Xung quanh cũng lập tức an tĩnh hẳn. Nhưng càng làm bọn họ cảm thấy bất an, còn có hình ảnh phía sau.
Vu Chúc mang theo nhẫn, vào phòng của một người nào đó, từ quần của người mở cửa lộ ra, rất giống Giang Nghị.
Đặc biệt là có không ít người đều biết, Giang Nghị chưa có rời đi, mà là đi lên phòng nghỉ ở trên lầu đợi tỉnh rượu.
"Cái này......." Ban tổ chức trong lúc nhất thời không biết chính mình phải nói cái gì.
Nếu đơn thuần là Giang Nghị tìm người, chỉ có thể nói là việc nhà giữa Giang Nghị và Lục Bạch. Cho dù thật sự không có quan hệ gì đi nữa, chính bản thân Lục Bạch cũng bao dưỡng chó con, tuy rằng xấu hổ, nhưng không đến mức không dễ giải quyết như vậy.
Nhưng hiện tại thì khác, Giang Nghị là cùng Vu Chúc ở bên nhau.
Vu Chúc, là vợ của vị Lê thiếu đã qua đời kia. Cái này liền rất xấu hổ.
"Đi, đi gọi điện thoại cho Lê lão gia." Nhiều người thấy như vậy, ban tổ chức biết ngăn không được, đơn giản trực tiếp kêu người đi mới Lê lão gia. Việc nhà ai người đấy tự xử lý. Bọn họ......không liên quan.
Mà bên phía Lục Bạch, người chủ trì chỉ có thể khuyên nhủ.
"Đàn ông mà, đều có thời điểm cầm giữ không được. Hai người cũng muốn ly hôn, coi như là cậu thấy được trước kết quả."
Lục Bạch không nói gì, tiếp nhận rượu mà người chủ trì đưa qua uống một hơi cạn sạch, hoãn một hồi lâu mới nói "Là bình thường, Vu Chúc là mối tình đầu của Giang Nghị."
"Chính là cái người lúc trước một bên chờ hắn một bên ngắm trời sao kia."
Cái này, biểu tình của những người ở đây liền trở nên càng thêm vi diệu.
Cuộc hôn nhân giữa Lục Bạch và Giang Nghị, ở trong mắt người ngoài không thể nghi ngờ là thất bại. Mấu chốt là rốt cuộc bên sai là ai, kỳ thật chỉ có Giang Nghị và Lục Bạch biết rõ.
Ở trong mắt mọi người, có lẽ vẫn là Lục Bạch có nhiều vấn đề hơn một chút. Dù sao hoa danh bên ngoài của Lục Bạch, còn thấy thủ đoạn gió trăng của cậu, cũng là loại trường hợp quen thói trà trộn. Nhưng cố tình Lục Bạch đối với Giang Nghị thâm tình là khắc sâu vào trong xương tủy. Những hành động tùy tiện lại phóng đãng đó, đều là vì che giấu trái tim trống rỗng.
Rất nhiều người trong lén lút bàn tán, đều cảm thấy Giang Nghị có phải lúc trước từng làm ra hành động bạo lực gì với Lục Bạch hay không, nếu không cậu như thế nào đến chuyện bao dưỡng vài người bồi mình chơi đóng vai gia đình cũng đều có thể làm ra được?
Nhưng những cái đó chung quy chỉ là hoài nghi. Nhưng mà lần này đã khác, Vu Chúc xuất hiện, khiến loại hoài nghi này biến thành hiện thực. Thậm chí bọn họ còn có thể từ động tác quen cửa quen nẻo của Vu Chúc nhìn ra được Vu Chúc y tuyệt đối không phải là cùng Giang Nghị ngoài ý muốn gặp lại, mà là thường xuyên gặp mặt.
Có người đột nhiên nhớ tới một chuyện "Hóa ra gần đây Vu Chúc luôn chạy ra bên ngoài, không phải vì chuyện đoạt quyền của con trai, mà là vì gặp tình nhân!"
Lục Bạch quay đầu liếc mắt nhìn người nọ một cái, người đó nhanh chóng ngậm lại miệng không dám nói chuyện.
Không bao lâu sau, Lê lão gia tới.
Ông cùng Lục Bạch liếc nhau, chào hỏi lẫn nhau. Sau đó tay chân nhẹ nhàng mang theo người lên lầu.
Một đoạn này vốn dĩ không có nhiều người đi theo như vậy, dù sao cũng là việc nhà của người ta.
Nhưng mà trăm triệu lần không nghĩ tới, sau khi bọn họ mở cửa, thế nhưng còn có thể thấy cảnh tượng như vậy.
Vu Chúc và Giang Nghị đang làm chuyện khó nói, hai người thế nhưng không ở trên giường cũng không ở phòng tắm, mà là ở trên ban công. Lộ thiên ngồi xuống đất, quả nhiên vô cùng kích thích.
Nhưng mà càng kích thích hơn chính là, bọn họ lần này là thật sự bị bắt.
Vu Chúc còn đang trầm mê ở bên trong tình yêu kịch liệt, nhưng Giang Nghị đã đột nhiên tỉnh táo. Hắn thấy khuôn mặt của Lục Bạch, phản ứng đầu tiên là bản thân mình đã bị Lục Bạch tính kế.
Nhưng Lục Bạch lại chỉ mặt vô biểu tình nhìn thoáng qua bàn tay đang cuống quít nhặt quần áo của Vu Chúc.
Giang Nghị ngây ra một lúc, sau đó mới hậu tri hậu giác nhận ra, chiếc nhẫn đeo trên tay Vu Chúc kia, chính là chiếc nhẫn thời điểm hắn cùng Lục Bạch đi đăng ký kết hôn chính mình đã đưa cho cậu.
Lục Bạch đeo nhiều năm như vậy, trừ bỏ lúc rửa mặt nấu cơm mới tháo xuống, còn lại liền chưa từng rời khỏi người. Nghĩ đến Lục Bạch hôm nay cũng là mang theo người trở về, chẳng lẽ thật là ngoài ý muốn?
Trong lòng hắn nghĩ như vậy, nhưng nhìn thần sắc không tốt của Lê lão gia, trong lòng lại khó tránh khỏi luống cuống.
Hắn không phải người có tiếng nói ở bên này, phát sinh chuyện như thế này với Vu Chúc, nghiêm khắc mà nói tuy rằng không quang minh chính đại nhưng cũng chưa chắc không có biện pháp giải quyết.
Chồng của Vu Chúc dù sao cũng đã chết, bản thân mình cùng Vu Chúc cũng có thể nói là yêu đương bình thường.
Nghĩ như vậy Giang Nghị liền thật sự làm ra bộ dạng đảm đương vài phần, nhẹ nhàng đem Vu Chúc đang lẫn lộn giấu ra sau người, sau đó nói với Lê lão gia "Không nghĩ tới là lúc này cùng ngài gặp mặt, thật sự quá không có thể diện."
Vốn biết Giang Nghị sẽ không thành thật như vậy, Lê lão gia cười lạnh một tiếng "Phải không? Trộm người còn trộm được trong nhà người khác, cậu đúng thật là không có thể diện."
Vu Chúc có điểm sợ hãi, Giang Nghị vỗ vỗ bờ vai của y "Tôi cho rằng chúng tôi là hẹn hò bình thường. Rụt Rè hiện tại cũng coi như là người độc thân đúng không?"
Nhưng Lục Bạch lại cắm một câu "Vậy Giang tổng liền nhanh chóng ký vào tờ đơn ly hôn đi. Hà tất phải như vậy? Trốn trốn tránh tránh nhiều năm như vậy, chẳng lẽ tôi rời đi anh còn không thể sống sao?"
Lục Bạch như là cảm thấy rất không thú vị, thậm chí đến phương án giải quyết sau đó giữa Giang Nghị và Lê lão gia cũng đều không muốn nghe, lập tức đi xuống lầu.
Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, tiệc rượu cũng không giải quyết được gì.
Thời điểm Lục Bạch đi xuống, đại sảnh yến hội đang được thu dọn.
Cậu không có rời đi, mà là muốn một mình uống rượu, tùy tiện cầm lấy một cái ly, dựa vào lan can của sân phơi tự mình uống. Hình ảnh nhìn đẹp đẽ, nhưng khi nhìn vào đôi mắt kia của Lục Bạch, những cái gì đẹp đẽ đều bị sự bi thương không thể đè ép được ở bên trong bao phủ toàn bộ.
Ngẫm lại cũng đúng, kết hôn nhiều năm như vậy, trong lòng Giang Nghị lại chỉ có mối tình đầu. Đổi thành ai là Lục Bạch cũng đều sẽ khổ sở.
Tửu lượng của Lục Bạch không tồi, nhưng uống như vậy cũng sẽ say. Hạ Cẩm Thiên từ phía sau ôm lấy cậu, chống đỡ thân thể hư nhược của cậu, nhịn không được thở dài "Uống như vậy đủ chưa a?"
Lục Bạch ngẩng đầu nhìn anh cười "Ngẫu nhiên một lần không sao cả. Về sau sẽ không uống nữa."
Hạ Cẩm Thiên phát hiện dưới lầu tựa hồ có đèn flash lóe lên, nhịn không được hỏi Lục Bạch "Em gọi người?"
"Vâng." Lục Bạch gật đầu "Hôn nhân giữa Lục Bạch và Giang Nghị, Giang Nghị đã không thể xem như bên sai, có thể nói là mưu tài hại mệnh. Còn về Vu Chúc, tính toán ban đầu của em, nếu hắn là bị lừa, em liền phóng cho hắn một con ngựa. Nhưng rất hiển nhiên, hắn không phải."
"Dung mạo của Lục Bạch là hắn ép hủy, Giang Nghị đồng ý, một mặt là vốn dĩ không thèm để ý, một mặt khác là vì trấn an Vu Chúc, lót đường cho tương lai. Hai người kia nói có chút khó nghe, nhưng chính là rắn chuột một ổ, không có thứ gì tốt. Bất quá một người quá mức ngu xuẩn, chỉ có thể biến thành cây súng để người khác cầm lấy đấu tranh anh dũng thôi."
"Một khi đã như vậy, em hà tất phải giữ lại thể diện cho bọn họ? Yên tâm đi, lên một hồi hot search, Giang Nghị sẽ nhìn thấy được thứ mà hắn muốn nhìn thấy nhất."
Nói xong, Lục Bạch đem chai rượu uống một hơi cạn sạch, cậu uống có chút nhanh, khó tránh khỏi sặc khụ hai tiếng. Cậu không có khóc, không có nháo, thậm chí cũng không có cùng anh nói hết tính toán. Nhẫn nhịn như vậy là nguyên thân, cũng càng như là bản thân Lục Bạch.
Nếu nói, mấy cái thế giới trước mà nguyên thân trải qua có liên quan đến bản thân của Lục Bạch, vậy nguyên thân của thế giới này, chính là có rất nhiều điểm trùng hợp với Lục Bạch về phương diện tình cảm.
Cho nên Lục Bạch có rất nhiều chi tiết thật sự là đang suy diễn từ nguyên thân, nhưng cũng từ đó nhìn ra bóng dáng của chính bản thân mình.
Hạ Cẩm Thiên duỗi tay dùng sức giữ chặt lấy Lục Bạch, không đành lòng nhìn bộ dạng khổ sở như này của Lục Bạch, mặc dù biết cậu là đang giả vờ, nhưng chỉ cần nghĩ đến trong thế giới hiện thực, Lục Bạch đã từng ở trong một góc mà mình không nhìn thấy, cũng lộ ra biểu tình như vậy, trái tim của Hạ Cẩm Thiên giống như là bị ai bóp chặt lấy.
Nếu anh có thể ở thời điểm Lục Bạch mới vừa bị vứt bỏ vào cô nhi viện, liền đem cậu mang về thì tốt rồi.
Anh nhất định có thể cho Lục Bạch một tuổi thơ hoàn chỉnh, cho cậu biết cái gì gọi là được yêu, cũng có thể tay cầm tay dạy cậu cách yêu thương người khác như thế nào.
Quan trọng nhất chính là, nếu Hạ Cẩm Thiên đem Lục Bạch nuôi lớn, Lục Bạch lớn lên ở trong yêu thương, nhất định cũng sẽ ưu tú giống như hiện tại vậy, nhưng mà tính cách sẽ hoạt bát hơn rất nhiều. Ít nhất sẽ không lại ở thời điểm khổ sở đến khóc thút thít cũng đều có vẻ xa xỉ như này.
Hạ Cẩm Thiên rất hy vọng nhìn thấy được một Lục Bạch biết khóc, biết cười, biết làm nũng cũng sẽ biết làm ầm ĩ.
Hiện tại khẳng định là không thể, nhưng mà chờ sau khi mọi chuyện yên ổn, dưới sự sủng ái thiên trưởng địa cửu, có lẽ Lục Bạch cũng có thể tốt lên rất nhiều.
Gió đêm có chút lạnh, Lục Bạch không uống rượu nữa, cuộc nói chuyện giữa Lê lão gia và Giang Nghị cũng dừng ở đây.
Xem biểu tình trên mặt Lê lão gia, chỉ sợ là không mấy được từ trên người Giang Nghị thứ gì tốt. Vu Chúc không có đi xuống dưới theo, còn ở trên lầu, bây giờ chỉ có Giang Nghị cùng Lê lão gia đi xuống.
Nhìn thấy Lục Bạch, hắn đem nhẫn cưới trong tay đưa cho cậu "Tôi không biết vì sao Vu Chúc lại có cái này."
Lục Bạch lại không nhận "Không phải khá tốt sao? Nhẫn đính hôn của hai người các anh vẫn luôn không được lấy ra, hiện tại vừa lúc mang nhẫn kết hôn lên luôn đi."
"Giang tổng cùng Lê thiếu nãi nãi đều là người nhớ tình bạn cũ. Tôi và các người đúng thật là không phải một đường. Dù sao tôi có mới nới cũ, bạn bên người cũng nhiều. Cái vật nhỏ này, coi như chúc mừng hai người cửu biệt gặp lại." Lục Bạch rõ ràng đã say, rõ ràng khóe môi đang cười, hành vi cử chỉ cũng không có bất cứ chỗ nào khác người, nhưng chính vì vậy lại làm người khác không hiểu sao cảm thấy cậu muốn khóc.
Giang Nghị nhìn hai mắt của Lục Bạch, bên trong cảm xúc gì cũng có, duy nhất không nhìn thấy, chính là không thèm để ý.
Lục Bạch là để ý, cho dù tới hiện tại, cậu vẫn là để ý hắn, hơn nữa không có cách nào dứt bỏ phần tình cảm kia đối với mình.
Giang Nghị giật mình, duỗi tay đỡ Lục Bạch một phen. Lại bị Lục Bạch lãnh đạm hất ra.
"Cáo từ." Lục Bạch nhẹ nhàng rời đi.
Giang Nghị nhìn bóng dáng của cậu không nói gì, hắn không có ý tứ đuổi theo, ngược lại sau khi giữ thể diện đem chuyện ở tiệc rượu xử lý xong, hắn cũng không thèm quản Vu Chúc, chỉ là mặt sau kêu thuộc hạ lại đây đưa Vu Chúc tới chỗ ở mà mình nhận được. Sau đó liền trở lại bên phía khách sạn kia chuẩn bị giải quyết tốt hậu quả.
Sự việc tới thật sự quá nhanh, tựa như khi Lục Bạch còn ở trong hôn mê sâu đã bị Giang Nghị thả ra những tấm ảnh bậy bạ lúc trước, lần này chuyện giữa hắn và Vu Chúc cũng gần như trong một giây liền bị truyền tới trên mạng.
Thậm chí so với những bức ảnh năm đó của Lục Bạch còn muốn hot hơn nữa.
Chỉ là video đông cung sống liền có hai đoạn, hoàn hoàn chỉnh chính, phóng to âm lượng, xóa đi tạp âm, thậm chí còn nghe được rõ ràng cuộc đối thoại của bọn họ.
Trong đó có một đoạn khiến cho người khác cảm thấy khiếp sợ, là Giang Nghị hỏi Vu Chúc: [ Em có phải thiếu ch*ch hay không? ]
Mà câu trả lời của Vu Chúc là: [ Anh đã hơn nửa năm không chạm vào em, chồng ơi, em muốn anh a! ]
Hơn nữa năm, nói cách khác, Vu Chúc và Giang Nghị ít nhất ở hơn nửa năm trước liền gặp nhau, thậm chí còn từng lên giường. Nhưng mà hơn nửa năm trước, Lục Bạch đột nhiên nghỉ làm, biến thành kẻ điên, cậu điên đến lợi hại, trầm mê với nơi mưa gió, làm chính mình biến thành bên sai trong hôn nhân.