Này không phải lần đầu tiên luật sư tới. Bảo vệ cửa sau khi xem xong giấy chứng kiện của gã, ngược lại dùng ánh mắt đồng tình nhìn gã một cái.
Rất hiển nhiên, người bảo vệ cửa này đối với gã còn có ấn tượng.
"Hà tất phải vậy chứ?" Bảo vệ thở dài lắc đầu.
Chuyện Lục Bạch nhảy lầu được cứu đi đã sớm lan ra khắp trường đều biết. Hiện tại luật sư tới, khẳng định là vì xử lý vụ án của Lục Bạch.
Vị luật sư này, năm đó cũng nhận một vụ án như vậy. Nháo ra rất nhiều sự tình, nhưng cuối cùng lại không thu hoạch được gì. Mà khiến người thổn thức nhất vẫn là, gây ra nhiều chuyện như vậy, cuối cùng những người đó cũng chẳng có một chút sự trừng phạt nào.
Vẫn học tập thật tốt rồi tốt nghiệp xuất ngoại, ghi chép trên lý lịch biểu dương ngay cả một chút dấu vết cũng đều không có. Mà phía trường học cũng như vậy, từ người đứng đầu đã thối nát sẵn, cho tới hiện tại, ngay đến những người bảo vệ trông cửa như bọn họ cũng tập mãi thành thói quen.
Luật sư hiểu rõ ý tứ của bảo vệ, nhưng mà cũng không thể gật bừa.
Tựa như gã biết, người bảo vệ này sở dĩ cái gì cũng đều biết lại vẫn lựa chọn ở lại bên này, chỉ là vì ông ta muốn dựa vào chút tiền lương để nuôi dưỡng gia đình mình sống tạm qua ngày.
Cái này cũng giống thời điểm Lục Bạch biết chuyện hai phóng viên mà bản thân gọi tới cuối cùng cũng không có đưa tin, cậu cũng không có tức giận.
Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình.
Luật sư cùng Lục Bạch lựa chọn đối đầu, là bởi vì bọn họ tin tưởng vững chắc vào chính nghĩa dưới đáy lòng. Mà bảo vệ cửa cùng phóng viên lựa chọn trầm mặc, cũng không thể mạnh mẽ yêu cầu bọn họ không màng tất cả giống vậy.
Dù sao bản tính của con người đều là thích bênh vực người mình. Trước khi vì ngoại giới phát ra tiếng nói, bọn họ càng sẽ theo bản năng bảo vệ gia đình nhỏ của mình đầu tiên.
Mà đây chính là điều bi ai nhất lại cũng chân thật nhất của thế giới loài người.
Luật sư nhanh chóng vào trường học.
Nơi Lục Bạch cất giấu quyển nhật ký rất vi diệu, gã vốn dĩ cho rằng sẽ giấu ở trong phòng ngủ, kết quả thế nhưng không phải. Lục Bạch đem quyển nhật ký của mình giấu ở phía dưới sàn nhà của một phòng chứa đồ đã bỏ không.
Thời điểm luật sư lấy được, tuy rằng kinh ngạc nhưng rồi lại rất nhanh tiêu tan.
Phòng ký túc của Lục Bạch không cần nghĩ cũng biết không phải cái địa phương an toàn gì. Mà Lục Bạch thông minh lại cẩn thận, tự nhiên hiểu rõ mấy thứ này nhất định không thể bị người khác phát hiện.
Mở ra nhật ký, luật sư nhìn trang thứ hai.
Trực tiếp nhìn thấy nội dung bên trong, so với thời điểm gã ở trên Weibo đọc được lại càng thêm ghê người.
Mà bên trên trang giấy nhiễm máu cũng làm tâm của gã theo đó bị nắm thành một nhúm đau đớn.
Gã không thể không thừa nhận, so với tên phú nhị đại cặn bã mà bản án năm đó gã tiếp nhận, Địch Tuấn Thanh căn bản chính là tên súc sinh rõ đầu rõ đuôi.
Địch gia có thể nuôi dạy ra loại súc sinh như này, chỉ sợ cũng không phải thứ tốt lành gì.
Luật sư có thể liên tưởng đến rất nhiều thứ.
Tỷ như Địch Tuấn Thanh đối với thương tổn không có quan tâm gì, còn có ý thức loãng pháp luật của hắn. Tựa như lời Lục Bạch viết ở trong quyển nhật ký, Địch Tuấn Thanh tựa hồ đối với mạng người không sợ gì cả, phảng phất như mạng người cùng với con chuột bạch trên bàn giải phẫu không có bất cứ cái gì khác nhau.
Nói không chừng Địch gia thật sự là gia tộc có chút gì đó sâu xa. Nếu thật sự có...... Vậy vấn đề an toàn của Lục Bạch.......
Luật sư cầm quyển sổ nhật ký, đột nhiên cảm thấy phía sau có một tầm mắt lạnh lẽo vẫn luôn nhìn chăm chú vào gã.
Luật sư đột nhiên xoay người, đối diện với gương mặt đang tràn ngập hứng thú dạt dào của một thiếu niên.
"Cậu là Địch Tuấn Thanh?" Luật sư gần như là theo bản năng nhận ra thân phận của Địch Tuấn Thanh.
Mà Địch Tuấn Thanh lại nhanh chóng đi tới, rút ra quyển nhật ký trong tay luật sư. Lật mở hai trang, hắn giống như là nhìn thấy được nội dung gì thú vị lắm, nhịn không được bật cười.
"Có chút thú vị, muốn đem tôi đưa vào ngục giam? Chậc, tên Lục Bạch này thật đúng là rất thú vị." Nói xong, hắn coi như không có việc gì đem quyển nhật ký ném vào trong tay luật sư "Cậu ta chẳng lẽ thật sự cho rằng cái này có thể định tội? Phía trước không phải cũng đăng lên trên mạng sao? Không phải một chút bọt nước cũng đều không có sao?"
Luật sư cũng không nhiều lời, lấy xong đồ liền chuẩn bị rời đi.
Gã cũng phải cẩn thận.
Gã nói không chuẩn được Địch Tuấn Thanh rốt cuộc có tính toán gì không, cho nên gã cũng sợ chính mình nói sai một câu, liền lại hại Lục Bạch kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
May mắn chính là, Địch Tuấn Thanh cũng không ngăn cản gã. Luật sư muốn đi, thì cho luật sư đi.
Chỉ là sau khi luật sư đi rồi, Địch Tuấn Thanh gọi điện thoại cho quản gia trong nhà "Điều tra một chút xem tên luật sư kia cùng Lục Bạch tính toán làm gì."
Bên phía quản gia rất nhanh trả lời: [ Lục Bạch muốn xin vòng tay phòng hộ. Lý do là phòng ngừa lần thứ hai bị bạo hành gia đình.]
"Phải không?" Địch Tuấn Thanh cười lạnh "Tôi thấy là muốn lợi dụng cái này bắt được chứng cứ của tôi đấy!"
Lục Bạch từ trước đến nay vẫn luôn là như thế này, mưu rồi sau đó định, dẫn tới hắn vô số lần thiết kế muốn hãm hại, Lục Bạch đều không trúng kế.
Mà đây cũng là lý do vì sao, Địch Tuấn Thanh cuối cùng chỉ có thể lui một bước tiếp tục dùng bạo lực làm Lục Bạch khuất phục.
Trên thực tế, bạo lực là cách vô dụng nhất khiến Lục Bạch thuận theo. Thậm chí xương cốt của Lục Bạch còn sẽ càng đánh càng cứng.
Tựa như trò chơi mèo bắt chuột lần trước, cậu thế nhưng cuối cùng có thể nghĩ đến việc dựa vào báo án cùng việc nhắc tới tự sát để kết thúc, từ trong trường học chạy thoát ra ngoài.
Sờ sờ túi, Địch Tuấn Thanh từ bên trong lấy ra một viên nang thuốc.
Người chuẩn bị cái này cho hắn có nói, chỉ cần một mảnh nhỏ, là có thể khiến cho người dùng ngoan ngoãn nghe lời, tùy ý hắn làm bất cứ cái gì.
Vốn dĩ hắn chỉ nghĩ muốn nghe Lục Bạch xin tha. Hiện tại lại có ý tưởng khác.
Mà cái này đều phải cảm ơn cái tên Lục Lộc ngu xuẩn kia.
Nghĩ đến đêm qua Lục Lộc tự tiến cử bản thân để hầu ngủ, Địch Tuấn Thanh cũng rất không khách khí hưởng dụng Lục Lộc đưa tới cửa.
Hương vị của con trai cùng con gái hoàn toàn khác nhau, tên Lục Lộc ở trên giường đúng thật cũng có một phen tư vị khác. Đáng tiếc vẫn là không đủ.
Bộ dạng hoàn toàn hiến dâng kia của Lục Lộc đích xác có thể tạm thời thỏa mãn dục vọng của hắn, nhưng cũng không thể trấn an lâu dài sự tham lam trong lòng hắn.
Địch Tuấn Thanh cảm thấy, hắn còn có món đồ quan trọng càng muốn có được hơn.
Thẳng đến sự xuất hiện của luật sư ngày hôm nay, hắn rốt cuộc hiểu ra được khát vọng bí ẩn trong lòng mình. Hắn muốn Lục Bạch.
Thần xui đất khiến lấy ra điện thoại, Địch Tuấn Thanh mở ra ảnh chụp thời điểm Lục Bạch bị lột sạch đồ lần trước.
Ánh mắt bất khuất bên trong của Lục Bạch, còn có phẫn nộ cùng phẫn hận đè ép trong đó, đều làm Địch Tuấn Thanh hắn hưng phấn tới cực điểm.
Đúng vậy, hắn chính là muốn cái này!
Hắn vẫn luôn không buông tha cho Lục Bạch, từ trước tới nay đều không phải bởi vì Lục Bạch phản kháng hắn. Mà là vì người như Lục Bạch, loại tâm thái không chịu thua này của cậu, vẫn luôn chặt chẽ mà hấp dẫn hắn.
Địch Tuấn Thanh liếm liếm môi, bắt đầu gấp không chờ nổi muốn nhấm nháp hương vị của Lục Bạch.
Bất quá hiện tại còn không phải thời điểm thích hợp, hắn có thể tìm người khác thay thế. Tỷ như Lục Lộc.
Anh em tốt nhất chính là ở điểm này. Có một gương mặt không sai biệt lắm, hắn ngược lại có thể có càng nhiều phương pháp có thể lợi dụng.
Chữa lành hắn?
Chuyện cười thú vị như vậy, vừa lúc có thể trở thành cái cớ để hắn thỏa mãn chính mình. Hắn là một người bệnh, thủ đoạn trên giường cực đoan một chút, đa dạng một chút, nói vậy chắc Lục Lộc cũng sẽ không để ý.
Kết nối điện thoại, Địch Tuấn Thanh chủ động mời Lục Lộc, hy vọng hôm nay y có thể tới nhà mình làm khách.
Lục Lộc cao hứng mà đồng ý, hoàn toàn không biết chính mình đêm nay sẽ đối mặt với cái gì.
Một đêm này, Lục Bạch vì ngày sau đại chiến nên nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng sức.
Mà bên phía luật sư cũng căn cứ theo nội dung trong quyển nhật ký của Lục Bạch bắt đầu tìm kiếm tất cả chứng cứ. Cùng lúc đó, bởi vì kết quả xét nghiệm ADN của Lục Bạch cùng một nhà Lục Lộc đã ra tới, đều không phải là người thân. Bởi vậy, quan hệ người giám hộ vào thời điểm mở phiên tòa đã trực tiếp bị giải trừ.
Liên quan tới việc đó, chuyện lúc trước cha mẹ của Lục Lộc thay Lục Bạch rút đơn kiện cũng giống vậy không có hiệu lực pháp luật.
Mà luật sư làm bên được ủy thác vụ án, gã yêu cầu liên hệ cảnh sát bên kia, muốn xin điều tra lại một lần nữa.
Đương nhiên, một loạt động tác này đều tương đối thong thả. Nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng đã tiến thêm được một bước.
Nhưng quan hệ giữa Lục Lộc và Địch Tuấn Thanh, lại tại một đêm này có chuyển biến rất lớn.
Địch Tuấn Thanh quá vô tình.
Địch Tuấn Thanh vừa mới chải vuốt rõ ràng được tình cảm trong lòng, đối với Lục Lộc cũng giảm đi rất nhiều ôn nhu.
Một món đồ chơi phát tiết dục vọng mà thôi, đơn thuần chỉ là vật thay thế, đối với Địch Tuấn Thanh mà nói, căn bản chính là không quan trọng gì.
Mà Lục Lộc hai đời đều chưa từng ăn qua quá nhiều khổ sở, những thủ đoạn chơi người đó của Địch Tuấn Thanh, y một chút cũng đều chịu không nổi, rất nhanh liền khóc lóc hỏng mất.
"Anh, anh không thể khi dễ em như vậy, em biết anh bị bệnh, em có thể khai thông cho anh, nhưng mà anh không thể khi dễ người ta như vậy......." Lục Lộc khóc lóc thở hổn hển, còn làm nũng muốn Địch Tuấn Thanh ôm một cái dỗ dành y.
Nếu là Địch Tuấn Thanh tâm tư đã có phần thâm trầm khó dò, tự nhiên không sao cả.
Nhưng hiện tại Địch Tuấn Thanh chỉ là một thiếu niên mà thôi. Hắn gần như là lãnh khốc lộ ra bản tính ác ma của chính mình, hoàn toàn không màng tới sự phản kháng của Lục Lộc, đem những tư thế đa dạng mà mình muốn chơi từng cái đều trải nghiệm thử.
Cuối cùng thời điểm kết thúc, Lục Lộc té xỉu ở trên giường, trong ánh mắt nửa mở, tất cả đều là chết lặng cùng mệt mỏi trống rỗng.
Giờ khắc này, Địch Tuấn Thanh có một loại xúc động rằng người nằm ở trên giường của mình, chính là Lục Bạch đang nhận thua.
Hắn duỗi tay sờ sờ gương mặt của Lục Lộc, cảm thán một câu "Thật đẹp!"
Trong lòng của Lục Lộc đều là ngọt ngào, còn tưởng rằng người Địch Tuấn Thanh nói chính là mình. Nhưng mà câu tiếp theo của Địch Tuấn Thanh, lại cơ hồ đem y đẩy vào địa ngục.
"Cậu cùng anh trai cậu thật sự rất giống nhau. Đặc biệt là lúc này."
"Tôi vẫn luôn muốn biết, ngày anh trai cậu nhận thua sẽ là cái biểu tình gì. Hiện tại tôi đã biết, thật là đẹp mắt."
"Anh......có ý tứ gì? Hiện tại người ở bên anh chính là em, anh vì cái gì vẫn luôn nhắc tới anh trai em?"
"Bởi vì người tôi muốn có được chính là anh trai cậu a!" Địch Tuấn Thanh nói không kiêng nể gì, nhưng Lục Lộc lại cả người đều mông lung.
Địch Tuấn Thanh nhìn chằm chằm y một hồi lâu, đột nhiên như nhớ tới cái gì, mở ra máy chiếu trong phòng.
"Cho cậu xem cái này rất thú vị."
Đầu óc của Lục Lộc hoàn toàn đều là mờ mịt, ngay sau đó, máy chiếu liền truyền đến một tiếng mắng tức giận quen thuộc.
[ Địch Tuấn Thanh, mẹ nó cậu chính là đồ súc sinh! ]
[ Đều là đàn ông với nhau, các người liếc mắt nhìn tôi một cái tôi còn có thể thiếu mất một khối thịt sao? ]
[ Không phải muốn chụp sao? Nhanh chóng chụp đi! Diễn viên như tôi đều vào chỗ rồi, các người cầm camera còn không biết đường chụp à? Một đám rác rưởi! ]
Câu nói kế tiếp, đều biến thành thở dốc nhẫn nhịn.
Video Địch Tuấn Thanh cho Lục Lộc xem, đúng là ngày Địch Tuấn Thanh dẫn người tới phòng ký túc của Lục Bạch lột sạch quần áo của cậu ở hành lang.
Vốn dĩ Địch Tuấn Thanh bọn chúng là muốn nhìn thấy bộ dạng khuất nhục của Lục Bạch. Đáng tiếc Lục Bạch hiên ngang lẫm liệt đứng ở nơi đó, đầy mặt đều là không thẹn với lương tâm, ngược lại có vẻ bọn chúng giống như một đám tiểu nhân xấu xa, không lên được mặt bàn.
"Ngày đó tôi vốn dĩ muốn chụp mấy bức thật đẹp. Đáng tiếc sau đó vẫn là bị đánh vào mặt." Hình ảnh dừng lại ở một màn cuối cùng, Lục Bạch bị người ấn ở trên mặt đất, mặt đều cách với hông của Địch Tuấn Thanh một khoảng không xa.
"Thật sự rất đáng tiếc, lúc ấy tôi thế nhưng còn không biết giữa nam và nam còn có thể chơi như vậy."
Khẩu khí của Địch Tuấn Thanh tràn đầy đều là tiếc nuối, Lục Lộc dùng một loại ánh mắt không thể tin được nhìn chằm chằm hắn, thình lình phát hiện, Địch Tuấn Thanh thế nhưng nhìn Lục Bạch trong video mà nổi lên phản ứng.
Lục Lộc lập tức liền mờ mịt.
Bởi vì y đột nhiên nhớ tới, trước khi trọng sinh, Địch Tuấn Thanh cũng là như thế này, một bên kể lại cảnh tượng năm đó khi dễ Lục Bạch, một bên đem y đến đến trên giường.......