Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 215




Chắc hẳn là được sửa chữa lại trong lúc Lục Bạch nằm viện tu dưỡng. Hạ Cẩm Thiên từng nói qua với Lục Bạch, sau khi Quản Tùng bị bắt, công ty cùng biệt thự mà Quản Tùng vốn dĩ lợi dụng lúc Lục Bạch bị tai nạn xe cộ mà cướp lấy đều được hoàn trả lại.

Không biết Quản Tùng xuất phát từ tâm tư gì, biệt thự của Lục Bạch hay công ty cũng thế, đều hoàn hảo mà duy trì bộ dạng trước khi Lục Bạch chưa xảy ra chuyện.

Chỉ là bản thân Lục Bạch không muốn chạm vào mấy đồ vậy đã dính qua tay bọn chúng, đơn giản liền ủy thác qua cho Hạ gia quản lý. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Lục Bạch cũng coi như là có chút tài sản, dứt khoát liền mua lại toàn bộ khu nghĩa trang này.

Như vậy, không chỉ là người bị hại ngay từ đầu được Lục Bạch an trí ở chỗ này, ngay cả mấy người bị hại sau đó phát hiện không ở trong trí nhớ của Lục Bạch cũng giống vậy được Lục Bạch chôn cất ở nơi đây.

Chỉ là những chuyện này đều là Hạ Cẩm Thiên tìm người làm, Lục Bạch vẫn luôn tu dưỡng hơn nữa còn phải phối hợp điều tra cho nên cũng không có tới xem.

Hiện tại báo cáo kết án đã ở trong tay, Lục Bạch nghĩ bản thân mình vẫn là tới đây gặp bọn họ.

Tựa như lời bác sĩ của lão gia tử đã nói lúc trước, thân thể của Lục Bạch phải chăm sóc một hai năm. Cho dù thể trạng không tồi nhưng nằm ở trên giường gần hai năm, còn chưa có hồi phục tối đã lại trải qua một hồi ác chiến, hiện tại đến việc đi đường cũng không quá vững chắc. Mới vừa đi đến một nửa đường, hơi thở cũng liền trở nên không ổn.

Chính là Lục Bạch vẫn kiên trì đi tới trên ngọn đồi.

Cậu không mang theo đồ cúng tế gì, chỉ có một bó hoa và một bình rượu.

Nhìn ảnh chụp vừa xa lạ vừa quen thuộc trên bia mộ, Lục Bạch hơi dừng bước chân, chậm rãi mở miệng thở hổn hển, ngồi xuống trước mặt bia mộ ở chính giữa.

"Lâm Viễn......." Cái tên này thật xa lạ, thời điểm Lục Bạch nói ra, trong lòng lại có sự khó chịu nói không ra vì sao.

Bởi vì thiếu niên này, thời điểm còn sống có gần ba năm thời gian chỉ có con số làm danh hiệu, tên đã sớm bị cướp đoạt. Nhìn gương mặt thiếu niên cười vui vẻ trong ảnh chụp, Lục Bạch mở ra bình rượu, tự mình uống vào một ngụm.

"Vị thành niên không thể uống rượu, anh, anh chỉ có thể nhìn em uống." Lục Bạch thấp giọng cười một tiếng, mùi rượu cay độc nhập họng, nhiệt độ gần như tự ngược này làm sắc mặt Lục Bạch trở nên xấu đi rất nhiều.

Khoảng cách cậu tới đây lần trước đã trôi qua nhiều năm. Khi đó bên người Lục Bạch có người của Long Kiêu đi theo giám thị, vội vàng vì bọn họ mà lập mộ chôn di vật. Cho dù quỳ gối ở nơi này khóc thút thít cũng phải nhẫn nhịn không dám lớn tiếng làm càn.

Nhiều năm như vậy, những sinh mạng tươi sống đó vẫn luôn đè nặng ở trong lòng Lục Bạch, cũng là động lực để cậu giãy giụa mà đứng lên từ trong vũng bùn.

Lục Bạch lúc trước từng tưởng tượng rất nhiều.

Ví dụ như thời điểm lần nữa gặp mặt bọn họ, bản thân mình muốn nói gì, muốn làm cái gì. Thậm chí còn tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng khác nhau.

Có thống khoái của việc báo được thù lớn, có thống khổ khi nghĩ về chuyện cũ, có tiếc nuối khóc không thành tiếng. Nhưng khi chân chính ngồi ở chỗ này, cảm xúc của Lục Bạch lại cực kỳ bình tĩnh. Không có bất cứ dao động nào, thậm chí đến vành mắt cũng không đỏ lên dù chỉ một chút.

Cậu giống như một người ngoài cuộc đứng xem diễn, bình tĩnh nhìn chăm chú vào mọi thứ bên trong.

Mà những cảm xúc đó cũng tự do ở bên ngoài thân thể cậu, phảng phất giống như Lục Bạch cậu chỉ là một mặt nước tĩnh lặng.

"Em có phải quá mức lạnh lùng không nhỉ? Ít nhất cũng nên vừa khóc vừa nói, nói câu "em nhớ anh" đúng hay không?" Không biết từ khi nào, Lục Bạch ở trong sự trầm mặc đã đem một bình rượu trong uống cạn. Cậu đoan chính quỳ gối trước bia mộ của Lâm Viễn, tầm mắt lại bởi vì mùi rượu mà dần trở nên mơ hồ.

Lục Bạch kỳ thật rất khổ sở, tất cả những lời kêu rên thê thương đều giấu ở dưới da thịt, muốn chui từ dưới đất lên mà thoát ra. Nhưng bản thân Lục Bạch lại không biết phải làm như thế nào để bộc lộ những tình cảm phức tạp đó ra ngoài.

Bởi vì thói quen giấu kín tâm tư, Lục Bạch một đường tiến lên, nhảy múa trên lưỡi đao, không thể bại lộ dù chỉ nửa phần nhược điểm. Thế cho nên dù thống khổ tới cực điểm cậu cũng không có cách nào thoải mái mà khóc ra thành lời.

Cậu không dám, cậu sợ bản thân một khi yếu thế liền sẽ bị hắc ám sâu không thấy đáy túm lấy kéo xuống dưới nền đất, không còn có cơ hội chạm được vào ánh mặt trời.

Ánh mặt trời dần dần ảm đạm, màn đêm sắp phủ xuống.

Thời điểm Hạ Cẩm Thiên bởi vì Lục Bạch hồi lâu không xuống núi mà tìm tới, Lục Bạch vẫn như cũ đoan đoan chính chính quỳ gối trước mộ Lâm Viễn.

Cậu không có khóc, nhưng Hạ Cẩm Thiên lại cảm thấy Lục Bạch đã hoàn toàn muốn hỏng mất.

Anh duỗi tay ôm Lục Bạch vào trong lòng.

Trên người Lục Bạch không có sức lực gì, toàn bộ một hơi chống đỡ cơ thể. Nháy mắt khi cảm nhận được ấm áp trong lồng ngực của Hạ Cẩm Thiên, cậu liền trực tiếp sụp đổ.

Hạ Cẩm Thiên không nói gì, chỉ bế Lục Bạch lên, mang theo cậu đi xuống chân núi.

Tình huống của Lục Bạch không tốt, không chịu nổi dày vò như vậy, càng không chịu nổi những thương tâm mãnh liệt như thế.

Mà thể lực cùng tâm trí của Lục Bạch đều tiêu hao tới cực điểm nên cũng không còn năng lực phản kháng, để Hạ Cẩm Thiên tùy tiện mang cậu đi nơi nào thì đi.

Khó được lúc ỷ lại như vậy, nhưng trong lòng Hạ Cẩm Thiên lại không có tư vị gì.

Anh còn nhớ rõ Lục Bạch khi còn nhỏ, ánh mắt sạch sẽ lại sáng ngời, hắc bạch phân minh. Thời điểm nhìn chằm chằm người khác bên trong giấu không được ý cười làm tâm tình một ngày của người ta cũng trở nên tốt hơn.

Khi đó anh từng nói, dù ăn đánh mà đứa nhỏ ngốc này còn có thể cười đến vui vẻ như vậy, thật là quá ngoan cũng quá dễ dành thỏa mãn.

Ngay cả sau này, anh nhặt được Lục Bạch từ bên người Long Kiêu chạy thoát ra. Đứa nhỏ bị thương nặng như thế, lại còn có thể nhìn anh đầy tìn nhiệm, ở thời điểm sợ hãi còn theo bản năng chui vào trong lòng anh. Lục Bạch khi đó đích đích xác xác vẫn sẽ bởi vì đau mà đỏ con mắt.

Chỉ là dần dần, một Lục Bạch biết khóc biết cười lại chậm rãi biến mất dưới sự tra tấn của những người đó.

Nghĩ đến bây giờ, Lục Bạch biết cười biết khóc mà anh thấy, đại bộ phận đều là đang diễn theo cuộc đời của người khác. Cho dù cái người khác này là phân thân khác của chính cậu, nhưng cuối cùng cũng không phải hỉ nộ ái ố của bản thân Lục Bạch.

Đi tới chỗ xe, Hạ Cẩm Thiên đặt Lục Bạch ở ghế phụ, giúp cậu cài cẩn thận đai an toàn.

Lục Bạch uống rượu xong thể lực gần như đã tới cực điểm, cơ hồ lên xe liền nhắm hai mắt lại.

Hạ Cẩm Thiên rất muốn cùng Lục Bạch nói chút gì đó, nhưng cảm nhận được cảm xúc của cậu đang không thích hợp nên cuối cùng vẫn là khởi động xe, đi về Hạ gia trước.

Lúc tới cửa nhà, vì không muốn trưởng bối thấy rồi lo lắng, Lục Bạch kiên trì tự mình từ trên xe bước xuống.

Cậu chống tay vào cửa xe nghỉ một hồi, sau đó mới dựng thẳng eo đi vào trong nhà. Lại bị Hạ Cẩm Thiên trực tiếp bế lên.

"Học trưởng?" Trong mắt Lục Bạch có rất nhiều sự khó hiểu.

Hạ Cẩm Thiên thở dài "Lúc trước dạy em đều đã quên rồi? Ở trong nhà của mình không cần giả vờ. Mệt mỏi thì ngủ, không thoải mái thì khóc, muốn làm nũng thì kêu anh. Anh không ở đó thì còn có mẹ. Bà ấy từ rất sớm đã muốn ôm em."

"......." Đầu óc Lục Bạch có chút chậm chạp, ngơ ngác nhìn Hạ Cẩm Thiên như là không tiêu hóa được nội dung mà anh đang nói.

Vẫn là quản gia nghe thấy động tĩnh ra mở cửa, vừa thấy hai người đứng ở bên ngoài liền nhanh chóng kêu bọn họ đi vào.

Quản gia là nhìn Hạ Cẩm Thiên lớn lên từ nhỏ, có đôi khi cũng khó tránh khỏi lải nhải anh hai câu "Cậu không chú ý cũng liền thôi, thân thể của A Bạch không tốt, như thế nào còn đứng đợi ở bên ngoài? Tý nữa lại bị cảm lạnh thì phải làm sao?"

Bởi vì lúc trước sợ Lục Bạch cảm thấy xa lạ, cho nên lão quản gia cũng đi theo mấy vị trưởng bối của Hạ gia sửa lại xưng hô.

Lục Bạch vẫn luôn rất cảm kích người đã luôn chiếu cố bận trước bận sau khi mình mắc bệnh này, thấy ông lo lắng liền muốn giải thích nói không có việc gì.

Cũng không biết hôm nay có phải bởi vì quá mức mỏi mệt hay không, lời nói tới bên miệng rồi lại như thế nào cũng nói không nên lời.

Lục Bạch trong lúc nhất thời lâm vào mờ mịt không rõ.

Cậu hiếm khi có thời điểm không đáp lại, lại thấy sắc mặt cậu khó coi cùng mùi rượu trên người, lão quản gia nhất thời nóng vội, nhanh chóng gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình. Ấn được một nửa vẫn là thay đổi dãy số, ngược lại gọi cho bác sĩ của Hạ lão gia.

Cũng vừa khéo, bác sĩ đúng lúc ở bên kia cùng Hạ lão gia. Lão gia vừa nghe thấy liền cũng vô cùng lo lắng cho tình huống của Lục Bạch, đơn giản đi theo cùng nhau tới.

Nhốn nháo hoảng loạn lăn lộn hồi lâu, chờ thời điểm thuốc được nấu xong cũng đã qua hơn hai tiếng đồng hồ.

Lục Bạch nằm ở trên giường, giọng nói vẫn là nói không nên lời, ý thức lúc này cũng đã hoàn toàn mơ hồ.

"Làm sao lại ra nông nỗi này?" Hạ phu nhân mới vừa nãy từ bên ngoài trở lại, không kịp cởi áo khoác ra liền vội vàng lên lầu xem tình huống của Lục Bạch.

"Tâm sự quá nặng, nếu cứ luôn như vậy thì chỉ sợ không tốt lắm." Bác sĩ thở dài một hơi.

Tâm bệnh ông từng khám qua không ít, nhưng cảm xúc hoàn toàn không thể phát tiết giống như Lục Bạch thật là hiếm thấy.

"Là lỗi của cháu, cháu quá nóng vội." Hạ Cẩm Thiên lắc đầu, trong lòng cảm thấy hụt hẫng.

Bác sĩ vỗ vỗ bả vai của anh, an ủi khuyên giải nói "Đừng ép cậu ấy, dẫn đường là chính. Đều còn trẻ tuổi, không có điểm mấu chốt nào là không thể giải quyết."

"Vâng." Hạ Cẩm Thiên gật đầu, sau đó xoay người vào nhà chiếu cố Lục Bạch.

Hạ phu nhân trước dàn xếp cho Hạ lão gia, sau đó đi phòng bếp phân phó đầu bếp mấy ngày này thay đổi dược thiện cho Lục Bạch, dựa theo lời dặn của bác sĩ thêm một chút dược liệu giúp an giấc.

Hạ Cẩm Thiên hôm nay khẳng định là muốn ở bên cạnh Lục Bạch, Hạ phu nhân đơn giản tính toán nghỉ ngơi sớm một chút, như vậy ngày mai buổi sáng chờ Hạ Cẩm Thiên đi làm, bà vừa lúc có thể thay ca cho anh.

Mà Lục Bạch lại hoàn toàn lâm vào cảnh trong mơ đầy hoang đường.

Trong mộng, cậu vẫn luôn chạy theo phía sau Lâm Viễn chạy trốn.

Dọc theo đường đi, mười mấy thiếu niên bọn họ từ không đồng xu dính túi đến có thể ngồi cùng nhau ăn bánh bao nhân thịt, mặc sức tưởng tượng về sau này.

Khi đó Lâm Viễn nói "Chờ chúng ta vặn ngã được cái tên khốn Từ Duệ này, anh sẽ đi bốc gạch nuôi các em."

Lục Bạch lúc ấy cũng không định trả lời vấn đề đó, dù sao tiền cơm của nhóm người này toàn dựa vào sự thông minh của Lục Bạch. Về sau khẳng định cũng là Lục Bạch làm chủ nhà, nếu thật sự phải dựa vào Lâm Viễn, bọn họ chỉ sợ sẽ chết đói một nửa.

Nhưng mà Lục Bạch cũng không đánh vỡ ước mơ mà Lâm Viễn mặc sức tưởng tượng, thậm chí còn có điểm tương đối kích động, thậm chí bắt đầu nương theo suy nghĩ của Lâm Viễn từng chút từng chút phân tán tư duy, đắm chìm vào sự mỹ lệ của cảnh trong mơ.

Lâm Viễn nói, đầu óc của Lục Bạch rất giỏi, chờ sau khi dàn xếp xong mọi chuyện thì sẽ đưa Lục Bạch đi học. Chờ Lục Bạch công thành danh toại, hắn chính là lão thái gia của Lục Bạch, muốn Lục Bạch nuôi cả đời.

Mấy đứa nhỏ kia cũng đều ầm ĩ cãi cọ nói muốn được đi học. Vì thế buổi tối ngày hôm đó, bọn họ phá lệ chạy vào một khu nhà trong trường học, bọn họ không dám vào khu dạy học, chỉ ở bên ngoài nhìn nhìn liền cảm thấy tràn ngập khát khao.

Đáng tiếc chính là, cuối cùng Lục Bạch cũng không được đi học, sở trường của cậu tất cả đều dựa theo sở thích của sáu tên kia mà từng chút từng chút bị dạy dỗ thành.

Mà những thiếu niên đã từng cùng cậu nằm mơ mộng, cuối cùng lại phải mai táng ở nghĩa địa lạnh lẽo.

Lục Bạch không biết linh hồn của bọn họ có phải còn đang nhìn cậu hay không, hay là đã tiêu tan tiến vào luân hồi có được cuộc sống mời chân chính.

Đây là thế giới hiện thực, không phải thế giới nhiệm vụ. Không có tiêu chuẩn đánh giá, không có người chấm điểm cho Lục Bạch, không có người nói có cậu biết cách làm hiện tại có thể khiến những oan hồn đó an giấc ngàn thu hay không. Càng không có người nói cho Lục Bạch biết kết cục cuối cùng của những người này, có phải có thể làm miệng vết thương nhiều năm như vậy khó có thể khép lại của cậu giảm bớt đau đớn hay không.

Lục Bạch cái gì cũng không biết. Thậm chí đến bản thân mình hiện tại có phải có thể khóc ra được rồi hay không cậu cũng đều không thể xác định.

Suy nghĩ hỗn loạn cứ quấn quanh linh hồn của Lục Bạch.

Sau nửa đêm Lục Bạch bắt đầu nóng lên. Làm ầm ĩ suốt một đêm mới xem như chậm rãi lui bớt.

Trong tay Hạ Cẩm Thiên còn có công tác không thể không ra ngoài. Hạ phu nhân từ chối mấy lời mời họp mặt ban ngày, canh giữ ở bên mép giường của Lục Bạch.

Thời điểm Hạ Cẩm Thiên còn ở đó, Lục Bạch còn có thể theo bản năng chui vào trong lồng ngực anh. Đổi thành một mình một giường liền cuộn tròn trong góc, an tĩnh như là trên giường không có người vậy.

Hạ phu nhân đột nhiên nhớ tới năm đó thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Lục Bạch, Lục Bạch cũng là như thế này. Người đã trưởng thành lên không tí, nhưng bộ dạng lại một chút cũng không thay đổi.

Vì thế, bà nhịn không được ngồi ở mép giường, duỗi tay kéo bàn tay Lục Bạch giấu ở trong chăn ra, nắm ở trong tay.

Trong chăn rõ ràng ấm áp như vậy, nhưng bàn tay của Lục Bạch lại vẫn lạnh như cũ. Hạ phu nhân dùng tay mình ủ ấm tay cậu.

Lục Bạch bị kinh động, mở bừng mắt. Ngơ ngác nhìn chằm chằm Hạ phu nhân, có điểm chưa hồi phục lại tinh thần.

"A Bạch, khá hơn chút nào chưa?" Thấy Lục Bạch mở mắt, Hạ phu nhân không có sốt ruột lập tức kêu cậu rời giường, mà là cầm lấy khăn lông ướt ở đầu giường, nhẹ nhàng mà lau lau gương mặt của Lục Bạch.

"Ngủ một buổi tối có đói bụng không?" Thanh âm của Hạ phu nhân vô cùng ôn nhu.

Khác với sự ôn nhu của Hạ Cẩm Thiên, sự cẩn thận và ấm áp của Hạ phu nhân càng thêm làm người khác mềm lòng hơn. Bởi vì, điều này là đến từ tình mẹ.

Cho dù sinh mệnh của Lục Bạch chưa từng có nhân vật "người mẹ" này xuất hiện. Nhưng mà nó cũng không gây trở ngại việc cậu có thể cảm nhận được Hạ phu nhân đối xử với cậu khác biệt.

Có lẽ bởi vì vẫn luôn mơ thấy Lâm Viễn - người quá khứ có thể xem như là người thân duy nhất của Lục Bạch, nên ánh mắt khi Lục Bạch nhìn chằm chằm Hạ phu nhân vô cùng dao động.

Cậu theo bản năng khát vọng được ôm, rồi lại sợ cái ôm này không thể thuộc về mình lâu lâu dài dài, chỉ là một cảnh trong mơ mỹ lệ mà dễ vỡ.

Có lẽ khát vọng trong mắt Lục Bạch quá mức rõ ràng, Hạ phu nhân vừa nhìn đã hiểu sự sợ hãi của cậu, đơn giản liền duỗi tay ôm cậu vào trong lòng.

"Thật tốt, anh con thời điểm mười mấy tuổi đã trầm ổn không giống một đứa trẻ. Đã lâu rồi cũng chưa có ai làm nũng với mẹ." Sờ sờ gương mặt của Lục Bạch, ngữ khí của Hạ phu nhân càng thêm ôn nhu "A Bạch, đừng sợ. Ba, mẹ còn có ông nội đều sẽ bảo vệ con."

"......." Lục Bạch nghĩ nghĩ một lúc, như là phân biệt không ra được ý tứ trong lời nói của Hạ phu nhân.

Thẳng đến một hồi lâu, Hạ phu nhân mới nhéo mặt cậu nói "Đứa nhỏ ngốc, không phải nằm mơ. Đều đã kết thúc rồi, con đã về đến nhà!"

Một câu nói này, như là đem Lục Bạch đang bị nhấm chìm trong bóng ma khủng bố kéo ra ngoài. Mà cái ôm ấp vừa ấm áp lại mềm mại của Hạ phu nhân cũng làm Lục Bạch có loại cảm giác bừng tỉnh như trở về nhân gian.

Về nhà. Những lời này đối với Lục Bạch mà nói, quá xa lạ rồi lại làm cậu vô cùng chờ mong. Cậu nghiêng ngả lảo đảo giãy giụa hồi lâu, lúc ban đầu bất quá cũng chỉ là muốn đụng vào ánh mặt trời một chút mà thôi.

Có trong nháy mắt như vậy, Lục Bạch lại nhớ tới thời điểm tuổi còn nhỏ ở trong cô nhi viện, câu Hạ Cẩm Thiên đã nói với cậu.

Lúc ấy Hạ Cẩm Thiên nói "Em chờ anh, anh cùng cha mẹ còn có ông nội thương lượng một chút. Chờ bọn họ đồng ý, anh liền tới đón em về nhà."

Vòng đi vòng lại lâu như vậy, Hạ Cẩm Thiên cuối cùng vẫn là đón cậu trở về nhà.

Lục Bạch ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt viết rõ hai chữ "đau lòng" của Hạ phu nhân, sau một lúc lâu trầm mặc, từ trong cổ họng phát ra tiếng khóc nghẹn ngào nhỏ đến không thể phát hiện.

Hạ phu nhân lại ôm chặt cậu thêm một chút, vỗ vỗ phía sau lưng cậu "Đừng sợ, A Bạch đừng sợ. Mẹ ở đây với con rồi!"

"Vâng." Lục Bạch thấp giọng đáp lại một tiếng, sau đó cậu cắn môi, rốt cuộc trầm mặc bật khóc.