Cận kề tử vong, tên sắm vai cảnh ngục cơ hồ bị dọa cho ngây người.
Đây là lần thứ hai hắn cách cái chết gần như vậy, hắn nháy mắt nhớ lại cảm giác khi Lục Bạch bóp cổ mình lần trước.
Chính bởi vì cái loại cảm giác vô lực tràn ngập tuyệt vọng này, hắn mới có thể đối với Lục Bạch thù hận như vậy. Không chỉ bởi vì Lục Bạch đánh vào mặt mũi hắn, càng là vì sự hung ác của Lục Bạch đã trở thành cơn ác mộng của hắn. Làm hắn mỗi khi nghĩ đến Lục Bạch, liền nghĩ đến sự nhỏ yếu, vô năng của mình.
Thậm chí chỉ cần cái tên "Lục Bạch" này xuất hiện, hắn liền có thể cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh hướng đến hắn đều là khinh thường cùng châm chọc.
Dù sao, ở trong ngục giam đặc thù, chỉ có rác rưởi cùng kẻ ngu mới có thể bị chính tội phạm mà mình quản khống uy hiếp. Mà hắn cũng đích xác bắt đầu từ một khắc bị Lục Bạch nắm yết hầu chạy trối chết kia, đã bị toàn bộ cảnh ngục trong ngục giam xa lánh.
Đương nhiên, không sinh hoạt ở bên nhau, bọn họ mặt ngoài sẽ không làm cái gì đó. Nhưng bọn họ sẽ dùng ánh mắt, sẽ dùng tươi cười không có ý tốt, giống như thông suốt hết thảy mọi chuyện tới trào phúng hắn.
Những ngày gian nan như vậy, đều là do Lục Bạch tự tay tạo thành. Cho nên, hắn có thể buông tha cho bất cứ kẻ nào, duy nhất không muốn buông tha cho Lục Bạch.
Cái gì mà "mọi người đều say, mình ta tỉnh"? Lục Bạch có thể bảo trì bình tĩnh, chẳng lẽ không phải bởi vì cậu vốn dĩ chính là một tên có bệnh tâm thần hay sao?
Hắn đều nghe người ta nói, Lục Bạch là từ bệnh viện tâm thần thoát ra, là một Omega từng bị Alpha vứt bỏ. Sau khi tẩy rớt đánh dấu, bị nhốt ở phòng bệnh của bệnh viện tâm thần đã nhiều năm.
Mặc dù cái bệnh viện tâm thần kia có vấn đề, nhưng Lục Bạch cùng nhiều Alpha cùng ăn cùng ở như vậy, thậm chí đến kỳ dịch cảm cũng đều cùng bọn họ ở bên nhau, khẳng định đã dơ bẩn muốn chết.
Một kẻ so với nhà vệ sinh công cộng còn dơ bẩn thấp kém hơn, dựa vào cái gì mà kiêu căng ngạo mạn? Cậu cũng chỉ có thể quỳ gối dưới chân Alpha, thành thành thật thật làm một con chó.
Rốt cuộc bùng nổ, tên sắm vai cảnh ngục bắt đầu nói không lựa lời. Cho dù cằm bị trật khớp đã mồm miệng không rõ, nhưng hắn vẫn là nhịn không được đối với Lục Bạch chửi rủa.
"Lấy cái bàn tay dơ bẩn của mày ra! Bị......bị nhiều Alpha thượng qua như vậy, chính Alpha của mày mới có thể đem mày vứt bỏ. Chỉ là một Omega từng bị tẩy rớt đánh dấu, mày còn giả vờ ngây thơ làm cái gì?"
Một câu này, nói ra lượng tin tức quá lớn, mà ánh mắt của tên cảnh ngục kia khi nhìn chằm chằm Lục Bạch cũng đủ điên cuồng, trong nháy mắt, làm người nghe thấy đều kinh sợ.
Bởi vì Lục Bạch thoạt nhìn quá cấm dục, mặc dù là ở kỳ dịch cảm, cũng có thể làm cho chính mình duy trì được bộ dạng bình tĩnh nhạy bén. Rất nhiều thời điểm, ngay cả ngũ quan tinh xảo như vậy cũng đều sẽ bởi vì năng lực tự khống chế cường đại của bản thân cậu mà bị xem nhẹ.
Bởi vậy, lời nói này của tên cảnh ngục liền có vẻ càng thêm không chân thật. Mức độ đáng tin cơ hồ bằng không.
Nhưng mà, người xem trên Internet có người đi tra, lại ngoài ý muốn phát hiện, lời cảnh ngục nói lại đúng là sự thật.
Chỉ là bọn họ bởi vì quá mức đắm chìm vào cuộc thực nghiệm, cho nên quên mất lai lịch của Lục Bạch.
[ Lại nói tiếp, lúc trước Hiệp hội Omega không đồng ý Lục Bạch làm Omega đại biểu tham gia thực nghiệm còn không phải bởi vì hoàn cảnh sinh hoạt của cậu ta sao? ]
[ Cho nên vào bệnh viện tâm thần cùng bị tẩy rớt đánh dấu đều là sự thật? ]
[ Là sự thật đó! Lục Bạch vốn là sinh viên của trường quân đội. Lúc trước ở năm hai thôi học chính là để trở về kết hôn.]
[ A! Còn không phải do tên Lục Nguyên kia hãm hại sao? Chuyện này phía bên quân đội sau khi điều tra rõ ràng còn thay Lục Bạch sửa lại án xử sai mà. Hội trưởng Hiệp hội Omega chính là bởi vì cùng Lục Nguyên cấu kết, giả mạo thân phận Omega của Lục Nguyên nên mới rớt đài nha! Lục Nguyên hiện tại cũng bị bắt.]
Dăm ba câu, thân thế của Lục Bạch liền được miêu tả một cách sinh động. Mà những người lúc trước chỉ là đơn thuần bị sự cường hãn của Lục Bạch hấp dẫn, trong lòng cũng nổi lên gợn sóng thật lớn.
Một Omega nhấp nhô như thế, thế nhưng cũng có thể trưởng thành thành một sự tồn tại cường hãn đến như vậy sao?
Nhưng mà Lục Bạch trong ngục giam lúc này, cậu lại không thèm để ý những lời đó, thậm chí đến một chút ý tứ phản bác lại cảnh ngục cũng đều không có.
Tay chế trụ cổ càng ngày càng chặt, không khí cũng càng ngày càng loãng, ngay cả cảm giác trên thân thể cũng dần không cảm nhận được nữa.
Sự khủng hoảng của cảnh ngục đã tới đỉnh điểm, hắn hiện tại ngay cả câu nói phá thành mảnh nhỏ cũng đều không nói nên lời. Mặc kệ là chửi rủa hay là khẩn cầu, đều hoàn toàn làm không được.
Là, là thật sự phải chết sao?
Tầm mắt hắn dần dần mơ hồ, ý thức cũng bắt đầu trở nên không rõ ràng. Mãnh liệt không cam lòng, cùng khát cầu đối nhau lại làm hắn không ngừng giãy giụa.
Hắn vẫn như cũ chấp mê bất ngộ*, không cảm thấy bản thân mình làm sai. Hắn liều mạng đá chân, lại ngoài ý muốn đạp phải nút điều khiển vòng điện cực rơi trên mặt đất.
(*) Chấp mê bất ngộ: Là cứ giữ sự mê muội mà không tỉnh ngộ, ý nói cứ giữ sự sai quấy của mình, không chịu sửa đổi.
Lực độ trừng phạt của điện giật đột nhiên tăng lớn, thân thể Lục Bạch cứng đờ. Cảnh ngục rốt cuộc tìm được cơ hội, từ trong tay cậu giãy giụa thoát ra, há mồm thở hổn hển, co chân muốn chạy đi.
Nhưng Lục Bạch chỉ dùng vài giây liền khôi phục năng lực hành động, lại lần nữa duỗi tay bắt được cổ áo hắn.
"Buông tao ra! Mày cái đồ đê tiện này! Tao cảnh cáo mày, mày đây là đang tập kích cảnh ngục.......A——–" Trong miệng hắn hùng hùng hổ hổ, mới nói được một nửa đã bị Lục Bạch hung hăng giáng một cái tát nuốt trở về.
"Mày rốt cuộc muốn làm gì?" Dù làm như thế nào cũng không thể thoát ra, cảm xúc của cảnh ngục rốt cuộc cũng sụp đổ.
Nhưng Lục Bạch lại lạnh giọng hỏi "Từ an toàn của mày là cái gì?"
"Mày muốn bắt tao rời khỏi thực nghiệm?"
"Có giỏi thì mày giết tao đi! Nhưng chỉ cần tao còn một hơi thở, tao mẹ nó liền sẽ không làm người đầu tiên rời đi!" Tên cảnh ngục này đã hoàn toàn bị cảm xúc khống chế, hắn biết chính mình đang không bình tĩnh.
Nhưng thế thì có sao đâu? Đây là phát sóng trực tiếp, hắn ở phát sóng trực tiếp làm ra nhiều chuyện như vậy, lại động chạm đến quá nhiều người, hiện tại đến thời điểm mấu chốt này, liền chết cũng không thể rời đi, nếu không, hắn ngay cả tiền lẫn phòng ở cũng không chiếm được.
Thời gian bảy ngày, mất cả người lẫn của. Nói vậy sau khi đi ra ngoài công ty hiện tại của hắn cũng sẽ đem hắn sa thải. Công việc trang trải sinh hoạt của hắn đã không còn, chịu đựng kỳ thực nghiệm, bắt được khen thưởng, là hắn cuối cùng được ăn cả ngã về không!
"Mày, mày mơ tưởng!" Tên sắm vai cảnh ngục đỏ mắt nghiến răng nghiến lợi "Lục Bạch, mày có giỏi thì liền đánh chết tao đi! Tao chính là không sợ đấy, mày lại có thể làm thế nào?"
"Mày cho rằng, mày giết tao thì có thể trở thành anh hùng sao? Tựa như mày nói, tao là thực nghiệm giả, nhưng tao cũng là người bình thường. Mày giết tao, chẳng lẽ không nên nhận hình phạt sao?"
"Tao đây hoàn toàn có thể a!" Ở thời khắc như vậy, tên sắm vai cảnh ngục "không thầy dạy cũng hiểu" nói một cái quỷ biện* "Lục Bạch, nếu tao đoán không sai, mày là Omega của quân đội đúng không? Một Omega từng tiếp thu qua huấn luyện của trường quân đội, nói không chừng, chuyện lúc trước mày trải qua, đều là quân đội vì gia tăng năng lực thừa nhận của mày, cho nên cố tình làm huấn luyện."
(*) Quỷ biện: Biện luận một cách khôn khéo nhưng mang tính xảo trá, không đúng đắn, chính đáng.
"Nhưng người như mày, lại giả thành người thường xen lẫn trong quần thể của chúng tao, như thế nào? Là vì để biểu hiện ra nhân cách người thường của chúng tao ti tiện đến cỡ nào đúng không?"
"Hay là vì phụ trợ ra chúng tao dễ dàng nước chảy bèo trôi như thế nào, đến điểm mấu chốt làm người cũng đều không thể bảo vệ?"
"Mày mẹ nó giả làm bạch liên hoa độc lập mạnh mẽ làm cái đéo gì?"
"Mày không cảm thấy sự dối trá của mày đáng sợ lắm à?"
Hắn đang không ngừng mà chọc giận Lục Bạch, nhưng Lục Bạch lại không có nửa điểm xúc động. Chỉ là bắt lấy cổ áo hắn, đem hắn ném tới trước mặt người đầu tiên bị hắn đập côn điện.
"Tự mình xem đi." Lục Bạch ném xuống bốn chữ này, sau đó xốc lên quần áo ở phần eo của thực nghiệm giả kia.
Một miệng vết thương dữ tợn nổi màu xanh tím xuất hiện ở nơi đó. Làn da xung quanh bị cháy đen giống như sau khi bị thiêu. Mà ở giữa những cái đó là một màu đen ứ dịch, đây chính là thương tổn do bị côn điện tác động mang đến.
Một gậy này thật sự rất đau, bởi vì người bị đánh kia đến bây giờ còn chưa đứng lên được.
"......." Cho nên, đây là do mình đánh sao? Cảnh ngục đột nhiên cảm thấy có điểm sợ hãi. Hắn dựa theo hình thức trừng phạt của cảnh ngục cũ để cai quản phạm nhân của chính mình. Lại là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy bộ dạng của miệng vết thương như vậy.
Còn không đợi hắn phản ứng lại, Lục Bạch liền xách theo hắn đến trước mặt một người khác. Người này là thực nghiệm giả bị hắn ấn đầu vào bình đựng nước tiểu lúc nãy.
Thực hiển nhiên, người này chưa bao giờ phải chịu qua khuất nhục như vậy. Bây giờ gã đang nằm trên mặt đất, nửa hôn mê, hơi mở đôi mắt, ánh mắt trống rỗng không có nửa phần thần thái. Quần áo trên người tản ra hương vị ghê tởm khiến người buồn nôn.
"Người này mày biết đấy." Lục Bạch nhẹ giọng nói "Trước khi thực nghiệm bắt đầu, mày cùng hắn ở nhà ăn quân bộ cùng nhau ăn cơm. Mày còn nhớ rõ chứ? Hắn có thói ở sạch."
Nhưng mà hiện tại người có thói ở sạch này, lại nằm ở chỗ dơ bẩn, còn không nhúc nhích.
Đây cũng là do hắn tạo thành sao? Tên sắm vai cảnh ngục đã lâm vào hỗn loạn.
Mà kế tiếp, lại là người đầu tiên bị hắn phạt quỳ.
Người này là một Beta, có một đôi mắt rất đẹp. Nhưng hiện tại đôi mắt này trong đó có một bên, làn da nơi khóe mắt bị cắt qua, máu bởi vì miệng vết thương quá dài quá sâu còn chưa có ngưng kết.
Nói vậy ngày sau, cho dù là trải qua cuộc giải phẫu chỉnh dung tốt nhất, vết sẹo này cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ biến mất.
Mà cái này, cũng là hắn tạo nghiệt.
Nhìn những gương mặt trước mặt, một người lại một người đối với hắn tràn ngập sợ hãi cùng phẫn nộ, trong nháy mắt sự phẫn nộ cùng suy sụp nóng lòng phát tiết của tên sắm vai cảnh ngục đều biến mất. Mà là lâm vào một loại mê mang khác.
"Nhưng, nhưng tao không có làm sai a! Bọn mày hiện tại không phải đều là phạm nhân sao? Bọn mày không phải đều bị bắt vào sao?"
"Bọn mày không phải nên chịu sự trừng phạt của tao sao?"
"Đám, đám cảnh ngục cũ đều làm như vậy mà! Tao không có sai! Là do bọn mày phản kháng tao trước!"
Hắn toàn bộ muốn biện giải vì chính mình, điên cuồng muốn xác minh cách làm của bản thân không có sai.
Nhưng Lục Bạch lần này, lại lôi kéo hắn đến trước vách tường nơi phòng tối đang giam giữ tên Beta kia.
Đích xác, bọn họ không nghe thấy được bất cứ âm thanh gì. Lục Bạch ấn động cái nút.
Nháy mắt âm thanh nức nở khẩn cầu của Beta kia truyền ra ngoài.
Một tiếng lại một tiếng, mỗi một tiếng rên rỉ, đều như là đang lên án đối với hành vi cực kỳ tàn ác của tên sắm vai cảnh ngục.
Sinh động mà lại thê lương.
"Tôi không phải, tôi không phải......." Tên cảnh ngục bị Lục Bạch đè nặng, không có cách nào nói ra được những lời khiển trách ngoài sự trốn tránh.
Không phải là hắn không nhận thức được sai lầm của chính mình. Mà là hắn không dám.
Bởi vì một khi hắn nói ra từ an toàn, liền đại biểu cho việc lương tri chưa mẫn. Mà những người này bởi vì chính mình đã chịu tra tấn cũng sẽ trở thành nghiệt nợ mà hắn phải đeo theo cả đời.
Huống chi, sau khi rời khỏi, sinh hoạt của hắn còn tiếp tục như thế nào? Chẳng lẽ vẫn luôn đeo trên lưng những tội danh đó, bị người ta nhục mạ, cười nhạo sao?
Hắn không cần!
Là bởi vì ý chí của hắn bình thường không đủ kiên định sao?
Dựa vào cái gì?
Hắn chỉ là một người bình thường, bình thường nhất mà thôi! Rốt cuộc vì cái gì muốn cho hắn bị tiền tài dụ hoặc, tiến vào cuộc khảo nghiệm nhân tính này chứ?
Ánh mắt cảnh ngục dần dần mê mang, tất cả mọi người nhìn ra được, sự thừa nhận của hắn đã tới cực điểm rồi.
Lục Bạch nhìn hắn, ngữ khí như cũ vô cùng bình tĩnh "Nói ra từ an toàn của mày, mày đã bị loại trừ."
"........" Vai của tên cảnh ngục run run, sau một lúc lâu hắn nhẹ giọng phun ra một từ.