Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 163




Lục Bạch dựa vào trong lồng ngực của học trưởng hồi lâu, rốt cuộc có thể tạm thời yên tâm, để chính mình ở một nơi có hoàn cảnh lạ lẫm như này ngủ yên một hồi.

Nhưng mà đối với hai tên trai ngành chờ ở bên ngoài phòng mà nói, lại có chút sống một ngày bằng một năm.

"Cậu nói xem cái vị bên trong kia sẽ không có chuyện gì đấy chứ?" Thật đúng là không thể trách bọn họ suy nghĩ quá nhiều. Lục Bạch tự nhiên phát điên, đến hiện thực cùng cảnh trong mơ đều phân biệt không rõ.

Vạn nhất thật sự tin tưởng ảo cảnh, ở bên trong phát sinh nguy hiểm, kế tiếp bọn họ liền không có cách nào gánh vác được trách nhiệm.

"Nếu không mở cửa ra nhìn xem đi!" Hai người thương lượng, chậm rãi đem cửa mở ra, sau đó đều trầm mặc.

Lục Bạch đang ngủ. Nhưng mà tư thế của cậu rất kỳ quái, là một loại tư thế ngủ như được người khác ôm vào trong lòng.

Tay của cậu phảng phất như đang túm lấy tay của một người nhìn không thấy, cho dù đã ngủ say, cũng vẫn không dám buông lỏng như cũ. Xem bộ dạng ngón tay, tựa hồ là đang cùng người kia mười ngón quấn quýt.

"Cái này......." Hai người liếc nhau, đều cảm thấy hình ảnh trước mắt này chua xót đến nói không nên lời. Lục Bạch nhìn phong lưu lại phóng túng, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ kỹ Giang Nghị, ngay cả đến nước này, cậu cũng chỉ nhớ rõ Giang Nghị.

"Tôi nói ấy, giữa hắn và Giang tổng có lẽ có hiểu lầm. Ban đầu làm như vậy nói không chừng đều là vì để Giang tổng để ý đến hắn nhiều hơn một chút."

"Có khi vậy không chừng. Giang tổng thoạt nhìn chính là kiểu ở bên ngoài thì không nói tới những chuyện trong nhà." Thanh niên có gương mặt mối tình đầu lúc trước được Lục Bạch thuận tay kéo vào diễn chung kia trong lòng phá lệ đầy sự căm phẫn "Không đúng thì chính là chịu bạo lực gia đình, hắn sợ không phải đầu óc có vấn đề, nếu không mặc kệ một đại mỹ nhân đẹp như vậy ở bên người, này không phải là hủy hoại người ta sao?"

Mấy tên trai ngành này đều là người nhìn quen chuyện vợ chồng trong nhà. Nói trắng ra là, người tới đây mua sắc, hoặc là giải quyết nhu cầu sinh lý, hoặc là giải quyết sự tịch mịch trong lòng. Độc thân thì tất nhiên không sao cả, nhưng đã kết hôn lại còn có loại nhu cầu tâm lý như này, liền có vẻ có chút đáng thương.

Tựa như Lục Bạch, rõ ràng cái gì cũng đều có, nhưng bộ dạng cuộn tròn ở trên sô pha cùng người trong ảo tưởng ôm nhau, lại làm người khác cảm thấy cậu cái gì cũng đều không có.

Hai người này liếc nhau, thở dài, lại canh giữ ở bên ngoài cửa phòng, chờ Lục Bạch tự mình tỉnh lại.

Mà Giang Nghị lúc này trở lại trong phòng của mình không có sốt ruột đi ngủ, mà là thay đổi sang một cái điện thoại khác rồi gọi tới một dãy số. Bên kia rất nhanh liền chấp nhận cuộc gọi.

Mang theo thanh âm khóc lóc, Vu Chúc như là đã chịu ủy khuất rất lớn, một bên khóc một bên kêu Giang Nghị: [ Chồng ơi, em muốn gặp anh. Em nhớ anh.]

Trên mặt Giang Nghị không có biểu tình gì, trong miệng lại tự nhiên mà nói ra lời ngon tiếng ngọt "Ai khi dễ vợ của anh, mau nói ra, chồng xả giận cho em."

Thực hiển nhiên, Vu Chúc thích nhất là mấy lời nói này của hắn, rất nhanh liền không khóc nữa, bắt đầu dính dính nhớp nhớp làm nũng với Giang Nghị. Nói bản thân không dễ dàng, nói con trai lớn rồi, nói Lê lão gia gần đây đối với y khắc nghiệt hơn rất nhiều, hỏi hắn khi nào mới có thể bên nhau lâu dài.

Giang Nghị im lặng nghe hết, lại có chút thất thần. Kỳ thật những lời này trước đây Vu Chúc cũng thường xuyên nói với hắn, hắn rất thích Vu Chúc ủy khuất với hắn, làm nũng với hắn, xin chính mình giúp đỡ những việc phiền toái không lớn không nhỏ.

Loại cảm giác như đại thụ được hoa thốt ti dựa dẫm vào này, làm hắn cảm thấy bản thân mình cao cao tại thượng.

Nhưng mà không biết vì cái gì, hôm nay nghe được, lại cảm thấy vô cùng đần độn vô vị.

Thậm chí trong nháy mắt như vậy, trong đầu hắn lướt qua mấy hình ảnh.

Là Lục Bạch thức trắng mấy đêm đuổi kịp thành phẩm thiết kế, mới vừa hoàn thành xong giao lên, mệt đến đầu ngón tay cũng đều không buồn động đậy. Nhưng không quá vài phút, bản thân hắn lại từ tiệc rượu trở về.

Ngay lúc đó Giang Nghị cũng không có uống bao nhiêu, hắn chỉ là lười phải ứng phó với Lục Bạch, cho nên làm bộ uống say. Nhưng Lục Bạch lại kiên trì từ trên giường bò dậy, tự mình giúp hắn thay quần áo rửa mặt, thậm chí còn đút cho hắn canh giải rượu.

Sau khi làm xong mấy chuyện này, Lục Bạch bởi vì quá mệt mỏi, một bên mát xa phần đầu cho hắn, một bên liền dựa vào trên giường ngủ quên.

Giang Nghị nghĩ nghĩ, cảm thấy gối lên đùi Lục Bạch so với gối ngủ thoải mái hơn, cho nên đơn giản không có mở mắt, cũng không có gọi Lục Bạch, hai người cứ như vậy ngủ qua một đêm.

Sáng sớm hôm sau, Lục Bạch liền phát sốt.

Nhưng Giang Nghị lại không muốn quản, trực tiếp tránh ra rồi đi làm. Hắn vốn dĩ còn cho rằng Lục Bạch sẽ xin nghỉ, kết quả không bao lâu, hắn ở trong văn phòng thấy thân ảnh của Lục Bạch.

Cậu rõ ràng còn đang phát sốt, đầy mặt đều là vẻ bệnh trạng cùng mỏi mệt. Phảng phất như giây tiếp theo liền phải ngã xuống. Nhưng cậu không có, cậu đem những công việc mình đang làm đều hoàn thành rất tốt.

Trận bệnh này của Lục Bạch rất lâu mới khỏi, ước chừng là tới mùa đông, cậu mới ngừng lại những trận ho khan đứt quãng.

Giang Nghị xem qua kết quả chẩn bệnh của bác sĩ, hai chữ "ho lao" phá lệ chói mắt. Nhưng Lục Bạch lại chưa từng hướng Giang Nghị xin giúp đỡ.

Thậm chí đến một lần ủy khuất cũng đều không có.

Sau khi kết hôn, Lục Bạch vô cùng nhẫn nhịn, khiến cho bọn họ được người ngoài xem như là một đôi vợ chồng ân ái. Nếu không phải hắn tự tay bức cho Lục Bạch phát điên.

Không biết vì cái gì, nghĩ như vậy, Giang Nghị liền cảm thấy những lời nói ồn ào của Vu Chúc càng thêm phiền chán, đơn giản nói vài câu có lệ rồi muốn kết thúc cuộc gọi.

Nhưng mà lại bị gọi lại [ Từ từ, chồng ơi em còn có một chuyện cuối cùng.]

"Cái gì?"

[ Anh có thể, có thể nghĩ cách trừng phạt Lục Bạch hay không? Hắn quá kiêu ngạo.]

"Hắn làm sao vậy?" Giang Nghị cũng không kinh ngạc chuyện hai người này sẽ gặp nhau, dù sao Lục Bạch chính là trực tiếp đi Lê thị, việc Vu Chúc sẽ gặp phải cậu cũng là điều bình thường.

[ Hắn vũ nhục em.] Vu Chúc nói lại câu nói lúc trước của Lục Bạch, Lê thị có thể không cần người rảnh rỗi như y, nhưng không thể không có Lục Bạch nói cho Giang Nghị nghe [ Hắn quá kiêu ngạo, ỷ vào việc Lê lão đầu có lòng nghi ngờ với em, liền vũ nhục em như vậy. Chồng ơi, em chỉ có anh, anh phải giúp em.]

Vu Chúc nói ủy ủy khuất khuất, Giang Nghị nghe xong lại nhịn không được bật cười.

Đó là thời điểm dung mạo của Lục Bạch còn chưa bị hủy, hay cùng hắn đi ra ngoài xã giao, phong cách nói chuyện lúc ấy thật sự là như vậy. Kiêu ngạo và tự tin. Chỉ là sau này cũng không còn nhìn thấy phong thái như vậy nữa, ngoài dự kiến của Giang Nghị, Lục Bạch đem vết sẹo trên mặt xóa mờ, thế nhưng còn đem chính mình của quá khứ cũng đi theo cùng nhau trở về sao?

Không biết có phải bởi vì sự đối lập mãnh liệt của Vu Chúc hay không, Giang Nghị nhiều năm như vậy lần đầu tiên dâng lên một loại xúc động muốn cẩn thận quan sát Lục Bạch.

Vì thế, hắn nghĩ như vậy, cũng thật sự làm như vậy.

Giang Nghị mấy ngày kế tiếp đều dừng lại ở bên này không chịu rời đi. Một mặt là tiếp tục bàn bạc về chuyện hợp tác, một mặt khác, cũng là muốn ở gần để quan sát Lục Bạch, đồng thời muốn tìm hiểu một chút hoàn thành thương nghiệp ở thành phố này trước.

Chờ chuyện bên phía Vu Chúc thành công, nơi này liền sẽ làm chiến trường mới của hắn, hắn nhất định phải hiểu biết toàn bộ chiến cuộc trước.

Cũng thuận tiện để hắn thực hiện tính toán mới của mình.

Có tính toán mới để ý, Lục Bạch cùng Giang Nghị mặc dù không phải mỗi lần đều là oan gia ngõ hẹp, cũng có vài lần nghe thấy.

Lục Bạch là thật sự buông rồi.

Không tới hai tháng, thanh danh của Lục Bạch liền ở lan truyền rộng trong giới. Mỗi khi nhắc tới cậu, đều không rời khỏi một câu như này "Tuyệt! Biết chơi còn mê chơi, Lục Bạch người này rất thú vị".

Nhìn một người xinh đẹp như vậy, có chỗ chơi là người liền tới, lại gần như không có điểm mấu chốt gì. Chó con bên người đẹp đến một người tiếp một người, cậu cũng là thật sự có tiền, sau khi vào Lê thị nhận mấy dự án, khiến cậu trở thành tư bản có rất nhiều tiền có thể tiêu xài.

Trong quá khứ Lục Bạch không tự mình nhận dự án. Mà mấy đối tượng hợp tác bên bộ phận thiết kế của Giang Nghị cũng không thể chủ động tiếp xúc với Lục Bạch, chỉ có loại quan hệ vô cùng tốt, đi quan hệ với bên phía Giang Nghị mới có thể chỉ định để Lục Bạch tiếp nhận dự án của mình.

Nhưng hiện tại không giống vậy, bọn họ có biện pháp có thể tiếp xúc với Lục Bạch, không ít người đều là nghĩ mọi cách để tìm được Lục Bạch, muốn đem dự án của mình đưa cho cậu.

Dù sao vị này chính là tồn tại có thể làm cho công ty khởi tử hồi sinh.

Vì thế, nơi này liền có không ít người, động lên chút tâm tư đặc biệt. Lục Bạch thích kiểu chó con, đơn giản tặng người cho cậu.

Mà vòng quan hệ của Lục Bạch cũng thay đổi rất lớn, cậu thế nhưng thật sự cùng đám người nhị thế tổ quậy với nhau.

Một đám hồ bằng cẩu hữu*, rượu chè tiền bạc hàng năm chơi bừa bãi phóng túng. Lục Bạch xen lẫn vào trong đó, không có nửa phần cảm giác không khỏe.

(*) Hồ bằng cẩu hữu: Bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa.

Điều khác biệt duy nhất chính là Lục Bạch tuy rằng yêu thương những tên chó con đó, ngày thường cao hứng cũng trêu chọc một phen. Nhưng nguyên tắc thứ nhất của cậu là không cùng người khác hôn môi, nguyên tắc thứ hai là không cùng người khác lên giường.

Còn về những người bên cạnh cậu đó, cậu cũng chưa bao giờ yêu cầu bọn họ phải vì mình mà thủ thân như ngọc, muốn đi tìm ai thì đi tìm người đó, chỉ cần thời điểm cậu gọi người liền xuất hiện là được.

Ngay từ đầu có người nói Lục Bạch thật sự quá phong lưu, cũng hoặc là ánh mắt cao, khinh thường mấy tên trai ngành này. Nhưng dần dần qua thời gian dài, không ít người cảm thấy, Lục Bạch có lẽ là sợ tịch mịch.

Nếu không cậu hà tất phải gọi người tới cùng mình uống rượu xong sau đó tự mình về nhà chứ?

Mà những tiểu chó con bị Lục Bạch dưỡng đó, trong lòng cũng đều tồn tại suy nghĩ này. Bọn họ cảm thấy Lục Bạch cũng không phải sự tịch mịch, cậu là quá si tình.

Dù sao, Lục Bạch là thật sự điên rồi a!

Bọn họ đều từng thấy Lục Bạch trong lén lút kêu học trưởng với không khí, hơn nữa còn còn cùng vị học trưởng này ăn cơm, cùng người đó ôm, cùng nhau lên giường ngủ.

Có người từng điều tra qua quỹ đạo gây dựng sự nghiệp từ lúc đầu của Lục Bạch và Giang Nghị, lại càng thêm chua xót.

Quy luật sinh hoạt này của Lục Bạch, giống y như đúc với bộ dạng bọn họ thường xuyên ở tiệc rượu chắp nối quan hệ lúc trước. Chỉ là mục đích uống rượu cùng người uống đã thay đổi. Nhưng Lục Bạch cố chấp đem những điều này trở thành mối quan hệ năm đó, hơn nữa kiên trì sau khi trải qua buổi tiệc rượu, tự mình nấu cho vị học trưởng mà mình yêu nhất một bát canh giải rượu.

Thật cẩn thận chiếu cố hắn, miễn cho hắn say rượu.

Lục Bạch cố chấp vung tiền như rác mua vài người tới để bọn họ bồi chính mình chơi một trò chơi tổ chức tiệc rượu, chỉ vì để tái hiện lại giấc mộng lúc trước tới dỗ dành sự thương tâm khổ sở của mình.

Mà lời nói như vậy, rất nhanh cũng truyền ra bên ngoài.

Thậm chí có người còn khuyên Giang Nghị "Cậu cùng Lục Bạch cẩn thận nói chuyện, nói không chừng...... Quản hắn lúc trước ai sau làm gì? Dù sao các người cũng từng rất tốt đẹp. Tôi thấy Lục Bạch còn thích cậu thích đến không dừng được."

Giang Nghị lắc đầu, cười khổ một tiếng.

Nhưng tâm lý lại cân nhắc cách làm này với Lục Bạch. Hắn có khuynh hướng làm điều đó là sự thật. Nhưng hắn còn muốn xác định lầm cuối một chút.

Giang Nghị phân vân làm hệ thống có điểm bực bội "Giá trị hảo cảm của hắn mỗi ngày đều đang tăng, nhưng vì cái gì vẫn luôn không tới tìm ngươi?"

Nó có chút đau lòng Lục Bạch mỗi ngày đều đi phóng túng, thật sự còn rất mệt. Hơn nữa trong miệng những tên nhị thế tổ đó không có gì hữu dụng cả, tất cả đều là lời nói giả dối, liền càng làm cho hệ thống thay Lục Bạch mệt tâm.

Nhưng Lục Bạch lại không nóng nảy. Cậu thậm chí còn hy vọng Giang Nghị có thể trì hoãn thêm chút nữa, hắn càng cẩn thận, càng muốn thử thách, sự tình giữa hắn và Vu Chúc liền càng có khả năng bại lộ ra ngoài.

Hệ thống: "Vu Chúc chắc là sẽ không ngu xuẩn như vậy đâu! Nhiều năm đều nhẫn nhịn như vậy a!"

Lục Bạch: "Chính là bởi vì nhiều năm đều nhẫn nhịn như vậy, hắn hiện tại mới phá lệ nhịn không nổi."

Hệ thống: "Sao lại nói như vậy?"

Lục Bạch: "Ban đầu Giang Nghị cũng không để ý ta, nhưng hiện tại tầm mắt của hắn luôn dừng lại ở trên người ta."

Giang Nghị là nhớ lại những hồi ức trong quá khứ thời điểm bản thân gây dựng sự nghiệp, nhưng ở trong mắt Vu Chúc, liền sẽ biến thành Giang Nghị đối với Lục Bạch, tình cũ khó quên.