Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 150




Minh Dụ nghe được cả người phát run, cảm thấy chính mình phảng phất như đang bị đặt trong hầm băng.

Gã biết lời Lục Bạch nói đều là sự thật, cho nên liền càng thêm cảm thấy sợ hãi. Giang Nghị thế nhưng từ sớm như vậy đã bắt đầu tính kế Lục Bạch, thậm chí ngay cả bệnh tâm thần phân liệt của Lục Bạch cũng đều là hắn một tay sắp xếp.

Giang Nghị người này rốt cuộc đáng sợ tới trình độ nào?

Hắn lại lạnh nhạt tới trình độ nào?

Nhiều năm như vậy, Lục Bạch đều là đem chính mình thật lòng không chút nào che giấu dâng đến trước mặt hắn a!

"Vậy, vậy người trong ảnh chụp lớn lên rất giống cậu rốt cuộc là ai? Buôn lậu phạm pháp, đội ngũ này của Giang Nghị tuyệt đối không đơn giản, bên trong rốt cuộc có những ai, chúng ta phải điều tra như thế nào?" Minh Dụ nghe thấy chính mình máy móc dò hỏi Lục Bạch.

Lục Bạch cười lắc đầu "Tớ làm sao biết được. Tớ chỉ biết người này không phải tớ."

"Giang Nghị chỉ sợ từ lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt tớ liền bắt đầu tính kế rồi."

"Ba mẹ ly hôn, một đứa nhỏ không có ai muốn, giữ trong tay một căn nhà có thể bán một trăm vạn, hơn nữa bản thân tớ ở phương diện thiết kế còn có thiên phú. Đích đích xác xác là phù hợp nhất với yêu cầu của Giang Nghị a!"

"Hắn không nỡ để mối tình đầu bồi chính mình gây dựng sự nghiệp, lại sẵn sàng tìm một người công cụ để lợi dụng. Sau đó vì để cho mối tình đầu của hắn danh chính ngôn thuận thượng vị, liền trong quá trình lợi dụng tớ từng chút từng chút đem sự tồn tại của tớ xóa bỏ dần."

"Tớ chính là cánh tay phải của hắn, là một công cụ của hắn. Hiện tại hắn đã thành công rồi thì tớ cũng nên công thành lui thân."

"Hắn không sợ người xung quanh biết sao? Chuyện hai người các cậu kết hôn mọi người đều biết, hắn không sợ xung quanh có người nhìn ra chỗ không thích hợp?"

"Tớ sau một năm kết hôn liền phát điên, trên mặt còn có một vết sẹo to như vậy. Minh Dụ...... Cậu cảm thấy ai sẽ làm bạn bè với tớ?"

"...... Vậy cậu nhiều năm như vậy, liền không có, không có......"

"Không có." Nụ cười trên gương mặt Lục Bạch tái nhợt mà vô lực "Trừ bỏ cậu, tớ không có bất cứ một người bạn nào cả."

Thế nhưng mà Minh Dụ trước đây, cũng bị Giang Nghị lừa xoay vòng vòng, cảm thấy Lục Bạch ỷ vào sự yêu thích của Giang Nghị mà quậy đến vô pháp vô thiên.

Minh Dụ nhắm mắt lại, lại lần nữa ôm lấy Lục Bạch "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là tớ quá ngu xuẩn......."

Lục Bạch vỗ vỗ phía sau lưng gã "Là tớ có lỗi, cho cậu thêm phiền toái lớn như vậy. Những lời đồn đãi đó......."

"Cứ để cho bọn họ nói đi! Thật hay giả cũng được, A Bạch, tớ sẽ nỗ lực đi điều tra, cậu đừng lo lắng, chúng ta trước tiên dưỡng bệnh cho tốt đã."

Minh Dụ cũng đã bình tĩnh lại rất nhiều, gã cẩn thận suy nghĩ, trước mắt điều đáng được ăn mừng duy nhất chính là Giang Nghị tuy rằng ác độc, cũng đích đích xác xác thay đổi diện mạo của Lục Bạch suốt tám năm, hơn nữa đem hình tượng của Lục Bạch trong mắt đại chúng đắp nặn thành một người vô cùng khó ưa. Nhưng rốt cuộc Lục Bạch hiện tại còn chưa có điên hoàn toàn, cho nên bọn họ vẫn còn biện pháp để xoay chuyển.

Tỷ như tìm được người sắm vai Lục Bạch trong mấy bức ảnh kia, tuy rằng gã hiểu rõ khả năng tìm được là vô cùng khó khăn. Nói không chừng vì diệt khẩu, Giang Nghị đã sớm đem người xử lý sạch sẽ.

Con đường phía trước thật sự rất xa vời. Tựa như lời Lục Bạch nói, Giang Nghị đã làm cậu chết một nửa, đinh đóng vào quan tài cũng đã đóng hai ba cái rồi. Con đường hiện tại của Lục Bạch chỉ có hai đường. Một là mai danh ẩn tích, sau đó ra nước ngoài. Cái khác chính là dứt khoát phát điên, như vậy ngày tháng sau này mới trở nên tương đối dễ dàng.

Muốn một lần nữa đứng lên, thậm chí chống lại Giang Nghị căn bản không có khả năng.

"A Bạch......" Thở dài nắm lấy bàn tay của Lục Bạch, Minh Dụ cảm thấy chính mình so với Lục Bạch còn tuyệt vọng hơn.

Cố tình Lục Bạch lại cười an tĩnh, thậm chí còn có thể an ủi ngược lại gã "Minh Dụ, đừng sợ, ta sẽ có biện pháp."

Minh Dụ không muốn đả kích cậu, thấy Lục Bạch ngồi đây thời gian dài như vậy thân thể không chịu nổi, liền đưa cậu trở về phòng ngủ nghỉ ngơi "Chờ cơm chiều tớ gọi cậu dậy, cậu ngủ một chút đi."

"Được."

Minh Dụ dàn xếp tốt cho Lục Bạch xong, lại trở về thư phòng cùng cha mình thương lượng đối sách sau này.

Mà Lục Bạch lúc này hẳn nên ngủ lại thanh tỉnh dị thường, cậu lấy điện thoại ở trên đầu giường ra khởi động máy, cậu không có tài khoản xã hội. Sau khi bắt đầu sinh ra ảo giác, Giang Nghị lấy cớ quan tâm cậu, sợ cậu mơ màng hồ đồ để lộ ra chuyện cơ mật của công ty, cho nên liền xóa bỏ hết tài khoản xã hội của Lục Bạch, từ hòm thư, Weibo đến WeChat.

Bởi vậy, trước mắt trên mạng mắng cậu lợi hại như vậy, Lục Bạch muốn xem bình luận, click mở ra, còn bị nhắc nhở mời cậu lập tài khoản.

Hệ thống trực tiếp bị chọc cho tức cười "Cái tên khốn nạn này, thật là giỏi tính kế."

Lục Bạch đến một chút nóng nảy cũng đều không có "Này không phải khá tốt sao? Bây giờ hắn ác độc đến tận xương tủy, mặt sau mới có thể đặc biệt thú vị."

Trong thế giới này có người thật sự lại vì Lục Bạch mà lo lắng, hệ thống nhưng thật ra không sợ hãi vấn đề an toàn của Lục Bạch "Vậy ngươi muốn đem công ty đoạt về như thế nào?"

"Vì sao phải cướp về?" Lục Bạch hỏi lại hệ thống "Cái thứ đồ chơi đó vốn dĩ cũng không phải thứ ta muốn, đoạt lại, không bằng để nó trực tiếp phá sản tương đối nhanh hơn."

Ở trong mắt Lục Bạch, rác rưởi chỉ có thể đặt ở thùng rác. Cậu mới không cần đòi lại cái món đồ vứt đi này.

"Vậy cũng phải ly hôn trước a! Trong tay Giang Nghị nắm nhiều thứ như vậy, hắn nếu là cắn chết không buông tay, ngươi cũng quá bất lợi. Nếu thật sự tay không rời nhà, mặt sau liền vô cùng khó khăn."

"Cho nên mới phải xé rách mặt." Lục Bạch nhắm mắt dưỡng thần "Nghiêm khắc mà nói, ta hiện tại danh nghĩa cái gì cũng đều không có. Thậm chí từ góc độ của Giang Nghị tới xem, ta còn là bên sai trong hôn nhân. Nhưng hắn lại quên mất một sự kiện, chính là Vu Chúc."

"Giang Nghị yêu Vu Chúc sâu đậm, có thể đem ta tính kế đến tận xương tủy, nhưng lại không muốn Vu Chúc phải thừa nhận một chút áp lực dư luận nào. Nếu ta mạnh mẽ kéo Vu Chúc liên lụy vào cùng. Loại thời điểm này xuất hiện, cho dù mối tình đầu của hai người bọn họ tốt đẹp đến cỡ nào. Chỉ cần ta và hắn còn chưa ly hôn, Vu Chúc vĩnh viễn chính là tiểu tam."

"Ta còn chưa điên đến độ không thể gặp người đâu!"

"Ngươi muốn chủ động liên hệ hắn?"

"Ừ. Nhiều ngày không thấy như vậy, nói không chừng hắn cũng rất muốn gặp ta. Huống chi, trong tay ta còn có một đơn kiện hắn chưa giao nữa mà!"

"......Vậy chuyện kia người vẫn tính toán làm?"

"Đương nhiên phải làm, không làm thì tẩy trắng như thế nào?" Lục Bạch đã tính kế xong hết thảy. Giang Nghị lợi dụng chuyện cậu bị điên, từng chút từng chút xóa bỏ quá khứ của bọn họ, vậy Lục Bạch cũng có thể dùng dùng một loại hình thức khác, đem quá khứ của bọn họ hoàn hoàn chỉnh chỉnh hiện ra trước mặt công chúng.

"Vậy, những tư liệu đen đó của ngươi thì phải làm sao?"

Lục Bạch thấp giọng cười "Tẩy không được, đơn giản liền không làm sáng tỏ a!"

"Hả?"

"Ngươi biết không? Trong tiểu thuyết có một loại hình tượng so với mối tình đầu mà nói, càng làm cho người đọc cảm thấy thương cảm hơn."

"Là cái gì?"

"Tra lại thâm tình." Tựa hồ nghĩ đến tình tiết thú vị nào đó, ngữ điệu của Lục Bạch phá lệ nhẹ nhàng "Tuy điên rồi nhưng ta vẫn yêu hắn như vậy, cho dù ngủ với bao nhiêu người, trong lòng ta cũng chỉ có mình hắn. Vì có thể kéo một bút sinh ý cho hắn, ta đến thân thể cũng đều có thể bán đứng. Cõng một thân ô nhục, lại không nỡ để Giang Nghị có một tí tẹo nào bị người nghi ngờ. Ngươi nói xem, một người vợ vừa thâm tình lại đáng thương như vậy, bọn họ có thể vì sự khổ sở của ta mà rơi nước mắt hay không a?"

"......." Hệ thống nhớ lại những gì nguyên thân đã trải qua, rất muốn nói với Lục Bạch, bảo bối ngươi bớt tranh cãi đi, ta tưởng tượng một chút liền cảm thấy chính mình sắp khóc tới nơi rồi.

Thật mẹ nó vĩ đại đến không còn lời gì để nói.

Thời điểm cơm chiều, Minh Dụ quả nhiên lên lầu gọi Lục Bạch dậy.

Lục Bạch đi theo gã xuống lầu, cha mẹ của Minh Dụ đều đang đợi cậu, lão quản gia bưng lên cho cậu một chén canh "Vừa mới khỏi ốm, nên uống một chút canh trước đi."

"Cảm ơn ạ." Lục Bạch cười cười.

Mẹ của Minh Dụ cũng gắp đồ ăn cho Lục Bạch, dỗ cậu ăn nhiều cơm.

Có lẽ bởi vì trạng thái tinh thần của Lục Bạch không tồi, chầu cơm này thế nhưng trôi qua vô cùng nhẹ nhàng. Mà một nhà Minh Dụ cũng đều không có nhắc tới cái tên Giang Nghị.

Cuối cùng vẫn là thời điểm cơm nước xong ngồi nói chuyện phiếm, Lục Bạch tự mình đề nghị "Cháu tính toán đi gặp Giang Nghị, cùng hắn nói chuyện."

Cha của Minh Dụ hiểu rõ, Lục Bạch đây là muốn tự mình đứng lên. Tuy rằng lo lắng trạng thái tinh thần của cậu, sợ cậu không chịu đựng nổi, ông vẫn gật đầu nói "Được, cháu chuẩn bị tốt, chú cùng đi với cháu."

Cha Minh Dụ kiên quyết làm Lục Bạch vô cùng cảm kích.

Minh Dụ hỏi cậu "A Bạch, cậu tính khi nào đi?"

Lục Bạch nghĩ nghĩ "Sau khi đem vết sẹo này xóa xong liền đi."

"A? Cậu nghĩ thông suốt rồi?" Minh Dụ nghe câu nói này của cậu tức khắc liền trở nên cao hứng.

Hiện tại kỹ thuật chỉnh dung đã rất tốt, vết sẹo này của Lục Bạch tuy rằng thời gian có chút dài, nhưng muốn xóa sạch đi cũng không tính là quá khó khăn. Khẳng định không thể trở về dáng vẻ trơn nhẵn năm đó, nhưng làm mờ làm nhỏ đi vẫn là tương đối dễ dàng.

Chỉ là trước đây Lục Bạch vẫn luôn không muốn.

"Ừm, quá khứ là tớ có vấn đề." Lục Bạch điềm đạm giải thích "Ngay từ đầu là bởi vì đi ra ngoài tiệc rượu, cái diện mạo này luôn gây sự chú ý, sẽ khiến những người đó để tâm."

"Sau đó lại là vì tớ quá trẻ tuổi, nếu không hung dữ một chút, thì không dễ quản lý đoàn đội. Thời gian dài, tớ cũng liền quen với nó."

"......." Minh Dụ nghe thấy vậy vành mắt tức khắc lại có trở nên đỏ hồng.

Lục Bạch năm đó chính là mỹ nhân có tiếng của khoa nghệ thuật, bao nhiêu người chỉ vì muốn được cùng cậu nói một câu mà xoay quanh ở bên người Lục Bạch. Ngay cả bản thân Lục Bạch cũng là một người yêu cái đẹp, thời đại học vẫn thường xuyên chụp ảnh tự sướng.

Đều là sau khi ở cùng một chỗ với Giang Nghị, cậu mới dần dần trở nên mộc mạc hơn. Ban đầu gã cho rằng Lục Bạch là sợ Giang Nghị ghen, nhưng hiện tại nghĩ lại, làm sao không phải là Giang Nghị cố ý làm Lục Bạch trở nên không bắt mắt, vậy mới có thể thuận lý thành chương đem cậu cầm tù chứ?

Nghĩ đến tủ quần áo của Lục Bạch, trừ bỏ quần áo màu đen thì chính là màu xám xưa cũ, Minh Dụ sờ sờ gương mặt của Lục Bạch nói "Nên thu thập thật xinh đẹp, làm cái tên ngu xuẩn kia nhìn xem, hắn rốt cuộc mắt mù đến mức nào."

Lục Bạch nhịn không được cũng cười "Giang Nghị vốn dĩ là mắt mù, tớ chỉ là không muốn trên người mình lưu lại thứ có liên quan đến hắn thôi."

Nói đến vết sẹo này, lúc trước là Lục Bạch vì không muốn phản bội Giang Nghị, cho nên tự mình rạch nát. Lại cũng bởi vì vết thương này, làm tâm bị thương. Ở trong những lời bàn tán chửi rủa của đám hầu gái mà Giang Nghị an bài, dần dần trở nên tự ti yếu đuối, không dám gặp người. Cuối cùng mất đi hết thảy.

Hiện tại, nếu cậu đã tới đây, vậy thứ trong quá khứ kia nên hoàn toàn vứt bỏ mới đúng.

Ngày hôm sau, Lục Bạch có Minh Dụ làm bạn, đi đến một bệnh viện có tiếng về chỉnh dung để làm phẫu thuật xóa sẹo.

Lại qua non nửa tháng, Lục Bạch đã khôi phục hơn phân nửa rốt cuộc chuẩn bị xong hết thảy, tính toán cùng Giang Nghị gặp mặt.

Trải qua thời gian lắng đọng lâu như vậy, sự chú ý của người trên mạng đối với chuyện ly hôn giữa Lục Bạch và Giang Nghị đã nhỏ đi rất nhiều.

Cùng lúc đó, bởi vì Lục Bạch trừ bỏ làm thiết kế, ở trong công ty của Giang Nghị so với u linh không sai biệt lắm.

Bởi vậy, mặc dù tiếng gió thổi đến lớn như vậy, nhưng công ty của Giang Nghị cũng không chịu bất cứ ảnh hưởng gì. Thậm chí những công ty hợp tác ban đầu muốn tìm Lục Bạch để truy cứu trách nhiệm cũng đều không nói chuyện nữa.

Mấy cái quảng cáo của những công ty lớn kia cũng vẫn được treo lên như cũ. Dù sao hợp đồng quảng cáo đó ký tên không phải Lục Bạch, mầ là đoàn đội thiết kế trong công ty của Giang Nghị.

Lục Bạch từ trên xe bước xuống, nhìn tòa nhà cao tầng xa lạ trước mặt, lập tức đi vào bên trong.

Người ở đại sảnh thấy cậu, theo bản năng đem cậu ngăn lại.

"Rất xin lỗi, tiên sinh, xin hỏi ngài có hẹn trước không?"

"Hẹn trước cái gì?" Lục Bạch hướng về phía cô gái đang ngăn cậu mà khẽ cười. Ngũ quan tươi đẹp vừa tỏa sáng lại làm càn, nhưng ánh mắt lại vì trải qua thời gian lắng đọng mà trở nên ôn nhu. Loại khí chất mâu thuẫn này giống như một cái móc câu, câu đến mỗi người khi nhìn thấy cậu đều nhịn không được đem lực chú ý đặt ở trên người cậu.

Cô gái không cẩn thận liền ngây người.

Sau đó cô liền thấy Lục Bạch ở dưới danh sách bái phỏng viết xuống một cái tên, Lục Bạch.

Này, sao có thể? Cô gái khiếp sợ mà nhìn chằm chằm khuôn mặt cậu, hoàn toàn không thể tin được vị thanh niên xinh đẹp khiến người khác chú ý trước mặt này, thế nhưng là Giang Nghị phu nhân vừa điên lại vừa có thói quen sinh hoạt dâm đãng tới cực điểm trong lời đồn.