol.

Bị đưa lên chỗ cao, phong cảnh so với ta tưởng tượng càng thêm vô hạn

Từng giúp qua bao người, không có thành trăm cũng là hơn một ngàn

Trên giá bãi, đều là ta tiêu tiền mua tới cúp trong tay

Sau khi lên tin tức, đều bị nói thành kẻ pha lê vô dụng."

Lục Bạch đây là điên rồi? Không ít người bị ca từ trắng trợn kia làm cho tức giận đến bật cười.

Trường quay quá an tĩnh, cho nên mỗi chữ của Lục Bạch lại cực rõ ràng, mỗi một câu đều truyền tới lỗ tai người xem. Mà cậu vẫn tự nhiên không kiêng nể gì mà trào phúng, cũng tràn ngập giữa những hàng chữ, hung hăng bộc lộ sự giận hờn.

Đích xác, mọi người đều biết Lục Bạch có một vị kim chủ tiêu tiền đẩy bình hoa là cậu lên. Càng biết đoàn đội của cậu là một đám cực phẩm, 6 năm như một hút máu Dịch Văn Trác, ở trong giới giải trí tạo lập hình tượng tiểu Dịch Văn Trác để nổi tiếng.

Nhưng Lục Bạch lúc này cũng quá bất chấp, thế nhưng lại trực tiếp đem những nội dung này viết thành bài hát.

[ Mẹ nó, bài này là do ai viết đấy? Tên ngu Lục Bạch đập đá à? Mấy chuyện lộ rõ điểm yếu cũng có thể hát ra.]

[ Cái này cũng chưa tính là gì! Mọi người có nghe thấy câu cúp kia của hắn không? Hắn không chỉ giả tạo hình tượng tài hoa, ngay cả cúp cũng là dùng tiền mua a! ]

[ Tôi cảm giác nhóm bình hoa nhận giải giống như Lục Bạch đều đang muốn bóp chết hắn rồi. Kiêu ngạo như vậy, xem ra Lục Bạch thật sự muốn lui vòng.]

Nhưng bọn họ trăm triệu lần cũng không nghĩ tới chính là, bài hát này của Lục Bạch, mặt sau thế nhưng càng thêm mạnh mẽ tàn bạo.

Theo nhạc đệm trà trộn vào nhịp trống càng lúc càng lớn, đoạn lời thứ hai của Lục Bạch cũng thuận theo mà đến.

Lần này, Lục Bạch thay đổi giọng hát thành một loại tương đối mộng ảo, cậu lười nhác ngồi ở bậc thang trên sân khấu, híp mắt nhìn về phía dưới đài, ánh mắt mê ly lại tràn ngập dụ hoặc. Mà tư thế ngồi của cậu cũng vừa lúc làm nổi bật lên ưu thế dáng người, khiến người xem có cảm giác muốn hung hăng đẩy ngã cậu, sau đó dùng sức mà hôn lên đôi môi xinh đẹp kia.

Âm thanh mang theo dụ hoặc cũng tràn ngập toàn bộ trường quay.

"Hắn nói hắn có thể giúp ta hái được toàn bộ ngôi sao trên thế giới

So với sự ưu tú của ta tất cả đều biếm thành thần dân

Ta ngao du ở trong quốc gia "Vui sướng" giả tưởng

Trở nên càng ngày càng lười đến xem cái gọi là sáng sớm

Trong thành có tế đàn muôn vàn màu sắc cùng thần linh

Làm linh hồn ta rời đi thể xác mặc sức phi hành

Một ngày nọ ta trộm mở ra album của quốc vương

Các ảnh chụp bên trong đều là phong cảnh mà ta thương nhớ

Trên mặt mọi người đều là cảnh cáo, nói tiểu bằng hữu thời điểm ra cửa ngàn vạn lần đừng lẻ loi hiu quạnh."

Một đoạn lời ca này, tràn đầy đều là những ái muội không thể miêu tả, hơn nữa Lục Bạch còn thể hiện nó ra từ trong xương cốt, tức khắc lại mang tới một làn sóng bình luận kịch liệt.

[ Đậu má! Mẹ nó này không phải đang diễn lại cảnh bao dưỡng trên giường của hắn đấy chứ? ]

[ Trời ơi, quả thực như đang vũ nhục ca từ! ]

[ Cút xuống đi! Lục Bạch cút xuống đi! ]

Có không ít người không quen nhìn kiểu người như Lục Bạch nhịn không được mắng chửi, nhưng ca từ cổ quái này rất nhanh khiến cho một đám người khác chú ý.

[ Không, không đúng! ]

[ Bài hát này có vấn đề! ]

Có người mẫn cảm nhận ra từ ngữ bên trong vô cùng vi diệu, nhưng Lục Bạch hát quá nhanh, những người xem bị ca từ của cậu chèn ép lại trở nên tức giận vô cùng, thẳng đến thời điểm tiến vào đoạn cao trào thứ hai, rốt cuộc có người phản ứng được bài hát này có chỗ nào không đúng.

[ Tàng đầu thơ, đây là một bài tàng đầu thơ! ]

[ Mấy người ở hiện trường có nhớ được lời không? ]

Khán giá đều có người phát hiện ra, như vậy những nhạc sĩ chuyên nghiệp ngồi phía dưới càng là đã sớm phát hiện trong đó có điểm kỳ quặc. Có người từ câu đầu tiên bắt đầu đã đại khái nhớ kỹ ca từ, sau đó đem chữ cái đầu tiên của các câu đặt cạnh nhau, sắp thành một hàng, thế nhanh lại ra một câu như thế này.

"Ta bị bắt cóc, hắn bức ta thành một người khác."