Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 209




"Là máu của ai? Hồ sơ trong kho có ghi chép không?" Khác với những người khác, phản ứng đầu tiên của Lục Bạch không phải sợ hãi, mà là muốn biết nguồn gốc nơi phát ra máu.

Pháp y bất động thanh sắc liếc nhìn Lục Bạch một cái, ánh mắt phá lệ khâm phục.

Lúc trước trước khi Lục Bạch chưa xảy ra chuyện gì, cũng xem như là một chú chim hoàng yến duy nhất trong vòng hào môn. Đặc biệt là sau khi Lục Bạch chết, trình độ si tình điên cuồng của sáu tên kim chủ của cậu làm tình sử của Lục Bạch trở nên càng thêm khiến người khác bàn tán. Mà bên phía cảnh sát cũng là ở ngay lúc này mới biết được Lục Bạch kỳ thật là người nắm giữ tin tức quan trọng của vụ trọng án.

Pháp y lúc trước từng xem qua ảnh chụp của Lục Bạch, chỉ cảm thấy Lục Bạch đúng là đẹp đến câu hồn phách, còn có năng lực giải quyết chu toàn giữa sáu tên đại lão.

Nhưng thẳng đến khi tiếp xúc trực tiếp mới cảm nhận được Lục Bạch không giống người thường. Lục Bạch giống như không có thứ cảm xúc gọi là sợ hãi.

Người bình thường khi nhận được loại quà tặng có chứa đầy ý tứ cảnh cáo này, điều đầu tiên lo lắng hẳn phải là vấn đề an toàn của bản thân. Nhưng Lục Bạch tựa hồ chỉ lo lắng có thể kịp thời phá được án hay không.

Pháp y cảm thấy người như Lục Bạch rất thú vị, bất quá hắn vẫn là rất nhanh thu hồi lại suy nghĩ, hơn nữa cho Lục Bạch một đáp án cụ thể.

"So sánh với hồ sơ trong kho không có kết quả. Nhưng mà đúng là máu người."

Lục Bạch nhíu mày "Người bị hại mới sao?"

Cậu cảm thấy điều này không nên. Trước khi Lục Bạch gặp tai nạn xe cộ có thể nói là đều đã bắt được mạch máu của bọn chúng. Cho dù không có chứng cứ mang tính xác thực cũng đủ để cảnh sát hạ lệnh bắt giữ. Mà gần hai năm trong lúc cậu hôn mê, nhân mạch của sáu tên này còn không ngừng hao tổn.

Hơn nữa Hạ Cẩm Thiên còn cho người nhìn chằm chằm động tĩnh của bọn chúng, bọn chúng không có khả năng đi tìm người bị hại mới. Dù sao chỉ một người là Lục Bạch cũng đủ liên lụy toàn bộ tinh thần của bọn chúng rồi.

Huống chi hiện tại Lục Bạch đã tỉnh, cuộc chiến thanh toán mới cũng nên một lần nữa bắt đầu.

Cho nên, máu đó sẽ là máu của ai?

Lục Bạch đột nhiên nghĩ tới một loại khả năng, cậu quay đầu nhìn về phía Hạ Cẩm Thiên "Anh nói xem, máu này có phải là của hai mươi đứa bé lúc trước từng cùng bị đào tạo với em hay không?"

"Vì sao em lại cảm thấy như vậy?"

"Người có thể làm ra loại chuyện biến thái như này không nhiều lắm. Mà hoa hồng đỏ mang nhiều ý nghĩa, trong đó có một ý nghĩa, gọi là vẻ đẹp vĩnh hằng."

"Hoa hồng đỏ trong quá khứ bắt nguồn từ câu chuyện tình yêu có liên quan tới chiến tranh. Chàng trai đưa cho cô gái một đóa hoa hồng vừa mới hái xuống cùng một phong thư, sau đó liền đi tham gia chiến đấu. Hắn cảm thấy bản thân mình không thể trở về, cho nên nói với cô gái, khi cánh hoa hồng cuối cùng rơi xuống, cô hãy quên hắn đi mà bắt đầu một cuộc sống mới."

"Sau đó đóa hoa hồng trong tay cô gái một cánh cũng không rụng, chàng trai tắm máu trở về, hai người hạnh phúc cả đời."

"Vẻ đẹp vĩnh hằng, còn có sự cố chấp phải tắm máu trở về. Còn lại ba người, ai sẽ là người phá lệ chấp nhất với những từ này nhất?"

"Em hoài nghi là người ngày xưa lừa em từ cô nhi viện mang đi?"

"Không, em chắc chắn kẻ đó chính là Từ Duệ. Lúc trước thời điểm từ bên người hắn chạy thoát, em có hai đồng bạn bởi vì trên đường đi lạc mà bị bắt đi. Sau đó ở bên cạnh Long Kiêu, em mới dần dần điều tra ra được một ít manh mối."

"Em vẫn luôn cảm thấy lúc trước cùng em bị đào tạo, có lẽ không dừng lại ở con số hai mươi người. Chỉ là bởi vì hai mươi người bao gồm em xem như là những người tương đối ưu tú trong đó cho nên bọn em đều có đánh số. Em là người cuối cùng được lựa chọn, đánh số là hai mươi. Nên em vẫn luôn cho rằng, tổng cộng chỉ có hai mươi người."

"Cho nên em từng gặp qua người ngoài hai mươi người đó?" Hạ Cẩm Thiên cảm thấy Lục Bạch sẽ không đối với những con số sinh ra cảm giác mơ hồ.

"Em không xác định được là em đã thấy qua chưa." Lục Bạch lắc đầu "Lúc em bị mang đi còn quá nhỏ, hơn nữa thời điểm ý thức được tình cảnh của chính mình kỳ thật đã qua hơn non nửa tháng. Em chỉ có thể nhớ đại khái ai tới ai đi, nhưng mà chi tiết cụ thể hơn thì em lại không nhớ được."

"Vậy em vì cái gì sẽ có loại cảm giác này?"

"Vậy phải cảm ơn chuyện đã trải qua lần này. Anh nhớ rõ phương thức che giấu chứng cứ của Từ Thụy chứ?"

"Em là nói bình tro cốt có đánh số, còn có bức tường chứa tro cốt?"

"Từ Duệ ở thế giới nhỏ kia là dựa theo Từ Thụy của thế giới này làm hình mẫu. Hành vi và hướng đi của bọn chúng sẽ có rất nhiều chỗ tương đồng."

"Em khi ấy kế thừa ký ức của nguyên thân, là trong nháy mắt có chần chờ. Sau đó bắt đầu thế giới thứ ba liền thay đổi."

"Lúc ấy số người cùng em chạy ra ngoài ở thế giới thứ ba, cùng với số lượng đồng bạn năm đó cùng em chạy thoát từ trong tay Từ Duệ là giống nhau."

"Hồ Hàm có một chị gái, lúc ấy một thiếu niên cùng chạy trốn với em cũng có một chị gái."

"Bùi Hằng, người cùng ông lão cùng nhau lên kế hoạch chạy trốn là con trai vợ chính bị tiểu tam chèn ép đuổi đi. Ở trong trí nhớ của em, vị đại ca trong quá khứ mang theo bọn em chạy thoát ra ngoài kia cũng có thân phận tương tự."

"Cho nên nếu nói, ký ức của thế giới nhỏ là đối chiếu theo thế giới hiện thực, như vậy hai mươi người bị chọn trong vụ án của Từ Duệ thế giới nhỏ có lẽ chính là hai mươi người trong trí nhớ của em."

"Trong thế giới hiện thực, nói không chừng không dừng lại ở con số hai mươi. Huống chi, anh nhớ rõ không? Thế giới nhỏ, Từ Duệ không chiếm được em liền cầm tù Dịch Văn Trác ý đồ để Dịch Văn Trác biến thành thế thân của em. Sau đó chúng ta gặp thời cơ bắt giữ hắn, cũng phải lợi dụng hắn cầu mà không được đối với em, diễn một tiết mục cầu hôn giả mới bức cho hắn tinh thần rối loạn, tìm được chứng cứ."

"Cho nên ý của em là......."

"Nhiều năm như vậy, Từ Duệ nhìn em ở bên nhiều người vui vẻ, không những không có phát điên còn có thể nhẫn nhục chịu đựng. Không phải trình độ thần kinh của hắn hạ thấp, mà là bởi vì Từ Duệ rõ ràng, em cùng những người này đều là gặp dịp thì chơi. Hắn không chiếm được em, bọn chúng cũng giống vậy không chiếm được em."

"Nhưng mà hắn so với bọn chúng lại càng dễ dàng đạt được mục tiêu hơn, bởi vì hắn không nhất định phải có được em khi còn sống."

"Ý của em là......."

"Lúc trước là từ diễn thành thật, lần này không bằng tuyên bố rõ ràng?" Ánh mắt Lục Bạch nhìn Hạ Cẩm Thiên đè nén khát vọng, cậu kề sát bên tai Hạ Cẩm Thiên nhẹ giọng nói "Học trưởng, anh cảm thấy chúng ta đổi cách xưng hô thì thế nào?"

"Gọi anh trai sao?" Hạ Cẩm Thiên biết rõ còn cố hỏi.

"Vợ?"

"Ừm, anh suy xét một chút."

"Vậy gọi "chồng ơi" thì sao?" Ngữ khí của Lục Bạch nhẹ nhàng, không chút do dự.

"........" Hạ Cẩm Thiên bị câu nói của cậu thiêu đến đầu quả tim đều nóng lên theo, chỉ có thể gắt gao ôm Lục Bạch vào trong lòng, nói một câu "Đều nghe em."

Lục Bạch gật đầu, nói với pháp y "Có thể nhờ cậu giúp tôi một việc được không?"

"Giúp việc gì?"

"Giúp tôi làm một phần thiệp mời."

Đóa hoa hồng này là do người khác dưới tình huống thần không biết quỷ không hay đưa đến Cục Cảnh Sát. Mà Lục Bạch lại trắng trợn táo bạo đặt một tấm thiệp mời kết hôn ngay chỗ nhận được hoa hồng.

Mặt trên, là ảnh cưới hai người Lục Bạch và Hạ Cẩm Thiên cùng mặc tây trang trắng.

Trong ảnh chụp, thân thể của Lục Bạch rõ ràng còn chưa có hồi phục lại bình thường, rúc ở trong lòng Hạ Cẩm Thiên, hoàn toàn dựa vào cánh tay Hạ Cẩm Thiên ôm Lục Bạch để chống đỡ.

Mà càng khiến người khác lóa mắt vẫn là ánh mắt khi Lục Bạch nhìn Hạ Cẩm Thiên, tình thâm như biển bên trong căn bản che giấu không nổi.

Cho nên tình yêu của Lục Bạch và Hạ Cẩm Thiên là hàng thật giá thật.

Mà điều Lục Bạch muốn làm còn không dừng lại ở những cái đó.

Ba ngày sau, Hạ gia thế nhưng thật sự công bố thiệp mời, muốn vì Lục Bạch và Hạ Cẩm Thiên tổ chức một buổi lễ đính hôn.

Gia thất của Hạ Cẩm Thiên tự nhiên không cần phải nói. Anh tuy rằng không có kế thừa gia nghiệp, lại vẫn là đại thiếu gia hào môn chân chính. Chức vị hiện tại cũng là liều mạng đối đầu với kẻ phạm tội mà có được. Bởi vậy, nói về vị công tử được hoan nghênh nhất trong giới hào môn, Hạ Cẩm Thiên tuyệt đối là bông hoa cao lãnh khiến người ta không dám trèo cao nhất trong đó.

Vốn dĩ mọi người đều suy đoán xem người anh thích là cái dạng gì, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, cuối cùng thế nhưng là Lục Bạch.

Cơ hội để Lục Bạch xuất đầu lộ diện trong giới có không ít, đừng nhìn đã chết hơn một năm, người đối với cậu nghiến răng nghiến lợi vẫn không hề giảm. Hiện tại đột nhiên chết mà sống lại, Hạ gia còn công khai thừa nhận thân phận của Lục Bạch, so với thời điểm năm đó Lục Bạch vừa mới truyền ra tin người chết, Quản Tùng cùng cậu lãnh chứng minh hôn còn khiến người ta khiếp sợ hơn.

"Cái tên Lục Bạch này rốt cuộc là loại Bạch Cốt Tinh gì vậy? Sao có thể khiến Hạ gia cũng phải mở miệng?"

"Nhưng mà đừng nhìn mặt ngoài! Sáu vị kim chủ lúc trước của cậu ta không phải có ba người đều đã bị bắt rồi sao? Hạ Cẩm Thiên là đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự, nói không chừng là hai người đó diễn trò đấy!"

"Nhìn không giống lắm. Con trai của tôi nói ngày đó thấy Hạ Cẩm Thiên đưa Lục Bạch đi bệnh viện tái khám. Toàn bộ hành trình đều ôm trong lòng, thật cẩn thận chăm sóc, ngay cả vợ chồng thân thiết còn chưa chắc làm được điều này."

"Cái này đúng thật là......."

Trong lúc nhất thời, trong giới nghị luận sôi nổi. Nhưng hai người Lục Bạch và Hạ Cẩm Thiên lại không có nhàn rỗi.

Tính toán của Lục Bạch lúc này cùng tính toán khi đối phó với Từ Duệ ở thế giới thứ hai trước đó giống nhau. Nhưng cũng có rất nhiều điểm lại không giống.

Bởi vì lần này Lục Bạch tính toán tốc chiến tốc thắng. Chính cậu là dân cờ bạc, cho nên cũng có thể nhạy bén ngửi ra được trên người ba người kia đồng dạng mang theo hương vị dân cờ bạc xa hoa thích đánh cuộc.

Dù sao ba người bọn chúng, một người Lục Bạch gọi là chồng trước minh hôn. Một người là quan nhị đại* nghèo túng, hơn nữa có một người là tội phạm bị truy nã.

(*) Quan nhị đại: Là từ ngữ dùng để chỉ con cái của người làm quan chức chính phủ hoặc doanh nghiệp nhà nước của Trung Quốc.

Ngày thường trừ bỏ Quản Tùng, còn lại đều phải kẹp chặt cái đuôi làm bộ chính mình là người không liên quan, không cẩn thận chỉ sợ cũng bị cảnh sát mang đi uống trà.

Muốn làm cho bọn chúng đồng thời xuất hiện, hơn nữa cõi lòng rối loạn, chỉ sợ phương pháp duy nhất chính là tới tham dự lễ đính hôn của Lục Bạch.

Mà Lục Bạch cũng thật sự đem thiệp mời phát tới tận tay mỗi người bọn chúng.

Đối với ba người này mà nói, đây là một hồi Hồng Môn Yến, mà đối với Lục Bạch càng là như vậy.

Hiện tại năng lực phản kháng của cậu hữu hạn, một khi bị bất cứ người nào trong số đó bắt được, chẳng khác nào mất đi cơ hội đánh cờ.

Dù sao khác với ba người bên phía Vinh Quân kia muốn có được Lục Bạch toàn vẹn, ba người bên Quản Tùng, mỗi một người đều muốn lấy được Lục Bạch đã chết.

Bởi vì chỉ có chết mới là vĩnh hằng, mới có thể vĩnh viễn bảo tồn Lục Bạch ở thời điểm cậu lóa mắt nhất, mãi mãi không phai màu.

Mà hôn lễ của Lục Bạch chính là cơ hội cuối cùng của bọn chúng. Nếu không, chờ đến lúc Lục Bạch chân chính bước vào Hạ gia, dựa theo thủ đoạn hiện tại của bọn chúng, chỉ cần Lục Bạch không rời khỏi nhà cũ Hạ gia, ai trong bọn chúng cũng đều không thể động được vào Lục Bạch.

Bởi vậy, mỗi người đều đang chuẩn bị vô cùng chặt chẽ. Ba người bên Quản Tùng khó được lúc ngồi cùng nhau thương lượng làm như thế nào để Lục Bạch chân chính trở thành vật sở hữu của bọn chúng. Mà Lục Bạch và Hạ Cẩm Thiên lại đang tập trung toàn tâm trí để suy đoán kế hoạch trong ngày lễ đính hôn, bảo đảm sẽ không xuất hiện bất cứ bại lộ gì.

Đây là một hồi đánh cuộc sinh tử chân chính, người thua liền đại diện cho số mệnh hoàn toàn thua trận.