Liên tiếp những ký ức được nhớ lại không chỉ làm Lục Hoàn và hệ thống nhìn thấy được nội tâm chân chính của Lục Bạch lúc nhỏ, mà còn làm Lục Bạch hiện tại tìm về được chính mình lúc ban đầu.
Cậu hoàn hồn bừng tỉnh, cũng không ngoài ý muốn phát hiện, trong phòng bệnh chỉ còn lại có hai người là cậu cùng Lục Hoàn. Nói vậy những người khác ở thời điểm cậu mất khống chế đã bị Lục Hoàn kêu ra khỏi phòng.
"Rất xin lỗi." Lục Hoàn mở miệng, câu đầu tiên chính là nói lời xin lỗi với Lục Bạch. Xin lỗi vì năm đó không có kịp thời mang Lục Bạch đi, ngược lại bởi vì suy xét không chu toàn mà dẫn tới việc Lục Bạch phải chịu thương tổn lần thứ hai.
Lục Bạch lại lắc đầu hỏi một câu "Anh là cố ý không tới sao?"
"Không phải, anh chỉ là dùng thời gian đi thuyết phục người trong nhà. Chờ sau khi thuyết phục họ xong thì em đã bị nhận nuôi mất rồi. Anh khi đó còn nhỏ, tuy rằng lo lắng cho em nhưng lại cũng không có cách nào đi tìm em. Chờ đến lúc lớn lên một chút, thời điểm trong tay có quyền lực cũng đã muộn."
"Em kỳ thật nhận ra anh." Lục Bạch lại nhịn không được cười.
Lục Hoàn có chút ngốc.
"Em biết, mỗi lần em chạy thoát ra ngoài đều sẽ bởi vì đủ loại nguyên nhân mà gặp phải anh. Nhưng mà em từ chối sự giúp đỡ của anh."
"Là mỗi một lần đều từ chối."
"Không phải anh thờ ơ lạnh nhạt, mà là em, chính bản thân em từ bỏ sự giúp đỡ của anh."
"Vì sao?"
"Bởi vì em muốn làm bản thân trong sạch rồi đi đến trước mặt anh, sau đó duỗi tay ôm lấy anh." Lục Bạch thấp giọng nói xong, cả người cũng phảng phất giống như đẩy đi mây mù trở nên càng thêm tỉnh táo.
Thù hận sẽ làm tâm trí của một người bị che mờ, sẽ làm người ta ở trong oán giận mất đi năng lực yêu thương người khác. Nhưng Lục Bạch vẫn nhớ rõ, lúc trước có một anh trai nhỏ bảo mình chờ hắn, cho cậu một viên kẹo sữa, nói muốn dẫn cậu về nhà.
Cho nên Lục Bạch vẫn luôn không nhận thua, đó là giấc mơ bình yên nhất trong tuổi thơ của cậu, là sự cứu rỗi cậu thật cẩn thận đặt ở đầu quả tim để bảo vệ, càng là một ngụm đường mà cậu tình nguyện dùng đau đớn cùng nhẫn nhịn đánh đổi lấy.
Sau đó, Lục Bạch vẫn luôn đem những hồi ức này đè ở dưới đáy lòng, không phải bởi vì không dám mơ mộng mà là sợ những oán hận ở trong lòng sẽ làm dơ giấc mộng của cậu.
"Kỳ thật hiện tại cũng giống vậy." Lục Bạch duỗi tay, nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt của Lục Hoàn "Học trưởng tốt như vậy, nếu em không tốt một chút liền cảm thấy mình không có cách nào đứng ở bên cạnh anh."
"Em quyết định rồi sao?"
"Vâng." Lục Bạch gật đầu "Lục Bạch của thế giới này, oán hận nhất bất quá là Lục gia cùng Địch Tuấn Thanh. Mặc dù anh là người không biết không có tội, hơn nữa ở thế giới trước khi Lục Lộc sống lại còn trợ giúp Lục Bạch báo thù, nhưng anh mang họ Lục, lại cầm quyền Lục gia nhiều năm như vậy, cho nên em vẫn không thể thay thế cậu ấy tha thứ cho anh, chỉ có thể không trả thù anh."
"Muốn anh đi sao?" Lục Hoàn nhịn không được đem Lục Bạch ôm vào trong lòng, giọng nói cũng mang theo chút run rẩy.
"Không cần đi, cứ ở lại chỗ này thôi!" Lục Bạch nhẹ nhàng thở ra một hơi "Kỳ thật thời điểm quá khứ em từ chối anh, trong lòng luôn nghẹn một hơi. Luôn cảm thấy thời điểm gặp lại bản thân hẳn phải nên lấp lánh sáng lên, chứ không phải giống như chó nhà có tang lưu lạc đến mức anh phải cứu em."
"Cho nên, mặc dù biết những người khác không phải lựa chọn tốt nhất, nhưng em vẫn tự mình chuốc lấy cực khổ. Nhưng mà may mắn chính là, em không tính là ăn không trả tiền, chưa từng đọc qua quyển sách nào, cũng miễn cưỡng trưởng thành thành một người có ích."
"Cho nên, học trưởng, chờ em nhé. Thế giới này rất nhanh liền đi qua. Chờ sau khi trở về, em sẽ dùng thân thể Lục Bạch chân chính đi đến trước mặt anh."
"Bao lâu?"
"Rất nhanh." Lục Bạch dán bên lỗ tai Lục Hoàn "Xử lý xong hết thảy, em liền đi theo anh trai nhỏ vẫn luôn chờ em lớn lên, mang em về nhà."
Lục Hoàn nhìn Lục Bạch, trịnh trọng nói lời hứa hẹn "Anh chờ em."
Lục Bạch cười gật đầu "Thế giới hiện thực gặp."
Lục Hoàn đi dứt khoát, phảng phất như không có gì lưu luyến. Mà Lục Bạch ở lại trong phòng bệnh, cảm xúc cũng không có gì suy sụp, ngược lại trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Xem hai người gỡ nút thắt trong lòng xong, hệ thống nhịn không được còn đang nghẹn ngào, mở miệng chính là "Ô ô ô, Bạch Bạch ngươi cũng quá khó khăn rồi."
Lục Bạch nhịn không được cười trấn an nó "Không sao cả, đã là tốt nhất rồi."
Liên tục đi qua sáu thế giới, Lục Bạch cảm thấy chính mình cho tới bây giờ mới tìm được trạng thái tốt nhất, chứ không phải đơn thuần chỉ là đi làm nhiệm vụ.
"Trước nói cho ta một chút, giá trị hảo cảm của Địch Tuấn Thanh đối với ta bây giờ là bao nhiêu?"
"85. Có chút biến thái. Người bình thường với giá trị hảo cảm như này, đều là giá trị hảo cảm có thể yêu đương!"
"Chính là như vậy mới thú vị."
Lục Bạch lại một lần nữa suy xét mưu tính lúc trước của mình, phát hiện từng bước một mượn sức đánh sức kỳ thật rất hao phí thời gian.
Chủ Thần cho rằng, chỉ cần làm cho cậu rời khỏi Lục Hoàn liền sẽ mất đi chỗ dựa. Lại không nghĩ tới một sự kiện, thân phận của Lục Bạch ở thế giới này cũng không thấp.
Cho nên mặc dù Lục Bạch không thể dựa dẫm vào Lục Hoàn, chỉ dựa vào chính mình cũng có thể giải quyết được mọi chuyện.
"Thứ như quyền thế, có đôi khi thật đúng là dùng khá tốt."
"Ngươi tính toán làm cái gì?"
"Lục gia thiếu ta cái gì, ta liền phải đòi lại cái đó."
Chạng vạng ba ngày sau, Lục Hoàn đỡ một đôi vợ chồng già ngăn nắp gọn gàng đi vào phòng bệnh của Lục Bạch.
Thời điểm vào cửa, Lục Bạch đang cùng một thiếu niên nói chuyện.
Cậu đang dạy dỗ thiếu niên kia vấn đề về phương diện lễ nghi. Lục Bạch rất tinh tế, cũng rất có kiên nhẫn. Từng câu từng chữ nói rõ ràng, chỉ cần thiếu niên kia làm không tốt, cậu liền cho hắn dừng lại, hơn nữa chậm rãi giảng giải rồi tiếp tục luyện tập.
Có người đi vào cậu cũng không vội mà tiếp đón, mà là trước tiên phân phó thiếu niên kia rời đi, sau đó mới quay đầu nhìn về phía người đang đứng ở cửa.
"Mời ngồi, chân của tôi còn chưa có tốt, chỉ sợ đón tiếp không chu toàn." Ngữ khí khi nói chuyện của Lục Bạch không nóng không lạnh, phảng phất như đang tiếp đón vị khách đường xa mà đến.
Nhưng đôi vợ chồng già kia lại có điểm xúc động áp không được.
"Như thế nào? Là cảm thấy tôi cùng với người trong tưởng tượng của hai người không giống nhau phải không?" Lục Bạch nói chuyện vẫn rất khách khí như cũ, nhưng lại vô tình làm người nghe cảm thấy có áp lực.
"Đừng lo lắng, tôi không có ý khác, chỉ là dùng thân phận của chính mình cùng hai người nói một chút giao dịch thôi."
"Hai người kỳ thật cũng không muốn nhận đứa cháu trai là tôi, vừa lúc, tôi cũng không muốn trở về Lục gia."
Lục Bạch đi thẳng vào vấn đề làm vợ chồng Lục gia rất là khó xử. Phải biết rằng, ngồi ở trên giường bệnh chính là cháu trai của bọn họ, lưu trữ huyết mạch của người Lục gia, càng là trường hợp phôi thai trưởng thành thành công nhất của Lục gia.
Vốn dĩ bọn họ có thể tốt tốt đẹp đẹp, nhưng hiện tại, giữa huyết mạch lại chỉ còn có huyết hải thâm thù.
"Cháu rốt cuộc muốn cái gì? Có thể cho, chúng ta đều có thể cấp." Cuối cùng người không chịu được nữa chính là Lục tiên sinh "Đừng đi quấy rầy nó, nó hiện tại chịu không nổi kích thích lớn như vậy."
Bọn họ có thể tới, là bởi vì viện điều dưỡng nơi đại thiếu gia Lục gia đang ở nhận được ảnh chụp mà Lục Bạch gửi tới. Trong ảnh chụp, bộ dạng Lục Bạch ngồi trên giường bệnh cười đến vô cùng sạch sẽ, cùng cha ruột cậu có tám phần tương đồng.
Có thể nghĩ, nếu đại thiếu gia Lục gia nhìn thấy cái này, chỉ sợ nháy mắt cảm xúc liền sẽ mất khống chế. Tâm huyết điều dưỡng nhiều năm như vậy tất cả cũng liền thất bại trong gang tấc.
Nói đến cùng, bất quá cũng vẫn là hai chữ "ích kỷ".
Người nhà như vậy, nguyên thân cũng không nghĩ muốn nhận, ngữ khí của Lục bạch cũng dần dần trở nên lạnh nhạt "Vậy nói thẳng điều kiện đi. Tôi đòi tiền, cũng muốn có sự quyền thế của Lục gia làm chỗ dựa. Yên tâm, sau khi giải quyết xong chuyện của Địch Tuấn Thanh, tôi sẽ lập tức rời khỏi nơi này, trực tiếp xuất ngoại, hưởng thụ cuộc sống của chính mình. Đời này cũng sẽ không cùng Lục gia có nửa điểm liên quan."
Thương nhân xem trọng lợi ích, kết quả cuối cùng, Lục gia bất quá là dùng một ngàn vạn liền mua đứt được mối quan hệ huyết mạch giữa Lục Bạch và Lục gia.
Lục Hoàn đưa đôi vợ chồng già ra cửa, hệ thống nhịn không được hỏi Lục Bạch "Ngươi không thấy khổ sở sao?"
Lục Bạch lại dùng ngữ khí kỳ quái hỏi lại hệ thống: "Vì sao phải khổ sở? Con người nếu muốn lớn lên thì phải từ bỏ tất cả mọi thứ. Đồ vật không cần thiết, vứt bỏ đi là xong."
Giống như cậu, quan trọng vứt bỏ được sự yếu đuối luôn nhịn không được muốn dựa vào học trưởng, học được cách chân chính đi một mình về phía trước. Cũng giống như Lục Bạch nguyên bản, phải học được cách vứt bỏ đi người thân không cần thiết, chân chính thẳng lưng bước tiếp.
"Đừng sợ, ngươi không cô đơn, ta sẽ mang ngươi cùng nhau bước về phía trước!" Lục Bạch nhẹ giọng trấn an linh hồn thống khổ trong cơ thể, ngữ điệu ôn nhu tự nhiên lại mang theo năng lực xoa dịu lòng người.
Hệ thống ngoài ý muốn phát hiện, linh hồn của Lục Bạch thay đổi.
Sau khi quyết định cùng Lục Hoàn sau này gặp lại, linh hồn của Lục Bạch không những không tán loạn, ngược lại còn trở nên càng thêm bền chặt. Năng lượng chất chứa bên trong cũng càng thêm lớn mạnh.
Đây là một chuyện tốt.
Hệ thống đột nhiên yên tâm. Nó ôm lấy linh hồn của Lục Bạch thật cẩn thận cọ cọ, lại ngoài ý muốn thu được sự phản hồi của Lục Bạch.
Không phải một mặt mà thuận theo, mà là sự phản hồi ôn nhu chân chính.
Người Lục gia đến phảng phất giống như hoa quỳnh nở rộ vào đêm khuya, chuyện này bất quá trong nháy mắt liền kết thúc.
Lục Bạch không có rời khỏi bệnh viện, vẫn như cũ ở nơi này dưỡng thương. Chỉ là Lục Bạch trước tiên trả hết tiền nợ cho người phóng viên kia, cũng thuận tiện thay đổi cho chính mình một phòng bệnh tốt hơn.
Một tuần sau, luật sư mang theo sổ tiết kiệm cùng giấy chứng nhận bất động sản lấy về từ nhà Lục Lộc tới tìm Lục Bạch.
"Đồ đều ở đây, tôi nghĩ cậu cũng không muốn theo chân bọn họ cãi cọ, nên không miễn cưỡng bọn họ tới đây xin lỗi."
"Mặt khác, tiền còn thiếu tôi đã dựa theo ý của cậu, để cho bọn họ đánh giấy nợ. Bất quá tương lai có trả hay không còn chưa nhất định."
"Không sao cả, tý nữa em sẽ đem giấy nợ đưa cho công ty đòi nợ thuê."
"Cậu muốn làm cái gì?" Luật sư theo bản năng cảm thấy Lục Bạch không phải loại người trả thù đơn thuần, gã cảm thấy Lục Bạch làm như vậy hẳn ra còn có hậu chiêu.
"Lục Lộc." Lục Bạch cười gấp lại lá thư trong tay "Một nhà Lục Lộc đều chưa từng phải chịu khổ, trước đây dựa vào em, hiện tại nên dựa vào Lục Lộc. Lục Lộc vốn dĩ thích Địch Tuấn Thanh, chuyện này khẳng định sẽ làm cậu ta không màng tất cả mà đi tìm Địch Tuấn Thanh xin trợ giúp."
"Người như Địch Tuấn Thanh, là sẽ không khống chế dục vọng. Hắn không chiếm được em thì nhất định sẽ không ngừng tìm thế thân. Nhưng hiện tại nhà hắn không cho phép hắn đi ra ngoài gây chuyện thị phi. Như vậy Lục Lộc tự mình đưa tới cửa chính là thứ tiêu khiển tốt nhất."
"Chính là Lục Lộc đã đủ mười sáu tuổi, nếu cậu ta tự nguyện, Địch Tuấn Thanh chỉ sợ cũng không phải chịu tổn thất quá lớn."
"Nhưng đôi vợ chồng kia sẽ không để cậu ta tự nguyện. Địch Tuấn Thanh xảy ra chuyện, Địch gia vì giữ được hắn, tất nhiên là muốn dùng tiền để bình ổn chuyện này. Bọn họ thiếu em hơn một trăm vạn, nhà ở cũng đã không còn, khẳng định sẽ không bỏ qua dê béo tự mình đưa đầu tới cửa này."
"Cho nên sau khi sự việc bại lộ, mặc dù Lục Lộc nguyện ý, bọn họ cũng sẽ làm người giám hộ, mạnh mẽ sửa đổi ý nguyện của Lục Lộc."
Mà đây cũng là mục đích ban đầu Lục Bạch muốn đạt tới.
Năm đó bọn họ dựa vào cái danh người giám hộ là có thể đè ép sự oan khuất của Lục Bạch. Vậy hiện tại Lục Bạch cũng muốn để Lục Lộc nếm trải cảm giác thống khổ không thể làm người này.
Lục Lộc muốn dẫm lên máu thịt của Lục Bạch để yêu đương, Lục Bạch liền khiến cho y chính miệng nhấm nháp từng chút một cái gì gọi là cầu mà không được, đau đớn muốn chết!
Còn về tên đầu sỏ gây tội Địch Tuấn Thanh kia, Lục Bạch tò mò nhất chính là, thời điểm hắn có khả năng mất đi tư cách người thừa kế, hắn còn có thể oai phong một cõi giống như bây giờ hay không?