Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 141




Lý do xuất ngoại của Lục Bạch cũng là hợp tình hợp lý, bệnh của Lục Bạch phải dùng đến nhân sâm, mà nhất định là nhân sâm 10 năm tuổi, nhiều một chút dược tính quá nặng thì thân thể Lục Bạch chịu không nổi. Thiếu một chút dược tính quá nhẹ, đối với thân thể của Lục Bạch cũng không có tác dụng lớn.

Vừa lúc một nhà đấu giá ở nước ngoài đang bán đấu giá cái này, để cứu lấy mạng nhỏ, Lục Bạch tự mình đi một chuyến cũng không phải chuyện gì quá ký quái.

Mà Lục Bạch trước khi đi, cũng thuận tay đem Lục gia đều an bài thỏa đáng.

Vì để Lâm Đồng chiếu cố đại lão tàn tật càng tốt hơn, cha Lục tự nhiên không nói tới, đã mang theo tiểu tình nhân mà ông ta âm yếm đi du thuyền, bắt đầu công cuộc táng gia bại sản.

Còn về mẹ của Lục Bạch cũng không ngừng nghỉ, cha Lục vừa đi, Lục Tường đến cơm ăn cũng đều không có. Mẹ Lục cùng cha Lục còn không có ly hôn, tự nhiên phải có trách nhiệm chăm sóc đứa con trai nhỏ này của chính mình.

Nhưng bà ta tưởng tượng đến việc mình bị cha Lục lừa cho xoay vòng, nên căn bản không muốn cấp cho Lục Tường một phân tiền nào, thậm chí thấy nó liền cảm thấy ghê tởm. Trước kia mẹ hiền con thảo, hiện tại chỉ còn lại có cho nhau oán trách cùng khinh thường.

Hai người dây dây dưa dưa, nháo đến một nhà ông ngoại Lục Bạch mỏi mệt không chịu nổi.

Bởi vậy, cái tiểu biệt thự kia của cha Lục, thế nhưng ngoài Lâm Đồng cùng vị đại lão tàn tật được y cứu kia, liền không còn người khác nữa.

Bảo tiêu bên ngoài trông coi nghiêm ngặt, phảng phất như đây chính là thế giới riêng của hai người bọn họ.

Làm nam chủ con trời, cho dù là bệnh tật gì cũng đều sẽ không chết, thậm chí thiếu điều chân bị tật còn có thể cùng Lâm Đồng làm một hồi yêu đương thân thân mật mật.

Bởi vậy, Lục Bạch vô cùng kiên định ngồi máy bay ra nước ngoài.

Trên phi cơ, Bạc Ngạn phát hiện Lục Bạch tựa hồ phá lệ hưng phấn, ngay cả thời điểm tiếp viên hàng không đưa đồ uống, ngữ khí của Lục Bạch cũng đều vô cùng nhẹ nhàng, làm cho cách một hồi liền có một tiếp viên hàng không lại đây cho bọn họ chút điểm tâm.

"Không thể ăn nữa!" Bạc Ngạn dứt khoát lưu loát thu hồi nước trái cây và bánh quy trong tay Lục Bạch "Dạ dày không tốt, còn ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy, tý nữa bụng nhỏ lại khó chịu."

Lục Bạch vô cùng nghe lời, buông đồ uống trong tay, kêu tiếp viên hàng không một lần nữa đưa một ly sữa bò nóng.

Lục Bạch uống xong, Bạc Ngạn liền đem ghế dựa điều chỉnh tốt, đem chăn nhỏ đắp lên người cậu.

"Không ngủ thì chúng ta liền xem phim điện ảnh." Sờ sờ đầu của Lục Bạch, Bạc Ngạn nhẹ giọng hỏi cậu "Cảm giác em hôm nay giống như đặc biệt cao hứng?"

"Vâng." Lục Bạch gật đầu "Cùng học trưởng ra ngoài chơi, tâm tình em rất tốt."

Lục Bạch chưa từng đi hẹn hò, nhưng cũng không gây trở ngại việc Lục Bạch nghe được từ trong miệng người khác cảm giác hẹn hò.

Lục Bạch tựa hồ trời sinh liền sẽ luôn hướng tới ánh mặt trời, hướng tới những thứ tốt đẹp. Tựa như khi còn nhỏ, cậu ở trong cô nhi viện, thời điểm bị khi dễ không có cơm ăn, cậu liền sẽ tự tưởng tượng ra bộ dạng gia đình ấm áp là cái dạng gì. Sau lại bị vị kim chủ thứ nhất nhận nuôi, từng bước một bị dồn đến đường cùng, Lục Bạch mỗi lần giãy giụa cầu sinh, nhưng từ trước đến nay đều sẽ không xem nhẹ những người bình thường luôn tươi cười bên cạnh cậu.

Bởi vì một đường chống đỡ cậu chịu đựng tới nay, chính là sau này hết thảy trần ai lạc định an ổn. Còn về tình yêu, Lục Bạch cũng giống vậy mong chờ.

Mặc dù là gặp qua nhiều tình yêu dị dạng, khủng bố, thậm chí khiến nhân sinh ghét chán như vậy, Lục Bạch vẫn như cũ đối với nửa kia của mình tràn ngập chờ mong.

Hơn nữa, cũng đúng là bởi vì cậu thấy được quá nhiều, cho nên cậu càng hiểu rõ cái gì mới là bộ dạng mà tình yêu chân chính nên có. Cũng sớm liền nghĩ kỹ rồi, nếu có thể may mắn gặp được người mình thích, phải theo đuổi như thế nào, chiếu cố như thế nào, cùng người đó ở bên nhau cả đời ra làm sao.

Hiện tại cậu rất may mắn, tìm được học trưởng rồi. Cho nên Lục Bạch vô cùng cao hứng, chỉ cần cùng Bạc Ngạn ở bên nhau, cậu liền cảm thấy vui vẻ.

Lặng lẽ nắm lấy tay Bạc Ngạn, Lục Bạch ghé vào bên tai anh nhẹ giọng nói "Nếu em có thể thuận lợi trở về, em sẽ dùng hết thảy mọi thứ của em để theo đuổi anh."

Bạc Ngạn đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhéo nhéo mặt của Lục Bạch, cũng nhịn không được cười "Anh còn cho rằng hiện tại chúng ta đang ở bên nhau rồi."

Lục Bạch khó được lúc ngượng ngùng "Hiện tại không tính....... Mấy Lục Bạch có tiền đó đều không phải em. Em kỳ thật.......cũng rất có tiền."

Nghĩ đến xí nghiệp của mình vừa mới đi vào quỹ đạo, cậu tốt xấu gì cũng là hào môn tân quý, trừ bỏ thanh danh không tính là tốt lắm, cũng thật sự có năng lực vung tiền như rác, nhưng nhóm công tử hào môn chân chính đó còn chưa chắc so được với cậu.

Thấy đứa nhỏ có điểm nóng nảy, Bạc Ngạn nhanh chóng nhìn chuyển biến tốt liền thu, nhưng vẫn muốn trêu cậu thêm một câu "Cho nên vì cái gì lại là em theo đuổi anh? Anh cũng vẫn luôn theo đuổi em mà!"

Lục Bạch nhìn anh một cái, thấp giọng nói "Bởi vì anh là vợ nhỏ nha."

Bạc Ngạn: "???"

Lục Bạch nói xong, cảm thấy mỹ mãn liền hướng trong lồng ngực Bạc Ngạn chui chui, rúc ở trong lòng Bạc Ngạn ngủ rồi.

Để lại Bạc Ngạn một mình dở khóc dở cười, nơi nào có lão công động một chút liền chui vào trong lồng ngực bà xã mình ngủ chứ!

Bất quá loại xưng hô ngoài miệng này Bạc Ngạn cũng không nhất định một hai phải cùng Lục Bạch phân cao thấp. Anh thậm chí còn có chút chờ mong ngày Lục Bạch trở về thế giới ban đầu, hai người đao thật kiếm thật ở trên giường đấu nhau một hồi.

Anh nghĩ, biểu tình khi đó của Lục Bạch khẳng định sẽ đặc biệt đáng yêu.

Cùng người mình thích ở bên nhau, thời gian luôn là trôi qua đặc biệt nhanh.

Lục Bạch đối với câu nói này xem như đã thể hội qua đầy đủ.

Cậu cùng Bạc Ngạn ở nước ngoài một tuần, cứu người cũng chỉ dùng hai mươi mấy phút. Thời gian còn lại đều quấn lấy ở bên nhau, cậu còn cảm thấy như là không bao giờ đủ.

"Ai, Lục Bạch, tình cảm giữa anh và Bạc Ngạn cũng có chút quá tốt rồi đó. Có thể chú ý một chút hay không, trong xe còn có người bệnh như em đang tồn tại đấy." Vị em trai hoang dại được Lục Bạch thuận tay nhặt từ bên nước ngoài về, cũng chính là Daniel - ông cha ruột có cá tính của vị đại lão tàn tật kia, thấy Lục Bạch lại cọ đến trong lòng Bạc Ngạn, nhịn không được bắt đầu gào thét.

Lục Bạch lại đúng lý hợp tình "Thân thể tôi không tốt, học trưởng tất nhiên phải chiếu cố tôi nhiều hơn."

Daniel bị sự vô sỉ của cậu làm cho khiếp sợ, sau một hồi nghẹn khuất vẫn là quyết định câm miệng.

Gã nhìn ra được, Lục Bạch và Bạc Ngạn đều là người có bản lĩnh lớn. Gã ở nước ngoài cửu tử nhất sinh, nhưng vị này lại có thể không dấu vết đem gã cứu ra, hơn nữa còn đưa tới Hoa Quốc, chỉ chút tâm trí này, cũng đã không tầm thường.

Daniel chỉ là mặt ngoài thoạt nhìn quá mức hào sảng, nhưng trong lòng lại giống như gương sáng, cái gì cũng đều rõ ràng.

Đặc biệt là lần nguy cơ này của gã, chỉ cần Lục Bạch và Bạc Ngạn nguyện ý ra tay hỗ trợ, hết thảy đều sẽ trở nên tương đối dễ dàng. Còn về Lục Bạch, so với gã nhỏ hơn thì như thế nào, tiếng gọi ca ca cùng tính mạng so sánh với nhau thật sự không lỗ.

Lục Bạch và Bạc Ngạn liếc nhìn nhau, đồng thời từ trong mắt đối phương nhìn ra được một tin tức, trách không được trong thế giới gốc sẽ có loại xưng hô cha nuôi này, vị này thật đúng là cứu không tiếc.

Nhưng nói đến cái này, Lục Bạch nhịn không được hỏi một câu "Cậu tên là Daniel, con trai cậu vì cái gì lại là Long Du? Mẹ là người Hoa Quốc?"

"Đều không phải." Nhắc tới tên của con trai, Daniel phá lệ tự hào "Bởi vì Long Du nghe rất khí phách!"

"........" Được rồi, ngươi là cha ruột, ngươi cao hứng thì tốt.

Rất nhanh, Lục Bạch và Bạc Ngạn mang theo Daniel về tới nhà cũ Bạc gia.

Dưới sự chữa trị của Bạc lão gia, Daniel rất nhanh liền khỏi hẳn. Cùng lúc đó, gã cũng rốt cuộc nhớ ra chuyện mình phải làm.

Long Du con trai gã còn không biết rơi ở chỗ nào.

"Cái này, có thể nhờ mọi người giúp tôi tìm được không?" Kỳ thật Daniel hiện tại cũng không phải quá để ý. Lúc trước vội vàng tìm con trai, là bởi vì gã lo lắng mình sống không nổi, quay đầu lại sản nghiệp trong tay không ai kế thừa.

Nhưng hiện tại bất đồng, dưới sự chữa trị của Bạc Ngạn cùng Bạc lão gia, gã thật đúng là không thiếu một đứa con trai như Long Du này. Thoát ly tình huống nguy hiểm lâu như vậy, thế nhưng không nóng nảy về nhà, cũng không liên hệ người chắp nối bên Hoa Quốc, có thể thấy tâm tính không được. Daniel đối với Long Du vô cùng thất vọng.

Bất quá dù sao cũng là người thừa kế được bồi dưỡng, cho nên gã vẫn là quyết định đem người tìm trở về trước.

Lục Bạch vốn dĩ biết nơi Long Du đang ở, chỉ là vẫn luôn không nói.

Chỉ là cậu cũng rất bội phục năng lực sinh tồn của tên Long Du này. Thế nhưng thời gian qua luôn ở trong tiểu biệt thự của cha Lục cùng Lâm Đồng ngăn cách với bên ngoài.

Hơn nữa giữa hai người tựa hồ phát sinh vấn đề nhỏ gì đó, thời điểm Lục Bạch mang theo Daniel tìm được Long Du, Long Du đã bệnh nguy kịch, còn đang bóp chặt cổ Lâm Đồng, uy hiếp y gọi 120.

(*) 120: Số điện thoại khẩn gọi cứu thương bên Trung Quốc.

Trong nháy mắt thấy cha ruột của mình xuất hiện, Long Du rốt cuộc buông lỏng tay ra, nói một câu "Ngài cuối cùng cũng tới cứu con."

Lục Bạch cúi đầu nhìn, vết thương trên đùi Long Du vẫn luôn không có khép lại. Mà thân thể sốt cao cũng đem thể lực của hắn suy giảm dần. Cái duy nhất còn tính là tốt, chính là thần trí của Long Du luôn thanh tỉnh.

Nhưng Lâm Đồng lại bị dọa cho hết hồn, thấy Lục Bạch liền muốn xông tới tìm kiếm sự trợ giúp. Lại bị Lục Bạch một chân đá văng ra.

"Cậu thật đúng là không an phận."

"Em không có! Là hắn vong ân phụ nghĩa! Lục ca, Lục ca anh mau cứu em!"

Daniel kinh ngạc nhìn Lục Bạch "Anh thế mà lại biết cậu ta?"

Trong nháy mắt, Daniel cho rằng hết thảy mọi chuyện đều là kế hoạch của Lục Bạch.

Nhưng rất nhanh gã liền từ bỏ cái suy đoán này, tin tưởng hết thảy đều là trùng hợp, gã trăm triệu lần không nghĩ tới, Lâm Đồng ban đầu là vị hôn thê của Lục Bạch, quay đầu liền câu dẫn cha của Lục Bạch. Hiện tại lại muốn bay lên cành cao, cho nên mạnh mẽ thu giữ con trai mình.

Đúng vậy, ở trong lời trần thuật của Long Du, sau khi bản thân hắn té xỉu, bị Lâm Đồng cầm tù ở chỗ này. Nếu không phối hợp cùng y yêu đương, ngay cả thuốc hạ sốt cũng đều không có để uống.

Càng đáng tiếc chính là hai cái chân của Long Du. Bạc lão gia sau khi xem qua, chính mình nói với hắn "Nếu thời điểm chân cậu mới xảy ra chuyện được đưa đi bệnh viện kịp thời, liền tính không phải ta, cũng nhất định có thể trị khỏi. Hiện tại miệng vết thương sinh mủ, xương cốt cũng hoàn toàn hỏng rồi, suy nghĩ hướng thượng*, lên trời còn khó."

(*) Suy nghĩ hướng thượng: Là những suy nghĩ dựa trên nền tảng các giá trị, các phẩm chất của cá nhân hay của nhân loại như sự bình an, lòng nhân ái, sự hợp tác v.v. Đó là những suy nghĩ có liên quan đến việc nhận thức ý nghĩa sâu sắc của cuộc sống, hay những sự việc diễn ra xung quanh ta.

Chỉ có thể nói hiệu quả cốt truyện tương đối cường đại. Trong thế giới gốc, Long Du bởi vì thời gian dài hôn mê thật lâu không được người phát hiện dẫn tới tàn tật. Mà lúc này đây, bởi vì Lâm Đồng ngu dốt, hắn lại một lần mất đi cả hai chân của chính mình.

Chỉ là lần này, hắn có đối tượng có thể phát tiết.

Ngày đó xuất viện, Long Du ngồi xe lăn, đi theo phía sau Daniel.

Hai cha con trải qua nói chuyện, cuối cùng giải trừ ngăn cách. Bất quá tương lai Daniel sẽ không chỉ có một đứa con trai là Long Du. Bởi vì Long Du sau khi hoàn toàn mất đi hai chân, lại cũng mất đi năng lực sinh dục. Cho nên Long Du chú định sẽ mất đi thân phận người thừa kế của gia tộc.

Nhưng muôn phần may mắn chính là, Long Du có một người cha nuôi tốt, Lục Bạch.

Làm ân nhân cứu mạng của Daniel, hơn nữa dựa vào thủ đoạn của bản thân Lục Bạch, Long Du kêu một tiếng cha nuôi không có nửa phần miễn cưỡng. Hắn thậm chí còn lựa chọn ở lại Hoa Quốc.

Bởi vì Long Du hiểu rõ, chính mình đi đứng không tốt, một khi rời đi, mặt sau bị người ám sát liền sống đều sống không được.

Nhưng đi theo bên người Lục Bạch, ít nhất có thể giữ được tính mạng. Đương nhiên, làm trao đổi, hắn cũng sẽ đưa cho Lục Bạch một cái lễ vật nhỏ. Long Du đem Lâm Đồng rời đi.

Người này hại hắn mất đi tất cả, hắn tự nhiên cũng sẽ làm y mất đi mọi thứ, lâu lâu dài dài bồi ở bên người mình.