Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 153




Câu "quá dơ bẩn" này, giống như là một cái chốt mở. Lục Bạch cảm thấy trong đầu trong nháy mắt có thứ gì đó vỡ toạc ra. Làm linh hồn của cậu nhát mắt mất đi quyền khống chế với thân thể này.

Bởi vì ba chữ này, đối với hai người Lục Bạch mà nói, đều là vết sẹo mà bọn họ không dám đụng vào nhất, càng là quá khứ nghĩ lại mà kinh nhất.

Lục Bạch trong thế giới này, lúc bắt đầu gây dựng sự nghiệp liền không ngừng đi ra ngoài bồi rượu, vì nắm bắt được một mối làm ăn, cậu có thể dễ dàng uống hết bất cứ một chén rượu nào mà người có dụng tâm kín đáo đưa qua, có thể vì danh lợi mà miễn cưỡng cười vui, còn phải giả dạng làm một kẻ hèn mòn đi nịnh hót người khác.

Cậu dù sao cũng từng là cao tài sinh tài hoa hơn người của khoa nghệ thuật, cũng từng mang đội ra nước ngoài thi đấu, là người đứng ở trước đài lãnh thưởng cầm cup quán quân nói cảm tạ sự bồi dưỡng của trường cũ.

Nhưng cuối cùng rốt cuộc ở trong khói thuốc và rượu bia xóa sạch sự văn nghệ đầy người, sa đọa đến giống như một vai hề dơ bẩn. Chỉ cần có được tiền, liền có thể ở bất cứ trường hợp nào làm trò cho thiên hạ nhìn.

Thẳng cho đến khi lớp quần áo duy nhất, cũng bị người mạnh mẽ cởi ra.

Cái buổi tối kia, cảm giác khi bàn tay của lão đàn ông kia sờ lên cậu, loại kinh tởm khiến người buồn nôn này cả đời cậu đều nhớ rõ.

Dơ, đúng vậy! Cậu đã quá bẩn, còn có người nào sẽ thích cậu chứ?

Nếu đổi thành một nhiệm vụ giả khác, không có trải qua chuyện cùng loại, cho dù linh hồn của nguyên thân còn sót lại hỏng mất, cảm xúc của nhiệm vụ giả cũng sẽ không chịu quá nhiều ảnh hưởng.

Nhưng Lục Bạch thì không được.

So với nguyên thân, cậu càng nghe không được cái chữ "dơ bẩn" này.

Lục Bạch là người thông minh, cậu hiểu rõ càng không chiếm được, mới càng cảm thấy quý trọng. Càng chột dạ, liền càng muốn lảng tránh.

Nguyên thân bất quá là bổi vì danh lợi mới phải làm như vậy, còn cậu lại là chân chính sống chết vượt qua.

Tuy rằng bởi vì số tuổi quá nhỏ, cho nên những người đó không thể thật sự làm gì cậu, nhưng thân thể rốt cuộc cũng từng bị dạy dỗ qua. Những chiêu số để hầu hạ người đó, cho dù chưa từng dùng thực tiễn, lại cũng đã chặt chẽ ghi tạc vào trong xương tủy. Đến nỗi linh hồn của cậu, càng là đều dơ bẩn từ đầu đến cuối đều.

Ở trong thế giới hiện thực của cậu, cậu chính là món đồ chơi trong tay những người đó, là con vật nhỏ mà bọn họ nuôi dưỡng.

Từ trong tay một người, trằn trọc đến trong tay một người khác, từ một vũng bùn bò ra ngoài, lại chìm vào một đầm lầy khác.

Ngay cả linh hồn của cậu, cũng đều là màu xám, so với nguyên thân, Lục Bạch mới thật sự là dơ bẩn.

Một ít hình ảnh trong quá khứ đang lập lòe ở trong đầu, bên trong đều là gương mặt Lục Bạch đỏ con mắt gần như là hỏng mất.

Quần áo trên người cậu được bao bọc đến càng kín kẽ, lại càng như là mặc bộ quần áo mới của quốc vương, trần truồng như nhộng.

Lục Bạch cùng với "Lục Bạch", đều giống nhau.

Tất cả đều dơ bẩn.

Linh hồn của Lục Bạch, bằng mắt thường cũng có thể thấy được đang bắt đầu tán loạn. Cho dù bản tính của cậu cứng cỏi, có thể dựng thẳng lên bên ngoài một bức tường vững chắc nhất để tự bảo hộ chính mình. Nhưng trên thực tế, miệng vết thương giấu ở sâu bên trong đã sớm sinh mủ thối rữa, từ bên ngoài nhìn không chê vào đâu được, nhưng chỉ cần công phá từ bên trong, cũng chỉ yêu cầu một giây.

Hệ thống kinh hoảng thét chói tai "Lục Bạch! Lục Bạch! Ngươi mau tỉnh lại! Cái tên khốn nạn kia dẫn đường tinh thần của người đó! Ngươi mau chóng tỉnh táo lại!"

Nó rốt cuộc biết được, thế giới này nguy hiểm nhất chính là cái gì. Không phải tên tra công kia, cũng không phải thế cục trước mặt, mà là cái thân thể bị chứng tinh thần phân liệt này, cậu ta xin Lục Bạch giúp đỡ, nhưng bản thân lại cũng sẽ thương tổn Lục Bạch.

Thời điểm thân thể này lâm vào suy sụp cực độ, xuất phát từ bản năng bảo hộ chính mình, cậu ta sẽ vô điều kiện mà bắt đầu công kích cái linh hồn không muốn trầm luân, muốn phản kháng trong thân thể.

Mà Giang Nghị tựa hồ biết được một ít thủ thuật dẫn đường cùng ám chỉ, hắn không ngừng mà nhồi nhét vấn đề vào cái tinh thần hỏng bét của thân thể này, phá hủy nguyên thân, đồng thời cũng đưa Lục Bạch vào chỗ chết.

Lần này liền đủ để cho linh hồn của Lục Bạch chịu chấn động mạnh. Thậm chí ở thời điểm kích động quá lớn, linh hồn của nguyên thân còn hận không thể có khả năng trực tiếp đem linh hồn của Lục Bạch đánh cho xơ xác.

Nhưng Lục Bạch lại không có phương pháp phản kháng.

Cậu nghe được tiếng khóc lóc kể lể của hệ thống, cũng đồng thời ý thức được Giang Nghị không có ý tốt, chính là cậu chỉ có thể cố gắng chống đỡ.

Nỗi thống khổ trong lòng, sự cộng hưởng mãnh liệt cùng quỹ đạo vận mệnh tương tự, làm Lục Bạch phân không rõ lời nói của Giang Nghị rốt cuộc là đang nói nguyên thân hay là nói chính mình.

"Cậu thật sự là nhà thiết kế nổi tiếng nhất trong giới thiết kế. Cậu có thể lấy được giải thưởng lớn của quốc tế. Nhưng ở trong mắt chúng tôi, cậu chính là tên điếm chúng tôi tùy tiện liền có thể đùa bỡn."

"Cậu thật sự không nhớ rõ sao? Cậu lúc trước còn ngồi ở trên đùi mấy tên thiếu gia đó, cùng bọn chúng miệng kề miệng uống rượu a!"

"Chỉ cần ngài nguyện ý hợp tác, tôi sẽ cho ngài sự phục vụ vừa lòng nhất."

"Nhớ được không? Cậu mỗi lần đều nói như vậy, xong việc, những người đó cũng thật sự rất vừa lòng."

"Cậu nói xem, cậu rốt cuộc là dùng nơi nào hầu hạ người ta? Là tay của cậu, hay là......" Bên tai, lời nói dẫn đường của Giang Nghị vẫn đang không ngừng cuồn cuộn.

Những cảnh tượng đó thật sự là lúc trước từng phát sinh qua, cũng là lời nguyên thân từng nói. Cũng thật thật giả giả quậy với nhau, liền biến thành ký ức mới, bao trùm lên chân tướng quá khứ.

Mà cái từ "dơ bẩn" này, lại gắt gao đâm xuyên qua trái tim của Lục Bạch, làm cậu ngay cả hít thở cũng đều cảm thấy thống khố vạn phần.

Trong thân thể, ý thức còn lưu lại của nguyên thân đã cuồng loạn đến hỏng mất, thêm cả tiếng thét chói tai của hệ thống, Lục Bạch gắt gao mà giữ lại một tia thanh tỉnh, cảm thấy chính mình đã sắp kiên trì không được nữa.

"Học trưởng......" Lục Bạch run giọng mở miệng, như là muốn xác nhận cái gì đó.

Đây là từ an toàn mà cậu đã thiết lập ở thế giới ABO kia. Sở Nhiên nói, chỉ cần cậu nói ra từ này, anh liền sẽ lập tức xuất hiện.

Mà Bạc Ngạn ở thế giới trước cũng đã cho hứa hẹn, nói sẽ luôn làm bạn bên cậu.

"Học trưởng......." Lục Bạch gần như bật khóc lại lần nữa kêu lên cái xưng hô này.

Nhưng cậu rất nhanh liền phản ứng lại, cậu đã không còn ở thế giới kia nữa. Mà học trưởng ở thế giới này, cũng hoàn toàn không biết sẽ ở nơi nào chờ mình.

Lục Bạch cắn chặt răng, nhưng tinh thần không ngừng tán loạn làm linh hồn của cậu cũng trở nên suy yếu đến cực điểm. Đây không phải là lần đầu tiên cậu đến gần với cái chết, nhưng là lần đầu tiên không cam lòng và thống khổ như vậy.

Cậu dần dần mất đi năng lực phản kháng, mà Giang Nghị cũng hiểu rõ, Lục Bạch đây là lại lần nữa rơi vào sự an bài của hắn. Nhìn khuôn mặt thống khổ của Lục Bạch càng ngày càng đỏ đôi mắt, hắn rốt cuộc lộ ra một nụ cười đắc ý.

Lục Bạch xuyên thấu qua tầm mắt mơ hồ, đè nén trong đáy mắt đều là đầy ngập phẫn hận.

Nếu thật là vậy thì cũng liền thôi, nhưng loại người khốn nạn này, nếu buông tha cho hắn, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn có vợ hiền con ngoan, vui vẻ hạnh phúc sống hết một đời.

Vậy linh hồn của Lục Bạch thì sao?

Cậu ta đã tế điện linh hồn vĩnh viễn không luân hồi mới thay đổi thành Lục Bạch tới đây báo thù. Mà chính cậu cũng giống vậy, cho dù phải biến thành cô hồn dã quỷ, cũng muốn trở về đấu một trận.

Nếu không, nửa đời người chịu khổ sở, không phải chính là ăn không trả tiền?

Cậu không muốn thua, cậu vẫn không thể thua!

Lục Bạch thở hổn hển, muốn từ trong gông cùm xiềng xích của thân thể này giãy giụa ra ngoài.

Đúng lúc này, cậu đột nhiên phát hiện trước mắt có một cụm ánh sáng nhàn nhạt đang lóng lánh. Bị cụm sáng ấm áp kia hấp dẫn, Lục Bạch si ngốc mà nhìn.

Không biết có phải do khát vọng của cậu quá mức mãnh liệt hay không, dần dần, có một bóng người từ bên trong đi ra.

Càng ngày càng gần, cũng càng ngày càng rõ ràng, chờ đến thời điểm người đó đến gần nắm lấy tay của Lục Bạch, Lục Bạch mới thấy rõ được gương mặt người nọ, là Hạ Cẩm Thiên.

Anh khẽ mỉm cười, ôm lấy Lục Bạch "Lục Bạch, đừng sợ, học trưởng vẫn luôn ở đây."

Ngữ khí ôn nhu, vòng tay ấm áp, giống như những thế giới trước lúc Lục Bạch lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng mà xuất hiện lôi kéo cậu ra khỏi lầy lội, cung cấp cho cậu một cái công bằng khi an ổn.

"........" Vành mắt của Lục Bạch chợt đỏ, mà chính sự ấm áp trong nháy mắt này, cũng cho Lục Bạch thật lớn dũng khí.

Cậu nháy mắt tìm về được quyền khống chế của thân thể, sau đó hung hăng mà đem Giang Nghị từ trên người mình đẩy ra, hơn nữa một chân còn đạp vào bụng của hắn.

Một cước này của Lục Bạch là dùng sức lực toàn thân, mặc dù động tác không lớn, khá vậy cũng đủ để cho Giang Nghị rời khỏi người cậu.

Không nghĩ tới Lục Bạch thế nhưng còn có năng lực phản kháng, trên mặt Giang Nghị lần đầu tiên lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Hắn còn muốn đi tới bên người Lục Bạch, nhưng Lục Bạch lại lấy từ trong túi ra một con dao rọc giấy, hung hăng mà cắt một miệng máu ở trên cánh tay.

Máu nóng nháy mắt chảy ra, đau đớn cũng làm sự nôn nóng trong thân thể dần dần bình ổn lại.

Lục Bạch thở phì phò, nhìn Giang Nghị, sau một lúc lâu rốt cuộc cũng nói ra một câu "Giang Nghị, tôi rốt cuộc cũng biết anh vì sao có thể bức điên tôi rồi."

"Thôi miên. Ha hả, anh thông qua loại thuốc ảnh hưởng đến tinh thần cùng thôi miên dẫn đường, cấy vào trong tôi ký ức bất đồng đúng không?"

Giang Nghị không nói lời nào, nhưng ánh mắt khi nhìn chằm chằm Lục Bạch rốt cuộc cũng bắt đầu trở nên cẩn thận. Đây là thủ đoạn khống chế Lục Bạch tốt nhất của hắn, ngoài dự đoán chính là thời điểm Lục Bạch tỉnh táo không có chú ý tới, nhưng hiện tại điên rồi ngược lại lại nhận ra.

May mắn duy nhất chính là, Lục Bạch không có chứng cứ. Cho dù những cái đó mới vừa rồi tất cả đều được ghi lại, hắn cũng có thể thoái thác là do hai người giằng co.

Nhưng Lục Bạch lại chỉ lạnh giọng mắng hắn một câu "Rác rưởi."

Giang Nghị từ trên mặt đất đứng lên "Lục Bạch, nếu cậu thật sự thông minh, nên hiểu rõ, tốt nhất đừng phản kháng tôi. Ngoan ngoãn phát điên, đối với cậu và tôi đều tốt, nửa đời sau cũng có thể nhẹ nhàng một chút không phải sao?"

"Những lời này tôi tặng cho anh." Thân thể của Lục Bạch vẫn suy yếu như cũ, nhưng tinh thần cũng đã khôi phục bình thường như trước "Giang Nghị, anh nhớ kỹ lấy, Lục Bạch tôi có thể một tay đem anh đưa đến vị trí này, thì cũng có thể tự tay đem anh kéo xuống dưới."

"Tất cả những thứ mà anh có được hiện tại, đều là tôi đưa cho Giang Nghị yêu tôi kia."

"Cho nên, nếu anh không muốn tự mình trả, tôi đây chỉ có thể chính mình đoạt lại."

"Đơn ly hôn, hiện tại không ký, mặt sau ký vào sẽ là thứ khác. Cáo từ."

"Đúng rồi." Lục Bạch trước khi đi còn nói một câu "Tôi và anh không có hợp đồng lao động, cho nên cũng không có gì là từ chức như nãy vừa nói. Nhưng tôi còn muốn thông báo cho anh biết, tôi đã tìm được công việc mới."

"Xí nghiệp Lê gia. Dòng họ này có phải rất quen thuộc hay không?" Nhìn Giang Nghị hôm nay rốt cuộc lần đầu tiên thay đổi sắc mặt, trên mặt Lục Bạch cũng một lần nữa nhiều thêm vài phần ý cười "Là xí nghiệp của gia tộc nhà chồng Vu Chúc nha."

"Lục Bạch, cậu nhất định phải đem sự tình làm đến mức như này sao?" Giang Nghị nghiến răng nghiến lợi. Lê thị là trụ cột vững vàng trong làng quảng cáo, cho dù là Giang Nghị hắn hiện tại, cũng không dám thật sự cùng bọn họ cứng đối cứng. Nếu không hắn cũng sẽ không cùng Vu Chúc lén lút đến tận bây giờ.

Lục Bạch lại đột nhiên đi nơi đó, cậu rốt cuộc muốn làm gì?

Giang Nghị đột nhiên hối hận không có hoàn toàn đem Lục Bạch bức điên, để giờ cậu trở thành mối họa lớn cho chính mình.

Nhưng mà Lục Bạch lại chỉ cười cười móc từ trong lồng ngực ra một tấm danh thiếp "Về sau, mong chỉ giáo nhiều."

Chức vụ rành mạch, tổng giám đốc bộ phận thiết kế của công ty quảng cáo Lê thị.

Nói xong, Lục Bạch xoay người rời khỏi công ty.

Trừ bỏ vết máu trên mặt đất, lần này văn phòng của Giang Nghị vô cùng sạch sẽ, thậm chí ngay cả một cái chén trà cũng đều không bị quăng vỡ.

Giang Nghị ngồi ở trên ghế, sắc mặt âm u không rõ.

Mà vừa mới bước ra khỏi cửa lớn của công ty Giang Nghị, Lục Bạch, lại dùng bàn tay run rẩy móc ra điện thoại, muốn gọi cho Minh Dụ.

Mới vừa rồi cậu đều là miễn cưỡng chống đỡ, hiện tại tinh thần đã bắt đầu tan rã, cơ hồ muốn rơi vào hôn mê. Nếu té xỉu tại đây, chỉ sợ lại lên tin tức. Cậu không thể để kế hoạch của chính mình xuất hiện đường rẽ.

Nhưng tầm mắt mơ hồ căn bản không thấy rõ phím ấn trên điện thoại. Đúng lúc này, một bàn tay ấm áp cầm lấy tay Lục Bạch, mà phía sau lưng cậu, cũng nhiều thêm một vòng ôm ấm áp.

"Lục Bạch, đừng nóng vội." Là thanh âm của Hạ Cẩm Thiên.

Lục Bạch quay đầu, gần như si mê muốn thấy rõ gương mặt của Hạ Cẩm Thiên, nhưng Hạ Cẩm Thiên lại chỉ là sủng nịch hôn hôn cái trán của cậu, sau đó giúp Lục Bạch mở lên di động, bát thông với điện thoại của Minh Dụ.