Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 207




"Trở về khi nào?" Giữa hơi thở nóng rực trao đổi qua lại, tay của Hạ Cẩm Thiên chậm rãi từ sau lưng Lục Bạch chuyển qua gáy, nhẹ nhàng mà vuốt ve da thịt nơi đó. Ngoài ý muốn không có cái gì gọi là dục vọng khống chế cùng tình dục, ngược lại như là đang trấn an một vật nhỏ yếu ớt.

Hạ Cẩm Thiên chính là cấp trên của Lục Bạch, anh so với ai khác càng biết rõ tình huống của Lục Bạch hơn cả. Cho dù là một cái hôn không dễ gì mới có được, anh cũng cố kỵ thân thể của Lục Bạch, sợ tạo thành gánh nặng tâm lý cho cậu.

Nhưng Lục Bạch lại hoàn toàn không có loại khái niệm này, hôn đến thiếu oxy làm đuôi mắt của cậu phiếm hồng, khiến cho nốt lệ chí bên khóe mắt cũng trở nên mềm mại hơn rất nhiều.

Một Lục Bạch mềm mại như vậy, là thứ mà ở những thế giới nhỏ trước hoàn toàn không nhìn tới được. Không có loại bình tĩnh tự do ở trong thế giới nhỏ bay nhảy, không từ thủ đoạn bất cứ cái gì cũng đều có thể lấy tới để lợi dụng, làm Hạ Cẩm Thiên trong nháy mắt liền cảm thấy chân thật hơn rất nhiều.

Anh ôm chặt Lục Bạch hơn một chút, nhịn không được lại hôn cậu một cái nữa.

"Như thế nào lại không nói chuyện với anh?"

Lục Bạch ngẩng đầu nhìn Hạ Cẩm Thiên "Học trưởng trở về khi nào? Hay là vẫn luôn ở chỗ này?"

Hạ Cẩm Thiên thở dài "Vẫn luôn ở đây. Nhưng mà trong mộng sẽ ở trong thế giới của em."

Lục Bạch giơ tay sờ sờ tóc của anh "Rất xin lỗi, làm anh lo lắng rồi."

Hạ Cẩm Thiên lắc đầu "Không sao cả, hiện tại trở về là tốt rồi."

Kỳ thật anh có một bí mật vẫn luôn không có nói với Lục Bạch, thời điểm ở thế giới thứ ba gặp được Lục Bạch, anh đã từng có chút do dự.

Anh sợ bản thân quá mức ưu ái Lục Bạch sẽ làm Lục Bạch mất đi động lực trở về, trầm mê ở thế giới nhỏ. Lại sợ chính mình không thể ưu ái Lục Bạch thật tốt, làm cậu mất đi sự tin tưởng đối với thế giới, đối với chính mình, sau đó tự sa ngã, không muốn trở về nữa.

Nhưng may mắn, đứa nhỏ của anh so với bất cứ người nào đều cứng cỏi hơn. Cho dù là dẫm lên núi đao, bước qua biển lửa, cuối cùng vẫn sẽ trở về trong lòng anh.

Hạ Cẩm Thiên hít một hơi thật sâu, nói với Lục Bạch "A Bạch, cảm ơn em. Chào mừng trở về."

Lục Bạch vòng tay ôm lấy Hạ Cẩm Thiên "Vâng, học trưởng, em đã về rồi!"

Thanh âm của Lục Bạch rất nhẹ, cũng đã đủ để trấn an sự bất an trong lòng Hạ Cẩm Thiên bao lâu nay. Hai người dựa vào bên nhau, Hạ Cẩm Thiên nhìn ra được trạng thái tinh thần của Lục Bạch đang mệt mỏi, trấn an sờ sờ đầu của cậu "Ngủ một lúc đi, về đến nhà còn có một đoạn nữa."

"Dạ? Không phải trở về cục cảnh sát sao?" Lục Bạch sửng sốt.

Hạ Cẩm Thiên quơ quơ giấy chứng nhận trong tay mình, Lục Bạch nhìn thoáng qua, là giấy phê duyệt bảo hộ. Ý tứ đại khái chính là Lục Bạch làm mồi nhử cho cảnh sát, hiện tại thân phận đã hấp thụ ngoài ánh sáng, bị nghi phạm lấy lý do trị liệu mà cầm tù một năm lẻ chín tháng. Sau khi cứu viện thành công, tạm thời để Hạ Cẩm Thiên bảo hộ.

"Cho nên, học trưởng đây là lấy việc công làm việc tư?" Lục Bạch nghĩ nghĩ, dựa theo chức vị của Hạ Cẩm Thiên, loại công việc rất là lãng phí nhân tài.

Hạ Cẩm Thiên lại dỗ Lục Bạch dựa vào mình nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói "Sao lại như thế được? Bảo hộ em chính là chuyện quan trọng nhất với anh."

Lục Bạch chui chui vào trong lòng Hạ Cẩm Thiên, thấp giọng lên tiếng "Vâng."

Đây là hơi thở mà cậu quen thuộc nhất, nghiêng ngả lảo đảo đi qua vài đời, cậu cuối cùng cũng có thể chân chính an tâm nghỉ ngơi cẩn thận.

Hệ thống ôm lấy linh hồn của Lục Bạch, nhịn không được nhẹ nhàng cọ cọ, cảm nhận được Lục Bạch trong lúc ngủ mơ giống như phản xạ có điều kiện đáp lại, hệ thống cũng nhịn không được nghẹn ngào một câu.

"Bạch Bạch, ngủ cho thật ngon nha! Tỉnh lại mọi chuyện sẽ đều tốt đẹp."

Nhưng trên thực tế, mặc kệ là hệ thống hay là Hạ Cẩm Thiên đều biết, thân thể của Lục Bạch không có khả năng dựa vào một giấc ngủ ngắn ngủi liền có thể khôi phục khỏe mạnh.

Cậu nằm ở trên giường một năm lẻ chín tháng. Vừa mới tỉnh lại, không những không được chiếu cố tỉ mỉ, còn bị ép uống thuốc làm thân thể không có sức lực. Suốt sáu ngày dựa vào dịch dinh dưỡng duy trì sự sống, còn vì chạy trốn mà tỉ mỉ tính kế.

Có thể nói là cả thân thể và tâm trí đều tiêu hao đến mức cực hạn rồi.

Gần như là vào lúc ban đêm, Lục Bạch đột nhiên bắt đầu sốt cao. Cả người cũng rơi vào hôn mê. Nếu không phải Lục Bạch còn có thể theo bản năng đáp lại giọng nói của Hạ Cẩm Thiên, Hạ Cẩm Thiên chỉ sợ trái tim này đều phải nhảy ra khỏi lồng ngực.

Mà càng quan trọng hơn là Cung Vân Triết.

Thời điểm không liên lạc được với Vinh Quân, Cung Vân Triết liền cuốn gói chạy trốn. Bởi vì bên phía hải quan tra nghiêm, cho nên trước mắt chỉ có thể xác định Cung Vân Triết vẫn còn ở trong nước. Nhưng mà ai cũng đều hiểu rõ, Cung Vân Triết cuối cùng nhất định vẫn là muốn chạy.

Kim chủ thứ ba của Lục Bạch, cũng chính là Văn Chân kẻ kế thừa ký ức của ba anh em Lục gia, trong tay có một đội tàu buôn lậu. Mà trong tay tên kim chủ thứ tư Quản Tùng kế thừa ký ức của Địch Tuấn Thanh cũng giống vậy không sạch sẽ. Đầu cơ trục lợi lập nghiệp bằng súng ống, đều có biện pháp đặc biệt để rời khỏi quốc nội.

Chỉ là xem đồ vật trong tay Cung Văn Triết có đủ để cho bọn họ nhả ra hợp tác hay không thôi.

Mà hiện tại người duy nhất có khả năng biết những nội tình này chính là Lục Bạch đang hôn mê. Nói cách khác, Lục Bạch một ngày không tỉnh, bọn họ liền một ngày không có cách nào xây dựng được kế hoạch tường tận.

"Đội trưởng Hạ, nếu không thì......." Ý tứ của phó đội trưởng là, có thể cưỡng chế kích thích Lục Bạch tỉnh lại hay không. Gã đương nhiên cũng hiểu rõ sự vất vả của Lục Bạch, nhưng trên người Lục Bạch nắm giữ quá nhiều trọng điểm. Lúc trước cậu đột nhiên gặp tai nạn xe cộ cũng tương đương với việc làm cho tất cả kế hoạch đều thất bại.

Nếu không phải Hạ Cẩm Thiên kiên cường tìm được dấu vết Lục Bạch không có chết để lại, chỉ sợ cuộc điều tra cũng như kế hoạch bắt sáu tên này đều phải gác lại không kỳ hạn.

Dù sao, ngay cả Lục Bạch cũng bị nhốt ở bên trong, bên phía bọn họ mặc dù sốt ruột diệt trừ khối u ác tính cũng nhất định cần phải có kế hoạch càng thêm cẩn trọng hơn.

Hiện tại Lục Bạch đã trở về, tất cả đều biến thành chỉ còn một bước. Chỉ cần Lục Bạch tỉnh lại.

Nhưng Hạ Cẩm Thiên lại từ chối "Chỉ cần chờ thêm một hai ngày nữa."

"Cung Vân Triết sẽ không vội vàng xuất ngoại, trừ phi Lục Bạch có nơi ở xác thực, hắn mới có thể lựa chọn đối tượng hợp tác cuối cùng với mình." Hạ Cẩm Thiên làm pháp tắc nên có thể cảm nhận rõ ràng được sự chú ý cùng để ý của Chủ Thần đối với Lục Bạch.

Đặc biệt là sau khi kết thúc thế giới xuyên nhanh, những xúc tua mà Chủ Thần phân ra ngoài đều từng người có được ký ức của tiểu thế giới, sự chấp nhất của bọn chúng đối với Lục Bạch cũng trở nên càng thêm nặng.

Cho nên, trước khi có được Lục Bạch, bất luận một người nào trong số bọn chúng đều sẽ không nhẹ nhàng từ bỏ. Đặc biệt là tên điên kia.

Trước kia Lục Bạch là món đồ chơi giống bạch nguyệt quanh nhất ở trong tay hắn. Còn chưa có nếm được mùi vị liền từ trong lòng hắn chạy mất, còn cắn ngược lại hắn một miếng, làm hiện tại hắn biến thành kẻ bị truy nã toàn quốc, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng cùng tình địch hợp tác.

Mà hiện tại, sau khi có ký ức của thế giới nhỏ, thân phận của Lục Bạch liền biến đổi nhanh chóng, trở thành bạch nguyệt quanh mà hắn trước kia chết không nhắm mắt cũng không có được. Điều này làm tên điên này trở nên càng thêm điên cuồng.

Mấy ngày nay hành lang bệnh viện ngẫu nhiên sẽ có nhiều thêm một gương mặt xa lạ. Tuy rằng gã chỉ là đi ngang qua phòng bệnh của Lục Bạch, ngay cả ý tứ nhìn vào bên trong cũng đều không có. Mà trải qua điều tra, người có gương mặt xa lạ đó cũng thật sự nói có sách mách có chứng xuất hiện ở tầng lầu này.

Nhưng loại tồn tại vô cùng hợp lý này lại làm Hạ Cẩm Thiên không tự chủ được nghĩ đến vị kim chủ thứ hai của Lục Bạch. Nhìn lại phía trước, vị kia ở quân đội có nhân mạch rất sâu.

Sau khi Lục Bạch thoát ra ngoài, trở thành mồi nhử, nương theo lực của kim chủ thứ ba Văn Chân để phản bội vị này. Thế gia liên quan sau lưng hắn cũng sụp đổ theo.

Nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn có thể toàn thân mà lui. Dù sao đem tất cả làm không còn kẽ hở, kịp thời vứt bỏ quân cờ vô dụng là năng lực của người này.

Dựa vào thông tin mà Lục Bạch đã nói đại khái với anh sau khi lên xe, người này cùng tên kim chủ thứ nhất đã gần như bị truy nã toàn quốc đã liên thủ.

Cho nên những gương mặt xa lạ đó chính là một tín hiệu. Bọn chúng đã tính toán không màng tất cả nhằm tiếp xúc được Lục Bạch.

"Đội trưởng Hạ, tôi cảm thấy anh quá khẩn trương." Phó đội trưởng lắc đầu, cảm thấy tầm quan trọng của Lục Bạch đối với Hạ Cẩm Thiên tính ra có chút sai lầm.

Thẳng đến đêm khuya một ngày sau, Hạ Cẩm Thiên trở về mở họp, để lại ba cảnh sát canh giữ ở bên ngoài phòng bệnh Lục Bạch.

Đột nhiên trong phòng bệnh truyền đến một tiếng vang vỡ vụn của thủy tinh, ba người cảnh sát liền vọt vào, lại nhìn thấy Lục Bạch thở phì phò miễn cưỡng đem một người hộ sĩ đè ở trên giường. Trong tay cậu cầm một miếng thủy tinh vỡ, kề gần sát cổ của cô ta.

"Đừng, đừng kích động!" Ba người cảnh sát hoảng sợ.

Lục Bạch lại giống như là thở phào nhẹ nhõm, nói "Bắt cô ta lại. Còn bình thuốc mang đi xét nghiệm."

Thời điểm Hạ Cẩm Thiên tới, một mảnh hỗn loạn trong phòng bệnh của Lục Bạch đã được thu dọn tốt.

Hạ Cẩm Thiên ôm lấy Lục Bạch, lần đầu tiên bại lộ điểm kinh hoàng thất thố của mình trước mặt Lục Bạch. Anh thấy được báo cáo về thuốc kia. Nếu bình thuốc kia được tiêm vào tĩnh mạch của Lục Bạch, mạng sống của Lục Bạch liền hoàn toàn không còn.

"Là hắn." Lục Bạch trấn an xoa xoa mái tóc của Hạ Cẩm Thiên "Nếu trong sáu người này, người muốn lấy được thi thể của em mà không phải người sống thì cũng chỉ có hai người bọn họ."

"Một người hy vọng cả đời này em đều không phá hỏng hình tượng bản thân, vĩnh vĩnh viễn viễn trở thành bạch nguyệt quanh mà hắn hoài niệm. Một người khác hận không thể đem em đóng băng lại, sau khi tỉ mỉ tạo hình, đặt ở trong phòng cất chứa, trở thành quân cờ đẹp nhất trong tay gã."

"Hiện tại dùng thuốc, nói lên bọn chúng đã không còn biện pháp khác, chỉ có thể liều chết một phen."

"Cho nên, chúng ta có thể bắt Cung Văn Triết trước!" Lục Bạch vừa mới tỉnh lại, lại trải qua một lần nguy hiểm, lúc nói chuyện cũng có chút không thuận.

Hạ Cẩm Thiên ôm chặt cậu hơn một chút nữa "Không thì cứ đề phòng trước."

"Không thể kéo dài thêm. Hai người bọn chúng vừa ra tay, Văn Chân sẽ không tiếp tục bình tĩnh nữa."

"Sáu tên kim chủ của em, người không hy vọng em chết nhất, người duy nhất còn chút áy náy đối với em chính là Văn Chân. Mà Văn Chân lại là loại người điển hình có nhân cách thích tự mình cảm động. Tự nhận làm tất cả đều là vì em, cho dù trong lòng hắn hiểu rõ, cái gọi là vì em bất quá chỉ là trấn an sự áy náy của hắn mà thôi."

"Cho nên, hắn sẽ lấy lý do giữ lại tính mạng của em mà chủ động tìm tới Cung Vân Triết."

"Không thể để Cung Vân Triết chạy thoát, học trưởng, anh biết phòng thí nghiệm của Cung Vân Triết nghiên cứu thí nghiệm trên cơ thể người là cái gì không?"

"Là cái gì?"

"Khống chế tinh thần! Cung Vân Triết đang nghiên cứu một loại thuốc, muốn thông qua loại thuốc này mà phóng đại vô hạn được hiệu quả của thôi miên, làm người sống trở thành con rối của hắn!"

"Trước khi em xảy ra chuyện, thuốc của Cung Vân Triết đã thành công hơn phân nửa. Nhớ rõ em là như thế nào bại lộ không?"

"Nhớ. Người nằm vùng bên người Vinh Quân........" Hạ Cẩm Thiên hiểu rõ ý tứ của Lục Bạch, cho nên nhắc tới hai sự việc ván đã đóng thuyền trong quá khứ lại nhất thời không có cách nào nói ra khỏi miệng.

Vành mắt Lục Bạch hơi hơi đỏ lên "Có thể núp ở bên người Vinh Quân nhiều năm như vậy còn có thể sống sót, đều là anh hùng chân chính."

"Từ trước tới nay đều không có làm phản, là thuốc của Cung Vân Triết đã khống chế thần kinh của cậu ấy."

"Đại não của con người có thể giấu đi rất nhiều bí mật không thể bị người khác phát hiện. Cung Vân Triết mạnh mẽ cướp lấy ký ức của cậu ấy."

"Thời điểm em tìm được cậu ấy, cậu ấy đã.......hi sinh vì nhiệm vụ." Lục Bạch túm lấy cổ tay áo của Hạ Cẩm Thiên, giọng nói cuối cùng cũng mang theo run rẩy "Học trưởng, Cung Vân Triết, nhất định phải bị xử tội trên đất Hoa Quốc!"