Cho nên, Giang Nghị suốt mười năm qua, đều là cùng một Lục Bạch như vậy sinh hoạt ở bên nhau sao?
Trong lòng Vu Chúc tức khắc kêu "lộp bộp" một tiếng, y thậm chí có một loại ảo giác, cảm thấy Giang Nghị hiện tại cùng mình triền miên lâm li, chỉ là bởi vì thời gian cùng khoảng cách. Trở ngại càng lớn, càng có vẻ bọn họ tình thâm như biển lẫn nhau.
Nhưng một khi trải qua hết thảy nhấp nhô, chính mình còn có thể làm Giang Nghị vẫn thâm tình như cũ được sao? Dù sao, hắn chính là từng cùng Lục Bạch sống với nhau.
Từng gặp qua mỹ nhân như vậy, sau khi bắt đầu cuộc sống với mình, hình tượng mối tình đầu không còn tốt đẹp như trước nữa, Giang Nghị thật sự sẽ không hối hận, sẽ không thay lòng sao?
Trong lòng Vu Chúc rất loạn, loạn đến nỗi trong nháy mắt y căn bản không có cách nào tự hỏi, trơ mắt nhìn Lục Bạch mang theo những nhà thiết kế của bộ phận thiết kế đi lướt qua y, cùng nhau đi ra ngoài.
Mà khác với bộ dạng nhìn đăm đăm nhìn chằm chắm Lục Bạch của Vu Chúc, Lục Bạch hoàn toàn xem nhẹ y. Lực chú ý của cậu trước sau vẫn chỉ dừng lại trên bản kế hoạch.
Vừa đi vừa nhìn, đồng thời còn cùng vài người khác thảo luận.
"Tôi cảm thấy khá tốt, ý tưởng của mọi người đều rất ưu tú. Nhưng là vấn đề nằm ở chỗ cách thức thể hiện. Mục đích quảng cáo là cái gì? Là vì mở rộng. Cậu phải khiến cho người xem qua quảng cáo, chặt chẽ nhớ kỹ cái sản phẩm này."
"Cho nên, cậu phải giống như công ty nhà máy thuê chúng ta mở rộng, tìm hiểu thật kỹ về sản phẩm mà cậu phải thiết kế quảng cáo."
"Sau khi trở về, báo cáo đầu tiên chính là đặc tính của sản phẩm. Tôi sẽ dạy cho mọi người, không cần lo lắng."
Thanh âm của Lục Bạch không lớn, ngữ khí cũng là ôn nhu gãi đúng chỗ ngứa, người nghe được đều cảm thấy như tắm mình trong gió xuân, càng thêm không có cách nào đem tầm mắt từ trên người cậu rời đi.
Mà ánh mắt của Lục Bạch thời điểm nói đến công việc, càng là tỏa sáng lấp lánh, cái loại chuyên chú này cùng cảm giác hạnh phúc khi được làm công việc yêu thích, cũng làm người khác không tự chủ được vì người như cậu mà trầm mê.
Vu Chúc theo bản năng nắm chặt bàn tay. Y không thể chấp nhận!
Vì thế, bị nhấn chìm trong cảm xúc ghen ghét mãnh liệt trong lòng, làm người nhiều năm như vậy thận trọng từ lời nói đến việc làm, ít có một lần làm ra hành vi ngu xuẩn như Vu Chúc cũng phải sơ suất. Y gọi Lục Bạch lại.
"Cậu, đứng lại!"
Giọng nói của Vu Chúc không hiểu vì sao ở trong đại sảnh tầng một có vẻ phá lệ bén nhọn và rõ ràng.
Nhưng điểm chú ý của đoàn người Lục Bạch lại chỉ dừng ở trên bản thiết kế mà bọn họ đang thảo luận, ai cũng không quay đầu lại.
Loại lửa giận nói không nên lời trong lòng Vu Chúc liền cháy càng to, y lại đem âm lượng đề cao gấp đôi, lần này, y còn gọi hẳn tên Lục Bạch "Lục Bạch! Cậu đứng lại đó cho tôi!"
Quản gia không nghĩ tới việc Vu Chúc đột nhiên làm khó dễ, hoảng sợ vô cùng.
Mà người đã đi xa một đoạn là Lục Bạch cũng dừng bước chân, quay đầu bình tĩnh nhìn y, hỏi ra một câu làm Vu Chúc vô cùng khó chịu "Cậu là ai?"
"Phốc." Trong đám người cũng không biết là ai, nhịn không được mà cười một tiếng. Tức khắc khuôn mặt của Vu Chúc liền trở nên đỏ bừng.
Quan hệ giữa y và Lục Bạch, người khác thì không nói, nhưng bản thân Lục Bạch nhất định là biết. Giang Nghị ở một khái niệm nào đó đúng thật là cùng Lục Bạch không có bí mật gì.
Đặc biệt là ở trên chuyện Giang Nghị yêu y sâu đậm như nào, Giang Nghị chưa từng giấu giếm Lục Bạch. Thậm chí ở rất nhiều chi tiết, đều làm Lục Bạch vừa hâm mộ, vừa khát vọng, tới mức có thể đem cậu bức điên.
Tỷ như năm đó nhẫn đính ước của y và Giang Nghị là do Giang Nghị tự tay thiết kế, tự tay làm. Nhưng nhẫn cưới của Lục Bạch và Giang Nghị, chỉ là vật phẩm trang sức Giang Nghị tiện tay mua ở cửa hàng vàng bạc. Mà sau khi Giang Nghị thành lập công ty, cũng rất nhanh không có đeo trên người. Nhưng chiếc nhẫn của Giang Nghị và Vu Chúc kia, bởi vì là nhẫn thủ công, ngược lại còn luôn được Giang Nghị đeo ở trên ngón giữa.
Cái này là Vu Chúc yêu cầu.
Đại biểu cho việc Giang Nghị tuy rằng là chồng của Lục Bạch, nhưng là cùng mình đính hôn từ trước rồi, mà chờ thời điểm đại cục đã định, bọn họ vẫn muốn tiếp tục ở bên nhau. Cho nên Giang Nghị dù như thế nào cũng không thể gỡ chiếc nhẫn xuống.
Lần đầu tiên Lục Bạch nổi điên, chính là ngoài ý muốn phát hiện ra sự tồn tại của chiếc nhẫn thủ công này.
Giang Nghị vì để y an tâm, còn đặt camera ở trong phòng ngủ của Lục Bạch để y có thể tùy thời theo dõi. Y nhớ rõ Lục Bạch gần như điên cuồng chất vấn, sau đó khi không nhận được bất cứ lời đáp lại nào, ngược lại bị Giang Nghị trào phúng có phải điên rồi hay không, liền thật sự trở lại trong phòng nổi điên.
Cặp mặt xinh đẹp kia, bộ dạng rơi lệ kia, thật là quá nhu nhược đáng thương, cho dù lúc ấy còn có vết sẹo khó coi ở trên mặt, Vu Chúc cũng vô cùng để ý.
Cho nên, mặt sau y mới ra chỉ thị, muốn Giang Nghị thật sự đem Lục Bạch hủy hoại hoàn toàn.
Ban đầu y trơ mắt nhìn Lục Bạch suy sụp từng ngày, cuối cùng biến thành kẻ điên. Nhưng hiện tại cậu lại dùng bộ dạng càng thêm lóa mắt trở về, thậm chí còn không nhận ra mình, này sao có thể?
Nhìn bộ dạng vô tội hoàn toàn không hiểu bản thân vì cái gì mà bị gọi lại của Lục Bạch, Vu Chúc rất muốn đi lên hung hăng mà giáng cho cậu một cái tát, nhưng vẫn là kiềm chế.
Chuyện Lục Bạch và Giang Nghị ly hôn nháo thật sự rất lớn, hơn nữa còn có người Minh gia nhìn chằm chằm, cho nên Vu Chúc và Giang Nghị đã rất lâu không có gặp mặt, cũng không dám liên lạc quá nhiều.
Nhưng dù vậy, Vu Chúc cũng không tin Lục Bạch là thật sự khỏi hẳn.
Khúc mắc trong lòng Lục Bạch, là y cùng Giang Nghị tự tay gieo xuống, cho nên cũng không có người so với bọn y càng hiểu rõ hơn nên làm như thế nào để Lục Bạch tái phát một lần nữa.
Rời khỏi Giang Nghị là có thể an toàn? Vậy không có khả năng, chỉ cần Vu Chúc y còn ở đây, Lục Bạch cũng đừng mong chính mình có thể thuận lợi xuất hiện trước mặt người khác.
Nghĩ như vậy, Vu Chúc thoải mái hào phóng đi đến trước mặt Lục Bạch, ý bảo những người khác đều tránh xa một chút.
"Cậu không quen biết tôi?"
"Không quen biết." Trên mặt của Lục Bạch không có biểu tình gì.
Hệ thống lại ở trong lòng đem Vu Chúc mắng đến máu chó phun đầy đầu "Cái tên khốn xấu xí này, hắn còn dám tới tìm phiền toái, Bạch Bạch! Xử hắn!"
Lục Bạch bị câu nói của hệ thống chọc cười. Nhưng dừng ở trong mắt Vu Chúc, chính là trào phúng.
"Cậu có ý tứ gì? Nhìn thấy cấp trên cũng không lên tiếng chào hỏi sao?" Vu Chúc ở trong công ty cũng có chức vị, bất quá chỉ là một cái chức quan nhàn tản.
(*) Chức quan nhàn tản: Một công việc miễn phí hoặc có ít việc phải làm.
Dù sao Lê lão gia vẫn luôn hoài nghi nguyên nhân cái chết của con trai, thậm chí đến đứa con mà Vu Chúc sinh ra cũng đều hoài nghi nó có phải là người Lê gia hay không, cho dù làm mười mấy lần xét nghiệm ADN đều biểu hiện ra là phải, ông cũng không tin. Cho nên liền càng không thể cấp cho Vu Chúc cái chức vụ cao nào đó. Hoàn toàn đem y dưỡng thành một người rảnh rỗi.
Vì vậy, Vu Chúc trên danh nghĩa là thiếu nãi nãi của Lê gia, nhưng cũng không có thực quyền. Tới công ty còn phải mang theo lão quản gia. Không làm chủ được bản thân như vậy, mạnh mẽ nói mình là cấp trên của Lục Bạch liền rất vi diệu.
Mà vốn dĩ Lục Bạch tới đây, chính là không có ý tốt, Vu Chúc tự mình đưa tới cửa để bị vả mặt, cậu càng không thể buông tha y.
"Cho nên xin hỏi ngài là vị cấp trên nào của tôi?"
"........" Vu Chúc tức khắc cứng họng, chỉ có thể nói "Tôi là thiếu nãi nãi của Lê gia."
"Thiếu nãi nãi?" Lục Bạch ung dung thong thả lặp lại ba chữ này, tức khắc liền có vẻ Vu Chúc càng ngu xuẩn hơn.
Dù sao ba chữ này viết ở trên những tờ báo giải trí gì đó, đúng thật sẽ cho người khác một loại cảm giác giai cấp xã hội thượng lưu. Nhưng phóng tới trong thế giới thật, lại chỉ làm người ta cảm thấy vừa hoang đường vừa trẻ trâu.
Vu Chúc có thể cảm nhận được biểu tình của những người xung quanh, rốt cuộc hiểu ra, Lục Bạch là cố ý.
Nghĩ cũng bình thường, y xem Lục Bạch không vừa mắt, thì Lục Bạch sao có thể cam tâm tình nguyện buông tha y? Bởi vì một tên Giang Nghị, hai người bọn họ đã sớm là đối thủ một mất một còn, không chết không ngừng.
Vu Chúc đơn giản cũng không giấu giếm nữa, dứt khoát trực tiếp mở đầu khai chiến "Không cần nghi ngờ thân phận của tôi. Tôi là tới công ty kiểm tra. Hiện tại người bị nghi ngờ chính là cậu."
"Truyền thông Lê thị từ khi nào mà một mặt hàng như cậu cũng có thể tiến vào?"
Một câu này, khiến cho rất nhiều người tức giận. Những nhà thiết kế đối với Lục Bạch vô cùng tôn sùng đều sôi nổi mở miệng muốn phản bác.
Nhưng mà Vu Chúc dùng một câu khiến cho tất cả bọn họ đều ngậm miệng lại "Những quan hệ tai tiếng hỗn loạn đó của cậu đều xử lý sạch sẽ rồi sao?"
"Nghe nói cậu muốn cùng Giang Nghị ly hôn, sao còn chưa ly hôn? Truyền thông Lê thị đương nhiên không sợ Giang Nghị, nhưng lại cùng với bộ phận thiết kế của công ty Giang Nghị là quan hệ cạnh tranh, cậu trực tiếp tới đây, liệu đã giải ước ổn thỏa hay chưa? Tôi không muốn tương lai truyền thông quảng cáo Lê thị bởi vì cậu mà nhấc lên phiền toái."
Vu Chúc liên tiếp ép hỏi có thể nói là tương đối hùng hổ dọa người, tất cả đều như dao nhỏ đâm vào miệng vết thương sâu nhất trong trái tim của Lục Bạch.
Lục Bạch tới lâu như vậy, gần như toàn bộ người của truyền thông Lê thị đều có thể nhìn ra được Lục Bạch hơn phân nửa là bị Giang Nghị lừa dối. Những tai tiếng đó nhất định đều là giả, thậm chí có khả năng là bị Giang Nghị động tay động chân nên mới xuất hiện.
Còn về việc giải ước, người trong giới ai không biết, thời điểm Lục Bạch còn ở bộ phận thiết kế của công ty Giang Nghị, ngay cả quyền lợi ký tên vào tác phẩm của chính mình cũng đều không có.
Cậu tất nhiên là vì yêu, nhưng cuối cùng lại đều bị cô phụ.
Người xung quanh vẫn luôn thật cẩn thận tránh đi, sợ làm cậu thương tâm. Nhưng hôm nay lại bị Vu Chúc ở trước mặt công chúng đột nhiên đem tất cả thống khố vạch trần.
Y rốt cuộc là vì cái gì? Không ít người cũng đều không hiểu.
Nhưng mà ngoài dự đoán chính là, Lục Bạch lại không có bị những lời chất vấn đó thương tổn, ngược lại như là đột nhiên nhớ tới gì đó mà nhìn Vu Chúc nói "Cậu cùng thời điểm cao trung không có thay đổi lắm nhỉ?"
"Mỗi lần Giang Nghị đều nói, người đơn giản luôn là phá lệ lớn lên thong thả. Cậu hỏi tôi nhiều như vậy, tôi cũng muốn hỏi cậu một chút, trà sữa ở cửa hàng tiện lợi uống ngon không? Sao trời có đẹp không?"
"Đáng tiếc sau khi cậu rời đi, Giang Nghị ngoài miệng nói muốn hoài niệm, nhưng rốt cuộc ngay cả cửa hàng tiện lợi cũng chưa đi qua một lần. A, đúng rồi, hắn cũng đi không được." Lục Bạch thấp giọng cười cười "Bên kia là khu chung cư cũ, đã sớm bị phá sạch rồi."
"!!!" Một phen lời nói này của Lục Bạch, tức khắc làm ánh mắt của mọi người đều tụ tập ở trên người Vu Chúc.
Mà sự khó hiểu lúc trước của bọn họ đối với việc Vu Chúc đột nhiên nhằm vào Lục Bạch cũng nhờ mấy câu nói đó của Lục Bạch mà toàn bộ đều được giải thích.
Trách không được Vu Chúc đối với Lục Bạch vẫn luôn nhớ mãi không quên, hóa ra Vu Chúc chính là mối tình đầu trong truyền thuyết của Giang Nghị.
Tức khắc ánh mắt khi mọi người nhìn Vu Chúc liền trở nên càng thêm phức tạp.
Lê lão gia chưa từng từ bỏ hạn chế đối với Vu Chúc, cho nên việc Vu Chúc cùng Lê thiếu liên hôn ở chỗ này căn bản không phải bí mật gì.
Gần như mọi người đều biết, Vu Chúc là vào thời điểm Vu gia gặp nạn, được bán cho Lê thị.
Trong thế giới gốc, quan hệ giữa Vu Chúc và Giang Nghị là sau khi Lục Bạch hoàn toàn biến mất khỏi dư luận mới dần dần bị người đào ra ngoài.
Mà dưới sự dẫn đường của Giang Nghị, đại chúng chỉ chú y tới sự nhẫn nhịn của Vu Chúc vì gia tộc mà vứt bỏ tình yêu, lại xem nhẹ việc Vu Chúc năm đó kỳ thật chỉ là một món đồ vật bị Vu gia đem bán cho Lê thị mà thôi.
Vu Chúc bị kích thích trực tiếp thẹn quá hóa giận. Mà Lục Bạch lại còn muốn bổ sung thêm một câu vô cùng trí mạng "Tôi biết cậu muốn làm cái gì. Bất quá là làm cái việc không sai biệt lắm với Giang Nghị."
"Nhưng cậu không có nghĩ tới à? Tôi có thể khỏi hẳn, liền đại biểu cho việc thuật ám chỉ tinh thần cùng dẫn đường kia của Giang Nghị đã vô dụng. Tôi có thể đi vào làm việc cho Lê thị, chính là biểu lộ cùng Giang Nghị trở mặt thành thù, tôi phải tự mình đem những đồ vật tôi cho hắn lấy về toàn bộ."
"Còn về phía cậu, Vu Chúc tiên sinh. Cậu tốt nhất nên biết rõ một chuyện, Lục Bạch tôi đối với Lê thị mà nói, là người có thể giúp Lê thị không phải phấn đấu ba mươi năm."
"Nhưng cậu đối với Lê thị, không có bất cứ tác dụng gì. Bất quá chỉ là người bị dưỡng cho rảnh rỗi mà thôi."
"Về chuyện cậu muốn đem tôi đuổi khỏi Lê thị......." Lục Bạch thấp thấp giọng cười, trong giọng nói mang theo sự trào phúng cùng châm chọc nói không nên lời "Lê thị không có cậu, thì còn có một đống người muốn được dưỡng thành người rảnh rỗi."
"Nhưng Lê thị không có tôi, lại rốt cuộc không thể tìm được một Lục Bạch thứ hai!"
"Cậu......."
"Đừng nói chuyện." Lục Bạch thuận miệng đem lời nói của Vu Chúc đánh gãy "Nhiều lời thêm một chữ, tôi liền đi tìm Lê lão gia. Vu Chúc, cậu nói xem về sau cậu còn có thể dễ dàng rời khỏi cửa lớn của nhà cũ Lê gia sao?"