Mấy câu nói đó của Lục Bạch vừa vô tình lại lạnh nhạt. Đặc biệt là giọng điệu của cậu, thanh âm thiếu niên thanh lãnh, mang theo sự áp bách của người thượng vị cầm quyền hào môn nhiều năm mới có thể dưỡng ra được, càng là tương phản, càng làm cho lòng người kinh sợ.
Lâm Đồng cảm thấy Lục Bạch phảng phất như nháy mắt biến thành một người khác. Nhưng cố tình thần thái, phản ứng hay thậm chí là động tác nhỏ đều giống y như đúc với lúc trước, tựa như những lời nói ra lúc nãy, chỉ là vì bị chọc phiền.
Vì thế, y thật cẩn thận dựa sát vào, muốn giữ chặt quần áo của Lục Bạch, lại bị Lục Bạch trực tiếp bắt lấy cổ áo xách đến một bên đứng.
"Lục ca......" Lần này Lâm Đồng thật sự bật khóc "Em là thật sự thích anh...... Anh đừng hiểu lầm em."
Lục Bạch lại khó được lúc thừa nhận theo cách nói của y "Đúng vậy, tôi biết cậu thích tôi. Cho nên cậu nhất định sẽ không mang đến cho tôi gánh nặng kinh tế lớn như vậy đâu đúng không?"
"......." Lâm Đồng cả người cứng đờ, y căn bản không dám đáp ứng.
Bởi vì Lục Bạch không có nói sai, cả gia đình Lâm gia tất cả đều dựa vào Lục Bạch nuôi sống. Thời điểm y bị ông nội Lục Bạch đưa tới Lục gia cũng đã tám tuổi, cái gì cũng đều hiểu.
Y so với ai khác đều hiểu rõ tầm quan trọng của tiền tài cùng quyền lực hơn.
Hơn nữa những người Lâm gia đó, mấy năm nay được Lục Bạch nuôi đã thành thói quen, như cũ ham ăn biếng làm, cha của y không có việc gì làm còn thích đi ra ngoài đánh mạc chược.
Nếu Lục Bạch thật sự không đưa tiền, nghĩ cũng biết về sau nhà bọn họ và y sẽ sống cuộc sống như thế nào.
Chính là không nên a! Lục Bạch mềm lòng muốn chết, cũng vẫn luôn tin tưởng y là thật sự thích mình, cảm thấy thua thiệt, mới đối với y tốt như vậy. Như thế nào đột nhiên liền thay đổi?
Chẳng lẽ là bản thân mình đã làm quá mức? Hay là Lục Bạch ở bên ngoài thật sự có người khác?
Trong lòng Lâm Đồng không hiểu vì sao trở nên bồn chồn. Y lúc này tuổi còn nhỏ, tất nhiên không thể giống như vai chính trong tiểu thuyết năm hai mươi mấy tuổi, tâm trí thành thục, thủ đoạn bạch liên hoa cũng càng thêm mượt mà.
Trọng điểm là khi đó Lục Bạch đã bị y mê hoặc đến gần như hoàn toàn. Đối với y cùng Lâm gia tận tâm tận lực, còn luôn cảm thấy thua thiệt cho Lâm Đồng.
Nhưng chính là trong lúc suy tính chần chờ như vậy, Lục Bạch đã ném y ra trực tiếp rời đi. Chỉ để lại chính y cùng với một đám bạn học lòng đầy căm phẫn muốn giúp Lâm Đồng lấy lại công đạo, kết quả lại ăn một ngụm dưa lớn.
"Cho nên điều Lục Bạch nói đều là sự thật? Mỗi tháng Lâm Đồng có hai mươi vạn tiền tiêu vặt?" Một đám người hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy cái số lượng này phảng phất như chuyện không có thật.
Nhưng có một người cũng ở trong vòng hào môn giống Lục Bạch nghe thấy được, thuận miệng nói một câu "Hẳn là sự thật. Lục Bạch là đương gia của Lục gia, tiền tiêu vặt của cả nhà đều là do hắn cấp. Một người nuôi sống hai đại gia đình. May mắn là hắn học tập không tốt, bằng không chúng ta ở xung quang, lỗ tai đều phải mọc cái kén!"
Người nói câu này, là tên có tiếng học tra ở trong trường. Nhưng được cái trong nhà có tiền, cũng đích xác ở cùng một khu biệt thự với Lục Bạch.
Một câu nói khẳng định từ phía gã, liền càng thêm chứng minh Lục Bạch đối xử với Lâm Đồng đúng thật không tồi. Ít nhất ở trên phương diện tiền tài mà nói, là rất không tồi.
"Tiền tiêu vặt một tháng của tôi may lắm cũng chỉ đến mười vạn, Lục Bạch nếu thật sự bỏ ra được số tiền này, vậy đúng là người cầm quyền vung tiền lưu loát!" Vừa nói, gã vừa đánh giá Lâm Đồng, nói giỡn một câu "Một tháng 40 vạn, nếu Lục Bạch cho tôi, tôi cũng nguyện ý cho hắn chút tình cảm a!"
Đương nhiên, lời của tên học tra phú nhị đại* này chỉ là nói giỡn, nhưng người xung quanh trong nháy mắt như được đánh thức.
(*) Phú nhị đại: Phú nhị đại hay còn gọi là Thế hệ siêu giàu thứ hai, cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn hoặc con của các quan chức cấp cao chính phủ.
Đúng vậy! Một tháng 40 vạn. Một năm có thể đủ để mua một căn nhà! Đổi thành bọn họ, bọn họ cũng nguyện ý a!
Tức khắc ánh mắt của mọi người khi nhìn Lâm Đồng trở nên vi diệu.
Bọn họ phảng phất trong nháy mắt hiểu ra, vì cái gì Lâm Đồng luôn đeo bám theo Lục Bạch không bỏ. Vì cái gì Lâm Đồng bị Lục Bạch đối đãi lạnh nhạt như vậy, lại vẫn gắt gao nói chính mình thích Lục Bạch.
"Còn tưởng cậu ta là kiểu người si tình gì chứ, kết quả thế nhưng là vì tiền!"
"Cũng đừng nói như vậy chứ! Vạn nhất cậu ta là thật sự thích Lục Bạch thì sao? Cho dù không đẹp trai không có tiền vẫn muốn theo đuổi Lục Bạch."
"Ghê vậy sao!"
Một đám người thế tới dào dạt, thời điểm tản đi tất cả đều xám xịt. Nhưng mà bọn họ không nghĩ tới chính là, Lục Bạch lần này thật sự làm tới cùng.
Lục Bạch trong quá khứ không tự cao tự đại, cũng lười phí thời gian phản bác lại cái nhìn của những người khác, cảm thấy trong trường học đều là một đám trẻ con, không chấp nhặt, cho nên làm cho bọn họ xem nhẹ, cho dù Lục Bạch cũng là xuất thân hào môn.
Mặc dù bọn họ đều có sự sợ hãi theo bản năng đối với những đồng học khác trong trường có xuất thân tốt đẹp, nhưng đối với Lục Bạch lại chưa từng có nửa phần băn khoăn.
Vì thế lần này, bọn họ liền ăn mệt.
Không đợi đến tan học, mấy cái người cùng nhau bồi Lâm Đồng đi đầu công khai lên án Lục Bạch kia trực tiếp bị thầy giáo gọi lên văn phòng. Sau khi đi vào, phát hiện ở trong đó không chỉ có gia trưởng trong nhà, mà còn có một người tây trang giày da xa lạ, Lâm Đồng quá rõ người này, là luật sư riêng của Lục gia. Lúc trước thời điểm lão gia tử đem Lục gia giao cho Lục Bạch, cha của Lục Bạch cũng đã từng đại náo một hồi, sau đó chính là vị luật sư này ra tay, dăm ba câu liền đem tình thế ổn định xuống. Cho nên sau này, cha của Lục Bạch thậm chí đến một nửa điểm cổ phần cũng đều chưa lấy được.
Cũng chính bởi vậy, hai cha con Lục gia đến bây giờ vẫn còn nháo rất lớn.
Cho nên hiện tại, vị luật sư này xuất hiện ở đây là vì cái gì?
Trong lòng Lâm Đồng vô cùng bồn chồn. Mà những đồng học đó cũng đã gấp không chờ nổi ném nồi.
"Không phải chúng em sai! Chúng em cũng là bị Lâm Đồng lừa! Chính cậu ta nói Lục Bạch là tra nam."
Nhưng Lâm Đồng là cái loại đẳng cấp gì, y sao có thể cõng cái nồi này, nước mắt nói đến là đến, vô tội đáng thương đến độ làm đương sự cũng cảm thấy là chính mình hiểu lầm y.
"Tôi chưa bao giờ nói Lục ca là tra nam, mỗi lần các cậu nói, tôi đều phản bác. Hôm nay cũng vậy. Chúng tôi vốn dĩ chỉ là náo loạn linh tinh mà thôi......." Lâm Đồng khóc đến thở hổn hển, y lớn lên thanh tú, khóc như hoa lê dính hạt mưa như vậy, cho dù là một nam sinh cũng chỉ làm người khác thấy được sự ủy khuất, chứ không phải là không khỏe.
Nhưng những đồng học đó chính là có trăm cái miệng cũng không thể giải thích.
Bởi vì Lâm Đồng nói không sai, từ đầu đến cuối, Lâm Đồng đều không có nói qua một câu không phải về Lục Bạch. Y chỉ là khóc, bọn họ liền đem những lời có thể mắng hoặc không thể mắng tất cả đều mắng một lần.
Đặc biệt là nam sinh ban thể dục động thủ với Lục Bạch ngay từ đầu kia, cha của gã tức giận đến độ giáng một cái tát vào ót của gã "Kẻ không có đầu óc nhất chính là mày! Mày có biết cha của mày kiếm cơm từ ai không hả?"
Nam sinh ban thể dục mờ mịt nhìn cha mình, hậu tri hậu giác phản ứng lại, cha của mình chính là nhân viên của xí nghiệp Lục gia.
Cho nên nhà bọn họ vẫn luôn dựa vào Lục Bạch để kiếm cơm. Mà gã lại tự tay đắc tội với người hoàn toàn nắm quyền sinh quyền sát trong tay là Lục Bạch.
Mà cha của tên nam sinh đó so với gã còn suy sụp cùng tuyệt vọng hơn cả.
Ông vào Lục thị mười năm, tích lũy đến bây giờ, chỉ chờ năm nay liền thăng chức. Vốn dĩ xung quanh người nhìn chằm chằm ông đều không ít. Nếu thật sự lên được liền tính là hết khổ.
Nhưng hiện tại con trai gây ra chuyện này, đừng nói là hết khổ, có thể tiếp tục ở lại Lục thị làm việc hay không còn không dám nói trước.
Dù sao loại sự tình này, cho dù Lục Bạch không để bụng, thậm chí không nói một lời nào, thì những người ở dưới trướng cũng sẽ thay cậu xử lý mọi chuyện.
Ông ta đã tự não bổ đến tương lai buồn thảm tăm tối của chính mình rồi.
Mà tình huống của những người khác cũng không sai biệt lắm, mặc dù không dựa vào Lục thị kiếm cơm giống như gia đình của nam sinh ban thể dục kia, nhưng bản thân trêu chọc một đại thiếu gia hào môn như vậy cũng không phải một chuyện có thể nhẹ nhàng giải quyết.
Chuyện ghi tội ở trường học tụ tập vũ nhục bạn học đều là chuyện nhỏ, mặt sau nếu Lục Bạch trong âm thầm lén lút trả thù mới là đáng sợ nhất.
Trong lúc nhất thời, không ít người trong trường học lúc trước từng mắng chửi sau lưng Lục Bạch đều bế tắc, hận không thể quay ngược thời gian, trở lại quá khứ hung hăng che lại miệng mình.
Nhưng bọn họ không có nghĩ tới là, có người so với bọn họ còn lo lắng sợ hãi hơn, chính là Lâm Đồng.
Vị luật sư kia thật sự là tới thay Lục Bạch giải quyết sự việc trong trường học, nhưng càng là thay Lục Bạch tới giải quyết Lâm Đồng.
Sau khi cùng thầy giáo bàn bạc xong, hắn trực tiếp mang Lâm Đồng rời đi.
"Ngài, ngài muốn cùng tôi nói cái gì?" Tiệm trà sữa ngoài trường học, Lâm Đồng ngồi ở trên ghế, bộ dạng ngoan ngoãn, thoạt nhìn đầy mặt đơn thuần.
Nhưng vị luật sư đến một chút ý tứ mềm lòng cũng đều không có, ngược lại nói thẳng muốn đòi lại đồ vật.
"Căn nhà này là lúc trước ông nội cho tôi." Lâm Đồng là thật sự luống cuống. Y không nghĩ tới những lời Lục Bạch nói lúc chiều đều là sự thật.
Cậu không chỉ muốn chặt đứt toàn bộ tiền tiêu vặt mỗi tháng cho y và Lâm gia, mà thậm chí còn muốn đem căn nhà năm đó lão gia tử Lục gia cấp cho Lâm gia cùng nhau thu hồi lại.
Còn về lý do, cũng hoàn toàn vô nghĩa. Thế nhưng là muốn nhìn một chút xem tình cảm của Lâm Đồng đối với cậu có phải là thật lòng hay không.
"Tôi không tin, tôi muốn chính tai nghe Lục ca nói." Lâm Đồng giả bộ kích động, muốn gọi điện thoại cho Lục Bạch.
Lại không ngờ, luật sư trực tiếp kết nối, sau đó đem điện thoại đưa tới trước mặt y.
"Lục ca......" Thanh âm Lâm Đồng đáng thương muốn chết. Nhưng Lục Bạch lại không thu được bất cứ xúc động gì.
"Cậu không phải thích tôi, thích muốn chết sao? Tôi đây liền muốn xem chữ "thích" của cậu đối với tôi rốt cuộc có thể sâu đậm tới trình độ nào. Nếu không có bất cứ cái gì tiền tài ích lợi, không có bất cứ quyền thế liên tiếp, cậu liệu có còn đối với tôi trước sau như một hay không."
Trong điện thoại, ngữ khí Lục Bạch tràn đầy nghiền ngẫm, nhưng sắc mặt của Lâm Đồng lại càng ngày càng trắng bệch.
"Lục ca, anh cũng biết tình huống của nhà em mà, ít nhất để lại căn nhà có được không? Bằng không cả gia đình em biết phải sống như thế nào?"
Lục Bạch lại nhẹ nhàng cười "Tiểu bảo bối Đồng Đồng, cậu không phải thích nhất sùng bái nhất tôi sao? Tôi nghe người ta nói, thích một người liền sẽ bằng mọi cách muốn đứng gần với người đó. Lúc trước cậu chưa thành niên, tôi vẫn luôn thay cậu nuôi một nhà của cậu. Hiện tại cậu đã thành niên rồi, cũng nên chứng minh một chút cho tôi thấy, cậu là người có năng lực đứng ở bên cạnh tôi, đúng không?"
"Nhưng em, em không có việc làm."
"Yên tâm, Lục ca đã tìm cho cậu một công việc thích hợp nhất rồi."
Lục Bạch nói xong, liền trực tiếp kết thúc cuộc gọi.
Lâm Đồng sợ hãi nhìn luật sư, không biết bản thân phải làm cái gì.
Mà vị luật sư kia lại đem một bản hợp đồng lao động đẩy đến trước mặt Lâm Đồng.
Lâm Đồng cúi đầu nhìn theo, thế nhưng là làm bảo mẫu giúp việc. Còn về đối tượng Lâm Đồng phải phục vụ, cũng đều không phải nhà hào môn sang trọng quyền thế gì, mà là một nhà đi làm bình thường nhất.
Tiền lương không thấp, sửa sang lại nhà cửa sau đó nấu cơm, một ngày làm hai tiếng, tiền lương một trăm hai.
"Lục ca đây là kêu tôi đi hầu hạ người khác? Không được, tôi là vị hôn thê của anh ấy, anh ấy sao có thể để tôi đi làm những chuyện này?" Cả người Lâm Đồng đều lâm vào rối loạn.
Nhưng luật sư lại hỏi lại y: "Vì sao không được? Cậu không phải từng gặp qua rất nhiều giúp việc trong trường học rồi sao?"
"Những giúp việc trong trường học đó đều làm công việc cơ bản nhất, cậu ở Lục gia không phải mỗi ngày cũng đều làm những việc như vậy sao?"
"Còn về cơ hội công việc, đại thiếu gia nói, công việc không phân biệt đắt rẻ sang hèn, có khả năng hoàn thành tốt mới là có bản lĩnh thật sự." Nói đến đây, luật sư cũng lộ ra một nụ cười vô cùng ý vị thâm trường "Ngài yêu đại thiếu gia như vậy, nhất định không đành lòng làm cậu ấy thất vọng đúng không?"
Lâm Đồng:.......
Luật sư thấy thế lại bồi thêm một câu "Mặt khác, đại thiếu gia coi trọng một đôi nút tay áo, không quý lắm, chỉ hơn hai mươi vạn. Ngài yêu cậu ấy như vậy, nhất định sẽ nghĩ mọi cách đưa cho cậu ấy trước hôm sinh nhật."
"Cho nên, mong cậu nỗ lực làm việc."